Bàn Tròn Trí Mạng Full

Chương 13: Con Thỏ Tàn Bạo.


Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 13: Con Thỏ Tàn Bạo.

Con thỏ tàn bạo

Giữa nhân viên thỏ và nhân viên gấu chắc chắn tồn tại một mối liên hệ nào đó.

Khu Vườn Kỳ Lạ là một trong sáu khu hàng đầu của công viên giải trí Hạnh Phúc với chủ đề là ca ngợi sự kỳ diệu của thiên nhiên cùng trí tưởng tượng mang đến niềm vui. Bao gồm năm khu theo phong cách khác nhau — vườn hoa Mười hai bạn hữu, vườn hoa Âm Duyệt, vườn hoa Lãng Mạn, vườn hoa Bí Mật và vườn hoa Tưởng Tượng, thể hiện chủ đề gia đình cùng tình bạn. Khu Vườn Kỳ Lạ có được phong cách mê người với những con đường đi bộ trên cầu đan xen giữa các vườn hoa và là thánh địa để du khách nghỉ ngơi, tụ tập, thư giãn.

Các phương tiện vui chơi trong Khu Vườn Kỳ Lạ có xu hướng nghiêng về khách du lịch hộ gia đình cha mẹ và con cái, trong đó có hai trò chơi tiêu biểu nhất: Vòng quay ngựa gỗ được tạo ra hoàn toàn bằng tay của các thợ thủ công truyền thống. Được đặt gần hồ là bánh xe quay cao 128 mét có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật của Công Viên Hạnh Phúc.

Mục tiêu lần này của Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn là nhân viên búp bê thỏ ở ngay gần Vòng quay ngựa gỗ.

Nhân viên kia mặc trang phục màu hồng, tính cả chiều cao của mũ đội đầu cũng chỉ khoảng 1m75. Đại khái ước tính chiều cao chuẩn thì nhân viên này hẳn là một cô gái với dáng người nhỏ nhắn. Trước mặt cô bày một cái máy làm kẹo bông gòn và mấy cái kẹo đã làm xong, nhìn thấy Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn đi tới liền vung hai tay chào hỏi bọn họ.

Lộ Viễn nghĩ đến kẹo bông gòn bèn đi nhanh như gió, vượt lên trước Giang Vấn Nguyên đi tới trước mặt búp bê thỏ. Hắn đưa tay chỉ về phía một cây kẹo bông gòn đã được đóng gói xong, nhưng mới được nửa đường bỗng gắng gượng đặt tay xuống.

Nhân viên búp bê thỏ nghi hoặc nghiêng đầu nhìn về phía Lộ Viễn, thoạt nhìn rất đáng yêu.

“Làm sao vậy?” Giang Vấn Nguyên đi đến bên cạnh Lộ Viễn, chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt, bắp chân run rẩy. Giang Vấn Nguyên lặng lẽ quan sát con thỏ từ trên xuống dưới một lần nhưng cũng không tìm được điểm bất thường khiến người ta sinh ra sợ hãi. Giang Vấn Nguyên tự tin khả năng quan sát của mình sẽ không kém Lộ Viễn, cho nên nguyên nhân Lộ Viễn sợ hãi rất có thể là do khứu giác thiếu thốn của cậu hoặc là hình vẽ mặt khóc tạo thành.


Sau khi nhìn thấy Giang Vấn Nguyên thì toàn bộ sự chú ý của nhân viên búp bê thỏ đều bị cậu hấp dẫn. Chính xác hơn mà nói là bị bóng bay Mickey màu đen buộc trên tay trái của cậu hấp dẫn. Con búp bê thỏ lấy tất cả kẹo bông đã làm xong xuống rồi giơ lên trước mặt Giang Vấn Nguyên, sau đó đưa tay chỉ chỉ quả bóng của cậu.

Nhân viên búp bê thỏ không nói gì cả nên Giang Vấn Nguyên chỉ có thể căn cứ vào động tác của cô mà suy đoán: “Cô muốn dùng kẹo bông đổi lấy bóng bay của tôi?”

Nhân viên búp bê thỏ kích động gật đầu.

“Quả bóng bay này là của bạn tôi đưa cho. Cô đợi một lát, tôi cùng bạn thương lượng một chút.” Giang Vấn Nguyên nói xong liền kéo cổ tay Lộ Viễn đi tới vị trí bọn họ đậu xe đạp.

Sau khi rời xa chỗ búp bê thỏ, trạng thái của Lộ Viễn mới tốt hơn một chút. Giang Vấn Nguyên đưa lưng về phía con búp bê thỏ, đè âm lượng xuống mức thấp nhất: “Cậu phát hiện ra cái gì trên người con búp bê thỏ kia?”

Lộ Viễn run rẩy khoa tay múa chân: “Con búp bê thỏ kia giống hệt như con gấu ngoài cổng, đều có mùi máu tanh rất nồng. Hơn nữa không chỉ có mùi máu, trên người cô ta còn có mùi thối rữa.”

“Có mùi máu tươi, còn có mùi thối rữa, dưới tình huống như vậy còn có thể hoạt động…” Giang Vấn Nguyên không nói tiếp.

Hai người không hẹn mà cùng nhớ tới thi thể không đầu ngày hôm qua nằm sấp trong đống thức ăn. Lộ Viễn đưa ra nghi hoặc: “Nhưng hôm qua cô ta đã bán kẹo bông ở đây, nếu là thi thể không đầu thì tại sao hôm nay cô ta còn có thể tiếp tục hoạt động?”

Giang Vấn Nguyên: “Suy nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, chúng ta trực tiếp đi kiểm chứng một chút đi.”


Lộ Viễn quay đầu lại nhìn con búp bê thỏ đang cầm kẹo bông gòn nhìn chằm chằm bọn họ, luôn cảm thấy sau lưng lạnh toát: “Anh muốn cởi mũ của cô ấy ra?”

Giang Vấn Nguyên lắc đầu: “Hôm qua, hai người chơi đã gặp qua búp bê thỏ có thể an toàn trở về khách sạn. Chứng minh trạng thái của cô ta lúc mặc trang phục búp bê thỏ tương đối an toàn, chúng ta tùy tiện cởi mũ của cô ấy ra có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

“Lát nữa tôi sẽ nghĩ cách nói chuyện với cô ấy, cậu giả vờ làm rơi đồ vật xuống đất sau đó ngồi xổm bên cạnh. Nếu cô ấy lên tiếng, cậu hãy tập trung vào phần ngực và bụng rồi xác nhận xem có phải âm thanh phát ra từ bụng hay không.”

Hai người thương lượng xong liền trở lại chỗ con búp bê thỏ.

Giang Vấn Nguyên nói với con búp bê thỏ: “Bạn tôi đồng ý trao đổi kẹo bông với cô, nhưng chúng tôi có một điều kiện. Bởi vì sự hiếu kỳ của chúng tôi khá lớn cho nên cô hãy nói lý do muốn có bóng sau đó chúng tôi sẽ đưa bóng bay cho cô.”

Con búp bê thỏ gấp đến độ dậm chân, cô ta khua chân múa tay cũng không biết nên giải thích thế nào bèn trực tiếp cầm kẹo bông gòn tiến về phía Giang Vấn Nguyên.

Lộ Viễn ngay lập tức hành động, giũ mấy đồng xu trong túi ra, sau đó ngồi xổm xuống chậm rãi nhặt lên.

“Bỏ qua nguyên nhân không tiện nói cho chúng tôi biết thì cô cũng nên nói một câu cảm ơn chứ.” Giang Vấn Nguyên lui về phía sau vài bước: “Trực tiếp nhét kẹo bông gòn cho tôi là có ý gì, cưỡng mua cưỡng bán sao? Lộ Viễn, nhanh chóng nhặt đồ lên, chúng ta đi, không thể cùng loại người này giao tiếp được.”


Con búp bê thỏ bị bức bách ngay lập tức nhào về phía Giang Vấn Nguyên, đưa tay muốn bắt lấy cánh tay của cậu. Chuyển động quá lớn khiến cho một chất lỏng nhơn nhớt màu đen đỏ chảy ra từ phần cổ của con thỏ.

Giang Vấn Nguyên vòng qua một cái cây né con búp bê thỏ. Bàn tay của con búp bê thỏ nắm lấy thân cây, ngay lập tức bẻ gãy luôn thân cây đường kính hơn hai mươi cm. Cây nhỏ đổ ầm xuống đất. Nếu Giang Vấn Nguyên né không kịp chắc chắn cánh tay của cậu sẽ bị vặn gãy xương.

Trán Giang Vấn Nguyên phủ một tầng mồ hôi mỏng, ném cho Lộ Viễn một ánh mắt tùy thời chạy trốn sau đó nắm quả bóng chuột Mickey trong tay, đề phòng nhân viên thỏ: “Thế nào, bây giờ bỏ qua cả bước trao đổi, trực tiếp cướp luôn rồi hả? Tôi nói nè, tôi thà chọc vỡ quả bóng này cũng không để nó bị cô cướp đi đâu.”

Động tác của con thỏ tuy nhanh nhẹn nhưng chắc chắn không thể nhanh hơn tốc độ Giang Vấn Nguyên đâm thủng bóng bay. Thế nhưng Giang Vấn Nguyên lại không thể chắc chắn cô ta có thể bỏ qua quả bóng bay để mà giết luôn hai người bọn họ cho hả giận hay không.

May mắn thay, con thỏ không tiếp tục công kích mà chần chờ đứng tại chỗ, cuối cùng hạ gối, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Giang Vấn Nguyên.

Giang Vấn Nguyên hoảng sợ, cậu không ngờ con thỏ sẽ vì một quả bóng bay mà quỳ xuống. Mặc kệ nói thế nào, cậu thắng rồi.

“Được rồi, tôi biết cái này rất quan trọng với cô. Bóng bay cho cô, tôi chỉ cần ba cây kẹo bông gòn thôi. Cô mang kẹo đặt trên đất rồi lùi ra sau mười mét.”

Giang Vấn Nguyên cột bóng bay vào nhánh cây, nhân viên thỏ ngoan ngoãn đặt ba chiếc kẹo xuống sau đó lùi về sau mười mét.

Lộ Viễn chủ động nhặt kẹo dưới đất lên rồi cầm kẹo trở lại chỗ Giang Vấn Nguyên. Dưới áp lực mà con thỏ mang lại lòng bàn chân hắn mềm nhũn.

Hai người nhìn con thỏ lùi về sau một đoạn, sau đó mới xoay người chạy về hướng xe đạp.

Đạp xe đi một đoạn thì Giang Vấn Nguyên dừng lại: “Lùi đến đây thôi, bóng bay đã chắp tay dâng người, chúng ta không thể cứ thế về không được.”


Vòng quay ngựa gỗ phía đông của vườn hoa Bí Mật là một nơi rất thích hợp để ẩn nấp.

Hai người nấp ở đó, vén cây cỏ được cắt tỉa tỉ mỉ ở hai bên ra rồi dùng ống nhòm nhìn nhân viên thỏ phía bên kia.

Nhân viên búp bê thỏ đã trở lại trước xe kẹo bông gòn, cô ta cột bóng bay lên xe, lau khô vết máu đỏ thẫm trên cổ sau đó lại bắt đầu làm kẹo bông gòn.

Làm một lượt sáu cái cắm đầy trên xe sau đó nó ngẩn người nhìn quả bóng bay.

Nhìn dáng vẻ nhân viên thỏ, phỏng chừng trong khoảng thời gian tiếp theo cô ta sẽ không rời khỏi xe kẹo bông gòn kia. Hai người Giang Vấn Nguyên cũng không có cách nào tra ra nguyên nhân cô ta muốn lấy bóng bay.

Giang Vấn Nguyên buông ống nhòm xuống sau đó nói với Lộ Viễn: “Vừa rồi cậu thật dũng cảm.”

Lộ Viễn cười khổ: “Em bị hù sắp chết, anh còn chọc em. Chúng ta là đồng đội em không thể đẩy tất cả nguy hiểm cho anh được. Hơn nữa em đã nghĩ kỹ rồi mới hành động, em đi nhặt kẹo bông, anh đề phòng cạnh quả bóng thì con thỏ kia sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

Giang Vấn Nguyên dùng một ánh mắt hoàn toàn mới nhìn cậu ta.

Lộ Viễn: “Làm gì mà nhìn em như vậy, em nói sai cái gì à?”

Giang Vấn Nguyên thở dài: “Không có gì, chỉ là cảm thấy mắt chọn đồng đội của tôi tốt hơn người nào đó nhiều.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.