Bàn Tròn Trí Mạng Full

Chương 18: Kho Báu Của Bé Gái


Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 18: Kho Báu Của Bé Gái

Kho báu của bé gái

“Cô bé đã thu thập hai món đồ mất giá trị như một kho báu”


Giản Dịch đi đến chỗ Tiết Hựu và Lam Trân Trân đang run bần bật, trên mặt treo nụ cười đơn thuần nhưng lời nói ra lại khiến Tiết Hựu và Lam Trân Trân tức giận đến mức thiếu chút nữa bị sặc màn thầu: “Tiết Hựu ca, chị dâu, hiện tại hai người cũng nên hiểu nỗi khổ tâm của em đi. Thứ trên cổ không phải bướu thịt thừa đâu mà đó chính là cái đầu IQ thấp của hai người đó. Em đội áo ngực cùng đồ lót lên đầu hai người, vũ nhục hai người thực ra cũng là vì để hai người ghi nhớ phẫn nộ trong lòng tránh bị hình vẽ trong lòng bàn tay khống chế.”

“Kế tiếp em muốn cùng Trần Miên và Lộ Viễn đi đánh BOSS. Tuy rằng hiện tại anh chị đã tỉnh táo lại nhưng em không thể bảo đảm hai người sẽ không bị hình vẽ trong lòng bàn tay khống chế một lần nữa. Để phòng ngừa vạn nhất, chỉ có để hai người chịu ủy khuất tiếp tục bị trói lại vào ghế. Tiết Hựu ca cùng chị dâu chắc chắn là có thể hiểu được nỗi khổ tâm của em nhỉ.” Giọng điệu của Giản Dịch rất chân thành nhưng lực sát thương lại có thể dùng tấn để tính toán.

Bởi vì lời nói của hắn mà Lam Trân Trân hung hăng trừng mắt nhìn Giang Vấn Nguyên, thù mới hận cũ cộng lại với nhau. Cô ta nghiễm nhiên cho rằng Giang Vấn Nguyên và Giản Dịch là đồng lõa.

Nếu Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn không nhìn ra Giản Dịch gọi hai người vào nhà là muốn hãm hại bọn họ thì chỉ số thông minh có khi thật sự là đã bị đút cho thi thể không đầu rồi. Giang Vấn Nguyên dự đoán nếu lúc này thanh minh với Tiết Hựu và Lam Trân Trân thì cũng sẽ bị cho là đang ngụy biện cho nên cậu dứt khoát không nói gì cả: “Đi thôi Giản Dịch.”

Giản Dịch cảm thấy mỹ mãn, cười tủm tỉm cùng Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn đi ra khỏi phòng 2001. Sau khi đóng cửa lại, hắn đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Hai ngày nay tôi vẫn ở khách sạn, manh mối nắm được không nhiều lắm. Hai người đã tìm ra chân tướng của thế giới này chưa, cần tôi phối hợp hành động như thế nào?”

Lộ Viễn trên mặt tràn ngập mất hứng: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Trước tiên chúng ta vẫn nên phân phối lợi ích rõ ràng đi.”


Sau khi bại lộ bản tính, Giản Dịch trở nên sảng khoái hơn rất nhiều, hắn tháo chiếc mắt kính không độ xuống: “Ở trong thế giới này tôi vốn dĩ không tốn nhiều tâm tư cho việc phá giải trò chơi, tôi tự nguyện từ bỏ quyền sở hữu con rối. Nếu sau khi xong việc hai người cảm thấy tôi có thể giúp đỡ hai người một chút thì chuyển cho tôi một ít tiền trên diễn đàn là được. Còn chuyển bao nhiêu thì tùy hai người.”

Lộ Viễn biểu tình hòa hoãn: “Tôi không có ý kiến. Anh, anh nghĩ sao?”

“Được thôi.” Giang Vấn Nguyên giải quyết dứt khoát. “Nói ra thì hơi dài. Chúng ta đến nhà hàng mộng tưởng ngồi xuống nói đi. Nếu gặp những người giơ tay ở vị trí tương đối nguy hiểm trong phòng ăn thì có thể trói họ lại.”

Sau khi ba người đến nhà hàng mộng tưởng, Giang Vấn Nguyên bàn giao tin tức bọn họ nắm giữ cùng ra: “Tuy rằng chúng ta đã rõ người chặt đầu vợ chồng gấu, tạo hình vẽ trong lòng bàn tay thay thế đầu chính là con gái của bọn họ. Nhưng tôi cảm thấy chúng ta cần phải khôi phục hoàn toàn chân tướng vụ án giết người.”

Khi Giang Vấn Nguyên đưa ra quyết định, Lộ Viễn sẽ luôn luôn ủng hộ vô điều kiện. Giản Dịch cũng không lập tức phản đối, hắn hứng thú hỏi: “Vì sao anh cho rằng cần thiết phải làm như vậy?”

“Bởi vì đoạn video giám sát này.” Giang Vấn Nguyên đặt điện thoại lên bàn ăn, mở đoạn clip cậu ghi lại trong phòng giám sát: “Thời gian cô bé xuất hiện vừa vặn là khoảnh khắc con gấu bị ngã, và thời gian nó biến mất. Hai người tự xem đi.”

Giản Dịch và Lộ Viễn kề sát điện thoại di động. Cánh tay của con gấu bị ba thi thể không đầu kéo trật khớp, giãy dụa đứng lên. Thời gian cô bé biến mất vừa đúng lúc con gấu vải sắp thành công thoát khỏi thi thể không đầu.

“Nếu trong lòng cô bé kia căm hận cha mẹ mình thì vì lý do gì mà lại xuất hiện lúc người bố bị ngã, sau khi bố mình một lần nữa đứng dậy thì lại biến mất. Tại sao lại không đi bổ cho hắn một cưa?” Giang Vấn Nguyên bình tĩnh mà phân tích nói: “Che chắn tất cả những nhân tố khủng bố. Thoạt nhìn cô bé như là lo lắng bố mình bị ngã mới xuất hiện. Một bé gái lo lắng cho bố như vậy thật sự sẽ tàn nhẫn giết chết người sinh ra mình hay sao?”


“Anh phân tích rất có đạo lý. Việc khôi phục chân tướng vụ án giết người cứ giao cho tôi đi.” Giản Dịch vừa nói vừa đưa tay nắm lấy từ trong hư không. Một con rối chó con lông xù bỗng dưng xuất hiện trên tay hắn, hắn đặt nó lên bàn. “Năng lực đặc thù của con rối này là căn cứ vào manh mối người chơi cho nó ăn sau đó đem chân tướng kéo ra. Độ hoàn chỉnh của chân tướng phụ thuộc vào lượng manh mối hiệu quả bao nhiêu. Nói thật, chức năng của con rối này rất rườm rà. Dù sao khi đã thu thập manh mối đến một trình độ nhất định thì cách chân tướng cũng không còn xa. Nhưng mà dùng ở vòng chơi này vẫn rất thích hợp, không phải chúng ta muốn thông quan trong ngày hôm nay sao?”

Phương thức sử dụng năng lực đặc thù của con rối chó lông xù một lời khó nói hết. Thế nhưng điều này cũng chứng minh rằng Giản Dịch đã xuống tay với con rối của Tiết Hựu và Lam Trân Trân, bằng không làm sao hắn có thể dễ dàng lấy con rối ra dùng như thế.

Ba người viết manh mối vào những tờ giấy sau đó nhào thành từng khối, xếp thành đống trước mặt con rối chó con. Nó rì rầm ngửi vài cái rồi điên cuồng gặm nhấm, ăn sạch sẽ đống giấy trên bàn.

Sau khi gặm xong đống giấy, nó lại nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của Giang Vấn Nguyên, a ô há miệng ngậm lấy điện thoại. Giang Vấn Nguyên nhanh tay lẹ mắt, lập tức cầm lấy một nửa điện thoại di động lộ ra ngoài miệng nhỏ của con chó. Con chó giật giật, phát hiện kéo không nổi, chỉ có thể không cam lòng ngậm điện thoại di động một hồi, sau đó liền buông lỏng miệng. Khi Giang Vấn Nguyên lấy lại điện thoại thì phát hiện đoạn video giám sát đã biến mất.

Con rối chó con nằm sấp trên bàn tiêu hóa một hồi, sau đó cong lưng kéo ra một tờ giấy hoàn toàn mới, rồi kêu một tiếng biến mất trong làn khói. Giản Dịch là chủ sở hữu con rối, không có gánh nặng trong lòng nhặt tờ giấy nóng hổi lên, mở ra ——

Đêm xảy ra vụ án mạng, mẹ của cô bé vô tình phát hiện ra lịch sử trò chuyện wechat trong điện thoại di động của chồng. Biết được chồng mình ngoại tình muốn ly hôn, cô rời đi trong cơn giận dữ, bất chấp tránh con gái, chất vấn chồng tại sao lại ngoại tình.

Chuyện bố cô bé ngoại tình bị bại lộ, lợn chết không sợ nước sôi, hắn đứng tại chỗ thừa nhận việc định ly hôn. Hai người cãi nhau kịch liệt, cô bé cầm bóng bay do bố tặng và kẹo bông mẹ mua cho không nỡ ăn, nằm ở góc, nhỏ giọng khóc.

Mẹ của cô bé hoàn toàn bị chồng ghẻ lạnh, tức giận xông vào nhà bếp, cầm một con dao và đâm điên cuồng vào chồng. Bất ngờ bị vợ đâm nhiều nhát trong lúc tức giận, bố của bé gái giật con dao trên tay vợ mình rồi đâm dao trở lại phía người kia. Hai vợ chồng ngã xuống vũng máu, biểu tình trên mặt dữ tợn vặn vẹo.


Bé gái ngơ ngác nằm ở một góc, chứng kiến toàn bộ quá trình cha mẹ tàn sát lẫn nhau. Bọn họ xuống tay đều rất chuẩn xác, dao đâm trúng chỗ yếu hại. Hai người nằm trong vũng máu thống khổ một hồi sau đó liền triệt để mất đi tiếng động. Cô bé buông dây bóng, vứt kẹt bông, đi thang máy xuống tầng hai, mang cưa điện làm vườn về phòng khách sạn, cưa đầu hai người sau đó từ ban công ném nó xuống hồ Mặt Trăng.

Làm xong tất cả, cô bé ngồi xổm xuống giữa thi thể của bố mẹ. Cô bé nâng lòng bàn tay của bố mẹ lên cao, trong lòng bàn tay bọn họ vẽ hai hình mặt cười. Cô bé chậm rãi nằm xuống giữa hai người, mở lòng bàn tay nhỏ bé của mình vẽ một hình, một khuôn mặt khóc lóc thương tâm hiện ra trong lòng bàn tay. Cô bé nắm bàn tay nhỏ bé, trên mặt dần dần hiện ra nụ cười, nhắm mắt lại.

Con rối chó con kéo ra sự thật, tường thuật thẳng thắn, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào. Thế nhưng sự tuyệt vọng và buồn bã của cô bé vẫn tràn ngập trên các mảnh giấy.

Giang Vấn Nguyên trầm mặc hồi lâu: “Hai người cảm thấy cô bé sẽ giấu đầu bố mẹ mình ở đâu?”

Đầu ngón tay Giản Dịch nhẹ điểm khoảng không bên dưới tờ giấy: “Ít nhất tôi cho rằng sẽ không ở trong hồ, muốn đi hiện trường vụ án nhìn thử không?”

Căn cứ vào chân tướng vụ án bên trên tờ giấy, nơi phát sinh vụ án ở cách vách phòng của Giản Dịch – Phòng 2002.

Ba người đến sảnh khách sạn lấy thẻ mở cửa sau đó trở lại tầng 20, mở cửa phòng 2002. Cửa phòng mở ra một khe hở nhỏ, hơi thở âm lãnh giống như dao chui ra ngoài. Đang là giữa trưa hè thế nhưng trong phòng lại âm u ẩm ướt lạnh lẽo. Vũng máu do vụ án lưu lại ướt sũng chảy xuôi trong phòng khách, ánh đèn lúc sáng lúc tối lóe lên làm cho người ta cảm giác được trong phòng tồn tại thứ gì đó.

Giản Dịch hạ giọng: “Bố cục của phòng này cũng giống phòng 2001, không nhiều phòng lắm. Chúng ta thống nhất hành động đi.”

Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn đi theo Giản Dịch, từ cửa chính tìm kiếm trên thảm trải phòng. Phòng khách, phòng bếp, nhà vệ sinh đều không có thu hoạch. Chỉ còn lại phòng ngủ chính đang đóng cửa cùng phòng ngủ phụ.

So với phòng khách đầy vết máu cùng với phòng bếp đầy dấu dao đâm loạn, phòng ngủ chính có vẻ sạch sẽ gọn gàng kỳ lạ. Giang Vấn Nguyên mở tủ quần áo ra, bên trong nam trái nữ phải treo mấy bộ quần áo người lớn. Giường được xếp gọn gàng, bên giường bày hai đôi dép lê dùng một lần của khách sạn. Trên bàn trà bên cạnh TV có một ấm trà mát và ba tách trà úp ngược.


Giang Vấn Nguyên lật qua tập vẽ truyện cổ tích đặt trên tủ đầu giường, thở dài nói: “Đi thôi, vào phòng ngủ phụ.”

Không giống như phòng ngủ chính có cảm giác ấm áp quỷ dị, vừa mới mở cửa phòng ngủ phụ, Lộ Viễn và Giản Dịch liền ngửi thấy một mùi nồng đậm chói mũi. So với phòng khách còn nồng hơn mấy chục lần. Một chiếc cưa điện làm vườn đẫm máu dựa vào tường bên cạnh cửa. Nếu phòng ngủ chính là khát vọng của cô bé về cha mẹ mình thì phòng ngủ phụ lại là thế giới nội tâm đầy đau đớn của cô.

Ba người ăn ý tránh cưa điện làm vườn, nhẫn nại dựa theo cảm giác mà tìm kiếm trong phòng ngủ phụ.

Lộ Viễn có phát hiện nhanh nhất, hắn nói với hai người: “Mau lại đây!”

Trong tủ quần áo của cô bé có một chiếc vali 1,2 mét x 1 mét. So với tuổi của cô bé thì chiếc vali này quá lớn, rõ ràng là không thuộc về cô bé kia. Giang Vấn Nguyên cẩn thận lấy vali ra khỏi tủ quần áo, mở khóa ra ——

Hai đầu người tươi sống nằm kề nhau, vết máu được lau sạch sẽ, tóc được chải gọn gàng, mắt nhắm lại, biểu cảm cũng được điều chỉnh vô cùng an tường. Bên cạnh hai cái đầu người đặt một quả bóng bay Mickey màu đen đã hoàn toàn xụi xuống, cùng với một cây tăm trúc dính kẹo bông gòn. Cô bé đã thu thập hai món đồ mất giá trị như một kho báu.

Giang Vấn Nguyên khép vali lại đặt vào trong tủ quần áo, không cần cậu chỉ thị nhiều, Lộ Viễn và Giản Dịch lập tức di chuyển ra ngoài. Giang Vấn Nguyên bao đuôi, khi rời khỏi phòng ngủ phụ thuận tay cầm theo cưa điện làm vườn. Khi cậu mang theo cưa điện rời khỏi phòng ngủ phụ, toàn bộ phòng khách sạn 2002 bắt đầu lay động kịch liệt, ba người vội vàng bước nhanh chạy về phía cửa.

Giang Vấn Nguyên mang theo cưa điện làm vườn sắp chạy ra khỏi cửa phòng 2002 thì đột nhiên cảm giác có người từ phía sau siết chặt thắt lưng cậu. Mắt thấy cửa phòng sắp khép lại, Giang Vấn Nguyên bình tĩnh ném cưa điện làm vườn ra khỏi cửa phòng.

Phanh phanh! Hai tiếng động lớn vang lên, cưa điện làm vườn lăn trên mặt đất. Cửa phòng 2002 cũng hoàn toàn khép lại. Giang Vấn Nguyên quay đầu lại, nhìn về phía cô bé chỉ cao tới bụng mình. Cô bé ngước mặt lên, sắc mặt xanh đen, đôi mắt đen đặc nhìn Giang Vấn Nguyên, đôi tay vẫn vững vàng đặt trên thắt lưng cậu………..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.