Bản Năng Gốc (Phản Diện)

Chương 5


Đọc truyện Bản Năng Gốc (Phản Diện) – Chương 5

Nick Curran đã không thừa nhận với chính mình hay với Gus, là hắn đang mong gặp lại Catherine Tramell. Suốt 24 giờ kể từ khi gặp nhau, hắn cứ nghĩ triền miên về nàng. Không chỉ sắc đẹp của nàng lôi cuốn hắn, mà còn có cái gì khác ở nàng khiến hắn cuồng lên. Đầu óc hắn lang thang với những câu họ đã trao đổi với nhau hôm trước. Đọc cuốn sách của nàng, hắn nhìn được chút xíu thế giới tâm lý của Catherine. Lái xe trở lại Stinson, hắn nhận ra mình rất trông đợi cuộc gặp mặt lần thứ hai này, để coi nàng phản ứng ra sao khi chính quyết định rằng nàng là một tình nghi trong vụ án.

Cái kiểu đàn bà con gái giàu có ưa đùa với lửa thì không xa lạ gì đối với dân trinh sát. Nhưng thường khi lửa quá nóng thì lũ đàn bà thường chạy trốn vào sau lưng gia đình. Nhưng thâm tâm Nick biết rằng Catherine Tramell sẽ không chơi kiểu đó, không đời nào. Hắn muốn thấy nàng dám chơi tới cỡ nào, rồi nàng sẽ tự vệ ra sao.

Nàng có vẻ không ngạc nhiên khi thấy hắn trở lại. Thực ra, trong một tích tắc, khuôn mặt nàng lộ ra vẻ hài lòng nữa kìa, làm như nàng khoái chí khi thấy họ vác mặt tới nhà nàng lần nữa.

Nàng mặc một chiếc short với áo pull, huy hiệu trường Barkeley trên ngực áo đã phai màu, chữ nghĩa mờ đi. Khuôn mặt không son phấn và làn da trông rất tươi trẻ. Đôi mắt nàng trong trẻo. Coi bộ nàng không thức đêm than khóc cho ông bạn tình quá cố. Nick vô đề cái rụp:

– Cô Tramell, chúng tôi muốn mời cô về Sở trả lời giùm ít câu hỏi.

Nàng nhìn hắn một lát, vẫn nụ cười mơ hồ trên môi:

– Mấy ông câu lưu tôi đó hả?

– Nếu cô muốn nói thế thì cũng được.

– Chỉ tò mò muốn biết thôi, sẽ có đủ tiết mục chứ, sẽ đọc cho nghe quyền của bị cáo theo luật Miranda, còng tay, cho phép gọi điện thoại?[2]

– Thì y như trong film vậy, thưa cô – Gus nói.

– Có cần thiết không? – Nick hỏi.

Catherine Tramell ngần ngừ một lát như thể muốn bắt họ làm những điều vừa nêu, nhưng rồi cô nghĩ lại:

– Thôi, tôi thấy không cần thiết.

– Vậy ta đi thôi – Nick nói – Đường về thành phố xa lắm.

– À … để tôi thay đồ gì cho đàng hoàng một chút được không? Lẹ lắm.


Gus Moran và Nick Curran cùng gật đầu.

– Hay lắm – Nàng mở rộng cửa và mỉm cười – Mời vào đây.

Rồi nàng biến vào phía trong. Căn nhà này là sản phẩm của ngành thiết kế hiện đại, có sắc thái khoa học viễn tưởng với những trang trí bằng thép uốn và đồ đạc mạ kền bóng loáng. Đồ đạc, những bức tranh trông rất đẹp mắt, nhưng họ lại chú ý những món bày trên bàn phòng khách. Đó là một mớ những bài báo được cắt ra, với những hàng tít dài, từ các nhật báo lớn của San Francisco, tờ Chronicle và tờ The Eximiner. Những dòng tít ấy thì Nick Curran hầu như đã thuộc lòng.

Cớm bắn du khách vẫn trắng án, tờ The Examiner gào lên như thế. Đại bồi thẩm doàn tuyên bố vụ bắn người là tai nạn, tờ Chronicle thông báo. Lại còn những mẫu cắt ra từ hai tờ báo nổi tiếng khác, tờ East Bay Express và tờ The Guardian. Đó là những bài báo dài cho rằng Nick không có tội mà anh ta chỉ là nạn nhân của một hệ thống luật tắc cổ lỗ đã quen cho rằng lưu trữ và buôn bán ma túy là một tội hình sự.

Nick có cảm tưởng như bị một cú direct vào quai hàm. Hắn chỉ còn biết đứng đực ra mà nhìn mấy bài báo nói về mình, rồi bức ảnh thằng phóng viên tờ Examiner chụp hắn lúc ra khỏi pháp đình với khuôn mặt cáu kỉnh. Cho dù hắn vẫn nghĩ mình có lỗi ít nhiều trong vụ này, nhưng bức hình khiến người ta nghĩ hắn là thằng tội phạm ra mặt.

– Coi bộ chú mày có người ái mộ đó nghe – Gus Moran thì thầm.

– Có lâu không, vụ hỏi cung này đó? – Catherine đang thay đồ và hỏi vọng ra.

Nick chỉ còn đủ sức để giữ giọng bình thản:

– Khó nói trước lắm. Tùy vào những gì cô có để nói.

– Vậy thì không lâu đâu.

Rồi chợt Nick nhận ra có thể nhìn thấy nàng qua cái gương trong góc phòng tay đồ ngay kế phòng khách. Cửa vào phòng thay đồ chỉ khép hờ và hắn thấy bóng nàng phản chiếu trong tấm gương đó, không hiểu do nàng vô tình hay cố ý trêu ngươi hắn. Một cách tự nhiên, nàng tuột hết quần áo ra và đứng tồng ngồng trong đó, lưng quay về gương. Nàng gỡ sợi băng buộc tóc ra, lắc đầu cho mái tóc xõa tung xuống vai rồi cột lại thành búi gọn gàng sau gáy. Nick trợn mắt nhìn:

– Cô lúc nào cũng giữ những mẫu báo cũ trong nhà sao? – Hắn hỏi mà không rời mắt khỏi tấm gương.

Nàng lấy trong tủ ra một cái váy màu nhạt rồi trùm lên người. Nàng chẳng thèm mặc một miếng đồ lót nào cả.

– Cũng giữ lai rai – Nàng nói vọng ra – Có khi tôi thấy đọc lại cũng thích.

Nàng ra khỏi phòng thay đồ “Xong rồi” và bỏ cái lược xuống.


– Cô Tramell – Gus nói – Phải nói trước với cô rằng cô được quyền có luật sư của cô hiện diện.

– Tại sao tôi lại phải có luật sư?

– Có người chỉ an tâm khi có luật sư riêng bên cạnh trong lúc cảnh sát thẩm vấn họ – Gus đáp – Chuyện thường thôi mà.

– Ông trinh sát Moran – nàng đáp – Tôi không phải mấy người đó.

– Biết rồi – Gus đáp.

*

Catherine Tramell ngồi phía sau lưng Gus và ông ta cứ vài dặm lại liếc nhìn cô như thể kiểm tra. Ra khỏi Stinson mấy dặm thì Catherine là người đầu tiên lên tiếng. Nàng chồm tới trước nói với Nick:

– Anh có thuốc lá không đó?

– Tôi không hút thuốc.

– Anh có hút mà! – Nàng lắc đầu không tin.

– Tôi bỏ rồi.

– Hoan hô.

Nàng ngồi trở lại và lục tìm trong bóp đầm. Lát sau, nàng kiếm được một điếu gắn lên môi, châm lửa và rít tận tình.

– Tưởng cô hết thuốc rồi chứ – Nick nói.


– Còn sót mấy điếu trong ví. Anh hút không? – Nàng chìa cái bao ra.

– Tôi đã nói là bỏ thuốc rồi mà.

– Chẳng được bao lâu đâu – Rồi nàng cười với vẻ am hiểu.

Gus liếc nhìn bạn đồng sự, không hiểu hắn có bị Catherine chọc cho nổi khùng lên không và ông ta nhẹ nhàng nói, như để lái đề tài sang chuyện an toàn hơn.

– Té ra cô đang viết cuốn thứ ba đó hả?

– Phải.

– Chắc là cái gì ly kỳ lắm nên mới lâu như thế.

– Đó là kinh nghiệm học được – Nàng đáp.

– Thiệt hay giỡn đó? Cô học được cái gì?

– Viết lách dạy người ta nói láo – Nàng đáp gọn lỏn.

Trời đất, Gus nghĩ thầm, sao mà dễ nổ tùm lum vậy. Nói cái gì cũng có hai nghĩa.[3]

– Cái gì? Ông ta hỏi lại – Cô muốn nói sao, dạy người ta cách ngáo à?

– Không, nói láo kìa. Anh bịa chuyện ra nhưng chuyện phải tin được kìa – Nàng nói cứ như đang thuyết cho một lũ sinh viên khoa văn chương nghe – Thậm chí còn có một tên gọi cho kỹ thuật đó nữa.

– Vậy sao? Gọi là gì?

– Tính hấp dẫn khó tin.

– Hay đó ta – Gus bật cười – Nghe không Nick? Hấp dẫn vì khó tin. Tao thì muốn hấp luôn cái niềm tin của tao, hấp chín luôn, còn mày thì sao, Nick? Chịu hấp không?

– Cũng đáng thử lắm.

– Coi vậy chứ không dễ đâu – Catherine nói và gạt tàn thuốc bừa về phía lưng ghế băng trước.


Họ đi qua mấy dặm đường ngoằn ngoèo trong im lặng. Lần này thì Nick nói chuyện:

– Cuốn sách mới của cô nói về cái gì vậy?

– Anh không biết hả? Ai lại đi hỏi tác giả một câu như thế?

– Ủa! Sợ xui sao? Tôi đâu dè cô cũng tin dị đoan.

– Đâu có. Vụ này đâu dính gì tới dị đoan.

– Thế tại sao không nên hỏi? – Nick truy tiếp – Cô sợ người ta ăn cắp ý tưởng hả?

– Không. Làm gì sợ?

– Vậy thì sao? Gus cũng ngứa mũi muốn biết.

– Một số nhà văn tin rằng kể cốt truyện ra trước khi viết sẽ làm nó cũ xì đi. Họ sẽ thấy nó mệt mỏi, nhàm chán trước khi kịp viết ra giấy.

– Vớ vẩn – Nick nói – Sao lại thế được? Cô làm như nó là cái gì mỏng manh dễ vỡ lắm vậy, trong khi nó chỉ là một ý nghĩ trong đầu.

– Tôi đâu dè anh nhào qua phê bình văn chương thế này.

– Không dám đâu. Cô cũng đâu dè tôi bỏ được thuốc lá – Nick trả đũa.

Họ lại im lặng thêm vài dặm nữa, rồi nàng nói:

– Cuốn này nói về một trinh sát. Anh chàng yêu nhằm thứ đàn bà chết người.

– Nghe chưa Nick? – Gus kêu lên.

– Rồi y làm sao?

– Cô ta giết y – Catherine bình thản đáp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.