Đọc truyện Bạn Gái Tôi Là Mèo – Chương 52: Đáng thương, yếu đuối, và bất lực
Mèo Kha luôn ủ rũ từ xế chiều đến bây giờ nghe thấy vậy liền giẫm lên đệm thịt hình hoa mai đưa móng vuốt ra ấn lên mặt Lý Khoa, làm ra biểu cảm “Em cực kỳ hung dữ”, chòm râu hai bên còn nhếch lên, lộ ra vẻ bây giờ cô đang vô cùng tức giận.
Lý Khoa nhấc móng vuốt của mèo Kha ra, nhấn đầu nhỏ của cô vò rối, sau đó trước khi mèo Kha đưa ra móng vuốt nhọn thì anh đã ôm cô trong lòng, thở phào nhẹ nhõm, lúng ta lúng túng nói: “Cũng còn may, dù có xảy ra chuyện gì, vẫn luôn có em bên cạnh anh.”
Móng vuốt nhọn hoắt của mèo Kha đưa ra giữa chừng liền rút về, xoay người thu mình vào trong lòng Lý Khoa, dùng nệm thịt hình hoa mai vỗ vào cằm anh để an ủi.
Một năm rưỡi trước, Lý Khoa và Tề Vanh vẫn còn đang phấn đấu dưới tay đàn anh, lúc đó đàn anh không có tiền như bây giờ, công ty cũng chỉ vừa mới hoạt động, công việc bận rộn. Tề Vanh dựa vào gương mặt xinh đẹp hào phóng của cô ấy cùng với chỉ số EQ tạm ổn mà trở thành quản lý nhân sự của công ty, cô vừa phải thức đêm tăng ca, vừa phụ trách công việc tuyển dụng nhân viên, còn phải chịu trách nhiệm về công tác hậu cần và vận hành hàng ngày của cả công ty. Lý Khoa rất nhạy cảm với những con số, anh đi học thêm vài khóa học tài chính và kinh tế công khai, bị đàn anh không trâu bắt chó đi cày, ép kiêm luôn làm kế toán của công ty, còn phải dành thời gian trong những giờ tăng ca không có điểm dừng để đi lôi kéo khách hàng, xã giao với đàn anh.
Công việc bận rộn đến mức ngày đêm đảo lộn và thời gian nghỉ ngơi giống như nước vắt ra được từ miếng bọt biển, hơn nữa khi đi xã giao có vài khách liều mạng ép rượu, Lý Khoa nhanh chóng bị gục ngã.
Lúc đó, chuyện xảy ra rất đột ngột, Lý Khoa đi xã giao chưa đến một nửa đã cảm thấy không thoải mái quay về công ty trước, đàn anh tiếc đơn đặt hàng lớn, tiếp tục gắng gượng chống đỡ trên bàn tiệc. Mới về đến công ty, Lý Khoa uống ngay mấy viên thuốc đau dạ dày, ngã xuống ghế sô pha chợp mắt hai tiếng đồng hồ, sau đó lại bò dậy uống hai cốc cà phê để đi viết code cùng Tề Vanh với đôi mắt thâm quầng. Ôn Kha lúc ấy vẫn còn đang là sinh viên đại học, cô và Lý Khoa hẹn nấu cháo điện thoại vào mỗi thứ tư hàng tuần.
Lẽ ra sáu giờ đã gọi điện thoại, hôm đó lại mãi không thấy đâu, Ôn Kha không chờ được, gọi điện thoại cho Lý Khoa và đàn anh đều không có ai nghe máy, tiếng trả lời tự động của điện thoại bàn ở công ty lại không ngừng vang lên, nhưng không có ai bắt máy.
Ôn Kha dựa vào giác quan thứ sáu và sự can đảm hơn người của cô, một thân một mình mua vé máy bay lúc rạng sáng, mặc quần ngủ, đi dép lê xông ra khỏi ký túc xá sắp đến giờ đóng cửa, phóng ra sân bay. Một mình cô ngồi đợi máy bay ở phòng chờ mất hai tiếng đồng hồ, lại tự mình bắt xe đến công ty của Lý Khoa, đúng lúc gặp được Tề Vanh, người đã ngồi viết code đến nửa đêm, lại ngồi đợi ở bệnh viện từ nửa đêm đến sáng, giờ đang mang theo cái đầu bóng dầu, đôi mắt thâm quầng, đi dép lê quay về công ty tiếp tục viết code..
Sau đó Ôn Kha nhờ bạn học xin nghỉ nửa tháng, ở bệnh viện bất chấp tất cả chăm sóc Lý Khoa nửa tháng trời, cố gắng lấy lại năm cân mà anh gầy đi vì thức đêm tăng ca viết code.
Nhớ lại bát canh gà mà lần đầu tiên Ôn Kha nấu xong bưng đến trước mặt anh, trên mặt Lý Khoa tràn đầy cảm động, trong lòng thầm nói: Không hổ là bạn gái đã được định của anh, đồ ăn thức uống qua tay hai người đều khó mà nuốt xuống được nhưng mà dinh dưỡng lại rất dồi dào.
Bầu trời xanh biếc như được tẩy rửa, đám mây bồng bềnh chồng chất lên nhau, làn gió trong không khí mang theo cảm giác se se lạnh, những cây thông lá kim được trồng trong khu phố vẫn còn treo những hạt sương đêm.
Mẹ Ôn ngâm nga điệu hát dân gian trong miệng, tâm trạng rất vui vẻ, bà mặc một bộ quần áo thể thao màu đỏ trắng đi trên con đường nhỏ dưới bóng cây trong công viên khu phố.
Lý Khoa dắt Lý Cẩu Đản đi theo phía sau, trên lưng anh còn mang theo balo vận chuyển mèo cỡ lớn, bên trong là mèo Kha đang cuộn tròn làm tổ, cô còn chưa ngủ đủ, bây giờ đang ngủ bù.
“Lý Khoa, Lý Khoa, em muốn ăn bánh bao nhân đậu đỏ.”
Lý Khoa yên lặng nhìn dáng người một lời khó nói hết của Lý Cẩu Đản bây giờ, mờ mịt nói: “Hôm nay không muốn ăn cá tuyết thái lát và cháo trắng nữa sao?”
Lý Cẩu Đản cúi đầu suy nghĩ một lát, một lúc sau ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt long lanh có chút xảo quyệt nhìn Lý Khoa, nói với giọng nói mềm mại nũng nịu nói: “Vậy hôm nay, em có thể thêm ba thìa đường vào cháo trắng được không?”
“Ừmmm…” Lý Khoa hơi do dự một chút, trong lòng anh suy nghĩ, bánh bao nhân đậu đỏ và ba thìa đường rốt cuộc là cái nào dễ béo hơn?
Mẹ Ôn tai thính nghe thấy đoạn đối thoại giữa Lý Khoa và Lý Cẩu Đản liền bật cười, lại vòng về từ trước, kéo nhẹ lỗ tai của Lý Cẩu Đản, dạy dỗ nó: “Tối hôm qua con đã đồng ý với mẹ thế nào hả? Sáng sớm ra đã đòi ăn đường với bánh bao nhân đậu đỏ rồi, có còn muốn váy đẹp và eo nhỏ nữa hay không hả?”
Lý Khoa vội vàng ngăn cản mẹ Ôn nói: “Mập một chút cũng không sao đâu ạ, cái này gọi là khỏe mạnh, hôm qua Tiểu Kha mới cân lại xong, mới chỉ có năm mươi tư cân, không mập chút nào đâu.”
Mẹ Ôn liếc mắt nhìn Lý Khoa, buông tai của Lý Cẩu Đản ra, túm quần áo của nó kéo người ra phía trước, lén lút nói nhỏ với nó một câu: “Đừng thấy Lý Khoa ngoài miệng câu nào cũng nói con không mập, đợi đến khi con thật sự mập đến sáu mươi, sáu lăm cân, cậu ta nhất định sẽ ghét bỏ con nhanh hơn tất cả những người khác. Các con bây giờ còn đang ở thời kỳ yêu đương ngọt ngào, đợi đến sau này chung sống thời gian lâu dài thì sao?”
Lý Cẩu Đản tiếp tục làm dáng vẻ ngoan ngoãn, mặc kệ mẹ Ôn nói cái gì, nó đều chỉ có một vẻ mặt, nhìn thấy như vậy mẹ Ôn quả thật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, con gái nhỏ của bà trước đây không cần ai lo lắng bây giờ ngược lại là người khiến người ta lo lắng nhất.
Nghĩ đi nghĩ lại, mẹ Ôn đột nhiên nhớ đến một chuyện đã bị bà và cha Ôn quên mất, bà vội vàng hỏi Lý Cẩu Đản: “Từ khi tốt nghiệp đến bây giờ, lâu như vậy, con vẫn luôn ở cùng với Tiểu Lý sao?”
Lý Khoa là quan hót phân của nó, không sống cùng với Lý Khoa thì sống với ai được nữa? Lý Cẩu Đản suy nghĩ một hồi, gật đầu với mẹ Ôn.
Mẹ Ôn hít sâu một hơi, một bàn tay đập lên bả vai Lý Cẩu Đản, vỗ đến mức Lý Cẩu Đản tràn ra cả nước mắt, Lý Khoa đang chú ý tình hình của hai người, anh sợ đến mức phải bước nhanh về phía trước, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Người đã có tuổi như mẹ Ôn vẫn luôn yêu cầu con gái nên tự lập cố gắng vươn lên, không thể chấp nhận con gái mình cứ ăn uống chùa ở nhà bạn trai mấy tháng trời, lại còn chẳng làm việc nhà gì cả, coi bạn trai như người chăn nuôi mà sai khiến, còn quý giá hơn cả gấu trúc – bảo vật quốc gia rồi.
Mẹ Ôn tức giận đến mức hít một hơi, nhưng còn để ý đến Lý Khoa đang ở đây, hôm nay lại còn là sinh nhật con gái, không thể làm mất mặt con gái mình như vậy được. Mẹ Ôn cứ cố gắng thu lại những lời nói bén nhọn nơi đầu lưỡi, nuốt cơn giận lại, miễn cưỡng làm ra vẻ mặt cười ha ha nhìn Lý Khoa, nói: “Không có gì, không có gì, có con côn trùng rơi xuống bả vai Kha Kha, bác vỗ nó đi thôi.”
Là một con mèo yếu đuối, đáng thương và bất lực, thính giác của mèo Kha hơn người, cô nghe được hết tất cả những lời mà mẹ vừa nói, nghĩ ra được hết cả những lời mẹ cô chưa nói.
Cô khổ sở liếc mắt nhìn hai móng vuốt với nệm thịt hình hoa mai, trong lòng nghĩ cô cũng rất vô tội mà, cô cũng rất muốn ra ngoài đi làm đó.