Bàn Tròn Trí Mạng Full

Chương 11: Đồng Đội Thuần Tuý.


Bạn đang đọc Bàn Tròn Trí Mạng Full – Chương 11: Đồng Đội Thuần Tuý.

Đồng đội thuần tuý

“… cậu nhất định là nhóm người chơi cuối cùng bị đồng hóa trong chúng ta.”

Lộ Viễn nhớ tới thi thể không đầu còn nằm trong đống thức ăn bỗng cảm thấy ghê tởm, hắn kích động dùng ngôn ngữ ký hiệu chất vấn Giản Dịch: “Tại sao lại chọn nhà ăn chủ đề Thế giới Mộng tưởng?” Nhưng ngẫm lại thì lý do này dường như không hợp lý nên Lộ Viễn lại dùng lời lẽ chính nghĩa nói thêm: “Thời gian của vòng này chỉ có bảy ngày, hơn nữa thế giới trò chơi thường nguy hiểm hơn vào ban ngày. Mỗi ngày của chúng tôi đều rất có giá trị, đặt thời gian tập hợp lúc 10:00 là quá muộn.”

(Gốc 义正言辞/nghĩa chính ngôn từ/ đây là một cách dùng từ sai, chính xác phải là nghĩa chính từ nghiêm 义正辞严 ý là lời lẽ nghiêm túc, chính nghĩa.)

Giản Dịch là đàn em của Tiết Hựu, đại khái đã quen với vai diễn túi trút giận, hắn tính tình hòa nhã giải thích với Lộ Viễn: “Vào buổi sáng, bình thường chị dâu phải ngủ đến 9 giờ 30 mới tỉnh dậy, nhà ăn chủ đề thế giới mộng tưởng cũng là sở thích của chị dâu. Anh Tiết Hựu rất thương chị ấy cho nên mới quyết định như vậy. Anh Tiết Hựu làm người nói một không hai, bình thường chuyện đã quyết định rất khó thay đổi, nhưng em sẽ nói với anh ấy vấn đề của hai người. Ngày mai hãy tập hợp lúc 10 giờ. Em rất xin lỗi vì đã gây rắc rối cho hai anh.”

Giản Dịch đã nói đến mức này, Lộ Viễn không khỏi xấu hổ tức giận. Sau khi tạm biệt Giản Dịch, Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn đến quầy khách sạn. Dựa vào những nỗ lực của hai người ngày hôm nay cho nên không thể để vô ích, cả hai đã chọn phòng số 1606 sang trọng nhất trong dãy phòng đôi của khách sạn.

(gốc là来都来了 có thể hiểu đại khái là bạn nghĩ đến những nỗ lực mình đã làm trước đây và không muốn bị lãng phí, vì vậy bạn làm điều đó)

Lúc Lộ Viễn di chuyển thi thể không đầu quần áo dính không ít máu, hắn không còn tâm trí thưởng thức bố trí nội thất nữa mà khi vừa vào phòng đã đi thẳng một mạch đến tủ quần áo. Hắn mở một trong những tủ quần áo, nhìn thấy bộ quần áo màu đen trong tủ thì hơi sửng sốt một chút. Giang Vấn Nguyên cùng với Lộ Viễn dáng người không khác nhau nhiều lắm, nhất thời không biết những bộ quần áo này là chuẩn bị cho ai. Lộ Viễn lại mở tủ quần áo bên cạnh, bên trong treo quần áo nam, thời trang giản dị, là phong cách ăn mặc mà hắn sẽ chọn khi đi du lịch.

Lộ Viễn tùy ý lấy ra một bộ quần áo mới, làm ngôn ngữ ký hiệu với Giang Vấn Nguyên: “Tủ quần áo của anh có điểm bất thường.”

Giang Vấn Nguyên đang thất thần, không chú ý tới động tác của Lộ Viễn. Lộ Viễn đi tới trước mặt cậu phất phất tay, lúc này Giang Vấn Nguyên mới phản ứng lại “Sao vậy?”

Lộ Viễn: “Đang suy nghĩ gì mà say mê vậy? Tủ quần áo của anh dường như có điều gì đó không ổn.”

Giang Vấn Nguyên nhìn về phía Lộ Viễn, hơi nghi hoặc hỏi lại: “Có vấn đề gì sao?”

Lộ Viễn trừng mắt nhìn cậu: “Chẳng lẽ không phải trò chơi cho anh thiết lập nhân vật kỳ quái gì mới nhét cho anh một cái tủ quần áo toàn màu đen sao?”


“Ồ.” Giang Vấn Nguyên mặt không chút thay đổi nói: “Bình thường tôi đều mặc như vậy.”

Lộ Viễn cười, cố gắng cứu vãn tình hình: “Phong cách ăn mặc của anh rất mát mẻ.”

Lộ Viễn tự giác giẫm lên mìn, chỉ có thể kẹp chặt cái đuôi làm người. Hắn rửa sạch sẽ vết máu trên người sau đó ở trong phòng tắm kỳ cọ mới đi ra. Hắn nhìn thấy Giang Vấn Nguyên cầm ống nhòm quan sát tình hình cửa khách sạn, vô cùng chân chó dựa vào mà lấy lòng cười với cậu.

(gốc là狗腿: ý nghĩa cơ bản đề cập đến “chân tay” của một người, tương tự như một người chạy đồng lõa cho chủ tử, trong tiếng Mân Nam, chân chó là ý nghĩa là nịnh nọt, lấy lòng. Trong câu trên hiểu theo ý thứ 2)

“Anh, anh có muốn nghỉ ngơi không? Có công việc gì cứ giao cho em làm, cam kết hoàn thành nhiệm vụ.”

Giang Vấn Nguyên cũng không khách sáo với Lộ Viễn, cậu giao một chiếc DV cho Lộ Viễn: “Cậu đi đến phòng giám sát của khách sạn xem camera có hoạt động chính xác hay không. Nếu nó hoạt động chính xác, cậu hãy mang DV đến nhà hàng chủ đề thế giới mộng tưởng sau đó tìm một nơi bí mật để đặt nó. Nếu camera giám sát khách sạn không hoạt động bình thường, hãy đặt DV ở cổng khách sạn. Ngoài ra, cậu hãy đi thu thập một ít sổ tay tuyên truyền trong khách sạn. Sau khi đã làm xong hai việc đó, cậu đến cửa khách sạn đứng canh gác, tận lực cùng với những người chơi trở về khách sạn nói chuyện thêm vài câu, đến giờ ăn tối trở về tìm tôi.”

Lộ Viễn bị Giang Vấn Nguyên hung hăng sai khiến làm trâu làm ngựa, nhưng không có một chút bất mãn, ngược lại còn vui vẻ liên tục gật đầu: cam kết hoàn thành nhiệm vụ.

Hắn cầm lấy DV Giang Vấn Nguyên đưa cho sau đó thuận tay cầm lấy túi leo núi của mình.

Giang Vấn Nguyên cắt ngang hắn: “Túi leo núi nặng như vậy, mang theo hành động không tiện. Cứ để ở lại chỗ này đi, tôi sẽ giúp cậu trông chừng.”

Lộ Viễn không nghĩ gì, gật đầu đáp ứng: “Được rồi, trong túi leo núi có rất nhiều thứ quan trọng, anh phải giúp em giữ tốt nha.”

Giang Vấn Nguyên: “…” ở vòng trước Tả Tri Hành và Trương Thần tuy rằng hợp tác với nhau nhưng cũng không ít lần đào hố lẫn nhau. Trình độ ngốc nghếch của Lộ Viễn thật sự làm cho cậu thán phục, cũng không biết Lộ Viễn rốt cuộc đã hoàn thành ba vòng trò chơi như thế nào.

Vốn có một chuyện Giang Vấn Nguyên không muốn nhắc tới, nhưng không trực tiếp chỉ ra thì phỏng chừng Lộ Viễn sẽ rất khó phát hiện, cậu thở dài: “Một lúc nữa cậu đứng canh gác ở cửa khách sạn thì cách xa Giản Dịch một chút.”

Lộ Viễn bổ não ra một vở kịch lớn: “Anh, anh yên tâm, em chắc chắn sẽ không quan hệ với em trai kẻ thù của chúng ta!”

Tuy rằng lý do Lộ Viễn bổ não suy ra hoàn toàn không đúng nhưng Giang Vấn Nguyên một chút cũng không tin tưởng năng lực quản lý biểu cảm của Lộ Viễn. Cậu không nói cho Lộ Viễn nguyên nhân thật, mà lại cho hắn một lý do: “Giản Dịch nhiều chấy, tôi không muốn bị lây.”


Giang Vấn Nguyên biên soạn ra lý do không hề có thành ý nhưng Lộ Viễn lại tin, hắn cầm dv đi ra khỏi phòng 1606.

Sau khi Lộ Viễn đi, Giang Vấn Nguyên tiến tới phía túi leo núi của người kia: “Có thể bắt đầu làm việc…”

Lúc chạng vạng tối, Lộ Viễn ôm một chồng lớn các tài liệu trở lại phòng 1606: “Em có thu hoạch lớn!”

Hắn đặt tài liệu quảng cáo của Công viên Hạnh phúc và một tờ báo trên bàn.

Năm 2005, Công viên Hạnh phúc chính thức khai trương và trong mười năm tiếp theo đã mở cửa cho du khách trong khi vẫn đang tiếp tục mở rộng. Vào đầu năm 2015 mới hoàn toàn được xây dựng xong, sáu chủ đề công viên và khách sạn hạnh phúc được xây dựng xung quanh hồ Mặt Trăng. Vẽ hình trong lòng bàn tay để thông qua cửa là một dịch vụ đặc trưng của Công viên Hạnh phúc bắt đầu từ năm 2008.

Tờ báo được phát hành vào ngày 2 tháng 6 năm 2015, trong đó báo cáo về một thảm kịch xảy ra tại Công viên Giải trí Hạnh phúc. Một cặp vợ chồng đưa con gái đến công viên chơi vào ngày Quốc tế Thiếu Nhi đã bị giết chết. Cặp vợ chồng đã bị giết trong khách sạn, trên cơ thể của họ có nhiều vết thương, phần đầu bị cắt đứt và mất tích, sau đó được trục vớt trong Hồ Mặt Trăng. Con gái của họ đã may mắn sống sót. Khi nhân chứng đầu tiên của vụ án tìm thấy đứa bé, nó nằm ngơ ngác giữa thi thể của bố và mẹ mình.

Vụ án giết người này quá mức ác liệt, Công viên Hạnh phúc đã ban hành một thông báo trên báo chí rằng ngày 2 tháng 6 công viên sẽ đóng cửa và sẽ được mở trở lại vào ngày 30 tháng 6. 

Lộ Viễn: “Em đã xác nhận được hôm nay là ngày 1 tháng 7 năm 2015. Hình vẽ dị thường trong lòng bàn tay rất có thể có liên quan đến vụ án giết người!”

Giang Vấn Nguyên lật qua một lượt những tờ báo Lộ Viễn mang về: “Có tờ báo nào đưa tin tiếp sau của vụ án giết người hay không?”

Lộ Viễn lắc đầu: “Em không tìm thấy, không biết có phải là bị người chơi khác lấy đi trước hay không.”

“Cũng có thể chân tướng của vụ án giết người ẩn chứa chìa khóa để giải quyết vấn đề của trò chơi, chắc chắn sẽ không dễ dàng để cho chúng ta tìm được.” Giang Vấn Nguyên gấp tờ báo lại: “Chúng ta đi ăn tối đi.”

Mặc dù cả hai đều có bóng ma tâm lý đối với nhà hàng chủ đề Thế giới mộng tưởng, nhưng họ không thể từ bỏ việc giao tiếp với những người chơi khác. Cuối cùng vẫn chọn ăn tối tại nhà hàng chủ đề Thế giới mộng tưởng do Tiết Hựu chỉ định.

Hai người để hành lý và bóng bay trong phòng, khi đến nhà ăn đã có tốp ba tốp năm người chơi đang dùng bữa.


Người phụ nữ trung niên muốn lái xe tuần tra chạy trốn cũng ở đó, vẻ mặt bà ta hoảng hốt, một mình ngồi ở góc nhà ăn, người trạch nam còn lại không có ở đây.

Tầm mắt Giang Vấn Nguyên dừng lại trên người phụ nữ trung niên một lát liền dời đi. Cậu không biết khi chạy trốn rốt cuộc người phụ nữ trung niên kia đã gặp phải cái gì, nhưng hiện tại cậu không kịp lo lắng, không có sức lực để quan tâm người khác.

Trong nhà ăn không có nhân viên, nhưng thức ăn đều đã sẵn sàng. Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn lấy thức ăn xong ngồi xuống, trầm mặc nhìn đĩa cơm của đối phương, bọn họ không hẹn mà cùng lấy thức ăn thi thể không đầu chưa từng dùng qua.

Nghĩ đến thảm trạng của thi thể không đầu, dạ dày Lộ Viễn lại bắt đầu co rút. Để làm rỗng hình ảnh đẫm máu trong đầu, không ảnh hưởng đến việc ăn uống, Lộ Viễn vừa ăn, vừa dùng điện thoại di động đánh máy cho Giang Vấn Nguyên xem: “Khi đứng ở cổng khách sạn, em đã gặp hai nhóm người chơi trở lại. Giản Dịch nói họ là những người cuối cùng đến khách sạn. Họ đã đến “Thế giới ngày mai” và “Khu vườn kỳ lạ.” Nhóm người chơi đến “khu vườn kỳ lạ” phát hiện ra một nhân viên mới, người đó mặc bộ đồ hình thỏ bán kẹo bông gòn. Bọn họ không mua kẹo, ngày mai chúng ta có nên đi xem không?”

Nhìn chữ Lộ Viễn đánh trên màn hình điện thoại di động, Giang Vấn Nguyên lần đầu tiên dùng ánh mắt ngạc nhiên đánh giá hắn, đây chính là uy lực của ngốc nghếch bạch ngọt hay sao. Bởi vì làm cho người ta cảm giác quá vô hại, cho nên mới có thể dễ dàng lấy được thông tin quan trọng về nhân viên thỏ.

Lộ Viễn còn chưa nói xong, hắn lại vùi đầu đánh một đoạn: “Em nghĩ rằng so với nhân viên thỏ thì anh phải quan tâm nhiều hơn đến nhóm người chơi đi đến thế giới ngày mai. Sau khi họ nhìn thấy người đàn ông ở cổng công viên thì họ đưa ra kết luận hoàn toàn trái ngược với anh. Họ đã chọn vẽ một hình tức giận trong lòng bàn tay.”

“Thông tin này thực sự hữu ích.” Giang Vấn Nguyên tán thưởng: “Cậu rất lợi hại mà, lấy được thông tin về nhân viên búp bê thỏ, còn tìm được hai đối tượng để tham khảo hình vẽ mặt giận dữ.”

Lộ Viễn có chút ngượng ngùng: “Cũng không lợi hại như anh nói. Người chơi đi khu vườn kỳ lạ là tổ hợp hai nữ một nam, hai em gái nhìn dáng vẻ của em cũng không tệ lắm, nên đã nói thông tin cho em biết. Đến thế giới ngày mai là hai người chơi nam, bọn họ căn bản không để ý tới em, lý do bọn họ lựa chọn mặt giận cũng là do em đoán sai.”

Giang Vấn Nguyên trầm mặc nhìn Lộ Viễn một lúc: “Cậu không cảm thấy mình nói chuyện rất mâu thuẫn sao?”

Lộ Viễn bị Giang Vấn Nguyên nhìn chằm chằm: “Không có”

Giang Vấn Nguyên nói: “Nếu hai người chơi nam đó không để ý đến cậu vậy thì làm sao cậu lại biết hình vẽ trong lòng bàn tay bọn họ là mặt tức giận. Không ai trong số những người chơi đi vào công viên trước chúng ta chọn mặt tức giận.”

Lộ Viễn đâu còn tâm tình ăn tối, hắn đánh máy quá chậm liền trực tiếp dùng ngôn ngữ ký hiệu: “Em đã thấy hình vẽ trong lòng bàn tay của họ.”

Giang Vấn Nguyên nghi ngờ hắn: “Làm sao nhìn thấy vậy? Khi người đi bộ và đứng thẳng bình thường, hai tay đều sẽ tự nhiên rũ xuống. Trái ngược với mặt trước của nó, vị trí của lòng bàn tay thường không được nhìn thấy. Trừ phi…”

Ánh mắt Lộ Viễn phiêu phiêu, nhất thời phản ứng lại: “Khi bọn họ trở về, bàn tay vẽ hình mặt giận dữ giơ lên giống như người đàn ông chém đầu tự sát. Thật kỳ lạ, tại sao em lại nghĩ rằng việc họ giơ tay lên là một chuyện hết sức bình thường?”

“Hình vẽ trong lòng bàn tay đang dần đồng hóa chúng ta.” Đối kháng với nó là một chuyện rất hao thần. Giang Vấn Nguyên mệt mỏi bóp mi tâm: “Nhưng cậu cũng không cần quá lo lắng, cậu nhất định là nhóm người chơi cuối cùng bị đồng hóa trong chúng ta.”

Lộ Viễn cũng cảm thấy rất mệt mỏi: “Em tự biết trọng lượng của bản thân, anh không cần phải an ủi em.”


Giang Vấn Nguyên tiện tay cầm lấy điện thoại của Lộ Viễn, ném nó vào một cốc nước miệng rộng: “Như vậy không phải cậu có lợi thế tự nhiên nhất sao? “

Lộ Viễn đau lòng nhìn điện thoại di động của mình, nếu chức năng dây thanh âm của hắn không bị thu đi khẳng định hiện tại đã kêu lên.

Giang Vấn Nguyên mỉm cười: “Cậu đau lòng cái gì, thứ có thể mang về thực tế trong thể giới trò chơi chỉ có vàng bạc, sau khi trở về điện thoại di động của cậu vẫn sẽ tốt thôi. Lùi lại vạn bước mà nói, trong trường hợp điện thoại di động của cậu vẫn bị hỏng khi trở lại thực tế, vậy chẳng phải chứng minh rằng cậu đã mang nước từ thế giới trò chơi trở lại hiện thực hay sao. Lấy nước này để nghiên cứu cũng không thua thiệt.”

Lộ Viễn phẫn nộ dùng ngôn ngữ ký hiệu tay: “Mặc dù anh nói rất hợp lý, nhưng em luôn luôn nghĩ rằng lý do này chắc chắn là anh đang biên soạn ra. Anh chắc chắn ghen tị với cái giá em nhận được là chức năng dây thanh âm!”

Giang Vấn Nguyên khẽ chậc một tiếng. Lộ Viễn rõ ràng là một kẻ ngốc, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt còn rất nhạy bén.

Lúc hai người nói chuyện, Lam Trân Trân thân mật kéo cánh tay Tiết Hựu đi vào phòng ăn, Giản Dịch đi theo phía sau bọn họ.

Lam Trân Trân nhìn thấy người phụ nữ trung niên ngồi ở góc, nũng nịu oán giận với Tiết Hựu: “Anh yêu, bà già đáng ghét kia thế mà lại vào công viên.”

Hết chương 10

——————————————–

*giải thích một chút

?Tại sao Giang Vấn Nguyên lại ném điện thoại của Lộ Viên vào trong cốc nước?

Điều này có hai khả năng. Thứ nhất là có thể do Nguyên Nguyên muốn hủy đi tin nhắn trong điện thoại. Thứ hai khi Lộ Viễn bị hủy điện thoại chỉ có thể luôn luôn sử dụng ngôn ngữ ký hiệu, vì vậy không dễ dàng bị kiểm soát bởi hình vẽ lòng bàn tay.

?Tại sao Giang Vấn Nguyên lại nói Lộ viễn có lợi thế tự nhiên nhất?

Tui cũng không hiểu 😂 Chẳng lẽ do gốc nghếch bạch ngọt khóc lóc cũng không bị mất mặt hả. Haha

Ai hiểu đoạn này có thể cmt cho mình biết với nhé <3

(Trên đây là suy đoán của mình, có thể đúng có thể sai a ω(ヾ))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.