Đọc truyện Bạn Gái Tôi Là Du Côn! – Chương 6
Lăng Lăng say đến nổi chẳng nhớ nhà mình ở đâu cả nên Phong đành phải đưa nó về nhà mình.
Khi taxi vừa chuyển bánh đến gần con phố rộng lớn ở bên kia đường thì bỗng
nhiên Lăng Lăng tỉnh giấc và ngồi bật dậy. Nhìn Phong với đôi mắt lờ đờ
và nói.
– Tôi đang ở đâu vậy ? …. Anh là ai ?
Phong nhìn nó ngơ ngác song cũng ấp úng trả lời.
– Tôi là Phong … Ngô Nại Phong …
– À !! Ngô Nại Phong …
Nó nói rồi gật gật cái đầu như nhớ ra gì đó, Phong cũng mừng khi ít ra nó
vẫn còn nhớ anh là ai. Nhưng rồi bỗng nó xoay đầu sang nhìn anh, hỏi.
– À mà anh này … Cho tôi hỏi một câu có được không ?
– Ờ … Được …
Rồi nó ngồi gần lại chỗ anh một tí, lí nhí kế bên tai anh rằng.
– Anh có biết … Ngô Nại Phong là ai không ?
– Hả ?!
Phong đơ người, trợn to mắt ngạc nhiên nhìn nó. Ôi cái thể loại say xỉn kiểu
gì đây không biết ? Chỉ mới vài giây trước đó nó đã nhớ ra anh là ai rồi kia mà, sao giờ thì lại hỏi anh là ai ?
– Tôi nói thật cho anh biết nhá … Tôi … chẳng biết cái tên Ngô Nại
Phong là ai cả ! Thế mà … cái tên đấy cứ bám dính lấy tôi mãi … Tôi
cũng đã bảo với hắn ta rằng tôi là người vô cùng nổi tiếng đấy, nhưng mà hắn vẫn cứ đi theo tôi để xin được chụp hình chung mãi ! Ôi … Thật là phiền phức chết đi mà …
Nó lại tiếp tục giở cái giọng nhựa nhựa đó ra rồi lại ngâm cái “bài thơ
người nổi tiếng” ấy với anh, Phong thì dường như đã bị một cú sốc rất
lớn nên anh chẳng biết nói gì hơn, chỉ nhìn nó rồi hỏi đúng một câu.
– Thế … tôi là ai … Cô biết không ?
Nó nghe thế liền xị mặt ra, nheo nheo đôi mày đáp lời anh.
– Giời ! Anh là Ngô Nại Phong chứ ai …
Sau khi nghe nó trả lời, Phong chỉ biết lắc đầu rồi day trán.
– Ôi trời … !
…
Khi taxi dừng bánh hẳn trước ngôi biệt thự to lớn của nhà họ Ngô, Phong
liền dìu nó xuống xe gấp rồi đứng đợi người quản gia ra mở cửa.
– Anh đưa tôi đến Nhà Trắng làm gì thế nhợ ?
Lăng Lăng lại không thể giữ yên nổi cái miệng của mình, nó cứ hỏi rồi nói
mấy câu lung tung với anh mãi. Phong thì bất lực rồi, chẳng biết phải
làm gì để giữ miệng nó lại được, nên cứ thế mặc cho dòng đời đưa đẩy anh trôi theo nó luôn.
– Ừ, đây là Nhà Trắng đấy, cô sắp được gặp Tổng Thống rồi. Mừng không ?
Nó nghe thế liền sáng mắt ra, nở môi cười rạng ngời như nắng mai, phấn khởi đáp.
– Thật không ? Sướng thế !
Phong cười thầm trong bụng, song lại lắc đầu ngao ngán với con nhỏ này.
Cùng lúc
đấy thì quản gia của căn nhà đã vội tiến ra mở cửa, vừa nhìn thấy anh,
ông quản gia có tuổi đấy liền cúi nhẹ người xuống, cung kính nói.
– Cậu chủ mới về ạ.
Phong mỉm cười, gật nhẹ đầu đáp lại lời quản gia.
Tưởng chừng như câu
chuyện Tổng Thống của nó đã chấm dứt, ai ngờ khi vừa nhìn thấy ông quản
gia trong bộ vest đen lịch lãm đấy thì y như rằng nó lại mở cái miệng
huyền thoại ấy ra. Nó nhìn ông rồi thốt lên rằng.
– Ây da ! Ngài Tổng Thống của chúng ta đây rồi !! Vui quá đi thôi !!
Nói rồi nó nhào lại, ôm ấp ông quản gia dữ dội, khiến ông ngây người ra, trớ mắt lên nhìn Phong như xin anh cứu mạng.
Phong nhìn nó rồi bật cười thành tiếng, song vỗ vỗ vai ông quản gia nói rằng.
– Ông chịu khó làm Tổng Thống giúp cháu một đêm, cháu chịu thua cô ấy rồi.
Nói xong Phong liền rãi
chân bước thẳng vào nhà, bỏ lại ông quản gia lớn tuổi đang kêu cứu ngoài đó cùng với một cô gái say rượu đang bám lấy ông như đĩa.
– Cậu chủ !! Cậu chủ !! Tôi phải làm sao với cô gái này đây ?!!
Mặc cho ông có cầu cứu thảm thiết đến đâu đi chăng nữa, anh vẫn vung mạnh chân mà bước vào trong.
– Cậu chủ !!!
– Tổng Thống !!
Bỗng nó nhìn ông rồi la lớn lên, khiến ông giật bắn mình, sợ sệt nhìn nó mà nói không thành lời.
– Sao nào cô gái ? … Cô muốn gì ?
Đến giờ nó mới chịu buông ông quản gia ra, đứng thẳng người lại và nói.
– Tổng Thống có thể cho cháu vào trong được không ạ ? Cháu đứng ngoài này nãy giờ … mệt chân quá Tổng Thống ạ.
– Sao ?! Mệt chân á ?! Ôi trời … Phải là mỏi chân chứ ?
Đây đích thị là ngôn ngữ khi say của Dương Tử Lăng. Vâng, chỉ có nó mới có thể nghĩ ra được những từ như thế này.
– Được rồi, được rồi ! Để ta đưa cháu vào trong, người cháu lạnh hết cả lên rồi, không khéo lại cảm nặng đấy.
Nói rồi ông choàng tay
dìu bước chân khập khiễng của nó vào nhà. Thấy ông tốt tính và dễ gần
đến thế, nó bỗng cảm thấy ấm lòng lên hẳn.
Nhà họ Ngô vốn đã nổi
tiếng lẫy lừng khắp thành phố với những cái tên như “Con rồng của Mễ Á”, “Bàn tay vàng của giới kinh doanh”, vân vân và vân vân. Thế nên chuyện
họ có ngôi biệt thự sa hoa và lộng lẫy đến cỡ nào thì chẳng cần phải
nói. Đến cả cái con nửa tỉnh nửa mê như Lăng Lăng đây cũng nhận thức
được nó to lớn và sang trọng đến thế nào, thế nên nó mới lầm tưởng đây
là nhà của Tổng Thống đấy.
Ngôi nhà không chỉ sang
trọng bởi vẻ ngoài, mà khi bước vào trong nó còn toả ra một sức hút mãnh liệt đến bất ngờ hơn thế nữa. Mọi vật dụng, thiết bị sinh hoạt đều là
những thứ tối tân và đẳng cấp nhất. Từ tấm rèm cửa, cho đến những tấm
thảm đỏ được lót dưới sàn, đến cả những hoa văn được in trên các bậc cầu thang, tất cả đều toả ra một sự sang trọng và tinh tế đến ngỡ ngàng.
– Ôi trời, nhà Tổng Thống sang trọng và lộng lẫy biết bao !
Nó đứng trước cửa nhà, nhìn xung quanh một lượt rồi thốt lên như thế. Ông quản gia đứng bên cạnh cũng chỉ biết âm thầm mỉm cười.
Lúc này Phong đang đứng
trong phòng, thay bộ đồng phục rướm ướt vì mồ hôi của nó ra, rồi mặc vào một chiếc áo phông đen tươm tất khác, đúng lúc đang tính đi vào nhà vệ
sinh rửa mặt một chút, thì bỗng anh nghe thấy tiếng khóc của nó từ dưới
vọng lên.
Phong dừng chân lại một
chút, đứng lặng yên một vài giây để lắng nghe thật kỷ xem đó có phải là
tiếng của nó hay không. Vì anh vẫn không ngờ rằng một đứa con gái có
tính khí đàn ông như Dương Tử Lăng lại la khóc um xùm lên như vậy.
Được vài giây sau khi
anh cố lắng nghe thì quả thật, đó đúng là giọng của nó đang gào thét ở
bên dưới, tiếng khóc cùng với tiếng nói chẳng rõ chữ của nó cứ vang lên
khắp nơi, khiến Phong giật thót tim, vội vàng mở toan cửa ra và chạy
thật nhanh xuống lầu. Bỗng hình ảnh một Dương Tử Lăng với gương mặt đầm
đìa nước mắt hiện lên trong tâm trí anh, khiến tay chân anh run lên đến
không thể kiểm xoát được, và rồi anh đã biết rằng … mình đang thật sự
lo lắng cho cô ta …