Bạn đang đọc Bạn Trai Tôi Là Đại Ca Giang Hồ – Chương 11
Tôi xoay người nhưng chưa đi được hai bước, tay đã bị hắn nắmchặt, toàn thân tôi bị hắn xoay lại rồi bị ngã xuống giường. một hắn áp chặtlên môi tôi, mạnh bạo và bỏng rát..hắn hôn mãnh liệt tôi cũng không chống cự,trái tim tôi đã mệt mỏi lám rồi không còn dũ sức chơi mèo vờn chuột với hắn nữa…
Sau khi hôn thõa mãn hắn gục mặt xuống cổ tôi thở dốc…
-Em có thể giận anh nhưng đừng hờ hững với anh,nghe anh giải thích được không?
Tôi im lặng như đang đợi hắn nói tiếp
-Gia đình anh vốn sống ở Hà Nội, anh có một ngườibạn rất thân và Kiều là em gái của người đó, hai gia đình rất thân, ba mẹ haibên rất hợp ý nhau, họ quyết định cho anh và Kiều sau này sẽ đám cưới, anhkhông chấp nhận nên 5 năm trước anh bỏ vào đây, sau đó 2 năm Kiều cũng vào. Anhxem Kiều như em gái. Thật sự chỉ có vậy!
Hắn nhìn tôi chằm chằm, tôi thật sự rất không thoải mái khinhìn vào đôi mắt ấy
-Tôi tin anh được không? Anh đã nói dối tôi, anhvốn không đi Hà Nội
-Hôm đó ba mẹ anh gọi vào nói có việc sẽ bay vàođây..
Hắn cầm lấy tay tôi đặt lên ngực hắn
-Em hãy lắng nghe nó, nó không bao giờ nói dối emcả
Tôi cảm thấy khóe mắt cay cay, cổ họng như nghẹn lại, ánh mắthắn thật chân thành, cả trái tim hắn nữa, nó đang đập rất nhanh, nhanh như nhịptim tôi bây giờ vậy? thật sự bây giờ tôi rất muốn ôm hắn thật chặt…
-Kiều rất tốt, cái gì cũng hơn tôi cả…
-Ngốc- Hắn búng trán tôi một cái thật đau – Trướcgiờ anh chưa bao giờ so sánh em với ai cả? em rất giống hồi nhỏ, rất láu cá vàlì lợm, hơi ngu ngốc nữa- hắn mỉm cười, nụ cười thật đẹp
Tôi nhíu mày khó hiểu, hắn nói gì nhỉ? Tôi giống lúc nhỏsao? Vậy hắn quen tôi lúc tôi còn nhỏ à?
-Em còn nhớ nhà thờ Thiên Sứ không?
-Nhà thờ… Thiên Sứ sao???
Những kí ức lúc nhỏ, lúc tôi 6 tuổi bắt đầu quay về
Sau một đám cưới tại nhà thờ, 4 đứa nhỏ ở lại thánh đường
-Cô dâu đẹp quá à? Tao cũng muốn làm cô dâu- mộtcô bé 6 tuổi nói
-Hay mình chơi cô dâu chú rể đi- cậu bé đứng gầnđó đề nghị- Tao làm chú rể cho
-Thôi, không thèm, mày lùn hơn tao sao làm chú rểđược, đợi tao tí!- cô bé chu mỏ rồi chạy ra cửa
…
-Nghi là cô dâu, anh Tuấn là chú rể, Hùng là chaxứ, còn Vân Anh với Lan làm người làm chứng nha! Được không?
-Thôi được rồi, tí nữa đổi lại đó- thằng nhóc tênHùng phàn nàn
-Vậy tí nữa mày với Lan hay Vân Anh đi, mày lùnhơn tao, tao không chịu đâu!- con bé lại chu cái mỏ nhỏ, nhìn thật dễ thương…
Tuấn, cậu con trai cao hơn cô bé một cái đầu, nụ cười thật ấmáp…
-Lê Nguyễn Tịnh Nghi con có đồng ý lấy cái gì Tuấn…anh Tuấn họ tên là gì vậy?
-Anh không biết nữa? nói đại tên Tuấn thôi!
-ờ.. ờ, Lê Nguyễn Tịnh Nghi con có đồng ý lấy anhTuấn làm chồng không? Dù giàu có hay nghèo khổ,dù khỏe mạnh hay ốm yếu, luônquan tâm, chăm sóc chồng con?
-Con đồng ý – con bé cười toe toét
-Anh Tuấn con có dồng ý lấy Lê Nguyễn Tịnh Nghilàm vợ ? Dù giàu có hay nghèo khổ,dù khỏe mạnh hay ốm yếu, luôn quan tâm, chămsóc vợ con?
-Con đồng ý!- cậu bé nhìn con bé mỉm cười ấm áp
Con bé thích thằng bé ấy, rấtthích, cậu bé tên Tuấn, con bé yêu nụ cười ấy và có lẽ vì thế mà nó thích thằngbé rất nhiều..
-Ta tuyên bố hai con là vợ chồng..
Và con bé ấy không ai khác chính là tôi, còn cậu bé ấy??? Cậubé ấy là…
-Cậu bé ấy là anh
Tôi nhìn hắn, nước mắt nhạt nhòa, hắn nhìn tôi và mỉm cười,là nụ cười ấm áp đó lâu lắm tôi mới được nhìn thấy nó
-Anh vào đây để tìm lại cô dâu của anh!- hắn vòngtay ôm chặt tôi vào lòng, hôn thật nhẹ lên trán tôi…
Thật ngọt ngào, hơn 10 năm rồi tôi mới gặp lại anh ấy, ngườicon trai mà tôi đã rất thích, và bây giờ anh ấy là người tôi yêu, rất yêu…
Tôi khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc
-Đừng bao giờ nghi ngờ anh vô cớ nữa, ít nhấtcũng phải cho anh giải thích chứ?
-Tại… tại tui bực anh quá!
-Tui? Em dám xưng tui với anh hả?- hắn lại búngthật mạnh vào trán tôi, tên này chẳng bao giờ nương tay với tôi hết vậy?
-Đau lắm đó nha!