Đọc truyện Bạn Học Đánh Người Thì Đừng Vả Mặt – Chương 58: Bạn Cũ
Ngoài sảnh, dù buổi toạ đàm chưa chính thức bắt đầu nhưng đã có một hàng dài người ra đứng xếp hàng.
Chủ trì của buổi diễn thuyết ngày hôm nay là ba vị giáo sư nổi tiếng, mỗi người sẽ thay phiên nói về một chủ đề khác nhau, ngoài ra còn có vô số người có chuyên môn trong nhiều lĩnh vực tới tham dự, chính điều này đã thu hút rất nhiều người thích nghiên cứu văn học và lịch sử.
Ban đầu đầu Lâm Thiển còn tưởng có ít người tham gia lắm cơ, đến khi cô và Hứa Thâm khoan thai đến muộn thì mới vỡ lỡ.
“Nhiều người thật đó, có phải chúng ta đến muộn rồi không?” Lâm Thiển chán nản nói.
Hứa Thâm cười cười: “Nếu cậu sở nhanh hơn một chút thì có khi bây giờ chúng ta đã ở bên trong rồi.”
Lâm Thiển hừ một tiếng: “Mình chạy hết công suất rồi đấy, nếu có thêm cả Triệu Diệc Nhiên thì còn muộn hơn nữa.”
Hứa Thâm bất đắc dĩ thở dài, anh vươn tay kéo cô vào trong lồng ngực, sau đó ngẩng đầu nhìn lên hàng người dài dằng dặc ở phía trước.
“Đang bắt đầu soát vé rồi, cậu cố chờ thêm một lúc nữa đi.”
“Mong là chúng ta không bị đẩy ra quá xa.” Lâm Thiển giơ hai tấm vé lên, nhắm mắt cầu nguyện.
“Hôm nay có những ai tới đây? Trên vé có viết không?” Hứa Thâm hỏi.
“Cậu nói mình mới nhớ.” Lâm Thiển lật qua lật lại tấm vé trong tay, “Chỉ viết tên ba diễn giả thôi, mình nghe bảo còn có mấy người nữa cơ, chắc là không viết lên đây rồi.
Hai người chúng ta một thiên văn một máy tính, hình như chả quen biết ai trong này cả.”
Những lĩnh vực này đối với họ mà nói thì thực mới lạ, Lâm Thiển tới tham gia cũng là vì cảm thấy hứng thú.
Hứa Thâm ngẫm lại, gật gật đầu: “Nói vậy cũng đúng, ở phương diện này, chắc là mình có biết một người.”
“Ai vậy?” Lâm Thiển tò mò.
“Bí mật, mình sẽ giới thiệu với cậu sau.”
“Cậu đã khơi gợi được chú ý của mình.”
“Được rồi, đến lượt bọn mình rồi kìa.”
Vận may của bọn họ không tốt mà cũng chẳng xấu, tuy là không dành được chỗ ngồi tốt nhất như mong đợi, nhưng cũng không bị đẩy về phía sau quá nhiều, ngồi ở giữa, tầm nhìn khá ổn.
Mấy hàng ghế đầu chính là vị trí của khách mời.
Đến khi chương trình bắt đầu, cuối cùng cô cũng được nhìn thấy rất nhiều học giả giáo sư mặc vest đi giày da đi theo nhóm tình nguyện viên dẫn đường, họ ngồi vào vị trí đã sắp xếp từ trước.
Lâm Thiển nhìn những “ông lớn” đang tiến vào, ngó mãi, không biết nhìn được gì mà vẻ mặt của cô mất tự nhiên đi trông thấy.
“Sao vậy?” Hứa Thâm nhận ra có điều gì đó không ổn, bèn hỏi.
“Không, không sao.
Hình như mình gặp được người quen thôi.”
“Bạn cậu à?”
“Không phải, trong đoàn giáo sư mới đi vào, mình thấy có người hơi quen mắt.” Ngồi xa quá, Lâm Thiển không tài nào xác định được.
“Không phải chứ? Chẳng lẽ người bên khoa máy tính cũng tới đây? Rảnh rỗi vậy sao?”
“Cũng không phải người bên khoa bọn mình luôn.
Ôi trời ạ, đừng nhắc tới chuyện này nữa, dù sao thì chúng ta ngồi tận ở đây cơ mà, xa thế, chắc người ta cũng không để ý đâu.”
Hứa Thâm thấy cô buồn bực chu môi liền bật cười: “Không nói thì không nói.
Vậy cậu có còn nhớ vị giáo sư Tuân từng đến Nhị Trung không?”
“Nhớ chứ, lúc đó cậu còn trả lời được câu hỏi của người ta mà, rồi được tặng cả một cuốn sách nữa.”
Hứa Thâm cười ra tiếng: “Thầy ấy có phụ trách dạy lớp mình một môn học.”
“Trùng hợp vậy sao!” Lâm Thiển kinh ngạc cảm thán, “Thế vị ấy có nhận ra cậu không?”
“Có nhận ra, chỉ là quên béng mất mình tên gì thôi, vì có quen mặt nên thầy ấy hay nhờ mình đi thu bài tập của mọi người, và sử dụng mình như một trợ giảng thực thụ.”
Lâm Thiển khó có thể tưởng tượng ra cái viễn cảnh Hứa Thâm xụ mặt đi thu bài tập của từng người một, đúng là càng nghĩ càng thấy buồn cười, trong một phút bất cẩn, cô đã không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Ý cười trên khuôn mặt Hứa Thâm dần phai, trong giọng nói có mấy phần bất mãn: “Cậu thấy vui lắm hả?”
Lâm Thiển nghĩ nghĩ, rất thành thật gật đầu.
Hứa Thâm giận dỗi quay đầu nhìn về phía sân khấu: “Đừng cười nữa, buổi toạ đàm sắp bắt đầu rồi.”
*
Không hổ danh là nơi quy tụ của nhiều người tài, buổi toạ đàm ngày hôm nay cứ phải nói là trên cả tuyệt vời.
Lý do Lâm Thiển có mặt ở đây cũng rất đơn giản, cũng giống như bao người, cô thấy tò mò với những điều mới lạ, sự trải nghiệm vừa rồi đúng là ngoài mong đợi.
Cuộc thảo luận đã kết thúc, nhìn đồng hồ thì mới hơn 5 giờ chiều, đi bộ tới nhà ăn quả là một ý kiến không tồi.
Luyên thuyên cả buổi rồi mà giờ Lâm Thiển vẫn chưa thấy đã, cô liền hí hửng kéo Hứa Thâm nói tiếp.
Dọc theo ánh hoàng hôn rực rỡ, hai người nắm tay nhau đi trên con đường lát đá cuội, dường như cả những chiếc lá mùa thu cũng nhuốm màu không gian lãng mạn của tình yêu đôi lứa.
“Nếu sau này còn những dịp như thế này nữa, chúng ta lại đi nữa đi.
Đến lúc đó, mình sẽ khoe với Ôn Ánh Tuyết đầu tiên, cậu ấy nhất định sẽ rất ghen tị.” Lâm Thiển cười nói.
Hứa Thâm gật đầu: “Lẽ ra mình nên kể vụ này cho Lục Bác Uyên sớm hơn, cậu ta ấy hả, còn hâm mộ nữa.”
Chuyện tình của Ôn Ánh Tuyết và Lục Bác Uyên đã không còn là điều bí mật trong hội bạn bè thân thiết.
Kể ra thì bọn họ cũng rất xứng đôi, đối với mối lương duyên này, gia đình hai bên đều tỏ ra rất ưng ý.
Đến giờ Lâm Thiển vẫn nhớ như in cái ngày Lục Bác Uyên chạy tới trước mặt hai người, khoe mẽ về cái chiến tích không bị cấm cản yêu sớm.
“Nói tóm lại thì, cậu ta cũng rất thảm……” Đang nói giữa chừng, Lâm Thiển bỗng im bặt, bước chân cũng theo đó mà dừng lại.
“Sao vậy?” Hứa Thâm nhìn theo tầm mắt của cô, cả người cứng đờ.
“Suỵt!” Lâm Thiển ra hiệu cho Hứa Thâm im lặng, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, vừa hay trực tiếp đối mặt với hai người ở gần đó.
Mà Hứa Thâm còn phản ứng nhanh hơn cả cô, anh xoay người kéo Lâm Thiển bỏ chạy.
“Này, cậu…..” Lâm Thiển ngu ngơ đi theo, mới đó mà hai người đã chạy sang bên kia đường.
Chạy được một đoạn, Hứa Thâm liền dừng chân ở một gốc cây không xa.
“Sao vậy? Sao lại phải trốn?” Đó là người quen của cô mà, cô chưa chạy thì thôi, anh chạy gì chứ?
Hứa Thâm ngó nghiêng trước sau, trông có vẻ rất nghiêm túc, thấy xung quanh không có ai, anh mới yên tâm trả lời: “Chuyện này nói ra thì có hơi dài dòng, nhưng mình vừa gặp người quen.”
“Vậy là trong hai vị đó, có cả người quen của cậu?” Lâm Thiển căng thẳng nắm chặt tay.
Hứa Thâm suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định nói thật.
“Một trong số họ là ông nội của mình, lần này ông đến trường, không hề thông báo cho mình.”
Lâm Thiển lặng lẽ thở phào một hơi.
Mà sao cô cứ thấy có gì sai sai?
Không đúng!
“Ý cậu là ông nội cậu cũng ở đây?”
Hứa Thâm cũng không rõ tại sao cô lại có vẻ kinh ngạc đến vậy, sự bất ngờ qua đi, anh gật đầu nói: “Đúng vậy, người đeo kính chính là ông mình.”
“Thôi xong rồi, Hứa Thâm.” Lâm Thiển siết chặt tay anh, một cảm giác khó tả đang dâng lên, đầu óc cô dần trở nên trống rỗng.
“Cậu bị sao vậy?”
“Người không đeo kính là ông ngoại mình.”
Lần này đến lượt Hứa Thâm hoá đá: “Ông, ông ngoại cậu?”
“Khi nãy mình đã bảo quái lạ rồi, sao lại có người giống ông ngoại mình thế, ai dè không phải mình nhìn lầm.
Ông ngoại mình là giáo sư của T đại, mình tưởng những dịp thế này chỉ mời những vị học giả ở bên ngoài thôi chứ.”
“Chắc là không sao đâu, nhỡ bọn họ đang trao đổi về phương diện học thuật thì sao.
Vả lại, cũng không có ai thấy hai đứa mình cả.” Hứa Thâm hiểu rằng mình nên bình tĩnh.
Đặc biệt là khi mối quan hệ giữa anh và phía gia đình đang rất tồi tệ, nhất định phải giữ được sự tỉnh táo.
Nhưng vấn đề là, sao lại có chuyện trùng hợp thế nhỉ?
Loại vận khí này đúng là cho cũng không thèm nhận.
Ngay lúc này, một giọng nói đôn hậu đã phá vỡ bầu không khí im lặng: “Tiểu Thâm, sao cháu lại ở đây?”
Lâm Thiển được một phen hú vía, cô hốt hoảng xoay người lại, thấy ông ngoại đang trố mắt nhìn mình, hỏi một câu: “Thiển Thiển, cả cháu nữa, cháu ở đây làm gì?”.