Bạn Học Đánh Người Thì Đừng Vả Mặt

Chương 57: Bỏ Nhà Ra Đi


Đọc truyện Bạn Học Đánh Người Thì Đừng Vả Mặt – Chương 57: Bỏ Nhà Ra Đi


Bầu không khí trong này yên tĩnh đến lạ thường.

Quý Vân nhìn con trai một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Xem ra những gì mẹ nói con đều không để trong lòng.”
“Đối với những ý kiến không có tính tham khảo, con nhất quyết sẽ không nghe theo.” Hứa Thâm đối mặt với mẹ mình, không chút nhượng bộ.

Lâm Thiển sốt sắng nhìn anh.

“Đây chính là cô bé mà bà từng nhắc tới?” Nhìn hai mẹ con lời qua tiếng lại, Hứa Tri Dị – cha của Hứa Thâm cuối cùng cũng ngộ ra tình hình hiện tại.

“Cháu tên Lâm Thiển phải không? Bây giờ trong nhà chú có chút việc cần giải quyết, thật ngại quá, hay là chú bảo tài xế đưa cháu về nhé?” Hứa Tri Dị cố gắng tỏ ra ôn hoà.

Chỉ là Lâm Thiển vẫn cảm nhận được sự bài xích trong đó.

Cô còn chưa kịp trả lời thì Hứa Thâm đã chen ngang: “Hai người không cần đuổi cậu ấy đi, con sẽ đi cùng cậu ấy.”
“Hứa Thâm! Có phải con lớn rồi nên muốn cãi lời mẹ không?” Quý Vân rất tức giận, ngay cả giọng điệu cũng cao hơn vài phần.

“Con lớn thì có liên quan gì tới chuyện này chứ? Dù sao thì ở trong lòng mẹ, con chẳng qua chỉ là một vật phụ thuộc mà thôi.

Mẹ muốn con sống theo con đường mẹ đã vạch sẵn, thay đổi một chút cũng không được, nhưng mẹ có còn nhớ không, con đang là người sống sờ sờ ra đấy.” Sự cứng rắn toát ra từ lời nói của Hứa Thâm, hình như anh không định lưu giữ chút tình cảm nào với mẹ mình.

Quý Vân cười nhạo một tiếng: “Hứa Tri Dị, ông xem đi, đây là con trai của ông đấy, chỉ vì một đứa con gái mà dám trả treo với mẹ mình.”
“Ôi trời, chúng ta ngồi xuống từ từ trò chuyện cũng được mà……” Thực ra thì đối với cách hành xử của Hứa Thâm hay cách làm việc của Quý Vân, ông đều không đồng tình, nhưng Lâm Thiển lại đang đứng đây, nói gì thì nói, cũng không thể làm quá lên được, ông không muốn người ngoài chê cười nhà mình.

Quý Vân lại chẳng thèm để tâm tới mặt mũi của ông: “Thôi được rồi, ông thì hay rồi, có người ngoài ở đây, ông lại bắt đầu làm người hoà giải chứ gì? Mẹ nói cho con biết, chuyện này có nói nấy nói nữa cũng vậy thôi, mẹ sẽ không đồng ý.


Nếu con cảm thấy có vấn đề thì cũng chẳng sao cả, mẹ không ngại chi thêm tiền đưa con ra nước ngoài du học!”
“Sao mẹ cứ muốn nhắm tới Lâm Thiển?” Hứa Thâm tiến lên một bước, trực tiếp đối diện với mẹ mình, “Con thấy bọn con chẳng làm gì sai cả, con không sai, mà Lâm Thiển lại càng không.”
“Con không sai?” Quý Vân nắm chặt tay, bà dùng móng tay đâm thật mạnh vào lòng bàn tay, dường như chỉ có loại cảm giác đau đớn này mới làm bà tỉnh táo.

“Hứa Thâm, con đừng có quên lúc mình ra tay ẩu đả với người ta, là ai đứng ra thay con xử lí mọi việc! Con bỏ bê chuyện học hành thì cũng thôi đi, còn muốn học đòi yêu đương, mẹ bỏ tiền ra cho con vào Nhị Trung, cho con đến T đại học tập, chính là để con làm này làm kia?”
“Dì Quý!” Lâm Thiển không nhịn nổi nữa.

Cô biết chuyện đó là bóng ma tâm lý trong lòng Hứa Thâm, cũng biết vì nó mà anh đã từng đau khổ ra sao.

Vậy mà Quý Vân lại cố tình xé toạc vết thương ra, điều này thật không công bằng với Hứa Thâm.

Lâm Thiển đi qua, đứng ngay bên cạnh anh.

“Dì Quý, cháu nghĩ thay vì cấm đoán Hứa Thâm thì dì nên đi tìm chân tướng của sự thật.

Hứa Thâm chưa từng ra tay với một ai cả, cậu ấy vẫn luôn là một người tốt.”
Cô nắm lấy tay Hứa Thâm, mười ngón tay đan vào nhau: “Lấy năng lực của dì, muốn điều tra chân tướng hẳn là một chuyện rất đơn giản.

Đã nhiều năm như vậy, dì có từng suy xét đến vấn đề này hay chưa?”
Cô hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Trong lĩnh vực kinh doanh, dì làm gì cũng phải cẩn trọng tính toán, vì sao dì không thử đem vài phần kiên nhẫn ấy lên người Hứa Thâm?”
Trong nháy mắt, Quý Vân như đờ người ra, nhưng bà sẽ không cúi đầu, hoặc là nói, bà không muốn cúi đầu trước Lâm Thiển.

“Cháu có tư cách gì mà chỉ trích dì? Lâm Thiển, lúc trước dì đã từng nói rất rõ ràng với cháu rồi mà nhỉ?”
“Mẹ cũng không có tư cách chỉ trích cậu ấy!” Hứa Thâm đột nhiên cắt lời của Quý Vân.


Anh liếc nhìn cha mẹ mình, sau đó kéo Lâm Thiển rời đi.

“Hứa Thâm, nếu hôm nay con có can đảm bước chân ra khỏi cái nhà này, thì sau này đừng có trở về nữa!” Hốc mắt của Quý Vân đỏ ửng.

Chỉ là lời uy hiếp của bà gần như không có tác dụng, “rầm” một tiếng, cửa biệt thự đóng chặt.

Hứa Tri Dị thở dài: “Bà nói xem hai đứa chúng nó có tội gì?”
“Nếu không phải tại ông cho nó đến tiểu khu Kim Hào Hoa sống thì cũng đâu có chuyện này?” Quý Vân buồn bực ngồi trên ghế sô pha.

Hứa Tri Dị ném văn kiện trong tay xuống, ngồi ở phía đối diện: “Sao bà lại đổ hết lên đầu tôi? Tính cách Tiểu Thâm thế nào, chẳng lẽ bà còn không biết?”
“Ông cứ chiều nó tiếp đi.

Con bé kia từ hồi cấp 3 đã quấn lấy thằng bé, giờ thì hay rồi, hai đứa nó còn học chung trường.”
“Sao bà không thử nói chuyện với nhà bên kia? Giờ bà tức giận cũng vô dụng.”
“Nói?” Quý Vân cười lạnh, “Ống biết cha mẹ của con bé đó là ai không? Là Đào Thư Âm đấy!”
“Con gái Lâm Kế Niên?” Chính Hứa Tri Dị cũng không ngờ tới.

“Con gái Lâm Kế Niên cũng giống hệt ông ta hồi đó, lì lợm la liếm.

Đáng lẽ ra ông không nên nhận lời tham gia phỏng vấn của ông ta.”
“Chuyện đã xảy ra từ thời nào rồi, bà cứ nhắc lại làm gì.” Hứa Tri Dị ngắt lời bà, tay châm thuốc, bực bội hút một hơi.


Quý Vân không thích mùi khói nên đứng dậy đi lên lầu.

*
Sang tháng 11, thời tiết đã hơi se lạnh.

Mà Hứa Thâm, thực sự giữ đúng lời, nửa tháng nay anh không hề về nhà.

Quý Vân và Hứa Tri Dị cứ hễ gặp nhau là cãi nhau um xùm, hai người liền dứt khoát ở lại công ty, căn biệt thự ở khu mới gần như không có người ở.

“Các con lại xảy ra chuyện gì rồi? Ba nghe nói nửa tháng nay Tiểu Thâm không về nhà, là thật à? Không phải thằng bé học ngay ở thành phố S sao?” Hứa Ngôn đi vào phòng, có chút bất mãn nhìn Hứa Tri Dị.

Hứa Tri Dị thở dài: “Ba, ba cũng biết mà, từ nhỏ thằng bé đã có chủ ý, con và mẹ nó đều không quản được.”
Quý Vân đỡ bà nội của Hứa Thâm ngồi xuống, không nói gì.

“Không quản được? Hai đứa con đừng hòng qua mắt ba, hở tí ra là cãi nhau, đâu còn thời gian dạy con?” Hứa Ngôn lắc đầu.

Bà nội Hứa Thâm – Nguyễn Ngọc Chi thấy ông già nhà mình chuẩn bị giảng đạo lí, liền vội tiếp lời: “Mẹ nghe nói Tiểu Thâm đang thích một cô bé, chuyện này là sao đây?”
“Cái thằng bé này, sao lại đem loại chuyện này nói cho hai người……” Quý Vân bất đắc dĩ thở dài.

Nguyễn Ngọc Chi cười cười: “Con không cần phải quá lo lắng, đợt hè hai bà cháu có đi xem kịch, Tiểu Thâm chỉ nói vài ba câu thôi.

Hai đứa không phải là vì chuyện này mà nháo lên đấy chứ?”
“Ba mẹ tới đây để xem diễn thuyết mà, hai người không cần phải nhọc lòng vì chuyện của bọn trẻ đâu.” Hứa Tri Dị rất hiểu ba mẹ mình, ông muốn nhanh nhanh thoát khỏi cái chủ đề nhạy cảm này.

Hứa Ngôn nhăn mày nói: “Con định đánh trống lảng chứ gì? Ba nói cho con biết, Tiểu Thâm là con trai của con, nhưng cũng là cháu nội của ba, hiện giờ nhà hai đứa đang nháo nhào lên thế này, sao chúng ta có thể ngoảnh mặt làm ngơ? Nói đi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
*
Chiều tối, Lâm Thiển ngựa quen đường cũ chạy đi tìm Hứa Thâm, hai người tay trong tay tới nhà ăn.


Sau khi mua được hai chén hoành thánh rồi ngồi xuống, cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn hỏi.

“Đã nửa tháng rồi cậu chưa về nhà, cậu cũng biết không thể làm thế mãi mà?”
“Sao vậy? Cậu thấy lo cho mình?” Hứa Thâm buông đũa, dịu dàng nhìn cô.

“Chú Hứa và dì Quý là cha mẹ cậu, nhất định cũng là vì muốn tốt cho cậu.

Chỉ là do phương pháp có hơi bất thường thôi.”
“Sao tự dưng cậu lại đi bào chữa cho họ?”
Lâm Thiển cuống quít lắc đầu: “Ý mình không phải vậy, mình chỉ cảm thấy, mọi chuyện đều có cách giải quyết của nó.

Cậu……cậu có muốn thử không?”
“Không cần đâu.” Hứa Thâm từ chối cô mà không hề nghĩ ngợi gì.

Lâm Thiển mím môi, không nói gì nữa.

Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thật tươi: “Ngày mai có buổi toạ đàm về văn học và nghệ thuật cổ điển đó.

Cậu có muốn đi với mình không?”
“Toạ đàm gì cơ?”
“Là hội nghị học thuật do nhà trường đứng ra tổ chức, nghe bảo có mời người tới thuyết trình, thời gian dự kiến là vào chiều mai.

Cấm không cho cậu từ chối, mình nhớ là cuối tuần cậu không có tiết.”
Hứa Thâm bật cười: “Cuối tuần thì có, nhưng chiều mai thì không.”
“Vậy cậu đi cùng mình đi.

Cậu là sinh viên tài năng của khoa thiên văn mà, cũng phải chịu tí ảnh hưởng của văn học nghệ thuật chứ!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.