Đọc truyện Bạn Gái Tôi Là Mèo – Chương 50: Sự châm chọc của mẹ
Một cơn gió lạnh thổi đến, hiu hắt, cô quạnh tới mức khiến hai hàng nước mắt của Lý Cẩu Đản chảy dài xuống.
Nó dùng hai hàng nước mắt, đầy tội nghiệp mà nhìn Lý Khoa, tủi thân bĩu môi không mở miệng nỗi gì. Rốt cuộc thì việc lên án trong yên lặng này làm Ôn Cẩm không thể chống đỡ được.
Anh rút khăn tay ra lau nước mắt trên mặt Lý Cẩu Đản rồi nhỏ giọng dịu dàng dỗ dành nó: “Cái này em vẫn chưa ăn xong mà, đợi lát nữa về nhà ăn tiếp có được không? Anh sẽ mua cho em máy làm kem để ở nhà, sau này muốn ăn thì tự mình lấy ốc quế để làm có được không? Muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”
Nước mắt Lý Cẩu Đản ngừng rơi, nó lén đưa mắt liếc Lý Khoa.
Lý Khoa đã không còn chút quyền lên tiếng nào bày tỏ thỏa hiệp, anh xụ mặt, bất đắc dĩ nói: “Chỉ có thể ăn một cái nữa.”
Nhận được câu trả lời khẳng định chắc chắn của anh, Lý Cẩu Đản lập tức nín khóc, mỉm cười, vui đến mức thổi phồng lên một cái bong bóng từ nước mũi.
Ôn Cẩm và Ôn Khoa đưa mắt nhìn nhau một cái rồi tránh tầm mắt đi giống như chưa từng có việc gì xảy ra, nhưng hai người đột nhiên có thêm một điều bất đắc dĩ có thể hiểu được.
Ba Ôn và mẹ Ôn ở bờ sông, gió lạnh thổi vi vu làm tóc bọn họ tung bay, hai người đi tản bộ thấy khá đủ rồi thì mẹ Ôn vẫy tay gọi Ôn Cẩm, bảo anh đi đến rồi thầm thì: “Đợi lát nữa con đưa ba con về, đêm nay mẹ ở với Kha Kha. Ngày mai nhớ đưa ba con đến rồi mới đi làm.”
Nghe vậy, trên đầu Ôn Cẩm hiện ra ông anh da đen với đầy dấu chấm hỏi giống hệt như Lý Khoa, anh không khỏi tăng giọng với ý định ngăn cản ý đồ xấu dâng trào của mẹ mình, “Mẹ đến ở cũng không tiện, cái phòng bé tí kia sao có thể thoải mái bằng biệt thự to của con được. Muốn thử thách Lý Khoa lúc nào mà chẳng được, sao cứ phải vội trong mấy ngày chứ ạ?”
Mẹ Ôn chống nạnh, trừng mắt, “Tôi vội trong mấy ngày này đấy, vất vả lắm mới có một kỳ nghỉ dài hạn vào tuần lễ Vàng. Hai người các con, một đứa thì là tên độc thân bằng thực lực từ trong bụng mẹ, một đứa thì đã có đối tượng cả một năm rưỡi rồi cũng không đưa về thăm nhà lấy một lần. Tốt nghiệp xong một cái là chạy ngay đến Thượng Hải, cũng chẳng thèm gọi điện thoại về nhà lấy một lần. Ba con với mẹ con rảnh rỗi như vậy sao, không thoải mái nghỉ phép lại chạy tới Thượng Hải để giày vò vớ vẩn à?”
Bị mẹ đẻ châm chọc là “tên độc thân bằng thực lực từ trong bụng mẹ”, Ôn Cẩm cảm thấy tim mình bị đâm một mũi tên, hiện giờ thấy thật lạnh giá cõi lòng. Anh ngước mắt lên nhìn mẹ Ôn, sâu kín nói rằng: “Không phải năm nay con đã tìm được đối tượng rồi hay sao?”
Mẹ Ôn ha ha cười khinh bỉ một tiếng, không hề lưu tình mà tiếp tục châm chọc: “Tìm được đối tượng thì đã làm sao? Con có thể bảo đảm rằng mình cứ dính vào công việc như thế này, ngày hôm nay bay đến đây, ngày mai lại bay đi chỗ kia, như thế có thể cho đối tượng của con có cảm giác an toàn không? Có thể làm cho đối tượng của con ở cùng với con đến hết năm nay mà không chia tay không?”
Tên bay phập phập đâm thẳng vào ngực Ôn Cẩm, tim bị mẹ mình đâm cho vô số vết đao, hiện giờ trong lòng Ôn Cẩm có một khoảng trống, anh giãy giụa, tiếp tục phản kháng, “Mẹ à, hiện giờ đang nói đến Tiểu Kha, sao mẹ lại kéo đến con.”
Mẹ Ôn bĩu môi, nói: “Tết năm nay con lại định bay đi đâu?”
“Về nhà, về nhà. Để con xem Tề Vanh có phải tăng ca không thì đưa cô ấy cùng về.”
“Ha ha, chó làm thêm giờ tìm được một con chó làm thêm giờ khác. Nói không chừng chuyện này của con đúng là có thể tiếp tục đó.”
“…”
Ôn Cẩm liếc mắt nhìn Lý Cẩu Đản ở bên cạnh, lặng lẽ phóng hai dao bằng ánh mắt tới Lý Khoa, sau đó nói: “Đêm nay mẹ tôi đến ở chỗ của cậu.”
“Vâng.”
“… Hiện giờ cậu không hề có chút thắc mắc và hoảng hốt gì à?”
“Không có ạ!” Lý Khoa cảm thấy thái độ của Ôn Cẩm khá kỳ lạ, lại nói: “Mẹ nhớ con gái nên muốn nói chuyện thì có gì mà lạ?”
Ôn Cẩm phải ấn thích một cái cho cái tốc độ phản xạ này của Lý Khoa, anh lạnh lùng à một tiếng, để lại một câu nói cuối cùng, “Đêm nay chuyện Lý Cẩu Đản và Tiểu Kha tự cậu giải quyết đi.”
“???”
Lý Khoa vỗ mạnh đầu mình một cái, đến lúc này anh mới nhớ ra, Ôn Kha bây giờ không phải là Ôn Kha, Lý Cẩu Đản bây giờ không phải là Lý Cẩu Đản, nếu như thật sự bị lộ thì phải thu dọn chiến trường thế nào đây?
Bàn tay run run lấy điện thoại di động ra, Lý Khoa gọi điện thoại về nhà, sau vài tiếng tút tút thì điện thoại đã được kết nối, cổ họng Lý Khoa ngứa ngáy, nói: “Tiểu sư muội, mẹ của em đêm nay muốn ngủ cùng với Lý Cẩu Đản.”
Mèo Kha ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, sau đó nói: “Meo meo meo.”
“Tiểu sư muội?”
“Người ta bây giờ chỉ là một con mèo nhỏ bé đáng yêu. Tại sao muốn nói cho người ta chuyện như thế này để làm gì?”
“… Đừng nghịch, bây giờ phải làm thế nào?”
“Ổn định Lý Cẩu Đản, đáp ứng tất cả các điều kiện có thể làm cho anh mất cả chủ quyền đất nước, rồi ngày sau lại bàn tiếp!”
Sau đó mèo Kha không hề lưu tình mà cúp máy, để lại Lý Khoa đang thẫn thờ trong gió, rưng rưng nước mắt nhìn Lý Cẩu Đản. Nhìn hai mắt trong sáng không chút tì vết, không hiểu việc đời của nó, đột nhiên anh có cảm giác đau lòng như một vị cha già.
“Cẩu Đản à, buổi tối con ngủ với mẹ Ôn được không?”
Lý Cẩu Đản vẫn đang lưu luyến không rời với miếng ốc quế cuối cùng, đầu lưỡi liếm một vòng quanh miệng, chớp mắt, nói: “Vậy hôm nay con có thể ăn hai cái kem cuối cùng nữa không?”
“… Có thể.”
“Vậy con có thể…”
“Không thể!”
Ôn Cẩm xen vào, liếc xéo mắt nhìn kẻ được voi đòi tiên là Lý Cẩu Đản, “Đây không phải là chuyện mà bé ngoan sẽ làm, hôm nay em đã đồng ý với anh là sau khi về nhà chỉ ăn một cái cuối cùng nữa thôi cơ mà. Sao anh mới đi được có mấy phút mà em đã đổi ý rồi?”
Hai tay Lý Cẩu Đản chắp ở sau lưng, chột dạ nghịch nghịch ngón tay, ủ rũ cúi đầu nói: “Vâng ạ, vậy em chỉ ăn một cái cuối cùng nữa thôi, các anh nói thì phải giữ lời đó.”
“Đầu tiên đưa mẹ tôi đến nhà cậu trước, cậu để ý một chút, không để mẹ tôi xem ti vi quá lâu, trước mười rưỡi phải để bà tắm rửa đi ngủ.”
Lý Khoa run rẩy: “Bác gái có thể nghe lời khuyên của em sao?”
Ôn Cẩm cười ha ha như mấy ông cán bộ già, “Cậu yên tâm đi, trước mặt người ngoài thì mẹ tôi vẫn rất có nguyên tắc.”