Đọc truyện Bản Năng Gốc (Phản Diện) – Chương 7
10 – 4 là một quán rượu trên đường Bryant, cách pháp đình và sở cảnh sát vài ngã tư và là nơi được các cảnh sát viên ưa lui tới nhất. Đó là quán rượu của cảnh sát, nó đang ở giai đoạn chuyển tiếp. Nó là nơi tụ họp ăn nhậu tiêu biểu của cảnh sát ở một thành phố lớn, bạn có thể thấy có những quán tương tự ở New Yourk, Detroit, Chicago, Boston, tức là bất cứ nơi nào có lực lượng cảnh sát là nơi quy tụ những con người thuộc thế hệ thứ hai và thứ ba của đám di dân lập quốc của nước Mỹ, những con người bảo thủ thành tín vào an ninh trật tự. Rượu mạnh được bán ở đây không cần tạo bầu khí riêng gì cả, với một cái bếp lúc nào cũng sặc mùi dầu mỡ chiên xào.
Nhưng vì khuôn mặt của sở cảnh sát cũng đang thay đổi. Lớp cảnh sát già kiểu cũ cần về hưu, một lớp trẻ tiến lên. Nên 10 – 4 bán cả rượu Margarita và bia đặc sản xen lẫn với bia Bud và các thứ rượu xưa. Máy quay đĩa thì có cả nhạc của Fran Sinatra lẫn nhạc rock của các ban nhạc trẻ đang được ưa chuộng.
Và lúc nào cũng có cớm. Típ già như Gus Moran và các đồng sự lõi nghề như Nick Curran với những bộ đồ và mái tóc được chăm sóc tốn kém. Walker và Gus đang ngồi ở một bàn khuất, nhâm nhi mỗi người một ly và chờ Nick. Hắn không hề nói sẽ trở lại đây, nhưng họ biết thế nào hắn cũng ló mặt, cũng như cuối cùng con chim nào cũng về tổ.
Walker gào lên với hắn liền trước khi Nick kịp bước vào tới nơi:
– Trời, Nick. Làm cái quái gì mà cứ Nick Nick lia lịa vậy? Nick, anh hút thuốc không? Nick cho tôi quá giang nghe. Vừa vừa cho người ta thở với chứ.
– Cô ấy không hỏi xin tôi quá giang à nghe. Cô ấy hỏi chung mọi người chứ đâu hỏi đích danh tôi – Nick chống chế.
– Ê Nick – Anh bồi quầy rượu kêu – Như mọi khi hả? Nước suối với một miếng chanh?
– Jack Daniels, ly đúp, pha đá nghe Chuckie – Nick đáp.
– Ê, làm cái gì vậy? – Gus hỏi.
– Ba tháng nhịn rượu bây giờ mới uống lại một ly. Không chịu sao?
– Không – Gus đáp.
– Tệ thiệt.
– Anh quen cô ta trước, phải không Nick? – Walker hỏi.
– Tôi không quen cô ta, cô ta không quen tôi. Chưa từng nghe, chưa từng gặp trước khi tôi với Gus tới đó tối hôm qua. Phải không Gus?
– Sao tao biết được?
Chuckie, anh bồi rượu đặt một ly Jack Daniels đầy nhóc trước mặt Nick.
– Cám ơn. Kiếm giùm cái bàn được không Chuckie?
– Được thôi.
Bàn được dọn ngay, họ bước qua tới đó là Nick đã làm một hơi hết nửa ly. Hắn khà một tiếng hài lòng và liếm môi. Ngon thiệt. Ngon quá. Chẳng có vẻ gì là thức uống nguy hiểm cả.
– Nói nghe đi, Nick – Walker không chịu buông – Anh chưa từng quen Catherine Tramell ngoài chuyện công vụ hả?
– Phải.
– Chắc không? – Mắt Walker nheo lại nghi ngờ.
– Chắc mà – Hắn nốc thêm một hơi cạn ly luôn, làm như không uống là không sống nổi thêm một giây nào nữa – Thế còn ông. Bây giờ làm gì?
– Làm gì là làm sao? Xong rồi. Mọi chuyện với cô ta là xong rồi. Đừng đụng tới cô ta nữa, Nick. Làm vậy là tốt cho anh mà cũng tốt cho tụi tôi. Anh nghĩ tôi khoái bị Talcott cằn nhằn lắm hả?
– Thì chính ông đã để cô ta thoát.
– Thế tôi làm sao bây giờ? Cô ta qua được trắc nghiệm. Cá nhân tôi thì thấy hài lòng. Không còn nhức đầu với Catherine Tramell gì nữa cả.
Walker nhấp một hơi trong ly vodka, coi bộ ông cũng cần rượu không kém gì Nick. Đâu phải làm tới sĩ quan thì không có nguy cơ nghiện ngập, còn trái lại nữa kìa.
– Qua được trắc nghiệm! Mẹ kiếp, chẳng phải qua được suông đâu, mà là qua mặt kìa. Bởi thế nên cô ta mới tự đề nghị trắc nghiệm.
– Làm sao mày biết được? – Gus chồm tới – Mày với con nhỏ đó có cái gì vậy Nick? Dẹp đi, mày già rồi không lẽ lại điên lên vì gái.
– Cô ta chỉ là một tình nghi – Nick lầm bầm.
– Trời đất! – Gus kêu lên – Tao không biết phải cười hay khóc đây.
– Cô ta chỉ là một tình nghi – Walker chỉnh lại – Vừa qua được trắc nghiệm nói dối. Đủ chưa? Tất cả chỉ là những chuyện cô ta viết ra mà thôi. Chấm hết.
– Nhưng có thể đó chưa phải toàn bộ những gì cô ta viết ra.
– Thôi, Nick. Thôi đi – Walker rên lên.
– Kìa, chief Walker, không lẽ chief để vụ này chìm xuồng. Còn cha mẹ cô ta thì sao? Còn những tác phẩm khác của cô ta nữa. Biết đâu mọi điều cô ta viết ra đều có cơ sở trở thành sự thật.
Phil Walker chậm chạp lắc đầu, đột nhiên trông ông ta thật mệt mỏi, già nua và kiệt quệ. Ông có vẻ già quá số tuổi 45 của mình.
– Bố mẹ cô ta chết trong tai nạn – Walker nói – Tôi cũng chẳng lý gì chuyện cô ta viết cái gì khác. Còn anh làm cái quái gì mà tự nhiên trở thành tay phê bình văn học vậy?
– Cha mẹ cô ta chết thế nào? – Nick không chịu thua, như một võ sĩ quyền Anh hạ gục đấu thủ – Có ai điều tra vụ đó không?
– Tao chẳng hiểu được mày, Nick à – Gus nói – Để tao thử nhận xét coi nha. Mày kết mô – đen thân hình cô nàng hoặc là mày kết chuyện buộc tội cô ta cho bằng được? Có lúc tao nghĩ mày thích cô ta, có lúc tao nghĩ mày cho cô ta là thứ tình nhân của một trùm mafia nào đó. Hay là cả hai?
– Bây giờ anh lại cho rằng có thể cô ta giết cha mẹ cô ấy, thậm chí chắc anh còn nghĩ cô ta đã giết Manny Vasquez luôn phải không? – Walker tiếp.
– Phải rồi – Gus kêu lên – cô ta bẩm sinh là tội phạm nên chỉ trở thành sát nhân thôi.
– Phải phải Gus à – Walker tiếp – Không chừng cô ta có gốc da đen và cải trang làm người da trắng. Chắc mình phải trắc nghiệm cô ta lại về vụ này mới được.
– Dẹp ông đi, Walker – Nick nạt liều.
– Ê, mình đang tranh luận mà nói vậy hả? Thế thì dẹp anh luôn đi.
– Hình như tôi bị gạt ra rìa – Gus châm biếm.
– Rồi tới lượt ông thôi – Nick nói và giơ cái ly trống lên – Ê, Chuckie, một ly đúp nữa nghe.
– Có liền – Anh bồi rượu đáp.
– Kìa Nick – Gus cau mày – Mày đâu cần uống dữ vậy.
– Ông cũng muốn uống – Nick cự lại – Walker muốn uống. Thằng cớm nào vào đây cũng muốn uống hết trơn.
Chuckie chưa kịp đưa rượu lại thì một tay tóc lưa thưa bước tới, trông y ta ăn mặc bảnh chọe cứ như trong trang quảng cáo bước ra. Y đặt một cốc rượu xuống trước mặt Nick, đôi mắt y lờ mờ chứng tỏ y đã uống một số kha khá và y đứng lắc lư cạnh bàn:
– Uống lại rồi ha, thằng bắn bừa – Y ngoác miệng cười – Uống đi, chào tái ngộ Jack Daniels, uống đi. Thằng bắn bừa.
Nick nhận ly rượu nhưng không thèm ngẩng lên nhìn.
– Tụi tôi đang bàn ông việc, Marty – Walker nói bình tĩnh và chắc nịch.
Marty Nilsen, trưởng ban nhân sự, chẳng thân thiện gì Nick. Y giả vờ như rất hối lỗi:
– Tôi biết. Tôi không nghi ngờ gì chuyện đó. Bàn bạc, cứ bàn bạc – Y đẩy cốc rượu tới sát bên Nick – Uống đi, uống hết ly đúp đi, thằng bắn bừa.
Gus Moran, ngồi ngay cạnh Nick, có thể thấy hắn đang cứng người lên, sẵn sàng bung ra như một lò so thép để đục vào mặt cha trưởng ban nhân sự. Bàn tay Nick cung lại thành nắm đấm. Gus đặt tay lên vai bạn, sẵn sàng níu lại nếu hắn quyết định tấn công.
Nick nuốt nước miếng, cố kềm hãm:
– Tôi đã hết giờ làm việc, Nilsen- Nick nói, cố nén cơn giận trong giọng nói – Nghe chưa? Tôi đã hết giờ làm việc và đang bàn vụ án với bạn và ông chief của tôi. Ban nhân sự chẳng mắc mớ gì, vô đây cả. Bộ tôi phải làm đơn xin việc làm thêm giờ chắc? Ban nhân sự chắc phiền việc này lắm hả?
– Thằng bắn bừa, tao chẳng rắc rối gì với chuyện đó hết, nhưng đừng có làm việc quá sức, làm quá mày sẽ muốn uống rượu đó.
Một cơn gió lạnh chợt tràn vào khi Beth Garner từ ngoài trời mưa mở cửa bước vô. Cô vào đúng lúc để thấy Nick, gần như sùng máu lên, hắn đứng bật dậy, còn Walker với Gus thì ra sức kéo hắn ngồi xuống.
– Đừng chọc tôi nghe, Nilsen – Nick gào lên – Nếu không là tôi cho ông nuốt trọn bộ răng của ông đó.
– Kia kìa! Chuyện gì vậy? – Tấm thân chỉ có 50 ký của Beth chen vào giữa hai anh cớm đồ sộ – Bình tĩnh nào!
– Không có gì đâu, bác sĩ – Nilsen mỉm môi cười – Chỉ có chuyện bác sĩ vào kịp lúc để cứu mạng bệnh nhân cưng thôi – Nói rồi y quàng tay ôm vai Beth. Cô ta gạt ra.
– Buông ra, Marty!
Nilsen hoặc đã quá xỉn, hoặc trở nên trơ tráo khác thường ngay cả so với một nhân viên ban nhân sự:
– Hai người vui vẻ nghe – Y bật cười hô hố rồi khật khưỡng bỏ đi.
Nhưng Nick chưa nguội ngay được. Hắn nhìn sau lưng tay cớm kia, đôi mắt sắc như mũi dao:
– Y muốn kiếm chuyện mà. Tôi sẵn sàng chơi đấy.
Beth lôi hắn ngồi xuống:
– Phải rồi – Cô nói – Y đang muốn kiếm chuyện, nhưng đừng thèm thoả mãn y, Nick. Đừng!
Nick hít một hơi dài, làm như không khí có thể làm tắt được cơn giận, và hắn thấy cần hít thở nhiều hơn nữa:
– Cô muốn về nhà hả? – Hắn hỏi.
– Phải – Cô nói và ngoặc tay hắn một cách thân thiện.
– Được rồi – Nick quay sang Walker và Gus, hắn liệng mấy đồng bạc lên bàn – Trả tiền mấy ly của tôi giùm – Rồi hắn đưa Beth ra cửa với trời còn mưa phía ngoài.
Hai tay cớm còn lại nhìn theo rồi cầm ly lên:
– Hai đứa xứng đôi đó chứ? – Gus nói.
– Nhưng chắc đã chia tay rồi.
– Phải, nhưng tối nay có lẽ khác. Tối nay có thể họ tưởng nhớ kỷ niệm xưa.
– Có lúc tôi nghĩ nó lấy lòng cô ta để thoát khỏi tròng của Ban Nhân sự.
– Không – Gus đáp – Nó không có vậy đâu. Nó cũng có tâm hồn đó.
*
Cơn giận dữ tích tụ trong người Nick cả ngày trào lên khi hắn vào tới căn hộ của Beth. Khi cô đưa tay bật đèn, hắn chụp lấy cô, ôm siết và hôn mạnh bạo, thèm khát và ép sát cô vào cánh cửa. Người hắn cứng lên, giận dữ khiến cô chợt thấy sợ hãi. Cô ráng đẩy hắn ra và mơ hồ cảm thấy nếu hắn quyết chí thì chắc cô không cưỡng nổi.
– Đừng … Nick, đừng …
Câu trả lời của hắn không nói ra nhưng thật rõ ràng. Cô lắp bắp kêu lên trong nỗi hoảng hốt:
– Đừng, trời ơi … đừng …
Hắn đưa miệng xuống vai cô, cắn vào lớp da thịt đó và vật cô xuống sàn. Hắn nhổm người lên chỉ để cởi áo ra và kéo quần xuống rồi tràn thẳng vào cô một cách giận dữ. Beth Garner không từng có tưởng tượng sâu xa gì về chuyện hiếp dâm, cô cũng không thấy thèm muốn Nick chút nào ngoài một nỗi ghê tởm và tức giận mỗi lúc một tăng …
Nick lăn vật xuống khỏi người Beth và nằm ngửa đó nhìn lên trần. Bây giờ mọi chuyện đã qua, cô chẳng còn thấy sợ hay giận dữ nữa, mà chỉ còn lòng thương hại. Cô sờ vết bị cắn trên vai mình và ngồi dậy, không nhìn hắn.
Hắn đưa tay chạm vào người cô như để phân trần, nhưng cô không chấp nhận an ủi. Cô gạt tay hắn ra và rùng mình.
– Beth …
– Cô ta ra sao? – Beth Garner là bác sĩ tâm lý và biết rõ đường đi trong khu rừng tâm lý của Nick. Chẳng phải hắn quan tâm tới cô đâu, Beth Garner. Cô chỉ là kẻ tình cờ hắn bắt gặp lúc đang cần thiết.
– Ai?
– Catherine Tramell.
– Sao cô nghĩ là tôi đã biết cô ta ra sao?
– Tôi biết anh chưa hề biết cô ta trên giường ra sao, Nick. Nếu anh đã biết thì đã không xảy ra việc này.
– Beth …
– Không, tôi muốn nói tới những mặt khác của Catherine Tramell kìa.
– Cô đã đoán đúng – Nick nói sau một lát im lặng – Cô ta dùng cuốn sách như bằng chứng ngoại phạm.
Hắn ngồi dậy và hôn lên vai cô, chỗ hắn đã cắn. Cô không cử động. Hắn thấy giống như hôn một mặt đá hoa.
– Tôi đã gặp cô ta hồi học Berkeley – Cô nói.
– Cái gì?
– Chúng tôi theo học cùng tín chỉ – Cô ngoảnh lại cười buồn bã – Môn tâm lý. Anh không thấy là tụi tôi có những điều giống nhau sao?
– Không – Hắn chợt nhận ra Beth và Catherine sàng sàng độ tuổi, cùng học tâm lý ở Berkeley trong cùng một khoảng thời gian – Lẽ ra tôi phải nhận ra ngay.
– Anh đâu thèm nghĩ gì tới tôi, Nick. Không nghĩ tới lâu nay, mà cũng chẳng nghĩ tới nhiều lắm trong mấy ngày rồi.
– Sao cô không cho tôi biết là cô biết cô ta?
Cô ta nhìn hắn sắc lạnh:
– Thì bây giờ đã nói đó.
– Không được kịp thời lắm. Cô tà tà quá.
– Còn anh quả là không tà tà. Lẽ ra tôi đã hưởng ứng với anh. Tôi rất muốn, nhưng không phải như kiểu này. Chưa bao giờ anh như thế này cả – Cô nhìn hắn chăm chú như muốn đọc ra cảm nghĩ của hắn trong ánh sáng lờ mờ – Tại sao vậy, Nick?
– Cô là bác sĩ tâm lý mà – Hắn tránh né.
Cô đứng dậy và ôm những mảnh rách vào người.
– Phải, tôi là bác sĩ tâm lý, nhưng anh không hề làm tình với tôi lúc nãy.
– Thế thì tôi vừa làm tình với ai, bác sĩ Garner?
– Cái đó không phải làm tình, Nick à.
– Tôi cần một điếu thuốc – Hắn nói.
– Tôi nghĩ anh đã bỏ rồi.
– Tôi hút lại.
– Ngăn tủ trên cùng cạnh lò sưởi còn ít điếu – Cô nói khô khốc – Lấy rồi đi về đi.