Bạn Gái Tôi Là Du Côn!

Chương 9


Đọc truyện Bạn Gái Tôi Là Du Côn! – Chương 9

Vì Lăng Lăng đã chiếm trọn cả căn phòng của Phong, nên giờ anh đành phải cuốn gối sang phòng của bố nằm.

Ngã người xuống chiếc giường rộng lớn trắng tinh, Phong bắt đầu hồi tưởng lại từng chi tiết trên mặt của Dương Tử Lăng.

Từ cánh mũi cao thanh nhã, làn da trắng không tì vết, điểm chút hồng ở hai bên má phúng phính, đến hàng lông mi dày cong nhẹ trên mí mắt, đôi môi
nhỏ pha chút hồng xinh xinh, đến cả một nốt rùi nhỏ nằm trên chóp mũi
của nó cũng đều được anh ghi nhớ rất rõ ràng. Hình ảnh một Dương Tử Lăng xinh xắn nằm ngủ yên lành trên giường bỗng khiến tâm tư anh đảo lộn vài giây.

Thế rồi anh chợt mỉm cười, kéo chăn lên rồi nhắm mắt ngủ …

Đối với cả hai, đây chắc hẳn sẽ là một buổi tối đáng nhớ nhất …

Sáng sớm hôm sau, khi ánh vàng của nắng mai vừa mới chạm vào thành phố,
những chú chim còn chưa kịp tung cánh bay, thì từ phòng của anh đã phát
ra một tiếng la động trời

– Aaaaaa !!!!!!!!!!!

Tiếng la lớn đến nỗi làm Phong đang say giấc bỗng giật mình dậy rồi chạy vội sang phòng của anh.

Phong nhanh tay mở cửa và đi thẳng vào phòng thì thấy gương mặt dữ tợn cùng
với ánh mắt đằng đằng sát khí của Lăng Lăng đang nhìn về phía anh. Chưa
kịp mở miệng giải thích câu nào với nó, thì nó đã vội quát vào mặt anh.


Sao tôi lại ở đây ?!! Còn anh !! Sao anh lại ở đây ?!! Anh bắt cóc tôi
về nhà để làm của riêng đấy à ?!! Hay anh muốn bắt người bán nội tạng
?!! Trời ơi, quân giết người !!!!

– Cô điên à ?!!

Phong lớn giọng quát lại nó, khiến nó im bặt miệng nhìn anh một cách bất ngờ, song nó lại xiết chặt tay lại và tiếp tục la làng.

– Quân giết người !!! Trời ơi, cứu tôi với, quân …

Nó chưa kịp la hết câu thì Phong đã vội chạy tới và bịt miệng nó lại, anh cố gắng giữ bình tĩnh nói với nó rằng.


Đêm qua cô say đến mất hết cả lí trí, cô không nhớ gì hết sao ? Là do
tôi tốt bụng đưa cô về nhà, chứ nếu không nhờ tôi thì giờ có lẽ cô đang
nằm ở ngoài đường rồi.

Nói rồi anh buông tay ra, đến lúc này nó mới bình tĩnh lại rồi thôi la làng nữa. Chỉ biết giương ánh mắt ngờ vực hỏi anh.

– Đêm qua tôi đã uống bao nhiêu ?


Phong khẽ nhướng mày, nhẩm nhẩm tính trong miệng, rồi đáp.

– Nếu tôi không nhầm thì là gần mười chai bia.

– Ôi trời …

Nó chịu không nổi “kỷ lục uống bia” này của nó nên nó đã ngồi huỵch xuống
giường, giơ tay day day trán. Còn Phong thì đứng đó lặng yên nhìn nó,
cho đến khi anh chợt nhớ ra điều gì đó, mới khẽ ngập ngừng bối rối nói
với nó rằng.

– Này … Cô … Cô không cảm thấy … thiếu thiếu thứ gì đó sao ?

Lăng ngẩn người ra nhìn anh, nhướn mày một cách khó hiểu, hỏi.

– Sao ? Thiếu thứ gì ?

Bỗng mặt Phong đỏ ửng lên, chẳng biết nói làm sao cả. Hết ấp úng rồi lại ngập ngừng.

– Ừ thì … cô … tối qua … cái … cái áo …

Sau cách trả lời đầy kỳ quặc của anh, nó đã bắt đầu ngờ vực, nhăn mặt tỏ vẻ nguy hiểm hỏi rằng.

– Sao ? Anh đã làm gì tôi à ?

Cuối cùng Phong cũng
chẳng thể nói nên lời, anh chỉ hướng mắt nhìn sang chỗ khác, rồi giơ
ngón tay chỉ vào con gấu bông nằm sát góc tường. Lăng Lăng cứ thế mà
nhìn theo, cho đến khi nó chợt nhận ra được cái áo màu hồng nhỏ nhắn
viền ren kia giống y chan cái của nó, nó mới bất ngờ, cao giọng nói với
anh rằng.

– Ôi trời ! Cái áo đó
sao giống của tôi thế ? Anh mua nó chỉ để mặc cho gấu bông thôi à ? Mà
sao có thể trùng hợp được đến như vậy nhỉ ?

Thật là Lăng Lăng vẫn
chưa nhận ra được điều bất thường trên cơ thể mình, cho đến khi Phong im lặng, không nói với nó bất kỳ câu nào, mà chỉ hướng mắt nhìn chằm chằm ở chỗ khác, thì nó mới nhận ra được rằng, mình thật sự đã thiếu đi cái đó …

– Thằng dâm !!!!!! Trời ơi !! Quân cưỡng bức !!! Cứu tôi với !!!

– Cô thôi đi, tất cả những cái đó đều do cô tự tay làm cả đấy !! Tôi không liên quan gì cả !!

Lăng Lăng tức đến nổi muốn trào nước mắt, nó vừa giơ hai tay che ngực lại, vừa gân cổ lên cãi lộn với Phong.

– Anh nói dối !!


– Tôi không có !!

– Anh cưỡng bức tôi !!

– Tôi không làm !!

– Biến thái !!

– Đồ điên !!

Sau một hồi cãi vã, Lăng Lăng cũng dừng lại, nó thở hổn hển, tức giận đi về phía con gấu, cởi bỏ cái áo đó ra rồi một tay che trước ngực, một tay cầm cái áo đó giấu sau lưng, tiến về phía anh và tiếp tục gào thét.

– Anh làm mất đời con gái của tôi !

Phong vẫn chau mày tức giận, cố đòi lại sự trong sạch cho mình.

– Cô làm mất đời trai tơ của tôi !

– Ai bảo anh đưa tôi về nhà ?!

– Ai bảo cô lại khiến tôi phải đưa cô về nhà ?!

– Tôi …

– Thưa cậu chủ ?

Bỗng từ phía cánh cửa có giọng của ông quản gia vọng vào, Phong chưa kịp lên tiếng thì ông đã gấp rút nói rằng.

– Cậu chủ ơi, ông chủ về !

Câu nói của ông quản gia bỗng khiến Phong giật bắn mình.

– Sao ?! Sao bố lại về sớm đến vậy ?! Còn chưa kịp tống con nhõ này ra đường nữa.

– Cậu chủ ơi, ông chủ đang lên cầu thang ạ !

Khi ông quản gia vừa dứt câu, Phong liền rối rít nói với nó rằng.

– Này ! Cô làm bạn gái tôi !

Nó giật mình.

– Cái gì ?!!

– Ý tôi là … lát nữa cô chỉ cần tỏ ra thuỳ mị một chút thôi, còn những việc khác cứ để tôi lo.


– Tại sao tôi phải làm thế ?!

– Vì cô mà không làm thế thì cả tôi và cô cùng chết chắc đấy !!

– Không !! Tôi không làm !!

– Cô …

– Phong ?

Bỗng cánh cửa mở ra, kèm theo đó là giọng nói trầm ấm của một người đàn ông đã đứng tuổi.

Vừa nghe có người gọi tên mình, cả Phong và Lăng cùng xoay đầu về phía cánh cửa.

– Bố … ?

Phong ngập ngừng nhìn
ông nói chẳng nên lời. Còn nó thì vội núp sau lưng anh, chỉ ló mỗi cái
đầu ra nhìn ông bởi vì … nó chưa mặc áo nhỏ vào, chiếc áo đó nó vẫn
còn đang giấu sau lưng.

– Chào bố ạ.

Lúc này Phong mới bình
tĩnh lại được, khẽ cuối đầu và chào ông. Song anh quay xuống nhìn Lăng
Lăng như muốn nó thể hiện sự kính trọng của mình. Thế rồi Lăng Lăng
hiểu, nó cũng cuối nhẹ đầu rồi bảo.

– Dạ, chào bố ạ.

!!!! Cả Phong và bố của anh đều ngã ngửa người với câu chào của nó. Đến lúc Phong trừng mắt nhìn nó thì nó mới sửa lại.

– À … Ý cháu là … Chào bác ạ.

– Ừ, chào cháu.

Ông mỉm cười, vui vẻ nhìn nó đáp. Song ông lại hướng mắt nhìn Phong, hỏi.

– Cô gái đây là …

– Dạ cô ấy … là bạn gái của con.

– Thật vậy sao ?

Bỗng ông cười xoà rồi vỗ vỗ vai anh nói.

– Con trai ta trưởng thành rồi.

Nói rồi cả hai bố con cùng nhau cười, duy chỉ có mình nó là im hơi lặng tiếng.

– Nào, để bố đưa hai đứa đi ăn sáng.

– Dạ, tụi con sẽ xuống sau ạ.


– Ừ, thế bố xuống đấy đợi.

Rồi ông mỉm cười xoay bước đi.

Khi bố anh vừa đi, Phong liền xoay mặt lại nói với nó.

– Tỏ ra thuỳ mị, biết chưa ?

Nó nhăn mặt, chau mày, cau có nói.

– Biết rồi ! Nhưng mà … cái nhà vệ sinh của anh nằm đâu ?

– Bên kia.

Vừa bước xuống dưới lầu, ông Ngô đã kéo ông quản gia lại và hỏi tới tấp.

– Con bé đó là ai ?

Ông quản gia căng thẳng, mặt tái nhợt lại, ngập ngừng nói với ông rằng.

– Vâng, là bạn gái của cậu Phong ạ.

– Đêm qua con bé nó ở lại đây đấy à ?

– Dạ không … Cô ấy chỉ vừa mới tới sáng nay thôi ạ.

Tra khảo xong, ông Ngô
liền gật đầu rồi xuống ghế sofa ngồi. Ông quản gia thấy ông không tra
hỏi thêm gì nữa nên đã thở phào nhẹ nhỏm, chỉ mong rằng lát nữa nếu như
ông ấy có hỏi Phong những câu đó, thì cầu rằng câu trả lời của Phong sẽ
trùng khớp với câu nói dối của ông, còn nếu không giống thì có lẽ ông sẽ phải cuốn gối đi ngay lập tức.

Phong và Lăng cùng nhau
bước xuống cầu thang sau khi đã bàn xong kế hoạch. Thấy hai người vừa
xuống tới, ông Ngô liền đứng dậy, chỉnh lại vạt áo vest và nói.

– Chúng ta đi.

Rồi ông xoay người bước đi.

Bỗng Lăng Lăng kéo tay Phong lại, hỏi khẽ rằng.

– Này, anh có biết đôi giày của tôi nằm ở đâu không ?

– Phong à … Cái đôi giày này của ai thế con ?

!!!

Nó chỉ biết câm nín,
cuối người rồi ngại ngùng tháo đôi giày bị treo tòn ten ấy ra … Bây
giờ nó mới biết, khi say mình đáng sợ đến thế nào …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.