Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 51: Bớt ăn lại, tập thể dục


Đọc truyện Bạn Gái Tôi Là Mèo – Chương 51: Bớt ăn lại, tập thể dục

Lý Khoa bám cạnh cửa, lưu luyến không rời đưa tiễn Ôn Cẩm và cha Ôn, sau đó anh lại nghiên cứu cẩn thận câu nói cuối cùng mà Ôn Cẩm dặn dò, vừa xoay người lại đã bắt gặp vẻ mặt tươi cười vui vẻ của mẹ Ôn.

“Tiểu Lý này, các cháu phân chia phòng ở như thế nào vậy?”

“Cháu ở phòng ngủ chính, Tiểu Kha ở phòng ngủ cho khách ạ, cháu đi lấy thêm một bộ chăn nữa, ban ngày ở Thượng Hải khá lạnh, ban đêm còn lạnh hơn nữa.”

Từ giữa trưa đến giờ, mẹ Ôn vừa bước vào cửa cứ luôn dòm ngó kết cấu của căn phòng là nhà của Lý Khoa, bây giờ biết anh và Ôn Kha vẫn luôn chia phòng ra ngủ, mẹ Ôn mới yên tâm hơn được một chút. Nhà họ Ôn bọn họ tuy không phải người cổ lỗ gì, nhưng vẫn là người sống từ thời đại trước, vẫn không thể nào chấp nhận được hành động làm chuyện gì đó trước hôn nhân.

“Kha Kha, con đừng ăn nữa.”

Lý Cẩu Đản nhìn chằm chằm xúc xích cá tuyết vừa bị mẹ Ôn cướp đi, không kìm lòng được liếm môi, nói: “Mẹ ơi, con chỉ ăn một cái cuối cùng nữa thôi.”

Mẹ Ôn tức giận đến nỗi phì cười, bà vươn tay nhéo lên thịt mềm bên eo Lý Cẩu Đản, nghĩ lại đây là “áo bông nhỏ”* của bà, đành nuốt lại câu giễu cợt, sau đó nói: “Lúc mới ra ngoài còn chưa đến năm mươi cân, chỉ mới hơn bốn mươi lăm cân một chút, bây giờ chỗ thịt này chắc cũng gần hơn năm mươi cân rồi.”


(*) Trung Quốc thường ví con gái như áo bông nhỏ của cha mẹ, có nghĩa là con gái tri kỉ, thân thiết, quấn quýt lấy cha mẹ.

Lý Cẩu Đản lắc đầu, tiếp tục làm nũng: “Mẹ ơi, mẹ cho con ăn một cái cuối cùng này đi mà.”

“Trước khi ngủ không được ăn đồ ăn vặt, mẹ thấy Tiểu Lý cũng chẳng ăn nhiều bằng con.”

Lý Cẩu Đản bĩu môi, buông cánh tay mẹ Ôn ra, từ bỏ việc làm nũng.

Mẹ Ôn nhìn con gái bà toàn thân đầy thịt, ý tứ sâu xa khuyên bảo: “Mập lên là sẽ không thể mặc vừa quần áo đẹp nữa đâu, nếu muốn gầy, phải bớt ăn lại, tập thể dục vào. Lúc ở nhà mỗi ngày đều phải chạy đến phòng tập thể hình, tại sao đến Thượng Hải thì lại không đi nữa hả?”

“Con muốn ăn đồ ăn vặt thật ngon thôi mà.”

Mẹ Ôn cắn răng, lấy ngón tay chỉ vào đầu Lý Cẩu Đản, hận không thể rèn sắt nên kim, tiếp tục khuyên nó nên giảm cân đi.

Lý Khoa ngồi xổm lật chăn bên dưới tủ quần áo, mèo Kha nép sau cửa lắng tai nghe tiếng động của hai người trong phòng khách, vừa buồn cười vừa tức giận.

Cái đuôi to xù xõa tung quét qua quét lại trên mặt đất, hai chân trước gác lên trên ván cửa, đầu mèo tròn trịa ghé lên nệm thịt hình hoa mai làm ra bộ dạng đang nghe ngóng.

“Tiểu sư muội, em nghe thấy cái gì rồi?”

Mèo Kha vẫy vẫy cái đuôi, vươn nệm thịt hình hoa mai ra vẫy Lý Khoa, lại vừa dùng nệm thịt hình hoa mai che miệng lại, ý bảo Lý Khoa yên tĩnh một chút.

Lý Khoa kiễng chân lên, không dám thở mạnh đi tới gần, nép lên ván cửa mèo Kha, nhưng lại không thể nào nghe rõ được tiếng nói chuyện trong phòng khách.


“Cách âm quá tốt, chẳng nghe thấy họ đang nói gì cả, tiểu sư muội em kể lại tình hình trong phòng khách cho anh nghe đi.”

Mèo Kha lườm trắng mắt, đưa móng vuốt lên đẩy Lý Khoa ra, hạ giọng nói: “Không nghe thấy thì đừng nghe nữa.”

“…”

Bị bác bỏ lời thỉnh cầu, Lý Khoa cảm thấy ấm ức, xoay người ôm lấy hai tấm chăn mỏng đi ra khỏi phòng.

“Bác gái? Cháu để luôn lên giường ngủ trong phòng khách nhé, đợi lát nữa trước khi ngủ hai người trải ra là được ạ.”

“Được được được.” Thấy Lý Cẩu Đản không phản ứng gì, mẹ Ôn đẩy đẩy cô: “Mẹ thấy Tiểu Lý giống như đang nuôi con gái ấy, làm gì có bạn trai bạn gái nhà ai lại sống chung như vậy chứ, cậu ta nhiệt tình đút, con nhiệt tình ăn, nhưng mà dọn dẹp phòng ở con cũng không phụ một tay hay sao?”

Lý Cẩu Đản đang xem phim truyền hình mà mẹ Ôn mở, mối quan hệ phức tạp rắc rối, những tình tiết máu chó nhấp nhô phập phồng trong phim khiến cái đầu nhỏ của nó có chút không đủ dùng, nhưng không ảnh hưởng đến việc nó làm quần chúng hóng chuyện. Bị mẹ Ôn cắt ngang việc xem phim, Lý Cẩu Đản không vui nghiêng người ngả xuống ghế sô pha, lười biếng không muốn động đậy.

Mèo Kha đứng bên cạnh nhìn thấy tất cả, trong lòng cảm xúc cuồn cuộn, cô vội vàng kêu mấy tiếng meo meo, sử dụng tiếng mèo bảo Lý Cẩu Đản truyền đạt lại chỉ thị của cô.

Tuy chỉ số thông minh không đủ, năng lực bắt chước cũng có giới hạn, nhưng công lực làm nũng của Lý Cẩu Đản nhất định là đứng đầu, nó ngồi dậy khỏi ghế sô pha, quấn lấy mẹ Ôn cọ mấy cái như con mèo nhỏ, cọ đến mức mẹ Ôn cũng bắt đầu mềm lòng, cũng không nỡ nói nó nữa, chỉ lầm bầm thêm mấy câu ăn ít một chút.


Trải qua một ngày bận rộn, nhìn mẹ Ôn kéo Lý Cẩu Đản vào phòng ngủ cho khách, Lý Khoa không kìm lòng được thở phào nhẹ nhõm, cảm xúc căng thẳng tạm thời được giải phóng.

Mèo Kha đạp lên nệm thịt hình hoa mai nhảy lên ghế sô pha, đôi mắt mèo tròn trịa nhìn chằm chằm Lý Khoa, cái miệng ba cánh tinh xảo nói ra tiếng người: “Ngày đầu tiên đã trôi qua rồi, dựa vào tình huống trước mắt mà nói, chúng ta vẫn còn an toàn.”

Lý Khoa lấy ra một lon Sprite trong tủ lạnh, uống “ừng ực” mấy ngụm đã hết một nửa, sau đó quệt miệng, hơi sợ hãi nói: “Ban ngày suýt nữa là lộ tẩy rồi, có nhiều lần anh cảm thấy bản thân mình sắp bị ba em ép cho khai ra hết.”

Mèo Kha sâu xa mà nhìn Lý Khoa, cười nhạo nói: “Ba em vừa mới hỏi anh một câu, anh đã khai ra hết, chẳng có chút đề phòng gì sao?”

“Đó là ba em mà, anh có thể đề phòng cái gì chứ?” Lý Khoa uống nốt mấy ngụm Sprite còn lại, ợ một cái đầy mùi vị khí ga: “Hơn nữa, nếu thật sự bị phát hiện thì thật ra cũng chẳng làm sao cả, anh thấy năng lực tiếp nhận của bác trai bác gái vẫn còn rất cao, em nhìn anh Ôn Cẩm đấy, không phải đã tiếp nhận ngay lúc đó rồi hay sao?”

“… Vậy cũng không được, ba mẹ em đã lớn tuổi rồi, tâm lý của anh trai em có năng lực chịu đựng cao hơn một chút, anh ấy tiếp thu nhanh, cái việc thần lực ma quái này, hãy để đám người trẻ tuổi như chúng ta tiếp nhận thôi.”

Lý Khoa xoa đầu mèo Kha, ngồi phịch trên ghế sô pha suy nghĩ lung tung, tự lẩm bẩm nói: “Ngày mai cả nhà cùng đi ra ngoài, rốt cuộc là đi đâu đây…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.