Đọc truyện Bản Năng Gốc (Phản Diện) – Chương 6
Những phòng hỏi cung của Sở Cảnh sát San Francisco nằm cạnh pháp đình trên đường Bryant có đủ mọi nét duyên dáng mà bạn có thể thấy bên trong một cái tủ lạnh. Một trong những phòng đó, nơi Talcott, Walker và Coreli đang ngồi chờ được coi là phòng đẹp nhất, nhưng cách bài trí coi cũng chán bỏ mẹ. Vẫn một cái bàn do Bộ Công chánh cấp, vài cái ghế bọc nệm đen và một giỏ rác. Đặt trước cái bàn là một máy quay video có cái ống kính chìa ra như một họng súng nhắm thẳng vào một cái ghế còn để trống.
Catherine sẽ được mời ngồi vào đó.
Cô bước vào phòng, với Nick Curran và Gus Moran làm hướng dẫn, nàng quan sát căn phòng và những người trong đó bằng đôi mắt bình thản. Trông nàng lạc điệu trong đây quá. Nếu cảm thấy điều đó thì nàng đã để lộ ra. Nick nhận thấy che giấu cảm xúc đã trở thành bản chất thứ hai của Catherine Tramell.
Coreli đứng bật dậy ngay khi nàng bước vào và ông ta chìa bàn tay chuốn mắn ra:
– Tôi là John Coreli, cô Tramell ạ, phụ tá biện lý khu vực. Tôi cần thông báo trước với cô là buổi nói chuyện hôm nay được ghi hình. Chúng tôi được phép làm điều đó …
– Tôi chưa hề nói là quý ông không được phép – Catherine nói.
– Tôi là đại úy Talcott – chief đại úy có vẻ như sắp biện bạch, xin lỗi gì đó, nhưng rồi chief nghĩ lại và chỉ bắt tay nàng mà thôi.
– Trung úy Walker – chief này chẳng có vẻ muốn biện bạch cái quái gì cả, chỉ lạnh lùng nhìn nàng.
– Cô uống cái gì nhé? – Talcott hỏi săn đón – Café được không?
– Thôi, cám ơn.
Coreli móc khăn mù xoa lau trán. Cửa sổ đóng kín bưng và căn phòng tù hãm.
– Chừng nào thì luật sư của cô tới? – Coreli hỏi.
Nick ráng nén để đừng ngoác miệng ra cười:
– Cô ta từ chối quyền luật sư.
Coreli và Talcott lõ mắt nhìn Nick Curran. Catherine bắt gặp cái nhìn đó và nàng dò xét từng khuôn mặt một:
– Bộ tôi bỏ quên gì hả? – Nàng hỏi.
– Tôi sẽ nói trước với họ là cô không cần luật sư gì cả.
– Tại sao cô lại từ chối quyền có luật sư hiện diện, cô Tramell? – Walker hỏi.
Catherine chẳng thèm lý tới ông ta, nàng chỉ nhìn Nick nói tỉnh queo. Hai người nói chuyện với nhau cứ như trong phòng chẳng còn ai khác.
– Tôi chẳng có gì phải giấu cả.
Họ lại nhìn nhau một lát nữa rồi Catherine ngồi xuống, nhìn các nhân viên chung quanh như muốn nói: Khai hoả đi mấy cha! Trông nàng vững vàng, bình tĩnh và tự chủ. Nàng móc thuốc lá trong ví ra, châm lửa rồi liệng luôn que diêm lên mặt bàn.
– Ở đây cấm hút thuốc, cô Tramell ạ – Coreli nói.
– Thế thì ông định làm gì? – Nàng nhướng mày – Truy tố tôi vì tội hút thuốc chắc?
Ở San Francisco, thủ đô chống thuốc lá của thế giới này, có những nhân viên không hút thuốc mẫn cán, họ không những dám truy tố nàng về tội hút thuốc, mà còn có thể hoan hỉ kết án và tống nàng lên ghế điện nữa kìa.
Tuy vậy, Coreli cũng không muốn đặt nặng vấn đề. Ông nhượng bộ lẹ làng. Catherine thổi luôn một hơi khói qua mặt bàn thẳng về phía Nick. Còn Coreli thấy đã đến lúc mở màn:
– Cô có thể cho biết về thực chất mối quan hệ của cô với ông Boz không, cô Tramell?
– Tôi ngủ với anh ta từ cỡ một năm rưỡi nay – Nàng đá như thể đó là chuyện đương nhiên – Tôi khoái làm tình với anh ấy – Nàng hoàn toàn chế ngự căn phòng và nhìn mặt từng người trong khi phát biểu.
Những người trong phòng quen nghĩ rằng là nhân viên công lực, họ đã nghe đủ thứ chuyện, thấy đủ thứ chuyện và không hề bị sốc. Nhưng phần lớn, họ đều bị sốc. Họ từng nghe những lời thú tội của những tên sát nhân tàn bạo và sừng sỏ nhất, những thằng lạm dụng tình dục trẻ em, bọn đánh đập phụ nữ, lũ đâm thuê chém mướn và những tên buôn bán ma túy. Nhưng họ vẫn là cớm. Mà cớm thì phần lớn thuộc giai cấp trung lưu lớp dưới, theo đạo công giáo và khá bảo thủ. Ngồi nghe một cô gái xinh xắn, giàu có, được ăn học tử tế tỉnh bơ nói về đời sống tình dục của mình thì quả là chới với.
– Cô có từng bạo dâm, khổ dâm với anh ta không? – Coreli hỏi tiếp.
Nàng quay lại nhìn cha nội phụ tá biện lý. Ông ta tưởng như bị một cái đèn pha rọi vào mặt:
– Chính xác là ý ông muốn nói gì, ông Coreli? – Nàng hỏi, rất ngây thơ.
Coreli nhấp nhỏm khó chịu trên ghế:
– Tức là … cô có bao giờ cột anh ta lại không?
– Không.
– Chưa bao giờ cột à? – Coreli gặng hỏi.
– Không, Johnny rất thích sử dụng đôi tay. Tôi yêu những bàn tay, cả những ngón tay nữa – Nàng bày bàn tay mình trên mặt bàn bẩn thỉu và nhìn chúng tán thưởng, cứ như đang gợi lại hình ảnh những gì đôi tay nàng đã làm cho Johnny và tay Johnny làm cho nàng.
– Cô mô tả một cái khăn lụa trắng trong sách của cô – Walke nói – Một cái khăn hiệu Hermes.
– Tôi lúc nào cũng thích khăn lụa trắng – Nàng gật đầu và xoa cổ tay – Mọi trường hợp dùng đều tốt.
– Nhưng cô nói cô thích đàn ông sử dụng đôi tay mà – Nick nói, bụng chắc mẩm vừa bắt quả tang nàng nói dối. Một lời nói dối nhỏ tức là một bàn thắng nhỏ.
Nàng phát cho hắn một nụ cười:
– Đâu có. Tôi nói tôi thích Johnny sử dụng bàn tay của anh ta – Nàng nhìn sâu vào mắt hắn – Tôi đâu có đặt ra quy tắc nào Nick – Nàng lắc đầu – Không quy tắc gì cả. Tôi khoái trôi theo giòng.
– Cô có giết ông Boz không, cô Tramell – Coreli hỏi bằng cái giọng sặc mùi quan toà nhất của ông ta.
– Không – Nàng đáp cụt ngủn.
– Cô có bằng chứng nào không?
– Tôi phải trưng bằng chứng ra hả? Vậy mà tôi cứ tưởng đó là việc của mấy ông chứ.
– Cô có muốn là tình nghi trong cái chết của Johnny Boz không? – Walker hỏi.
– Không … nhưng còn vụ bằng chứng, trung úy Walker , tôi chắc là đứa quá trời ngu nên mới viết sách về một vụ giết người rồi đi giết anh ta theo đúng kiểu đã mô tả trong sách. Vậy là tôi tự thông báo mình là thủ phạm rồi. Tôi đâu có ngu, phải không, Nick?
– Chúng tôi biết cô không ngu, cô Tramell ạ! – Talcott nói.
– Có lẽ cuốn sách là cái phao cho cô thoát hiểm – Walker góp ý.
– Viết cuốn sách đó là cô có bằng chứng ngoại phạm – Nick đế thêm.
– Mà đúng vậy, phải không? – Nàng nói tự nhiên, nhìn Nick một thoáng rồi nhìn xuống bàn – Câu trả lời là không – Nàng liệng mẫu thuốc xuống đất rồi dí mũi giày lên – Tôi không giết anh ta.
Gus quyết định nhào vô. Ông ta đưa ra và cười hoà nhã:
– Cô có dùng ma túy không, cô Tramell?
Nàng không hề bối rối trước câu hỏi. Đôi khi nàng hơi dang chân ra bày cho Nick thấy rõ hơn cặp đùi cân đối.
– Cô có dùng ma túy với Johnny Boz không? – Coreli hỏi.
– Có chứ – Nàng nhún vai.
– Loại nào? – Gus hỏi.
Nick chăm chú rửa mắt. Đột nhiên nàng tréo chân lại chấm dứt triển lãm và trả lời Gus:
– Cocaine – Nàng quay sang Nick – Quý vị có từng làm tình khi chơi thuốc không? – Đôi môi nàng thấp thoáng vẻ tục tĩu – Các ông phải thử mới được. Đã lắm.
– Đó là phạm pháp – Walker nghiêm trang nói.
– Cô thích các trò chơi, đúng không? – Nick hỏi – Nên mới dính tới mấy vụ này: giết người, ma túy. Tất cả chỉ là một trò chơi.
– Tôi từng đậu chứng chỉ về tâm lý. Các trò chơi có đất của nó và trò chơi là phải vui – Nàng đốt một điếu thuốc khác và nhả khói lên trời.
– Còn đánh box? Đó cũng là trò chơi. Cô thấy có vui không?
Nick và Catherine không rời mắt khỏi nhau. Sự căng thẳng vỡ ra giữa họ như một tiếng sét.
– Đánh box không liên quan đến buổi tối hôm nay – Talcott nói nghiêm khắc – Curran, anh nên bám sát vấn đề hơn.
Nhưng Catherine chẳng thèm nghe Talcott. Nàng nói với Nick như ở chỗ không người:
– Đánh box hả? Đánh box vui đấy.
– Vậy thôi à? Chỉ có vui thôi sao?
– Nhưng nó hết vui từ khi Manny chết – Nàng thừa nhận – Chẳng vui gì khi thấy người mình yêu bị đánh tới chết.
– Tôi thông cảm – Talcott nói với giọng gượng ép thấy rõ.
– Cô nghĩ sao khi nghe tôi nói Johnny Boz đã chết? – Nick hỏi dịu giọng hơn.
– Tôi nghĩ làm như có ai đã đọc sách của tôi và quyết định chơi.
– Tôi nghĩ cô thích các trò chơi mà.
– Nhưng không phải kiểu đó – Nàng lắc đầu.
– Nhưng nó không làm cô đau, đúng không? – Nick nhìn nàng đăm đăm – Cô chỉ quan tâm tới cuộc chơi.
– Không. Chuyện Johnny chết không hề làm tôi đau.
– Bởi vì cô không yêu anh ta?
– Phải – Nàng gật đầu.
Họ nhìn nhau đăm đăm, cứ như muốn xoáy vào óc nhau.
– Vậy mà cô vẫn ngủ với hắn…
– Tình yêu đâu dính gì tới khoái lạc, Nick. Anh có thể có khoái lạc đều đều mà đâu cần yêu. Có bao giờ anh ngủ với ai sau khi lập gia đình không, Nick? Tức là với ai khác ngoài vợ anh đó.
Có một khoảng, một khoảng im lặng rất lâu, Nick nhìn nàng vô hồn.
– Sao cô biết Nick đã có vợ? – Walker hỏi một câu mà cả bọn đều chờ nghe câu trả lời. Nhưng nàng thờ ơ gạt qua một bên:
– Tôi chỉ đoán thôi, trung úy. Có gì khác hơn đâu? – Nàng rít một hơi thuốc – Anh hút thuốc không, Nick?
– Hai người đã biết nhau trước hay gì đó – Coreli lắc đầu – Nếu thế thì Nick, anh phải rời khỏi đây thôi.
– Đừng lo chuyện đó – Hắn không rời mắt khỏi nàng – Tụi tôi không hề quen nhau, phải không cô Tramell?
– Không – Nàng đáp.
– Cô gặp Johnny Boz cách nào? – Walker trở lại công việc. Nghe giọng ông ta là biết ông ta quyết chí ngắt nguồn điện giữa Nick và Catherine.
– Tôi muốn viết về vụ ám sát một nhạc sĩ rock đã về hưu. Tôi tới câu lạc bộ của anh ta và làm thân. Rồi tôi ngủ với anh ấy – Cô mỉm cười nhìn Walker – Đơn giản thế thôi.
– Tôi hiểu.
– Hiểu sao?
– Cô chẳng cảm gì anh ta cả. Cô ngủ với anh ta chỉ để viết sách.
Nick tự hỏi không hiểu Boz có biết rằng anh ta chỉ là một đối tượng nghiên cứu không hơn không kém không.
– Đó là lúc bắt đầu – Nàng tiếp – Rồi sau đó …
– Sau đó sao?
– Sau đó tôi đâm ra thích những trò anh ta làm cho tôi.
– Nghe lạnh tanh quá – Gus nói.
– Chúa ơi – Nàng bật cười – Ai dè đâu cớm cũng lãng mạn dữ. Mấy ông quen nghĩ tình dục không tình yêu là tội lỗi chứ gì? Người ta lợi dụng nhau hằng ngày kìa, Gus. Tôi ngạc nhiên vì anh ngạc nhiên đó.
– Lợi dụng nhau, rồi quẳng đi. Kiểu của cô là vậy hả?
– Tôi là nhà văn – Nàng đáp lạnh lùng – Tôi sử dụng người khác để tôi viết. Cứ để cuộc đời tự thu xếp.
– Nhưng với Johnny Boz thì đã quá trễ – Gus nhận xét – Anh ta không kịp nhận ra mình đã bị sử dụng.
– Bộ các vị nghĩ tôi giết anh ta hả? – Nàng nhìn mặt từng người trong phòng – Các vị đâu thèm nghĩ rằng tôi đời nào điên tới mức độ thực hiện những gì tôi đã viết, các vị cứ nghĩ tôi là một đứa nhẫn tâm, lạnh lùng đến mức độ giết người trong một cơn khoái lạc như thế. Các vị cứ nhất định là tôi giết Johnny Boz. Nàng lắc đầu mệt mỏi – Chắc tôi phải chứng minh cho các vị quá.
– Vậy cô định chứng minh làm sao? – Coreli hỏi.
– Dễ lắm.
– Dễ là sao? – Nick hỏi.
– Dùng máy phát hiện nói dối.
*
Dòm cái phòng để máy phát hiện nói dối người ta chắc phải nghĩ đó là phòng hơi ngạt. Đó là một căn phòng nhỏ xíu, không cửa sổ, bên trong chỉ có một cái ghế đặt cạnh một cỗ máy thấy mà ớn. Trên tường có đặt chìm một ống kính ghi hình truyền sang phòng chiếu bên cạnh. Catherine được đưa vào ngồi cạnh máy, những dây đo và tế bào cảm thụ được gắn quanh cổ tay và trên ngực nàng trông cứ như những cái vòi của một con bạch tuộc.
Mặc dù ống kính được giấu kín nhưng làm như nàng biết rõ nó nằm ở đâu. Bên phòng chiếu, người ta thấy nàng nhìn chòng chọc vào ống kính, tức là nhìn chòng chọc vào mắt người xem. Họ ngồi đó chứng kiến nàng đối phó với cái máy, chú ý theo dõi cứ như những người lần đầu tiên đi coi chiếu film.
Chuyên viên phụ trách máy cũng bị cung cách của nàng cuốn hút. Sau cùng, anh ta cầm bảng kết quả do máy in ra và đi qua phòng chiếu, đầu cứ lắc lia lịa:
– Không tín hiệu, không có gì thay đổi trong nhịp tim hay áp huyết, tức là chẳng có gì cả. Hoặc là cô ta nói thật, hoặc là một mẫu người tôi chưa từng gặp trên đời.
Talcott thở phào và phóng một cái nhìn đắc thắng về phía Nick, nhưng ông ta không nhìn Walker và Gus với kiểu khoái chí như thế, ông ta nói:
– Vậy là xác định rồi nhé.
Nick nhìn chăm chú hình của nàng trên màn ảnh, hắn nói thẳng thừng:
– Cô ta nói dối.
– Thôi mà, Curran – Talcott nói khi ra tới cửa.
– Thua đi, Nick – Anh chàng chuyên viên phụ trách máy nói – Anh có thể không tin tôi, hay không tin chính anh, nhưng anh phải tin máy. Người ta đâu có bắt máy trả lời theo ý mình được. Anh hiểu chứ?
– Nhưng người ta vẫn có thể qua mặt được máy – Nick ngoan cố nói.
– Khi anh chết thì hoạ may qua mặt được.
– Tin tôi đi, người ta qua mặt máy được mà.
– Cái gì khiến anh tự nhiên thành chuyên gia về vụ này vậy?
– Tôi biết có người làm được vụ đó.
– Ai đâu? Chỉ coi!
– Một người tôi từng biết – Và hắn đi ra cửa.
– Chà – Anh chuyên viên kêu lên – Vậy thì tôi mong được gặp tay đó.
– Rồi sẽ có lúc.
*
Talcott đang cố gắng gỡ thể diện cho Sở Cảnh sát, ông ta đứng bên Catherine Tramell trên hành lang, biện bạch đủ kiểu và bày ra một bộ mặt áy náy vì chuyện đã yêu cầu cô tới đây. Catherine chẳng để ý lắm tới những điều ông ta nói, cứ như nàng là một chief cỡ bự còn ông ta chỉ là viên chức quèn.
Khi Walker, Nick và Gus bước tới thì ông ta đang nói:
– Dĩ nhiên, nếu điều đó là do tôi quyết định thì … – Ông ta ngừng ngang xương.
Walker thì nghĩ rằng biện bạch như thế là đủ:
– Cám ơn cô đã hợp tác với tụi tôi, hy vọng tụi tôi đã không làm phiền cô lắm.
– Tôi thấy thú vị lắm – Nàng mỉm cười mơ hồ – Có vị nào cho tôi quá giang về nhà được không? – Nói vậy nhưng nàng lại nhìn Nick.
– Được thôi – Hắn đáp.
– Cảm ơn.
Talcott, Walker và Gus đứng nhìn theo họ. Gus nói:
– Những chuyện rắc rối thì cũng có nơi có chỗ của nó.
– Walker à – Talcott nhìn Walker – Coi chừng đừng để Nick bị rắc rối nghe. Bất cứ cách nào, hiểu không?
– Walker hiểu là cái chắc.
*
Cái xe của Nick, màu xám coi thiệt tệ nhưng đó là một chiếc Mustang dở mui được và đang đậu ngay lề đường trước pháp đình. Hắn mở máy và chạy vọt xuống đi trên lề đường Bryant. Catherine ngáp và ngồi dựa ghế, trông cứ như một con mèo vươn vai. Mi mắt nàng sụp xuống như mệt mỏi. Nick liếc nhìn qua:
– Bữa nay mệt dữ?
– Chưa đến nỗi – Nàng lắc đầu.
– Thấy vui không?
– Chút chút.
– Hạ gục cái máy chẳng phải chuyện dễ. Nhưng tôi chắc rằng cô xem vụ đó cũng như một trò chơi thôi. Tụi tôi biết cô thích những cuộc chơi mà.
Nàng nhìn hắn, chờ hắn nhìn lại rồi mới quay đi:
– Nếu tôi là thủ phạm mà tôi muốn qua mặt cái máy thì còn dễ hơn nhiều.
– Dễ hơn sao?
– Dễ hơn. Đâu có phải cực nhọc như thế.
– Tại sao?
– Bởi vì tôi là chuyên gia nói láo. Nói láo thành nghề.
Nick bỗng có ý nghĩ, ngay trong câu nói đó, nàng đã nói sự thật về mình.
– Tôi là dân nói láo chuyên nghiệp – Nàng nói tiếp – Cả đời tôi là để hoàn thiện nghệ thuật nói láo.
– Để chi vậy?
– Để chi hả? Thì để cho nghề viết của tôi chứ còn gì nữa!
Bên kia đường, một chiếc xe tải tổ bố vọt tới, tên tài xế chẳng để ý gì tới xe khác, y chạy qua và tạt tung tóe một vũng nước lên mặt kính chiếc Mustang. Hai người tưởng như vào nơi rửa xe, mặt kính dính đầy nước bẩn khiến trong giây lát Nick không nhìn thấy đường xá gì cả, nhưng hắn vẫn không thả chân ga ra. Catherine ngồi cạnh coi bộ cũng tỉnh bơ.
– Tôi thích trời mưa – Nàng nói, cứ như đang đứng trên balcon nhà mình – Anh có thích không?
– Không quan tâm – Nick đáp.
– Anh cũng chịu máy kiểm tra sau khi bắn lầm hai du khách đó phải không?
– Phải.
– Anh cũng qua mặt được máy vậy, phải chưa? Nên anh mới biết người ta làm được vụ đó.
– Cứ coi như tôi qua được trắc nghiệm, an toàn.
– Anh thấy không? – Nàng mỉm cười – Cả hai đứa mình đều ngây thơ vô tội.
Nick cho xe lên dốc theo con đường dọc theo khu Broderick. Mưa vẫn trút xuống khi hắn dừng xe trước cửa nhà nàng ở Divisadero. Chiếc Lotus trắng đã thấy đậu trước thềm. Nick tắt máy, trong xe chỉ còn tiếng mưa rơi trên nóc.
– Coi bộ cô biết nhiều về tôi đấy – Hắn nói.
– Còn anh đã biết hết về tôi – Nàng nói cứ như cảnh sát đã tra khảo nàng về đời sống tình dục chứ không phải do nàng tự ý kể ra.
– Chỉ biết những điều trong phạm vi nghề cảnh sát thôi.
– Phải. À!
– Thế trong nghề cảnh sát có cần biết rằng tôi không ưa mặc đồ lót không? Anh thì biết, Nick. Nhưng họ thì không.
– Đại úy Talcott chắc rất thích biết chi tiết này – Hắn đáp – Mẹ kiếp, rồi cả lũ sẽ biết. Tôi sẽ ghi thêm vào hồ sơ của cô.
– Làm đi – Nàng tuột giày ra và mở cửa xe – Làm thế vui lắm – Nàng nói cứ như đó là một câu chấm dứt buổi hẹn hò – Cám ơn đã cho quá giang.
Nàng đóng sầm cửa lại, chạy chân không qua vũng nước và trời mưa, đôi mông lắc lư. Hắn ngồi đó nhìn theo, nhìn theo cho tới lúc nàng mở cửa và biến vào trong.