Bàn Tròn Trí Mạng Full

Chương 16: Đối Tượng Có Thể Hợp Tác


Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 16: Đối Tượng Có Thể Hợp Tác

Đối tượng có thể hợp tác

“… một bé gái tám chín tuổi làm sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, dù sao đó cũng là cha mẹ mình.”


Sau khi thoát khỏi tay nhân viên gấu, Lộ Viễn tê liệt ngồi trên mặt đất hít hai ngụm khí lạnh.

Tay trái hắn dùng để đỡ cú đấm của nhân viên gấu cũng giống với người phụ nữ trung niên kia, bị lực lạ của con gấu đánh gãy xương.

Bị phế đi một cánh tay, hắn chỉ có thể dùng khẩu hình miệng để nói chuyện với Giang Vấn Nguyên. Vì khả năng đọc nhầm cao nên hắn nói rất chậm: “Vừa rồi, lúc nhân viên gấu công kích chúng ta, trong túi hắn rơi ra một chiếc điện thoại, em nhặt trộm được.”

“Cậu câm miệng, ngồi im tại chỗ cho tôi.” Giang Vấn Nguyên ra lệnh nói.

Lộ Viễn ủy khuất nhưng hắn không dám phản bác, yên lặng ngồi một chỗ như một chú gà con.

Thang máy vận chuyển dừng ở lầu hai, Giang Vấn Nguyên chặn cửa thang máy lại: “Cậu ở lại đây, tôi đi tìm một ít ván gỗ cố định tay cho cậu. Nếu như trước lúc tôi trở về mà con gấu kia đuổi theo thì cậu ngay lập tức đi thang máy lên lầu. Không cần lo cho tôi, tôi sẽ tự nghĩ biện pháp thoát thân. Cậu có hiểu không?”

Khoảng thời gian Giang Vấn Nguyên cùng Trần Miên đi luyện võ cũng thuận tiện học một ít cách xử lý chấn thương khẩn cấp. Cậu tìm được một ít ván gỗ cùng mấy cái khăn mặt liền lập tức trở về thang máy.

May mắn là Lộ Viễn vẫn ở đó. Cánh tay bị gãy xương của hắn đặt trên đùi, ánh mắt trông mong nhìn quanh thang máy. Khi hắn nhìn thấy Giang Vấn Nguyên cả đôi mắt lập tức sáng lên.

Giang Vấn Nguyên ép tấm ván vào cẳng tay Lộ Viễn, giữa tay và ván được lót một lớp khăn lông mềm, dùng dây đai cột lại vừa phải.

Xét đến khả năng hai người họ cần chạy trốn, Giang Vấn Nguyên dùng thắt lưng buộc tay trái Lộ Viễn vào trước ngực sau đó cắt một lỗ nhỏ trên vạt áo, xoay vạt áo lên trên quấn lấy cánh tay bị thương, khóa chặt vào nút áo đầu tiên.


Động tác Giang Vấn Nguyên rất nhanh nhẹn, không để Lộ Viễn cảm thấy quá đau đớn. Nhẹ nhàng hoàn thành toàn bộ quá trình cố định cánh tay bị thương.

Sắc mặt Lộ Viễn còn hơi tái nhợt nhưng ánh mắt tràn đầy sức sống vẫn không thuyên giảm: “Anh, anh thật lợi hại! Cảm ơn vì đã băng bó cho em.”

“Nếu muốn cảm ơn thì đừng để phí công sức của tôi. Cố gắng mà sống sót trở về hiện thực đi.” Giang Vấn Nguyên đứng lên: “Chúng ta đến hồ Mặt Trăng xem một chút, tiếp tục ở lại khách sạn không an toàn.”

Lộ Viễn gật đầu đồng ý, hắn đưa điện thoại của nhân viên gấu cho Giang Vấn Nguyên: “Vừa rồi trong lúc chờ anh em đã phá mật khẩu rồi, anh xem đi.”

Giang Vấn Nguyên mở điện thoại di động lên, hình nền màn hình khóa liền đập vào mắt.

Đó là một bé gái mặc váy hoa nhí buộc tóc sừng dê, trông khoảng tám chín tuổi, tay phải bé gái cầm một cây kẹo bông gòn hình bông hoa, tay trái cầm một quả bóng bay Mickey. Cô bé mím môi, mỉm cười với ống kính. Bối cảnh phía sau là ở cổng chính của công viên Hạnh Phúc.

Cô bé chỉ cười mỉm, trong đôi mắt to tròn như quả nho tràn đầy lo lắng. Dường như đến công viên Hạnh Phúc để chơi không phải là một chuyện vui sướng với cô bé.

Lộ Viễn tiến lại gần: “Nhân viên gấu xóa rất nhiều nội dung, nhưng em khôi phục hết rồi. Anh xem bức ảnh này đi.”

Hắn mở album ảnh cho Giang Vấn Nguyên, cũng là một bức ảnh chụp ở cổng chính của công viên Hạnh Phúc. Một đôi nam nữ đứng hai bên cô bé mặc váy hoa nhí buộc tóc sừng dê, người đàn ông một tay cầm bóng Mickey, tay còn lại nắm lấy tay trái cô bé, người phụ nữ tay nọ cầm kẹo bông gòn hình bông hoa, tay kia cầm tay phải bé.  Bóng bay và kẹo bông gòn có lẽ là đồ đôi vợ chồng này mua cho con mình.

“Đây có phải là ảnh hắn đã xóa không?” Giang Vấn Nguyên hỏi.

Lộ Viễn khẳng định gật gật đầu: “Hơn nữa nguyên nhân hắn ta xóa ảnh em cũng biết rồi.”

Trong lịch sử trò chuyện của Wechat mà Lộ Viễn khôi phục được, nhân viên gấu thường xuyên nhắn tin với một người phụ nữ trẻ tuổi, giao tiếp vô cùng mập mờ, thường xuyên hẹn hò gặp mặt, nghi ngờ đây chính là ngoại tình. Nhân viên gấu thường xuyên phàn nàn với người phụ nữ trẻ về vợ mình, nói cô ấy cay nghiệt, luôn vì những việc nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau với hắn, vừa không hào phóng, lại vừa tầm thường quê mùa.

(gốc là 上不来台面 bắt ngồn từ thành ngữ 不上台面 ( Bất thượng liễu thai diện): không đặt lên được mặt bàn: không xứng tầm; không tương xứng, tầm thường quê mùa, không dám gặp người )


Nhân viên gấu đã hạ quyết tâm ly hôn với vợ mình nhưng người duy nhất hắn ta thấy có lỗi là con gái hắn. Vì vậy dựa trên tâm lý bồi thường, vào ngày sinh nhật của con gái, hắn ta dẫn cả nhà đến công viên Hạnh Phúc để chơi.

Sinh nhật cô bé là ngày quốc tế thiếu nhi 1 tháng 6, cũng chính là ngày xảy ra vụ án giết người chặt đầu của đôi vợ chồng.

Hiện tại tất cả các manh mối đều được liên kết, xác suất lớn là nhân viên gấu phát bóng bay cho người chơi chính là người chồng bị chặt đầu trong vụ án giết người còn nhân viên thỏ bán kẹo bông gòn là vợ hắn ta.

Mối quan hệ vợ chồng của hai bên đang trên bờ vực tan vỡ, đến nỗi nhân viên thỏ tình nguyện quỳ xuống cầu xin bóng bay từ tay Giang Vấn Nguyên cũng không muốn đi hỏi chồng mình.

Con gấu kia muốn đến khách sạn giết Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn đoán chừng cũng là vì lý do này.

Như vậy, nguyên nhân mà thỏ và gấu cần gom đủ hai món bóng bay và kẹo bông rất đáng để nghiền ngẫm.

Nhưng trước đó, Giang Vấn Nguyên cảm thấy cần phải nói chuyện thẳng thắng với Lộ Viễn một chút: “Màn chơi này chúng ta không có cơ hội giao lưu với những người chơi khác. Không biết có người chơi nào làm bác sĩ hay không. Cho dù có thì với trạng thái hiện giờ của bọn họ cũng rất khó mà giúp cậu xử lý vết thương. Vết thương ở tay cậu không thể trì hoãn việc chữa trị quá lâu, chúng ta phải nhanh chóng qua được màn này. Năng lực của một mình tôi có hạn, hy vọng cậu không giả vờ vụng về nữa hãy mà giúp tôi một tay.”

Lộ Viễn cũng hiểu không có cách nào giấu được nữa liền tiếc nuối thở dài: “Sau khi cánh tay bị gãy em có hơi sốt ruột một chút. Con người em một khi sốt ruột rất dễ phạm sai lầm.”

Người bình thường nếu bị quái vật một quyền đánh gãy tay sẽ bị dọa đến lục thần vô chủ, nào còn có thể nghĩ đến chuyện lấy điện thoại của con quái kia.

Sau khi thoát chết có thể thở phào một hơi, nhưng quái vật lúc nào cũng có thể đuổi đến, cánh tay gãy lại chịu thống khổ đau đớn, người bình thường làm sao có thể bình tĩnh ngồi phá giải mật khẩu điện thoại hay khôi phục toàn bộ dữ liệu di động quan trọng?

Giang Vấn Nguyên cũng không hỏi tại sao Lộ Viễn lạ giả vờ vụng về hay dùng cách gì để lừa gạt bàn tròn đặt số ghế của mình xuống vị trí tít sau.

Hai người đi đến đình thuyền ở hồ Mặt Trăng. Sau khi xác nhận ở đó không có động tĩnh thì lặng lẽ lẻn vào trong.


Đình thuyền chỉ được chiếu sáng nhờ một chiếc đèn tiết kiệm năng lượng. Dưới ánh đèn ảm đạm trắng bệch, một bộ quần áo thỏ bông màu hồng được xếp chồng lên nhau chỉnh tề.

Bên cạnh có mấy cây kẹo bông gòn cắm trong nút chai, một quả bóng bay Mickey được buộc vào tảng đá đặt gần kẹo bông.

Lộ Viễn khom lưng nấp sau một chiếc thuyền tôm hùm, chỉ vào giữa hồ Mặt Trăng: ” Ở chỗ đó có thuyền.”

Nương theo ánh sáng yếu ớt, Giang Vấn Nguyên mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một chiếc thuyền thiên nga hai chỗ ngồi. Trên thuyền có bóng người, người đó vung trục vớt xuống hồ sau đó chậm rãi kéo lên, rồi lại lặp lại động tác ở những vị trí khác nhau. Một lúc sau người nọ thẳng tay ném trục vớt, tung người nhảy xuống hồ, mười mấy phút sau mới trồi lên khỏi mặt nước.

Bóng người tìm người tìm kiếm thứ gì đó ở hồ Mặt Trăng chính là nhân viên thỏ, cũng chính là người vợ trong vụ giết người.

Dưới ánh trăng ảm đạm, một thi thể nữ không đầu không biết mệt mỏi mà lặn xuống đáy hồ tìm cái đầu bị chặt. Cảnh tượng này khiến người xem lạnh sống lưng, nhưng Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn không có ý định rời đi. Nếu nhân viên gấu đuổi theo bọn họ đến hồ Mặt Trăng, dựa vào mối quan hệ ác liệt giữa đôi vợ chồng này, hai người hoàn toàn có thể nhân cơ hội gắp lửa bỏ tay người mà chạy trốn.

Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn ở gần đình thuyền tìm chỗ trốn đi, đợi đến khi trời tờ mờ sáng vẫn không thấy nhân viên gấu xuất hiện. Thi thể không đầu bơi suốt đêm trong hồ cũng ngồi thuyền thiên nga trở về bờ. Thi thể bị ngâm nước sưng tấy trắng bệch, nhỏ nước, ở phần cổ bị chặt không ngừng trào máu. Cô ta mặc lại bộ đồ thỏ một lần nữa, đội cái đầu thỏ đáng yêu lên chỗ cái đầu trống rỗng.

Thi thể nữ không đầu sau khi mặc xong trang phục thỏ bông thì phát điên không hề có dấu hiệu báo trước. Nó dùng chân đá lăn kẹo bông gòn, hung hăng đạp bẹp hết chỗ kẹo. Sau khi làm hỏng tất cả số kẹo kia, cô ta vươn tay cầm lấy bóng bay chuột Mickey.

Hai tay cô ta bóp bóng bay, chậm chạm ép vào, chỉ cần dùng sức một chút nữa thôi thì quả bóng sẽ nổ tung. Nhưng vào giây phút cuối cùng cô ta liền dừng lại.

Con thỏ bông cẩn thận vuốt ve bóng bay bị ép hơi biến dạng, cơn bạo phát cũng dần lắng xuống.

Khi nhân viên thỏ chuẩn bị rời đi, điện thoại trong túi Giang Vấn Nguyên bỗng nhiên vang lên, là đồng hồ báo thức của nhân viên gấu!

Sau khi bị chặt đầu, thính lực của nhân viên thỏ vẫn còn. Nó lập tức xông đến chỗ hai người đang ẩn nấp. Giang Vấn Nguyên nhặt ống sắt lên phòng thân, trốn ở chỗ tối ra đòn phủ đầu, trực tiếp đánh mạnh về phía đầu của con thỏ. Tuy nó dùng tay chắn lại nhưng nón đội vẫn văng ra ngoài.

Thừa dịp con thỏ quay đầu nhặt nón đội, Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn lập tức giương chân, điên cuồng chạy đi. Thế nhưng tốc độ của nó không phải tốc độ mà người bình thường có thể đạt được, trong nháy mắt đã đuổi theo.

Giang Vấn Nguyên huy động ống sắt bị nhân viên thỏ đánh cong. Cố gắng ngăn cản cô ta tiếp cận nhưng sự phản kháng này không khác gì gãi ngứa với nó cả. Con thỏ dễ dàng đánh rơi ống sắt trên tay Giang Vấn Nguyên.

Bàn tay tử thần vô hình chậm rãi siết chặt yết hầu bọn họ, năng lực đặc biệt của con rối hề lại không thể sử dụng được.


Đối mặt với tình huống gần như không có lối thoát, Giang Vấn Nguyên ngược lại dần dần bình tĩnh: “Tôi biết đầu của cô ở đâu.”

Nghe được lời Giang Vấn Nguyên nói, động tác của con thỏ dừng một chút rồi lại tiếp tục tiến tới chỗ họ.

Trong giây phút con thỏ chần chờ, Giang Vấn Nguyên bắt được một tia hy vọng sống. Cậu cực kỳ trấn định căn cứ vào tin tức có trong tay mà suy đoán chân tướng: “Chẳng lẽ cô không muốn biết rốt cuộc con gái mình mang đầu cô giấu ở đâu sao?”

Con thỏ hình người đã đến ngay trước mặt Giang Vấn Nguyên, cô ta đưa tay giữ chặt cánh tay Giang Vấn Nguyên, tuy dùng sức khá mạnh nhưng không bẻ gãy tay cậu.

Giang Vấn Nguyên bị túm hơi lảo đảo: “Tôi cần phải đến xác nhận xem đầu của cô có bị dời đi hay không, không thể đi cùng cô. Tôi biết cô có cách tìm được chúng tôi. Đêm nay 9h, cô tới tìm tôi, tôi sẽ dẫn cô đi tìm đầu.”

Thái độ chắc chắn của Giang Vấn Nguyên làm con thỏ dao động. Sau khi suy nghĩ gần một phút, nó chậm rãi buông tay Giang Vấn Nguyên ra.

Con thỏ để tay sát bên má làm một số chín, tay kia vỗ ngực mình sau đó chỉ về phía Giang Vấn Nguyên.

Sau khi làm xong mấy động tác này, nó liền đi về hướng Khu vườn kỳ lạ. Tốc độ của nó rất nhanh, đảo mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của hai người.

Lộ Viễn lặng lẽ thu hồi tay phải đang giấu sau lưng: “Từ giờ đến chín giờ chỉ còn 14 tiếng, chúng ta phải nhanh chóng tìm được con gái của họ.”

“Chúng ta về khách sạn đi.” Giang Vấn Nguyên thoát chết trong gang tấc nhưng tâm tình vẫn nặng nề như trước. Phản ứng của con thỏ đủ để chứng minh kẻ ném đầu hai người họ vào hồ Mặt Trăng chính là con gái họ.

Nhưng một bé gái tám chín tuổi làm sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, dù sao đó cũng là cha mẹ mình.

Giang Vấn Nguyên hít một hơi thật sâu: “Chúng ta phải đối mặt với quá nhiều quái vật. Chỉ có hai người chúng ta thì không đủ, phải tìm một người giúp đỡ.”

Lộ Viễn hơi mơ hồ: “Ý thức người chơi khác không phải đều bị khuôn mặt trong lòng bàn tay khống chế sao?”

Giang Vấn Nguyên: “…”

Bộ dạng Lộ Viễn thoạt nhìn hoàn toàn không giống như đang giả vờ ngu ngốc, Giang Vấn Nguyên đành nhắc nhở cậu: “Giản Dịch.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.