Đọc truyện Bạn Gái Tôi Là Du Côn! – Chương 7
– Dương Tử Lăng !! Cô …
Vừa bước xuống tới nơi, Phong liền gọi tên của nó, nhưng khi chưa kịp hỏi
đã có chuyện gì xảy ra, thì anh bỗng im bặt miệng khi nhìn thấy cảnh
Dương Tử Lăng … Cô ta quỳ rạp người xuống, chấp hai tay lại với nhau
rồi nhìn ông quản gia, gào thét thảm thiết rằng.
–
Tổng Thống ơi Tổng Thống !! Cháu ngàn lần xin lỗi ông, cháu không cố
tình làm như thế đâu. Xin ông đừng đuổi cháu ra khỏi nhà có được không,
xin ông đấy Tổng Thống ạ !!
– Này, cháu gái … Tôi …
Phong lại ngây người ra nhìn nó, lại có chuyện quái quỷ gì xảy ra thế này. Anh thật muốn chết tức tưởi với con nhỏ này quá.
Vừa nhìn thấy Phong, ông quản gia mừng muốn rớt nước mắt, vội vội vàng vàng giải thích với anh.
–
Cậu chủ ! Cậu xem, cô ấy say đến nổi mất hết cả lí trí luôn rồi. Cô ta
chỉ vô tình mang giày vào nhà rồi đạp phải tấm thảm lót sàn này, thế mà
cô ta cứ tưởng tôi sẽ đuổi cô ấy ra khỏi nhà vì làm dơ tấm thảm đắt tiền này. Cậu chủ làm ơn giúp tôi, nói với cô ấy mấy lời đi ạ. Tôi chịu thua rồi.
Ra và vậy, giờ anh đã hiểu ra mọi chuyện rồi, thế mà ban nãy lại tưởng
chuyện gì to tát lắm, làm anh cuống cuồng lên chạy vội xuống đây. Chỉ vì tấm thảm lót sàn mà nó gào thét lên như vậy.
Phong nhìn nó rồi thở dài, chậm rãi tiến lại chỗ nó rồi hạ giọng nói rằng.
– Này, cô không bị đuổi ra khỏi nhà đâu, đừng khóc nữa, được chứ ?
Nghe anh nói vậy, nó mới ngồi thẳng người lên, đưa tay lau đi hàng nước mắt, rồi xụt xùi nói với anh rằng.
– Thật chứ ?
Phong gật đầu.
– Ừ, thật.
Thế rồi nó vui tươi hẳn lên, không nói không rằng gì mà tự tay tháo giày ra luôn, song nó cầm hai chiếc giày trong tay, đưa mắt đi khắp nhà như tìm kiếm thứ gì đó. Phong và ông quản gia cũng chẳng biết nó đang có ý định gì, chỉ biết đưa mắt rồi dõi theo hành động của nó thôi.
Cuối cùng nó cũng tìm được thứ nó muốn, nó liền nhoẻn môi cười rồi tiến lại
gần phía cửa sổ. Nó đưa mắt nhìn lên mấy thanh sắt trên cánh cửa rồi
bỗng nó nhanh tay lấy dây giày vòng qua cái thanh sắt ấy, quấn quấn mấy
vòng rồi thắt nút cái bặt. Thế là hai chiếc giày dính dơ được nó treo
tòn ten trên thanh sắt cửa sổ.
Phong thấy vậy liền trợn mắt lên nhìn nó, nói không nên lời.
– Này !! Cô … Cô làm cái gì thế hả ?!
Nó nghe vậy vội xoay đầu lại rồi khập khiễng bước lại chỗ của anh, đáp.
– Làm như vậy … thì gió sẽ phủi hết bụi đi xa …
– Ôi trời, Lăng ơi, nào nào để tôi đưa cô về phòng, cô làm ơn đi ngủ dùm tôi một cái !!
– Đi ngủ cái quần sì này !!
Bất lực, hoàn toàn bất lực với con nhỏ này. Những lời anh nói nó đều bỏ
ngoài tai, giờ trong tâm trí nó chỉ có mỗi hình bóng của ….
– Tổng Thống !!!
– Dạ … có Tổng Thống …
Ông quản gia cũng đầu hàng với nó luôn.
– Tổng Thống có khát nước không ? Để tôi kêu người đi lấy nước cho ngài uống nhé ?
– Không không, tôi …
– Này !! Tên áo phông kia, mau đi lấy nước cho Tổng Thống của ta uống, mau lên !!
Nó chen lời của ông quản gia luôn, một mình một ngựa, nó chỉ thẳng vào mặt anh rồi sai anh đi lấy nước cho ông uống.
– Sao ?!
Phong ngớ người ra, nhìn ông quản gia chẳng chớp mắt. Nó thì lại tiếp tục nói luyên thuyên, nói
xàm xí, nói xuyên biên giới luôn.
– Sao trăng cái quần sì này !! Đi lấy nước mau lên !!
Lúc này bỗng sắc mặt của ông quản gia trắng bệch, run run giọng nói khẽ rằng.
– Cậu chủ, đừng làm vậy. Cậu làm vậy, tôi không biết nói năng làm sao với ông chủ cả.
– Tổng Thống nói gì đấy !! Cậu chủ gì chứ ?! Tên này là người hầu mà, mặc kệ hắn đi. Ông lại đây ngồi này.
Nói rồi nó kéo tay ông
ngồi xuống chiếc sofa màu bạc to lớn giữa nhà. Trò chuyện với ông như
hai người bạn thân thật sự vậy. Đến khi Phong mang nước lên rồi đặt
xuống tận bàn cho ông, nó mới thôi cuộc trò chuyện đó. Bắt đầu chuyển
hướng ngược về phía anh.
– Còn của tôi đâu ?
– Sao ?
– Nước của tôi !!
– Cô sai tôi đem nước lên cho cô à ?! Cô là ai mà tôi phải làm như thế ? Hả ?!
– Tôi … là người nổi tiếng !
– Lại nữa …
– Thế đấy ! Sao nào ?!
Rồi bỗng Phong nhìn nó kiểu đăm chiêu, nhướn nhướn đôi mày hỏi nó rằng.
– Cô nói cô là người nổi tiếng, vậy cô có biết cô tên gì không ?
Bỗng nó cười giọng khinh bỉ, mấp mấy cái môi đáp lời rằng.
– Tôi … là Angela Baby.
– Cái gì ?!! Angela Baby ?! Tôi thấy cô phải tên là Santala Baby thì mới đúng.
– Này tôi …
– Cậu chủ à, tôi nghĩ là cậu nên đưa cô ấy về phòng thì sẽ tốt hơn đấy ạ.
Ông quản gia chấm dứt
cuộc nói chuyện của họ bằng cách khuyên anh đưa nó về phòng, thấy đây là một ý kiến sáng suốt nên anh đã liền làm theo.
– Được đấy ! Này ! Tổng Thống muốn cô về phòng, ông ấy có chuẩn bị phòng riêng cho cô đấy.
Nó nghe thế liền sáng mắt lên, hớn hở nói với ông rằng.
– Thật chứ ?! Ôi ngài tốt thật đấy !!
Nói rồi Phong đưa nó về phòng gấp, muốn nó im cái miệng lại thì chỉ còn cách là cho nó ngủ thật say mà thôi.
Vừa bước vào căn phòng
rộng lớn của Phong, nó cứ ngỡ như đang lạc vào chốn phồn hoa nào đấy. Nó cứ kêu ca mãi, rồi cuối cùng là nhảy lên chiếc giường màu lam mềm mại
to lớn của Phong.
Chiếc
giường êm ái, thoáng mùi nước hoa, ấm áp và vô cùng dễ chịu ấy bỗng
khiến nó xúc động đến nỗi nước mắt sắp tuôn trào. Nó bỗng nghẹn lời,
cuốn mình trong chăn rồi nói bâng quơ rằng.
– Chiếc giường này tuyệt thật … Chẳng nhỏ hẹp và khô cứng như cái kia …
Bỗng câu nói đó của nó
khiến đôi mày Phong phút chốc chau lại, nhìn vẻ mặt vui sướng của nó lúc này, bỗng khiến cho anh nghĩ đến việc nó đã sống cực khổ đến cỡ nào.
Nhưng rồi thôi, anh không nghĩ ngợi lung tung gì nữa, chỉ lớn giọng nói
với nó một câu.
– Cô ở yên đây, tôi xuống dưới pha nước giải rượu cho cô.
Nói rồi anh xoay lưng bước đi, vẫn không quên hướng mắt nhìn nó lần cuối.
…
Anh rãi bước xuống nhà
bếp, định tự tay pha cho nó cốc trà gừng ấm nhưng rồi lại thấy ông quản
gia đang lủi thủi làm gì đó ở cuối gian bếp. Tiến lại gần thì anh mới
biết, thì ra ông đang pha nước cho nó trước rồi.
– Cậu chủ làm gì dưới này vậy ạ ?
Nhìn thấy anh, ông quản
gia liền hỏi giọng cung kính. Dù rằng ông đã lớn tuổi, nhưng trước giờ
ông chưa một lần nói chuyện nặng lời với anh. Phong nghe vậy cũng chỉ
biết cười trừ, đáp lời rằng.
– Cháu định pha cho cô ấy cốc trà, mà ông đã làm rồi, thì thôi vậy …
– À …
Ông quản gia khẽ gật đầu rồi tiếp tục công việc của mình. Một vài giây sau thấy anh cứ đứng lặng yên bên cạnh mà chẳng nói gì, ông mới lấy làm lạ, dừng tay lại và xoay
sang hỏi anh rằng.
– Sao cậu chủ không về phòng ?
Bỗng mặt Phong biến sắc, anh chẳng dám nhìn thẳng vào mắt ông, cứ ấp a ấp úng nói chẳng nguyên vẹn.
– À, cháu … cháu chỉ muốn … muốn ..
Ông quản gia như đã hiểu ra ý của Phong, nhìn vẻ mặt vừa ngượng vừa xấu hổ của anh bỗng khiến
ông bật cười thành tiếng, ông khẽ cuối đầu xuống tiếp tục pha trà, vừa
làm ông vừa cười nói.
– Cậu chủ muốn học cách pha trà gừng phải không ?
Phong như bị đánh trúng tim đen, liền đỏ ửng mặt lên, ngập ngừng đáp.
– Vâng ạ …
– Nào, lại đây, tôi sẽ chỉ cậu.
Nói rồi Phong nhoẻn môi
cười, tiến lại gần ông rồi nhìn thật kỹ cách ông pha trà. Vẻ mặt của
Phong lúc này thật sự rất nghiêm túc, dường như anh muốn học cách pha
trà để sau này có thể làm cho ai đó uống …
Đang chỉ cho anh cách làm trà thì bỗng ông quản gia dừng tay lại, ngước mặt lên nhìn anh như nhớ ra chuyện gì đó.
– Có chuyện gì vậy ạ ?
Phong hỏi.
– À, không có gì đâu, tôi chỉ muốn nói với cậu rằng ngày mai ông chủ sẽ về.
– Sao ?! Ngày mai bố cháu về à ?
– Phải, ông chủ bảo trễ nhất là tối mai sẽ có mặt ở nhà.
– Vậy … mẹ cháu … bà ấy có về cùng không ?
Bỗng mi mắt của Phong có phần hơi cụp xuống khi anh nhắc đến mẹ. Ông quản gia cũng thấy được
điều đó, nên ông cũng thở dài rồi buồn rầu nói với cậu.
– Bà chủ sẽ không về cùng …
– À … Ra vậy … Thôi, chúng ta tiếp tục làm đi.
Ông quản gia nghe vậy liền gạt bỏ tâm trạng u buồn ấy đi, tiếp tục chỉ cậu từng bước để thực hiện.
– Cậu chủ xem này … Cái này không khó lắm đâu. Chỉ cần …
Rầm !!!
Bỗng từ đâu phát ra
tiếng ồn khủng khiếp, khiến Phong và cả ông quản gia đều giật bắn cả
mình. Khi cả hai đều hoàn hồn trở lại, thì Phong mới nhận ra rằng tiếng
ồn đó phát ra từ phòng của mình. Mà trong phòng anh lúc này không có ai
khác ngoài Lăng Lăng, cả anh và ông quản gia lại một lần nữa chìm trong
lo lắng …
– Dương Tử Lăng chết tiệt này … Lại có chuyện gì xảy ra nữa rồi đây …?