Bạn đang đọc Bạn Trai Tôi Là Đại Ca Giang Hồ – Chương 12
Thật ngọt ngào, hơn 10 năm rồi tôi mới gặp lại anh ấy, ngườicon trai mà tôi đã rất thích, và bây giờ anh ấy là người tôi yêu, rất yêu…
Tôi khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc
-Đừng bao giờ nghi ngờ anh vô cớ nữa, ít nhấtcũng phải cho anh giải thích chứ?
-Tại… tại tui bực anh quá!
-Tui? Em dám xưng tui với anh hả?- hắn lại búngthật mạnh vào trán tôi, tên này chẳng bao giờ nương tay với tôi hết vậy?
-Đau lắm đó nha!
…
-Anh Tuấn… à không Phúc Đại Ca??? phải gọi anh làgì nhỉ?
-Gọi là anh yêu được rồi!
-Anh này! Nham nhở vừa thôi…
………….
DÒNG TÂM SỰ CỦA PHÚC ĐẠI CA
Đã hơn 10 năm kể từ khi tôi rời khỏi nhà thờ ThiênSứ, rời khỏi em. Ba mẹ hiện giờ, ba mẹ ruột của tôi, đã tìm lạiđược con trai của mình sau 8 năm. Tôi có ba mẹ nhưng phải rời xa em.Những ngày ở một vùng đất xa lạ, những ngày không có em, đối vớitôi thật khó khăn. 2 năm, khoảng thời gian này thật ngắn ngủi nhưng 2năm này tôi thật hạnh phúc, hạnh phúc vì được bên em, được em quan tâmvà được nhìn thấy nụ cười trẻ con cửa em, tôi thích em, tình yêu trẻcon bồng bột của cậu nhóc 8 tuổi…
Ở Hà Nội, tôi dần quen với cuộc sống mới, nhưngkhông giờ phút nào tôi không nớ tới em. Tôi nhớ những giọt nước mắtcủa em khi tiễn tôi ra sân bay, nụ cười miễn cưỡng khó nhìn của emchỉ để tôi yên tâm rằng em sẽ sống tốt…
Tôi quen Kiệt, cậu bạn chung lớp và là con của bạnba mẹ tôi, chúng tôi dần thân nhau, tôi cũng không hiểu vì sao, tínhcách cậu ấy hoàn toàn trái ngược tôi, cậu ấy nồng nhiệt, sôi nổi,tôi thì trầm tính, ít nói…Kiều, cô em gái của Kiệt, cô bé cũng dễthương, cũng nói nhiều như Kiệt, Tôi nhìn Kiều cũng có nhiều nétgiống em, nhưng không thể nào thay thế em trong lòng tôi được, đối vớitôi, Kiều là em gái…
-Phúc, ba mẹ muốn nói với con chuyện này!
-…- tôi im lặng lắng nghe
-Vì thấy con và Kiều có vẻ quý nhau, vảlại ba mẹ cũng thấy rất thích Kiều nên ba mẹ quyết định sau khi con tốt nghiệp sẽcho hai đứa đính hôn…
Một buổi cơm chiều, ba mẹ tôi nói chuyện đó, tôikhông trả lời, không trả lời không có nghĩa là chấp nhận, mà khôngbiết phải nói gì…
… sau một đêm dài suy nghĩ, tôi quyết định vào lạiSài Gòn, tôi muốn tìm em, muốn nói với em tình cảm mà tôi cất giữ 7năm, muốn em biết rằng, tôi yêu em, rất yêu em…
Ngày đầu vào Sài Gòn tôi gặp nhiều khó khăn, tấtcả thay đổi quá nhiều và ở đây tôi không quen ai cả…
Vì biết chút ít võ nghệ, tôi được nhận làm bảo vệ ột vũ trường, lương cũng rất được, tôi xài cũng dư dã…
Một ngày trên đường đi làm về nhà tôi, tôi vô tìnhgặp cảnh “ một đám đánh một đứa”, tính anh hùng hiệp nghĩa lại nổilên và vô tình tôi cứu được một đại ca bang phái “ Bi Đen” là “nghệdanh” trên giang hồ của hắn .. tôivà Bi thân nhau, tôi được kết vào bang đảng, sau những chiến tích lẫylừng anh em trong bang phong cho tôi làm “bang chủ”…
Hai năm tôi và bang nhà thờ cùng sống chết có nhau, hoànthành nhiều phi vụ và san bằng nhiều bang đảng, bang chúng tôi dần lớn mạnh vàcó tiếng trong thành phố.
Ba mẹ tôi vào gặp tôi và chấp nhận tôi ở lại Sài Gòn, ông bàhằng tháng đều đặn chu cấp tiền cho tôi… với tiền và thế lực như bây giờ tôi bắtđầu tìm kiếm tung tích của em, người con gái mà tôi yêu..
Sau một năm vất vả tìm kiếm, một ngày Bi cũng báo với tôitung tích của em, em vẫn còn ở Sài Gòn nhưng đã chuyển nhà. Nhưng bây giờ tôi lạilo sợ, lo sợ em đã có người yêu, có người thương nhớ không còn nhớ tình cảm lúcxưa nữa…
-Đừng lo! Cứ tới tìm hiểu nói chuyện thử đi- Bikhuyên
Bi là người bạn tốt, Bi hiểu tôi hơn cả ba mẹ tôi…
Ngày đầu gặp lại em chính thức là tại quán lẩu Cây Me, vôtình bang chúng tôi ăn mừng vì xử băng thằng Tí Chuột về, còn em thì tới ănliên hoan với lớp…em thay đổi rất nhiều, dễ thương hơn và hung dữ nhiều hơn…emđụng trúng tôi mà lại vu oan rằng tôi làm em bị thương, em đúng là đanh đá hơntrước rất nhiều, tôi thật muốn chỉnh em nhưng nhìn thấy chân em bị đau nhưng vẫncố đi tôi lại không đành lòng, tâm can thật đau, em đau tôi còn đau lòng hơnnhiều, muốn giúp em nhưng lại bị cho em ăn một bạt tai… em quên tôi mất rồi,tôi mỉm cười đau khổ…
Hà, bạn của em. Tôi muốn từ Hà để tìm hiểu em nhiều hơn. Tôikể về chuyện của tôi với Hà, và cô bé đồng ý giúp tôi làm quen em…