Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 14: Có Gì Trong Hồ Mặt Trăng?
Có gì trong hồ Mặt Trăng?
“Cậu cảm thấy trong hồ Mặt Trăng có gì?”
“Thủy quái?!”
…
Những thứ quan trọng của Lộ Viễn đều được đặt trong túi leo núi mang theo bên người, con rối của Giang Vấn Nguyên được đặt trong không gian đặc biệt của trò chơi. Khi tiến vào trò chơi, tất cả con rối đều được chuyển vào không gian đặc biệt chỉ có người sở hữu nó mới mở ra được.
Bởi vì không gian đặc biệt chỉ tồn tại bên trong trò chơi cho nên thực tế, con rối có nguy cơ bị cướp trong trò chơi thấp hơn nhiều so với bên ngoài hiện thực. Lần này bọn họ trở về khách sạn chủ yếu vì hai người chơi đã chết.
Nếu người chết là hai người vẽ hình mặt tức giận hôm qua bọn họ đã theo dõi, hai người đó lắc lư một vòng ở bên ngoài nhưng cuối cùng lại chết ở khách sạn, nói không chừng có thể tìm được manh mối quan trọng ở đó.
Hai người đạp xe hai mươi phút thì về đến khách sạn.
Giản Dịch đứng ở cửa khách sạn giống như ngày hôm qua. Không cần nói nhiều lời hắn ta chắc chắn là đang đợi hai người.
Lòng bàn tay phải vẽ khuôn mặt khóc của hắn ta cũng giơ lên bên cạnh, độ cao ước chừng ngang trái tim. Hắn ta nhìn hai người với vẻ mặt áy náy: “Trần Miên, Lộ Viễn, tối hôm qua có hai người chơi chết ở tầng mười. Có người ở tầng mười nói rằng hôm qua thấy các anh ở lại đó rất lâu. Tiết Hựu ca nghi ngờ các anh có liên quan nên khi hai người rời đi đã đến kiểm tra phòng của hai người. Anh ấy cử em đứng đây để chờ hai người, hy vọng các anh có thể phối hợp để điều tra ra chân tướng cái chết của hai người nọ.”
Nghe Giản Dịch nói xong mặt Lộ Viễn lộ vẻ tức giận. Tiết Hựu cho rằng hắn là cảnh sát hay là sứ giả chính nghĩa mà dưới tình huống không có bất kỳ chứng cứ nào lại coi bọn họ là nghi phạm thẩm vấn.
Ngược lại Giang Vấn Nguyên lại rất bình tĩnh: “Vậy cậu đưa chúng tôi đến gặp Tiết Hựu đi, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn tìm anh ta.”
Giản Dịch có chút khó xử: “Tiết Hựu ca không biết khi nào hai người sẽ trở về cho nên không chờ ở khách sạn. Anh ấy đã dẫn chị dâu đi điều tra manh mối trong công viên Hạnh Phúc rồi, trễ một chút mới có thể trở về. Nếu thuận tiện thì hai người có thể ghi lời khai trước với em.”
Trên khuôn mặt đẹp của Lộ Viễn, hai hàng chân mày đã nhăn đến mức sắp xoắn lại thành nút, hắn không kìm nén được phẫn nộ trong lòng: “Lấy khẩu cung cái gì, tôi thấy Tiết Hựu xem chừng là muốn kéo dài thời gian điều tra của chúng ta để hắn ta có thể lấy được con rối của màn này. Vòng này của trò chơi làm gì có chuyện đơn giản như vậy chứ, người chơi không phối hợp với nhau thì thôi lại còn lục đục, có khả năng toàn bộ chết hết lắm!”
“Cậu bình tĩnh một chút. Nếu trong số người chơi có kẻ giết người ẩn nấp cũng không có lợi cho sự đoàn kết giữa chúng ta. Điều đó sẽ trì hoãn tiến độ càng lâu thêm.” Giang Vấn Nguyên vỗ vai Lộ Viễn sau đó quay đầu nhìn Giản Dịch: “Điều tra rõ chân tướng cái chết của hai người kia cũng là chuyện quan trọng, cậu nói xem có đúng không, Giản Dịch?”
Giản Dịch thấy Giang Vấn Nguyên không làm khó mình thì thở phào: “Đương nhiên rồi.”
“Giản Dịch, cậu phải tin chúng tôi, chúng tôi thực sự không giết người.” Giọng điệu Giang Vấn Nguyên rất chân thành: “Nhưng nếu người chết là hai người chơi ở tầng mười thì chúng tôi có thể cung cấp một ít manh mối. Hôm qua chúng tôi đến phòng điều khiển nhìn thấy hành động của hai người họ rất khác thường nên mới đến tầng mười một chuyến, người kia thấy chúng tôi chắc hẳn là lúc ấy. Cậu dẫn chúng tôi đến xem thi thể đi.”
Lộ Viễn cũng tỉnh táo lại một chút. Bị coi là kẻ giết người còn bị đối xử vô lễ, Giang Vấn Nguyên làm sao có thể không tức giận, anh ấy không so đo với Tiết Hựu chính là vì để có thể mau chóng đến xem thi thể, tranh thủ sớm ngày qua màn. Lộ Viễn sao có thể không biết xấu hổ mà đi kéo chân sau của anh. Lộ Viễn phối hợp với Giang Vấn Nguyên mà hát bài ca phản diện: “Anh nói không sai, làm sao chúng ta có thể giết người được. Tôi còn đang hoài nghi Tiết Hựu giết người sau đó vu oan giá họa chúng tôi đây. Chúng tôi phải xem thi thể!”
Giản Dịch vội vàng thanh minh: “Em tin tưởng các anh không giết người, nhưng Tiết Hựu ca cùng chị dâu em cũng sẽ không giết người. Thi thể ở tầng mười, để em dẫn hai người đi xem.”
Thi thể hai người nằm ở phòng 1020 toàn bộ đều cứng đơ, đã tử vong được một khoảng thời gian. Đầu hai người này bị chặt xuống, thịt ở vết đứt trên cổ bị cuộn tròn, phần thân thể có dấu hiệu đánh nhau rất rõ ràng, nhiều chỗ gãy xương rất nặng. Căn cứ vào quần áo và khuôn mặt tức giận trong lòng bàn tay, có thể kết luận họ chính là hai người đã rời khỏi khách sạn đêm qua. Phần đầu bị chặt không ở trong phòng, quần áo trên người nửa ướt nửa khô, vết máu gần thi thể rất nhạt, phòng tắm trong khách sạn cũng không có dấu vết sử dụng qua. Theo phán đoán sơ bộ thì phòng khách không phải hiện trường tử vong đầu tiên. Nơi có khả năng khiến cả người bị ướt trong công viên Hạnh Phúc chỉ có ba chỗ, hồ nước nằm ở trung tâm sáu chủ đề lớn bao quanh khách sạn, công viên nước ở Vịnh Kho Báu và bể bơi trong khách sạn.
Giang Vấn Nguyên ngồi xổm quan sát vật đang bám trên người họ, hỏi Giản Dịch: “Buổi sáng các cậu đã phát hiện thi thể rồi, vậy thì đầu của bọn họ đâu?”
Giản Dịch sửng sốt: “Anh nói gì vậy em không hiểu, không phải đầu của bọn họ vẫn đang ở trên trên thi thể hay sao?”
Lộ Viễn âm thầm tặc lưỡi. Ảnh hưởng của khuôn mặt kia với người chơi đã đến mức độ nhận nhầm cả đầu của người khác sao. Không trách được Viên Tĩnh nhận định hai người này chết vì mất máu quá nhiều mà không đề cập đến việc bị chặt đầu.
Giang Vấn Nguyên vén một cây rong trên đùi thi thể: “Đêm qua tôi và Lộ Viễn ở phòng điều khiển nhìn thấy hai người họ rời khỏi khách sạn từ tầng hai cho nên mới đến tầng mười xem tình hình một chút. Bọn họ chết vì mất máu quá nhiều, dựa vào dấu vết trên thi thể và ở phòng khách thì hiện trường tử vong đầu tiên không phải ở chỗ này. Giám sát của khách sạn theo dõi toàn bộ cửa ra vào, chúng tôi ở lại khách sạn cả đêm cho nên cũng không có khả năng giết người. Nếu nghi ngờ chúng tôi dùng con rối giết người từ xa thì càng không có khả năng. Tôi có cần thiết phải lãng phí con rối để giết hai người chơi có số ghế thấp hơn tôi nhiều vậy không? Nếu thực sự có người khiến tôi phải dùng đến con rối thì cũng nên là Tiết Hựu và Lam Trân Trân chứ, cậu xem tôi nói vậy đúng không Giản Dịch?”
Giản Dịch bất đắc dĩ cười khổ với Giang Vấn Nguyên: “Anh đừng nói giỡn với em. Hôm qua hai người vì một người xưa nay không quen biết mà đồng ý ra mặt, chắc chắn nội tâm mười phần lương thiện, em chưa từng hoài nghi hai người là hung thủ, chẳng qua…”
“Cảm ơn sự tin tưởng của cậu, nhưng nếu cậu tiếp tục ở cạnh Tiết Hựu thì quan hệ giữa chúng ta cũng không cần phải quá tốt đẹp, đúng không?” Giang Vấn Nguyên phủi tay đứng dậy: “Hiện giờ hiềm nghi của chúng tôi đã được rửa, manh mối ở phòng điều khiển cũng đã nói với cậu, chúng tôi có thể rời khỏi đây rồi chứ?”
Sau khi bỏ lại Giản Dịch ở phía sau, Lộ Viễn giơ ngón cái với Giang Vấn Nguyên: “Lợi dụng xong liền chạy mất, kích thích thật. Bây giờ chúng ta đến hồ nhìn xem, có lẽ sẽ phát hiện đầu của bọn họ.”
Giang Vấn Nguyên nhìn bộ dạng ngu ngốc của Lộ Viễn, thở dài: “Đừng quên cách xa Giản Dịch một chút.”
Sau khi Lộ Viễn tiến vào phòng khách, toàn bộ lực chú ý đều bị hai thi thể không đầu chết thảm kia hấp dẫn. Hiện tại được Giang Vấn Nguyên nhắc mới nhớ vừa rồi hình như cậu vẫn luôn ở rất gần Giản Dịch. Lộ Viễn ai oán nhìn Giang Vấn Nguyên: “Em quên mất Giản Dịch có chấy, sao anh không nhắc em! Trời ơi chắc em bị lây rồi.”
Giang Vấn Nguyên không ngờ Lộ Viễn còn nhớ thương cái cớ này, đang muốn giải thích: “Cậu…”
Lộ Viễn ngắt lời Giang Vấn Nguyên, biểu tình bi tráng như anh hùng trước phút lâm chung: “Chúng ta nhanh chóng tìm ra đầu bọn họ đi, bây giờ chúng ta không có thời gian để lãng phí, nếu là chấy thì cứ để cho nó bị lây đi, anh cách xa em chút coi chừng bị lây.”
Giang Vấn Nguyên: “…Ừ.” Cậu vui là được.
Sáu công viên chủ đề lớn và khách sạn được xây quanh hồ Mặt Trăng. Diện tích hồ rộng, hai chiếc cầu hình vòng cung nối liền giữa phía bắc và phía nam của đảo trung tâm hồ. Cho dù là chèo thuyền nghịch nước hay ngắm cảnh trên cầu cũng đều mang một hương vị đặc biệt.
Hồ Mặt Trăng có hai trạm để thuyền dừng chân, một chỗ nằm gần khách sạn.
Nhưng Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn không trực tiếp đi đến đó mà dựa theo lộ trình của hai người hôm qua camera giám sát ghi lại được. Đi thang máy đến bãi đỗ xe tầng hai, theo hướng bọn họ rời đi tìm chỗ khả nghi.
Nằm ở phía bắc của bãi đậu xe là nhà kho của khách sạn.
Vừa mới đi vào nhà kho, Lộ Viễn đã ngửi thấy mùi gay mũi khiến người ta buồn nôn, cậu che mũi miệng lại, chỉ về phía mùi nồng nặc nhất.
Hai người đi theo mùi đó đến được gian nhà kho treo biển phòng làm vườn, hai ngăn cửa khép hờ, trên cửa và mặt đất phủ đầy vết máu. Vết máu dọc theo lối đi biến mất ở một lối ra khác của nhà kho.
Giang Vấn Nguyên nhìn bộ dạng sắp ngất đến nơi của Lộ Viễn: “Tôi vào xem tình huống trước, cậu chờ ở đây.”
Lộ Viễn không biểu hiện gì lùi về sau vài bước làm động tác em chờ anh.
Giang Vấn Nguyên vào trong gian phòng mới hiểu được tại sao Lộ Viễn lại biểu hiện kháng cự như vậy. Đầu của hai người chơi vẽ mặt giận dữ nằm trên đất, bọn họ dùng cưa điện làm vườn cắt tỉa hoa cỏ chặt đầu mình. Bởi vì tay cầm của cưa điện dài cho nên chặt một lần khó mà thành công, đầu bị cưa điện sắc bén cưa thành từng miếng thịt, rải rác trên mặt đất, đã hoàn toàn không có cách nào phân biệt được bộ dáng ban đầu. Trong quá trình tự chặt đầu, bọn họ đã làm đỏ giá đựng đồ, phân bón và thuốc khử trùng rơi đầy đất trộn lẫn với các khối thịt nhầy nhụa đẫm máu phát sinh phản ứng hóa học, sủi bọt xèo xèo.
Giang Vấn Nguyên nhìn một lượt cuối cùng vào chiếc cưa điện sau đó khép cửa rời khỏi gian phòng: “Tôi tìm được đầu của họ rồi, hai người đó lấy cưa điện chặt đầu mình. Có một chiếc nhìn rất mới, có lẽ là được bổ sung vào. Tôi nghi ngờ hung khí gây án trong vụ án của hai vợ chồng bị sát hại một tháng trước là cưa điện, cái cưa kia là vật chứng bị cảnh sát mang đi nên mới bổ sung cái khác.”
Thời điểm báo chí đưa tin về vụ án giết người không được phép báo cáo chi tiết vụ án, cho nên trên đó không ghi rõ hung khí chém đầu hai vợ chồng.
Hai người lần theo vết máu ra khỏi kho hàng, Lộ Viễn cuối cùng cũng có thể hô hấp bình thường trở lại nhưng sắc mặt của hắn vẫn không tốt lắm: “Tại sao anh lại nghĩ cưa điện là hung khí? Không chừng cái cưa cũ bị hư nên mới bổ sung cái mới thôi.”
Giang Vấn Nguyên nói: “Loại cưa làm vườn có tay cầm này dài khoảng một mét hai, dùng cắt cỏ thì tiện nhưng dùng để tự chặt đầu mình thì rất bất tiện. So sánh với nó thì dụng cụ làm bếp không phải tiện hơn hay sao? Bọn họ chọn cưa điện chắc chắn phải có lý do đặc biệt nào đó.”
Thanh âm phân tích nguyên nhân của Giang Vấn Nguyên lọt vào tai Lộ Viễn rất lạnh lùng, lãnh khốc.
Trong mắt Lộ Viễn tràn đầy mờ mịt: “Anh, em suy nghĩ rất lâu rằng tại sao chúng ta chỉ cần một ít nhắc nhở đơn giản đã có thể hiểu được lòng bàn tay không phải đầu mà Hải ca và Viên Tĩnh lại không thể, em cảm thấy có lẽ vì chúng ta đã trải qua chuyện người chặt đầu quỷ dị kia. Bây giờ chúng ta lại thông qua hai người chơi có vẽ khuôn mặt giận dữ kia mơ hồ tìm được hung khí gây án mấu chốt. Em luôn luôn cảm thấy dường như chúng ta đang thông qua cái chết của người khác để vượt qua trò chơi bàn tròn…!”
Giang Vấn Nguyên trầm mặc một lúc lâu, dùng sức vỗ một chưởng lên lưng Lộ Viễn: “Vấn đề này chờ sau khi cậu có mạng thoát khỏi màn này thì hẵng rối rắm đi.”
Hai người theo đến cuối vết máu, quả nhiên đến được đình thuyền ở hồ Mặt Trăng.
Bọn họ triệt để lục soát kỹ đình neo thuyền một lượt liền phát hiện vết máu trên một chiếc thuyền thiên nga hai chỗ ngồi. Vết máu xuất hiện trên hai chỗ ngồi rất có thể là do hai người chơi vẽ mặt giận dữ đã dùng qua. Ngoài ra còn có một lưới trục vớt trên thuyền thiên nga.
Giang Vấn Nguyên nhặt lưới trục vớt bị xé rách còn đang nhỏ giọt nước, hỏi Lộ Viễn: “Cậu cảm thấy trong hồ Mặt Trăng có gì?”
Lộ Viễn đã quen thói sợ hãi: “Thủy quái?!”
Mỗi khi Giang Vấn Nguyên muốn thay đổi cách nhìn về Lộ Viễn thì cậu ta lại nhanh chóng thể hiện mặt ngốc nghếch của mình.
Giang Vấn Nguyên xoa bóp giữa hai mày: “Phiền cậu kết hợp bối cảnh câu chuyện trong công viên Hạnh Phúc, cảm ơn.”
Lộ Viễn nhớ tới nơi đầu của hai vợ chồng bị bỏ rơi trong vụ án giết người mấy tháng trước liền run rẩy nói: “Đầu người sao..?!”