Bạn Học Đánh Người Thì Đừng Vả Mặt

Chương 56: Tái Ngộ


Đọc truyện Bạn Học Đánh Người Thì Đừng Vả Mặt – Chương 56: Tái Ngộ


Editor: Matcha
*
Lâm Thiển không nhớ mình đã trở về ký túc xá bằng cách nào.
Cô chỉ biết mình lao đi như con chiến mã, mặt mũi gì tầm này nữa, để sau hẵng tính, phải trốn đi trước đã.
Đến khi về rồi, trái tim cô vẫn còn đang đập loạn xạ.
Dưới sự tra hỏi có phần “vô tình” của Triệu Diệc Nhiên, cô đành phải khai ra hết, kể cả chuyện Hứa Thâm tỏ tình.

Trò chuyện xong, cô thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn.
“Phái hành động à nha.” Triệu Diệc Nhiên tán thưởng, “Thế nào, cậu có đồng ý không?”
Đồng ý?
Lâm Thiển ngơ người trước câu hỏi của cô nàng: “Đồng ý gì?”
“Người ta lấy hết dũng khí để tỏ tình với cậu, cậu thì hay rồi, chưa đồng ý mà đã chạy đi như thật.” Triệu Diệc Nhiên bật cười.
Lâm Thiền chớp chớp mắt.
Khi đó cô chỉ cảm thấy chuyện này thực mới lạ, còn não thì hầu như không suy nghĩ được gì nhiều, huống chi là nói đồng ý.
“Nhỡ cậu ấy nghĩ mình không đồng ý thì sao?”
Về chuyện học hành, Lâm Thiển là một cô gái rất thông minh, cơ mà trong chuyện tình cảm, cô nàng lại có vẻ khá ngốc nghếch.
“Chưa nói gì à, vậy thì cậu thử qua đó hỏi cậu ấy xem?”
“Mình, mình nên nói gì đây……” Trong khi tái hiện lại phân cảnh tỏ tình với đám Triệu Diệc Nhiên, Lâm Thiển đã lược bớt đi đoạn Hứa Thâm hôn mình.


Ngại chết đi được, có chết cô cũng không muốn thừa nhận.
Cô Lâm sao có thể thẹn thùng trước mặt học sinh của mình?
Triệu Diệc Nhiên chép miệng: “Haizzz, đêm nay kiểu gì cậu ta cũng trằn trọc mất ngủ cho mà xem, chắc là đang đoán ý của cậu đây mà.”
“Mình có nên nói gì với cậu ấy không?”
“Nói, phải nói chứ.

Khó lắm hai người mới ở bên nhau, sợ gì?”
Lâm Thiển nghe lời lấy di động ra, click vào khung thoại trò chuyện, sau đó ảo não nhìn lên trần nhà, một chữ cũng không nghĩ nổi.
Một lúc sau, cô tiện tay vứt điện thoại sang một bên.
Không biết nói gì thì đừng nói nữa.

Lâm Thiển dứt khoát ném chuyện này ra sau đầu, trực tiếp lên giường đánh một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau là thứ 2, sáng nay đám Lâm Thiển có tiết học.
Khuôn viên trường được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, một ngày mới trong ký túc xá luôn bắt đầu bằng tiếng chuông điện thoại.
Mà Lâm Thiển đâu có ngờ tới, ngay lúc cô và Triệu Diệc Nhiên chạy ùa ra ngoài, liền nhìn thấy Hứa Thâm đứng sẵn ở đó phục kích.
“Thì ra là bạn học Hứa Thâm à, chào cậu…..” Triệu Diệc Nhiên dường như đã ý thức được chuyện gì, cô nàng xoay người định bỏ chạy.
Cô không muốn làm bóng đèn đâu!
Nhưng Lâm Thiển lại ngoan cố túm lấy áo cô, nhất quyết không để cô rời đi.

Có vẻ như Hứa Thâm đã đoán trước được mọi việc, anh chậm rãi đi tới, vươn tay nắm lấy tay Lâm Thiển.
“Chào buổi sáng.” Lời này là nói với Triệu Diệc Nhiên.
Đầu óc của Triệu Diệc Nhiên rất nhạy bén, ý đồ rõ rành rành như thế, sao có thể không hiểu? Đợi đến khi Lâm Thiển thả lỏng tay ra, cô nàng liền lập tức chuồn đi.
Chạy được một đoạn rồi cô nàng mới quay đầu lại, hô thật to: “Cậu đừng lo nha, Thiển Thiển! Mình sẽ giữ chỗ cho cậu!”
Lâm Thiển khóc không ra nước mắt.

Cô thở dài, cúi đầu chấp nhận số phận.
“Vì sao cậu không để ý tới mình?” Hứa Thâm dẫn cô đi về phía toà nhà dạy học, một chút cũng không vội vàng.
Mối quan hệ đột nhiên thay đổi làm Lâm Thiển không kịp thích ứng.

Nghe Hứa Thâm hỏi vậy, cô cũng không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
Thấy cô vẫn giữ im lặng, Hứa Thâm đành dừng bước: “Cuối tuần đến nhà mình đi, mình mới sắm thêm một chiếc kính viễn vọng, lần này có ngắm trăng thì sẽ rõ hơn nhiều.”
“Mình không muốn……” Lâm Thiển nghẹn nửa ngày, cuối cùng mếu máo nói ra mấy từ.
Hứa Thâm đã thầm ghi nhớ hết những bí kíp mà Lục Bác Uyên truyền đạt cho mình tối qua, cô càng nao núng bao nhiêu thì anh sẽ càng kiên nhẫn bấy nhiêu.
“Làm sao vậy? Tình hình nhà mình chắc cậu cũng biết rồi, trừ mình và dì Trần ra, cũng đâu còn ai.”
“Không phải.” Xa xa kia chính là toà nhà dạy học, lần này cô may mắn thoát được, nhưng lần sau thì sao?
Lâm Thiển ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn anh: “Hứa Thâm, mình chỉ cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mình chưa sẵn sàng, cậu hiểu không?”
Hứa Thâm giơ tay, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô: “Nếu hồi cấp 2 mình có thể dũng cảm hơn một chút thì cũng đâu đến bước đường này.


Lâm Thiển, mình không muốn giẫm lên vết xe đổ, càng không muốn mất đi cậu.”
Cũng có những lúc Hứa Thâm cảm thấy yếu lòng.
Trong suốt kì nghỉ, những cuộc cãi vã giữa cha mẹ anh cùng với thái độ của Quý Vân đã mang đến cho anh áp lực không nhỏ, từng chút từng chút làm Hứa Thâm cảm thấy nghẹt thở.
Cuối cùng anh cũng được gặp Lâm Thiển.
Phải chăng ông trời không nhẫn tâm dày vò anh thêm lần nữa?
Anh sẽ nắm bắt cơ hội này thật tốt.
Lâm Thiển ngạc nhiên khi thấy anh nói vậy.
Cô cũng không rõ Hứa Thâm đã trải qua những truyện gì trong suốt khoảng thời gian mất liên lạc, lẽ ra cô phải nghĩ đến điều này ngay từ đầu.
Khi mẹ anh đến tìm cô, đáng lẽ ra cô phải suy xét đến việc anh bị đè nặng bởi áp lực, một mình anh thì gánh vác sao đây?
Cô đi lên, giang tay ôm lấy anh.
“Sẽ không, mình hứa sẽ không rời đi, bây giờ cậu không còn cô độc nữa.”
*
Lâm Thiển không tài nào miêu tả nổi cảm xúc chính xác hiện giờ của mình là gì.
Cô và Hứa Thâm cứ vậy mà ở bên nhau.

Đây giống như là điều bất ngờ đầu tiên mà cuộc sống đại học mang lại cho cô, nói thật thì món quà này cũng khác đặc biệt đấy chứ.
Hai người cùng tới thư viện học, cùng tới nhà ăn dùng bữa, cùng chạy tới Trung tâm hoạt động dành cho sinh viên nghe toạ đàm, nếu không phải cuối tuần này sang nhà Hứa Thâm chơi, làm cô nhớ đến vị Quý tổng “bá chủ một phương” kia thì có lẽ cô sẽ thực sự cho rằng cuộc sống của mình không chút gợn sóng.
“Cậu ngồi đi, tí nữa ăn cơm xong, chắc lúc đó trời cũng tối rồi, mình đưa cậu đi ngắm sao.” Vào nhà, Hứa Thâm bảo cô ngồi xuống.
Đây không phải lần đầu tiên Lâm Thiển tới nhà họ Hứa, nhưng chung quy thì vẫn có khác biệt.
Hình như dì Trần đã biết chuyện hai người ở bên nhau, biết cô đến đây chơi, bà cũng rất vui.
“Hay là để cháu tới giúp dì một tay đi?” Ngồi một chỗ, Lâm Thiển cứ cảm thấy bí bách.

Nhưng dì Trần và Hứa Thâm thì nào đồng ý, hai người nhất quyết không chịu để cô giúp, chỉ bảo cô ngồi đó nghỉ ngơi.
Lâm Thiển đành phải bỏ cuộc, cô một mình lăn lộn trên chiếc sô pha, tiện tay chọn một cuốn tạp chí để đọc.
Trùng hợp là, người xuất hiện trên trang bìa tạp chí kinh tế lại chính là mẹ của Hứa Thâm — Quý Vân.
Bài viết đầu tiên là một cuộc phỏng vấn nhỏ với Quý Vân, một nữ doanh nhân thành đạt.
Hứa Thâm lên phòng cất đồ, Lâm Thiển ngồi ngay ngắn xem bài phỏng vấn.
Mới đọc được một nửa, bên ngoài liền truyền tới tiếng mở cửa.
“Tôi đã nói rồi, lần này ông phải nghe tôi, ông muốn thu mua cũng được, nhưng chưa phải bây giờ, dòng vốn lưu động không thể gặp trục trặc.”
“Đây không phải vấn đề về tài chính, mọi thứ đều đang nằm trong tầm kiểm soát, tôi cũng đưa cho bà xem rồi mà, kế hoạch lần này tuyệt đối chỉ có có lợi.”
“Tôi đã nói không là không!”
Quý Vân nói được nửa chừng thì thấy Lâm Thiển đứng dậy, bà nheo mắt: “Sao cháu lại tới đây?”
Hứa Tri Dị đang nói hăng say cũng ngơ theo luôn: “Ai đây? Bà quen à?”
“Chú, dì.” Đầu óc của Lâm Thiển hoàn toàn trống rỗng, nhưng rất nhanh thôi cô đã ổn định lại tinh thần.
Hứa Thâm nói trong nhà không có ai chứng tỏ cha mẹ anh trở về mà không hề báo trước, nếu đã như vậy thì trốn tránh cũng vô dụng.
“Ba, mẹ, hai người trở về từ khi nào vậy?” Hứa Thâm chạy xuống lầu, tình huống này đúng là nằm ngoài dự kiến của anh.

truyện kiếm hiệp hay
Quý Vân chế nhạo: “Sao nào, đây là nhà cúa chúng ta, đi về cũng phải xin phép à?”
“Hai người bị sao vậy? Cô bé này là bạn học của con?” Hứa Tri Dị nhận ra có điều gì đó không ổn.
Hứa Thâm nhìn thẳng vào mắt Quý Vân, miệng gằn từng chữ: “Không phải bạn học, mà là bạn gái.”
Tác giả có lời muốn nói:
Sắp bùng nổ!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.