Đọc truyện Bạn Gái Tôi Là Du Côn! – Chương 8
Một lần nữa, Phong lại lấy hết can đãm của mình để chạy lên lầu, mở cửa phòng ra và xem Dương Tử Lăng đó đã làm gì.
Vừa đưa mắt vào trong, thì Phong liền thấy cái ngăn tủ đựng đồ của mình nằm lăn lóc ở ngoài, chưa kịp lên tiếng chửi nó thì bỗng anh lại phát hiện
ra thêm một điều nữa rằng cái ngăn tủ ấy chính là ngăn đựng quần sịp của anh !!
– Lăng !! Cô đang làm cái quái gì vậy ?!!!
Phong tức muốn điên người, giận dữ tiến nhanh lại phía nó, hỏi nó cho ra lẽ.
– Này !! Cô đang làm gì đấy ?!! Tại sao lại lôi mấy cái thứ này ra ?!! Cô muốn chết với tôi có phải không ?!!
Lòng ngực anh nóng rang lên như đang có lửa đốt, giương ánh mắt đầy sát khí nhìn nó và quát.
Sau khi nghe anh la, nó vẫn chẳng biết sợ sệt gì, giương ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn anh đáp.
– Ơ, anh này … Sao anh nuôi gấu mà để cho gấu khoả thân thế ?
– Sao ? Nuôi gấu ? … Gấu nào ?
Phong ngớ người ra nhìn nó, chẳng hiểu nó đang nói cái gì. Nhà anh nuôi gấu từ khi nào, sao anh chẳng biết gì hết ?
– Đây, gấu đây.
Nói rồi nó chỉ tay vào con gấu bông to lớn ở phía sau lưng, Phong thật
không thể thở nổi với con nhỏ này, chỉ biết cố gắng giải thích với nó
vài câu dù anh biết điều đó rất vô dụng.
– Đó chỉ là một con gấu bông thôi … Một con gấu bông thôi Lăng ạ !!
– Anh đừng có mà … cố giải thích với tôi nữa … Tôi biết hết rồi ! … Anh là đồ biến thái … Thích nhìn gấu con khoả thân … Đồ biến thái
…
– Ôi trời …
Phong vừa giơ tay đặt lên trán, vừa tự trấn an mình. Nhưng khi chưa kịp hoàn
hồn thì anh lại bị một cú sốc lớn hơn nữa khi thấy … Con gấu đó … Cô ta … Dương Tử Lăng chết tiệt ấy đã mặc cho nó chiếc quần sịp màu đỏ
mà anh yêu thích.
Mặc dù rất phẫn nộ trước hành động say điên cuồng, say mất hết cả lí trí
của con nhỏ này, nhưng anh vẫn không thể làm gì được nó. Vì nó trở nên
như vậy là tại anh, tại anh dại dột đi đòi cạch bia với nó. Chưa bao giờ anh thấy mình ngu tàn bạo giống ngày hôm nay, đã được Dương Dương cảnh
báo rồi mà vẫn làm.
Phong buồn bã, bất lực, và tuyệt vọng … Giờ anh chỉ còn biết thở dài rồi cố gắng giữ bình tĩnh để nói chuyện với nó thôi.
– Lăng này, tại sao cô không đi ngủ đi, tôi thấy cô mệt lắm rồi đấy.
– Ờ ha … Tại sao tôi không đi ngủ … Tôi mệt đến thế cơ mà … Người
tôi nồng nặc mùi rượu, cả mồm tôi nữa, cũng toàn là mùi rượu …
– Đúng rồi đúng rồi, vậy cô mau đi ngủ đi, nhanh nào.
Nói rồi anh đỡ nó đứng dậy, nhưng bỗng nó lại vung tay đẩy anh ra, nhăn mặt nói với anh rằng.
– Khoan đã … Còn thiếu cái gì đó …
– Không không không … Không còn thiếu gì nữa đâu Lăng ạ.
Phong lại cố đỡ nó lên, nhưng nó lại một lần nữa hất tay anh ra, cau chặt đôi mày, hung dữ nói.
– Tôi đã bảo là thiếu mà !! Anh không nhìn thấy à ?! … Con gấu vẫn còn chưa mặc áo …
– Ôi trời …
– Đợi tôi … Mặc áo cho nó đã, rồi mình cùng đi ngủ sau … nhé ?
Phong bất lực, đành chiều theo nó luôn chứ biết làm sao nữa.
– Được rồi, cô mặc áo cho nó đi.
Nói rồi nó loay hoay đi
tìm áo để mặc cho gấu bông, tìm mãi mà chẳng thấy thứ gì có thể làm áo
được. Nó bực mình, khó chịu nói rằng.
– Tức thật … Không có áo rồi …
– Thế thì đi ngủ nào.
– Khoan ! Anh làm gì mà
gấp gáp thế ?! Anh nôn ngủ chung với tôi đến thế cơ à ?! … Cái gì cũng phải … từ từ, bình tĩnh chứ ! Tôi là người nổi tiếng … nhưng không
có dễ dãi đâu nha …
Phong câm nín, bây giờ chỉ biết im lặng và chịu đựng nó thôi, đêm này Lăng là bà hoàng …
– A … Có áo rồi …
Sau một hồi tìm kiếm,
cuối cùng nó cũng tìm ra. Phong đang nhìn theo xem nó đã tìm thấy cái áo gì, thì bỗng nhiên anh thấy nó đưa hai tay mình đặt lên ngực, như muốn
cởi cái áo … cái áo nhạy cảm ấy ra. Phong hết hồn, tim đập loạn cả ra, rối rít ngăn nó lại gấp.
– Này này này !!! Cô … Cô định làm cái gì đấy ?!!
Lăng Lăng lại trưng cái ánh mắt ngây thơ đấy nhìn Phong, đáp.
– Mặc áo cho gấu.
Nói rồi nó tiếp tục đưa
tay lên ngực mình để tháo gỡ cái nút của cái áo ấy ra, lúc này Phong
không thể dùng lời nói để ngăn nó lại nữa, mà anh nhào đến đó, rồi giữ
hai tay nó lại, mặt cắt không còn giọt máu, hối hả nói với nó rằng.
– Cô không thể cởi cái
áo này ra đâu !! Cô mà cởi … là tôi … mất cả đời trai luôn đấy …
Lăng Lăng, ngoan nào, lại đây ngồi đi mà.
Nói rồi anh nâng người nó dậy, đặt nó xuống giường rồi nhẹ nhàng nói với nó.
– Lăng Lăng, cô làm ơn
ngồi đây một chút thôi có được không ? Tôi xuống dưới lầu đem trà gừng
lên cho cô uống giải rượu ngay. Được chứ ?
Nó khẽ gật đầu rồi ngồi yên lặng hẳn ra. Thấy tình hình có vẻ ổn, Phong mới an tâm bước xuống lầu.
– Có chuyện gì vậy cậu chủ ? Cô gái đó không sao chứ ?
Vừa nhìn thấy anh, ông quản gia cũng lo lắng mà hỏi tới tấp. Thế rồi Phong đáp rằng.
– Không có gì cả, cô ta lại làm mấy trò điên rồ nữa thôi.
– Vậy sao …
Phong khẽ gật đầu rồi
cẩn thận đổ trà gừng vào ly, chuẩn bị đem lên cho nó. Đúng lúc định xoay lưng bước đi, thì bỗng ông quản gia mở lời nói với anh một câu.
– Cô ta quậy như vậy … nhưng trông cũng xinh xắn, đáng yêu đấy chứ nhỉ ? Trước giờ tôi chưa
thấy cậu chủ đưa con gái về nhà mình bao giờ, có lẽ cô gái này có điều
gì đó rất đặc biệt mới khiến cậu chủ làm như thế.
Bỗng Phong dừng chân lại đôi chút, chẳng nói hay tỏ thái độ khó chịu gì với ông quản gia cả, chỉ xoay mặt lại, nhìn ông và nhoẻn môi cười dịu dàng … Sau đó, anh khẽ
xoay bước đi.
Vừa mở cửa phòng ra thì Phong thấy Lăng Lăng đã nằm yên giấc trên chiếc giường màu lam của anh.
Bỗng anh chợt mỉm cười,
vui mừng vì cuối cùng cơn thịnh nộ của nó cũng tắt. Anh nhẹ nhàng tiến
lại gần chỗ nó, đặt ly trà còn ấm xuống bàn rồi nhìn gương mặt nó ngủ
một cách ngẩn ngơ. Bỗng anh nghĩ đến lời của ông quản gia nói có vẻ
đúng … Con nhỏ này nó điên rồ thật … Nhưng nhìn nét mặt nó kìa …
Trông cũng đánh yêu phết đấy chứ.
Thế rồi Phong thở dài an tâm, xoay lưng lại và tiến ra ngoài. Bỗng anh vô tình lướt mắt qua chú
gấu bông to lớn của mình thì thấy … con gấu đó … trên người nó đang
mặc một chiếc áo ngực màu hồng nhỏ nhỏ xinh xinh. Một lần nữa Phong lại
rơi vào trạng thái thở dồn dập, mặt cắt không ra một giọt máu.
– Ôi trời … Dương Tử Lăng … Cô đúng thật là … hết nói nổi.
Nói rồi anh xoay lưng
lại, giơ tay kéo tấm chăn lên người nó, không phải là sợ nó lạnh, mà là
sợ mất đời trai trong sáng của mình …