Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 12: Ý Thức Bị Ảnh Hưởng.
Ý thức bị ảnh hưởng
Tay hắn chống lên kính cửa sổ, lưu lại một dấu tay đẫm máu…
…
Tiết Hựu trừng mắt, hắn là một tiểu nhân có thù tất báo nhưng ngại mặt mũi nam nhân, không dễ trắng trợn làm khó một phụ nữ trung niên. Hiện tại có Lam Trân Trân vực dậy, Tiết Hựu cùng cô ta đi tới trước mặt người phụ nữ trung niên. Không nói hai lời, nhấc chân đạp lật ghế của người kia. Người phụ nữ trung niên ngã xuống đất, gập lưng, đầu cúi xuống, không hề có phản ứng gì.
Tiết Hựu nói thêm: “Bà già, cho bà hai sự lựa chọn. Thứ nhất, lạy ba lạy để xin lỗi vì đã mắng chúng tôi ở cổng công viên hạnh phúc. Thứ hai, cút ra ngoài khách sạn ngủ đi.”
Người phụ nữ trung niên tê dại bày ra tư thế quỳ, hai tay chống xuống, trán dập trên mặt đất.
Không đợi người phụ nữ trung niên dập đầu lần thứ hai, Tiết Hựu một cước giẫm lên gáy bà ta. Trọng tâm thân thể toàn bộ dồn về phía trước đè lên gáy người phụ nữ, hắn chống cánh tay lên đầu gối tạo áp lực: “Sao không nhúc nhích? Tiếp tục dập đi. Còn thiếu hai cái nữa.”
“Anh chặn đường rồi, cho qua.”
Tiết Hựu quay đầu nhìn về phía người bước tới, không thu lại biểu cảm vặn vẹo trên mặt. Giang Vấn Nguyên bưng đĩa cơm còn sót lại đứng trước mặt hắn, Lộ Viễn mặt trắng bệch đi theo bên cạnh Giang Vấn Nguyên. Tiết Hựu âm trầm nói: “Cút cho tôi!”
Loại người này không cần thiết phải giao tiếp tử tế, Giang Vấn Nguyên trực tiếp dùng đĩa ăn trên tay chào hỏi Tiết Hựu. Tiết Hựu thân hình cao lớn nhưng động tác lại rất linh hoạt, hắn né tránh đĩa bẩn, cả khuôn mặt đen không chịu nổi. Ở trong trò chơi hoành hành bá đạo lâu như vậy cho tới bây giờ chưa ai dám hạ mặt mũi hắn. Tiết Hựu tức giận, trực tiếp động quyền với Giang Vấn Nguyên: “Muốn chết hả!”
Giang Vấn Nguyên tránh nắm đấm của Tiết Hựu, nắm lấy sơ hở vặn ngược cánh tay hắn ra sau lưng: “Hiện tại có thể đi qua chưa? “
Tiết Hựu bị kìm hãm không cách nào nhúc nhích, Lam Trân Trân oán độc nhìn Giang Vấn Nguyên: “Anh là đồ điên! Buông người đàn ông của tôi ra! Anh có tin tôi sẽ giết anh không! Giản Dịch, còn không chạy nhanh đi hỗ trợ!” Liên tiếp ba tiếng thở dài, tiếng thét chói tai đâm vào màng nhĩ của mọi người ở đây.
Lộ Viễn phản ứng rất nhanh, hắn ngăn cản Giản Dịch.
“Lấy cái gì để giết tôi, con rối dưới đáy rương của các người sao?” Giang Vấn Nguyên bình tĩnh nhìn Lam Trân Trân “Hay là các người cảm thấy tôi tùy tiện lấy một con rối là có thể giải quyết được một nhân vật nhỏ?”
Lam Trân Trân nghẹn lời ngay tại chỗ, tức giận đến phổi cũng muốn nổ tung. Đúng như Giang Vấn Nguyên nói, cô ta quả thực không có khả năng lấy ra rối dưới đáy rương đối phó Giang Vấn Nguyên. Đó là thủ đoạn cuối cùng bọn họ mang đến để bảo vệ tính mạng, làm sao có thể lãng phí trên người Giang Vấn Nguyên.
Nhưng nếu không sử dụng tuyệt chiêu, Lam Trân Trân cũng không xác định được bọn họ có phải là đối thủ của Giang Vấn Nguyên hay không. Dù sao vị trí chỗ ngồi của bọn họ chính là dựa vào số lượng con rối chất đống lên, thực lực chân chính hợp lại cũng không nhất định là đối thủ của Giang Vấn Nguyên.
Giang Vấn Nguyên buông tay, thả Tiết Hựu ra.
Lam Trân Trân vội vàng đỡ Tiết Hựu ra xa Giang Vấn Nguyên, Tiết Hựu ôm cánh tay tê dại, âm trầm nhìn chằm chằm Giang Vấn Nguyên.
Trong lòng hai người nảy sinh ý rút lui, nhưng khí thế vẫn không chịu thua, Lam Trân Trân ra vẻ tiểu thư cao cao tại thượng: “Hừ! Người chơi bây giờ cái dạng nào cũng có, nhìn mà ngán. Anh yêu, chúng ta trở về ăn đi. Giản Dịch em thay anh chị đóng gói đồ ăn mang lên đi.”
Hai người bị Giang Vấn Nguyên phô trương thanh thế dọa lui, Giang Vấn Nguyên đỡ người phụ nữ trung niên còn ngơ ngác quỳ trên mặt đất. Giản Dịch cũng đi tới giúp đỡ, hắn nhỏ giọng nói với người phụ nữ trung niên: “Dì à, hai người anh Tiết Hựu có hơi quá đáng một chút, con thay bọn họ xin lỗi dì.”
Giang Vấn Nguyên nhìn Giản Dịch, xác nhận thân thể người phụ nữ trung niên không có gì đáng ngại, sau đó cùng Lộ Viễn rời đi. Giang Vấn Nguyên giúp người phụ nữ trung là bởi vì không thể chịu đựng được hành vi chà đạp tôn nghiêm người khác của Tiết Hựu. Không có nghĩa cậu coi người phụ nữ kia là trách nhiệm của mình, nếu bà ta không tự mình đứng lên thì không ai có thể cứu được bà ấy.
Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn không trở về phòng khách mà đi đến phòng giám sát. Bọn họ định tìm ra tất cả hình ảnh của hai người chơi vẽ hình giận dữ trong lòng bàn tay. Quá trình duyệt video giám sát kéo dài và nhàm chán, Lộ Viễn không thể kiềm chế sự tò mò, hâm mộ hỏi Giang Vấn Nguyên: “Anh, vừa rồi tay của anh thật lợi hại, hơn nữa còn có một cỗ sát khí, luyện lâu lắm phải không?”
Giang Vấn Nguyên nói: “Ừm, cùng người yêu luyện tập võ thuật nhiều năm. Nếu cậu kiên trì, cũng có thể luyện ra sát khí.”
Cậu nói rất nhẹ nhàng bâng quơ nhưng trên thực tế Trần Miên đã tìm huấn luyện viên bộ đội đặc chủng suýt nữa ép bọn họ đến chết. Để bức bách tiềm năng của bọn họ, khi luyện tập huấn luyện viên ra tay rất tàn nhẫn, cho dù hai người có toàn lực ứng phó cũng bị trọng thương một hai lần. Giang Vấn Nguyên không phải là người cuồng võ thuật, từ khi tiếp nhận huấn luyện đến nay thường xuyên bị thương đều muốn từ bỏ nhưng bị vẻ đẹp của tên Trần Miên kia mê hoặc, lại bất tri bất giác mà kiên trì ba năm.
Lộ Viễn có ý định luyện thái quyền, muốn nghe lời khuyên của Giang Vấn Nguyên nhưng lại bị hình ảnh của một màn hình giám sát nào đó hấp dẫn: “Anh mau nhìn màn hình giám sát số 20.”
Trong video giám sát số 20 của tầng 10 hiện lên hình ảnh hai người đàn ông đầu cúi xuống giơ một tay lên, trong lòng bàn tay giơ cao của bọn họ vẽ một hình mặt giận dữ, lòng bàn tay giơ cao bằng tai. Hai người không có bất kỳ trao đổi nào với nhau, vùi đầu đi vào thang máy.
Ngôn ngữ ký hiệu của Lộ Viễn trong nháy mắt cho ra tàn ảnh: “Khi em gặp họ ở cửa khách sạn, bàn tay của họ chỉ giơ đến độ cao của vai, đầu của họ không hoàn toàn buông xuống như bây giờ.”
Giang Vấn Nguyên nhíu chặt lông mày: “Chúng ta vào trò chơi không quá mười hai tiếng đồng hồ, tốc độ xấu đi của bọn họ quá nhanh.”
Lộ Viễn: “Anh có muốn đuổi theo xem không?”
Giang Vấn Nguyên lắc đầu “Trước tiên nhìn xem bọn họ đi đâu đã.”
Phòng giám sát nằm ở vị trí đầu của lầu 14, nếu hai người kia muốn rời khỏi khách sạn, Giang Vấn Nguyên căn bản không kịp ngăn cản bọn họ. Ban đêm của thế giới trò chơi luôn tràn ngập nguy hiểm chưa biết, cho dù Giang Vấn Nguyên có tò mò nguyên nhân mà trạng thái của hai người kia xấu đi một cách nhanh chóng như vậy cũng không có khả năng cậu mạo hiểm sinh mệnh theo dõi bọn họ. Hiện tại Giang Vấn Nguyên chỉ có thể cầu nguyện cho điểm đến của hai người kia là nhà ăn trên tầng ba.
Nhưng rất đáng tiếc, Giang Vấn Nguyên cầu nguyện không ứng nghiệm. Hai người kia đi thang máy xuống tầng hai sau đó giơ tay biến mất trong phạm vi giám sát bãi đậu xe.
Trên mặt Lộ Viễn không có một chút huyết sắc: “Bọn họ chắc chắn không thể sống qua tối nay.”
Giang Vấn Nguyên đứng dậy: “Đi thôi, trở về nghỉ ngơi. Ngày mai chúng ta sẽ đến khu vườn kỳ lạ để gặp nhân viên thỏ và tiếp tục điều tra sự thật về vụ giết người, sẽ rất bận rộn.”
Điều kiện chỗ ở của vòng trò chơi này so với lần trước khác biệt rất lớn: cách âm tốt, giường mềm mại, ánh đèn thoải mái, còn có hương thơm an thần nhàn nhạt. Giang Vấn Nguyên tựa gối là ngủ, lúc tỉnh trời đã sáng.
Lúc Giang Vấn Nguyên xuống giường, Lộ Viễn còn ngủ rất ngon. Cậu nhẹ nhàng đi vệ sinh cá nhân để Lộ Viễn ngủ thêm một lúc.
Giang Vấn Nguyên đứng trước gương rửa mặt, tháo nắp kem đánh răng ra, vắt kem đánh răng, dùng cốc lấy nước, súc miệng, đánh răng. Không biết vì sao cậu luôn cảm thấy hôm nay đánh răng so với bình thường tốn sức một chút, chắc là ảo giác nhỉ?
Lúc Giang Vấn Nguyên đánh răng xong một nửa thì Lộ Viễn cũng tỉnh. Hắn ngái ngủ bò dậy, mang dép lê dùng một lần của khách sạn, cảm giác trong dép lê có thứ gì đó vướng chân, hắn nhấc dép lên, đổ trong bụng dép ra một tờ giấy bị vo thành khối. Lộ Viễn mở tờ giấy trên đó viết: “Bàn tay trái của cậu không phải là đầu.”
Lộ Viễn mơ mơ màng màng nghĩ, đây không phải là nói nhảm hay sao, tay trái của tôi đương nhiên không phải là đầu. Ngay lập tức, hắn mạnh mẽ giật mình cả người đều tỉnh táo, tay trái vẽ mặt khóc của hắn vô cùng tự nhiên giơ lên, lòng bàn tay giơ lên cùng vị trí trái tim.
Lộ Viễn dùng sức nắm tay trái thành quyền, cánh tay trái đè xuống bên chân, hắn liều lĩnh chạy vào phòng vệ sinh, nhanh chóng nói với Giang Vấn Nguyên bằng ngôn ngữ ký hiệu: “Tay trái của chúng ta không phải là đầu!”
Giang Vấn Nguyên ngậm bọt kem đánh răng, nhìn vào trong gương, tay trái giơ lên bên cạnh, biểu tình trong lòng bàn tay đang mỉm cười với cậu. Giang Vấn Nguyên chậm rãi buông tay trái xuống, cầm lấy cốc nước đặt ở bên phải bàn rửa mặt, súc sạch sẽ bọt trong miệng. Thì ra cảm giác bất đồng lúc vừa mới đánh răng không phải ảo giác, toàn bộ quá trình đánh răng tất cả động tác đều do một mình tay phải hoàn thành.
Hai người vệ sinh cá nhân xong, trên đường đến nhà hàng ăn sáng, Lộ Viễn đưa tờ giấy cho Giang Vấn Nguyên: “Đây là anh viết hả?”
“Ừm.” Giang Vấn Nguyên gật đầu, tờ giấy này là cậu lén nhét vào dép lê của Lộ Viễn trước khi đi ngủ. Ngoài tờ giấy này, vào chiều hôm qua khi Lộ Viễn đi làm việc cậu còn giấu rất nhiều tờ giấy khác ở những nơi Lộ Viễn có thể tìm thấy.
Khi Lộ Viễn và Giang Vấn Nguyên cùng hành động, cũng không thấy Giang Vấn Nguyên cầm bút giấy. Liên hệ trước sau cẩn thận tưởng tượng một chút, Lộ Viễn liền suy nghĩ rõ ràng: “Tại sao anh không chuẩn bị giấy cho mình?”
“Nếu tôi chuẩn bị cho bản thân mình, tôi có thể vô thức phá hủy đi các mảnh giấy. Nhưng chuẩn bị cho cậu lại khác.” Giang Vấn Nguyên dừng một chút, bởi vì còn muốn ăn sáng, cậu nói tương đối mơ hồ: “Hôm qua người đàn ông kia không có hứng thú đối với chúng ta, hình vẽ trong lòng bàn tay của chúng ta cũng không quan tâm lẫn nhau. Cho nên nếu tôi chuẩn bị các tờ giấy lời khuyên cho cậu, tôi sẽ không phá hủy nó.”
Lộ Viễn lặng lẽ tránh được “mìn” của cậu: “Nếu không tôi cũng chuẩn bị cho anh nhé.”
Giang Vấn Nguyên: “Gợi ý có một là đủ, chúng ta đã bắt đầu bị ảnh hưởng bởi hình vẽ lòng bàn tay. Thời gian cấp bách cho nên không cần phải lãng phí thời gian để chuẩn bị lời khuyên. Hơn nữa, không phải chúng ta đã tìm thấy một sự trợ giúp tuyệt vời hay sao?”
Lộ Viễn nhìn về phía tay trái của Giang Vấn Nguyên, ở vị trí ngón giữa của tay trái buộc một quả bóng bay Mickey màu đen. Theo cách nói của Giang Vấn Nguyên, thông thường sẽ không có ai buộc bóng bay vào đầu. Cho nên khi cậu vô thức coi bàn tay trái trở thành đầu, quả bóng buộc chặt vào tay trái sẽ vi phạm ý thức chung bình thường. Chỉ cần nắm bắt được cảm giác vi phạm trong nháy mắt, cậu sẽ có cơ hội chống lại tay trái.
Lộ Viễn lại lặng lẽ hối hận vì không lấy bóng bay của nhân viên gấu. Hắn thề, đợi đến lúc đi gặp nhân viên thỏ, mặc kệ Giang Vấn Nguyên có mua hay không, hắn nhất định phải mua kẹo bông gòn của con thỏ đó.
Khi hai người đi vào phòng ăn cũng chỉ có hai ba người chơi, Lộ Viễn yên lặng quan sát bọn họ. Quả nhiên mỗi người chơi có hình vẽ trong lòng bàn tay đều giơ tay lên nhưng bọn họ cũng không may mắn như bọn Giang Vấn Nguyên, một chút cũng không phát hiện bản thân giơ tay lên ăn sáng có gì không đúng.
Vẫn không thấy bóng dáng của nhân viên khách sạn đâu nhưng bữa sáng vẫn được chuẩn bị tốt, còn có cả hơi bốc lên. Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn ăn sáng xong liền đóng gói mấy cái bánh bao cùng hai chai nước sau đó rời khỏi khách sạn. Hôm qua bọn họ xích mích với Tiết Hựu và Lam Trân Trân cho nên mười giờ sáng nay không tham gia tập hợp cũng được.
Khi hai người đi xe đạp tự phục vụ đến khu vườn kỳ lạ của nhân viên búp bê thỏ, bọn họ không hề phát hiện ra một thân ảnh đứng ở một phòng khách sạn trên tầng mười, từ cửa sổ nhìn bóng dáng bọn họ rời đi. Tay hắn chống lên kính cửa sổ, lưu lại một dấu tay đẫm máu…