Đọc truyện Bạn Gái Tôi Là Du Côn! – Chương 14
Khi cả hai đã thôi bất ngờ, Phong mới trầm giọng, hỏi nó.
– Cô làm gì ở đây ?
Nó nhướn mày đáp.
– Không lẽ tôi vào phòng y tế để đi vệ sinh à ?
– Ơ thế thì … cô bị thương ở đâu à ?
Lăng Lăng thở dài.
– Không cần anh bận tâm.
Nói rồi nó khập khiễng bước đi, nhưng bỗng Phong giữ tay nó lại, ân cần nói.
– Ngồi xuống đi, tôi giúp cô.
– Không cần !
Nó vung tay ra, lớn giọng nói với anh. Phong thấy thế liền chau mày, hỏi.
– Vẫn còn giận à ? Sao cô giận dai thế ? Tôi đã xin lỗi rồi mà, không
những một lần, mà là tận một trăm lần ! Đó là những con chữ mà lần đầu
tiên Ngô Nại Phong này cố gắng viết thật cẩn thận. Còn nữa, cô đã uống
hộp sữa đấy chưa ? Hộp sữa mà lần đầu tiên trong đời tự tay tôi đi mua
đấy ? Sau tất cả, cô vẫn không nhận thấy thành ý của tôi sao ? Dương Tử
Lăng, … cô thật sự không muốn làm bạn với tôi nữa sao ?
– …
Sau một loạt phát ngôn ấy của anh, Dương Tử Lăng bỗng chết lặng đi. Vài
giây sau, nó mới hoàn hồn lại, rồi chậm rãi tiến lại chiếc giường bệnh
mà từ tốn ngồi xuống.
– Chân tôi bị đau, hình như là bị trật … Anh có thể giúp tôi không ?
Cuối cùng nó cũng chịu nghe lời anh. Thế rồi Phong nhoẻn môi cười, khuỵ chân xuống rồi đưa tay giữ lấy cổ chân của nó.
– Chỗ này, đúng chứ ?
Lăng Lăng khẽ gật đầu, nhưng rồi nó bỗng hỏi anh rằng.
– Này, đừng nói với tôi là anh định bẻ nó đấy nhá ?
– Chỉ còn mỗi cách đó.
– Không được không được !!!
Nó bỗng hét toán lên, ngăn cản anh cho bằng được.
– Không bẻ ! Làm cách khác đi !
– Phải bẻ !
– Bẻ cái đầu anh ý !! Tôi bảo làm cách khác !!
– Ơ ! Lee Min Ho kìa !
– Đâu ?!!
Bỗng anh hướng mắt ra ngoài cửa sổ rồi gọi tên Lee Min Ho gì đó, nó nghe thế liền xoay đầu theo nhìn. Và rồi …
Bặc !
– Anh … !
Phong đã nhanh tay bẻ cổ chân nó lại. Sau khi nó biết mình bị lừa, nó liền quát mắng anh rằng.
– Anh đang đùa với tôi đấy à ?!! Đã bảo là không …
– Còn đau không ?
Anh bỗng cắt ngang lời nó, giương ánh mắt đầy lo lắng cùng với giọng nói trầm ấm hỏi nó.
Nó bị giọng nói ấy của anh phút chốc làm cho đứng hình, nhưng rồi nó lấy
bình tĩnh, sau đó nhẹ nhàng xoay xoay cổ chân của mình thì thấy quả thật là không còn đau.
– Ơ, hết rồi này.
– Trước giờ chưa từng bị như này à ?
Lăng Lăng nghe thế liền thở dài, đáp.
– Thú thật với anh, hồi
đó học võ, tôi cũng thường xuyên bị đau chân. Mấy thầy cô trong đó cũng
hay xài cái cách dụ dụ tôi như thế này, nhưng thay vì là Lee Min Ho
giống anh, thì họ dụ tôi bằng đồ ăn … Dù là bị nhiều rồi, nhưng cái
cảm giác trước khi được người khác bẻ chân cho … nó vẫn cứ thốn thốn
làm sao ý.
Phong khẽ nhoẻn môi cười khi nghe nó nói. Rồi bỗng cả hai im lặng, chẳng ai nói tiếng nào với
nhau. Họ chỉ cùng nhìn về phía cửa sổ, nơi có vài ngọn gió lạnh lạc vào
…
– Ngày hôm đó … Mẹ tôi có gọi điện đến phải không ?
Bỗng Lăng Lăng cất lời hỏi anh, khiến anh vừa bất ngờ, vừa cảm thấy bối rối với câu hỏi của nó.
– À ừ … Mẹ cô gọi hỏi cô đang ở đâu.
– Sai rồi, mẹ tôi gọi chỉ để nói câu “mặc kệ nó” thôi, … có phải không ?
– …
Bỗng Phong chẳng biết
nói gì, chỉ khẽ đưa mắt nhìn lấy gương mặt thoáng chút buồn của nó. Vài
giây sau, anh chợt trầm giọng, nói nhỏ với nó rằng.
– Tôi nghĩ mẹ cô cũng
quan tâm đến cô đấy chứ. Chỉ là cách quan tâm của bà hơi khác so với mọi người thôi. Nếu như mẹ cô thật sự không để tâm đến cô, thì ngay từ ban
đầu bà ấy đã không gọi điện để làm gì.
Sau câu an ủi ấy của
anh, Lăng Lăng bỗng cảm thấy khá hơn hẳn. Nhưng rồi nó cũng chỉ biết
nhìn anh mà cười, chứ chẳng biết nói gì hơn.
Để xoá tan đi bầu không khí ngộp ngạt này, Phong đã mở lời trêu chọc nó bằng câu nói.
– Cô thật là … Đi đứng làm sao đấy. Mắt để dưới mông hay là mông để trên mắt thế ?
Nó bỗng trừng mắt, quát.
– Tôi đi đứng làm sao thì mặc kệ tôi ! Anh còn dám nói như thế nữa, tôi xử anh liền tại chỗ đấy !
Phong chau mày, đáp.
– Cô hung dữ thật đấy ! Cứ thế này thì chẳng ai dám lại gần đâu !
– Ừ, càng tốt !
– Cô là du côn thật đấy à ?
– Ừ !
– Cô hay ăn nói lớn tiếng như thế đấy à ?
– Ừ !
– Cô cứ định như này mãi sao ?
– Ừ !!
– Tối nay đi xem phim nha ?
– Ừ !! …. – Hả ?!!
Nó ngớ người ra nhìn Phong, miệng cứng đơ lại. Còn Phong thì cười phấn khích, cứ như là anh đã nghĩ ra cách này lâu rồi vậy.
– Cô đồng ý rồi đấy nhá !
– Này ! Anh xài chiêu với tôi đấy à ?
– Tối nay 8 giờ, tại rạp chiếu phim trên đường A đấy nhá. Không tới không về !
Nói rồi Phong đứng dậy và bước đi thật nhanh, giống như anh cố tình làm vậy để cho nó không có cơ hội để nói lời từ chối.
Sau khi Phong đi rồi,
một lúc lâu sau nó mới choàng tỉnh dậy, nó vẫn chưa hiểu chuyện gì đang
xảy ra cả. Thôi thì kệ, nó cứ gạc phăng mọi chuyện rồi về lớp tính sau.
…
Ngô Nại Phong vui vẻ,
rãi bước vào trong lớp, về đến tận chỗ ngồi rồi mà trên môi anh vẫn còn
thấp thoáng nụ cười. Khôi Vĩ ngồi bàn kế bên thấy thế liền hỏi.
– Phong, mày sao thế ? Vừa đi vệ sinh về mà ngồi cười ngẩn ngơ thế này à ? Có chuyện gì vui à ? Hay mày lại gặp ma ?
– Gặp ma cái gì cha ơi ! Người ta là vì nhìn thấy con bướm bé bỏng của mình bị đau chân, nên mới giả vờ xin đi vệ sinh để đến phòng y tế giúp đỡ đấy mà.
Doãn Thanh ngồi phía sau liền phản bác lại. Thế rồi Khôi Vĩ như dần hiểu ra, đá đá lông mi chọc tức Nại Phong.
– À … Ra vậy … Hèn gì lúc đi thì cái mặt như đưa đám, còn lúc về thì cái mặt như cưới được vợ.
– Tụi bây thôi đi. Toàn nói chuyện tào lao.
Phong trầm giọng đáp trả lại bọn họ. Thế rồi cả hai người kia không ai dám nói gì nữa, cùng lắm
là chỉ dám liếc mắt nhìn Phong mà cười thôi.
Phong không để tâm đến
tụi nó nữa, giờ đây trong mắt anh chỉ có mỗi bóng dáng nhỏ bé đang tám
chuyện cùng bạn bè ở ngoài khung cửa sổ kia thôi …
…
Nằm trong phòng với mớ
suy nghĩ hỗn tạp, Lăng Lăng không tài nào thôi nghĩ tới lời hẹn của anh. Nó cũng không thể hiểu nổi lí do tại sao anh lại rũ nó đi xem phim. Vì
là lần đầu tiên được người khác giới rũ đi chơi, nên nó mới cảm thấy lo
lắng và khó chịu đến vậy. Nó bỗng đưa mắt nhìn lên đồng hồ, chính xác là còn một tiếng nữa là đến giờ hẹn, vậy mà giờ nó vẫn chưa đưa ra được
quyết định cuối cùng. Đúng lúc nó đang bế tắc, thì bỗng nó nhận được
cuộc gọi từ Thuỵ An.
– Alo ?
– Sao rồi ? Mày đã chuẩn bị được gì chưa ?
Vì Thuỵ An là đứa chơi
thân với nó nhất, nên chuyện Phong hẹn nó đi xem phim nó chỉ kể cho một
mình Thuỵ An nghe. Và đặc biệt là tuyệt đối kín mồm với con nọng, một
khi nó mà biết là hôm sau cả trường đều sẽ biết.
– Chuẩn bị cái gì ? Tại sao phải chuẩn bị ?
Nó cao giọng hỏi Thuỵ An. Thế rồi cô thở dài, chán nản nói với nó.
– Này, Ngô Nại Phong là
con trai đấy ! Con trai hẹn mày đi xem phim đấy ! Không đùa đâu nhưng
tao nghĩ mày cần phải ăn mặc sao cho nữ tính một tí đi.
– Mày dẹp đi ! Tao chả có ý định sẽ đến đó !
– Sao thế ?!
Thuỵ An ngạc nhiên, còn nó thì mệt mõi, nói.
– Tại sao tao phải đi koi phim với cái tên dở người đó chứ ?
– Đơn giản thôi. Vì Phong thích mày.
– Cái gì ?!!! Mày nói nhãm cái gì đấy An ?!!
– Tao chỉ nghĩ thế thôi. Với kinh nghiệm làm con gái mười bảy năm của tao, thì tao cho rằng
Phong có một chút cảm tình với mày. Còn với một con mười bảy năm không
biết đến trang sức, son phấn, váy đầm như mày thì tao không biết. Tao
chỉ nói thế thôi, mày đi hay không thì tuỳ mày. Chỉ là tao thấy hơi tội
cho Phong thôi, anh ta đã nói mày không đến là anh ta không về cơ mà.
Thế thôi, tao tắt máy đây.
– Ơ ! Cái con này …
Rồi Thuỵ An gạc máy. Nó
vẫn chưa biết là có nên đi hay không, nhưng khi chỉ cần nghĩ đến chuyện
mặc đầm, mang giày cao gót, tô son đánh phấn thôi là nó đã thấy phát ớn. Thế rồi cuối cùng nó quyết định …
– Ôi trời ! Mệt quá, ngủ thôi …
Vâng, cuối cùng nó quyết định là ở nhà !! Ôi cái con này là thế đấy …
…
Tại sảnh của rạp chiếu
phim rộng lớn, Ngô Nại Phong đang ngồi đợi nó từng giây từng phút. Hôm
nay anh ăn mặc trông rất là bảnh trai. Chiếc áo sơmi trắng thẳng tấp
được anh vận trên người trông vô cùng lịch lãm, mái tóc đen nhánh thả
xuông, vài sợi tóc dài rũ lên hàng my dày của anh, cùng với đôi môi hơi
mím lại, tất cả đã vô tình tạo nên một Ngô Nại Phong đẹp hoàn mỹ giữa
chốn đông người.
Nhưng rồi ở anh, ngoài
sự phong độ ấy ra vẫn còn có sự lo âu, anh cứ nhấp một ngụm nước, rồi
giơ tay nhìn đồng hồ, rồi lại nhấp một ngụm nước, rồi lại nhìn đồng hồ
… Anh cứ ngồi đó và chờ đợi Dương Tử Lăng đến.
Trong lúc chờ đợi, anh
bỗng có suy nghĩ rằng :”Không biết Dương Tử Lăng có đến hay không ? Nếu
cô ta thật sự đến, thì cô ta sẽ ăn mặc ra sao nhỉ ? Cô ta sẽ mặc đầm chứ ? Không, không thể nào. Cô ta có trang điểm không ? Lại càng không thể. Vậy rốt cuộc, cô ta sẽ trông như thế nào ?”.
Phong cứ vừa ngồi đợi,
vừa ngồi tưởng tượng xem nó sẽ mặc cái gì, mà anh vẫn không hề hay biết
rằng giờ này nó vẫn còn đang ngủ !!!!
…
Một tiếng trôi qua,
Dương Tử Lăng vẫn chưa xuất hiện, và Phong vẫn còn đang ngồi chờ. Vì đã
đợi quá lâu nên đăm ra Phong cũng cảm thấy hơi giận, thế là anh liền lấy điện thoại ra và gọi cho nó. Nhưng bỗng anh chợt dừng tay lại, rồi
nghĩ.
“Không được, nếu mà gọi
thì cô ấy sẽ thấy được cái tên “đại ca” mà mình tự lưu vào danh bạ của
cô ấy. Đến lúc đó cô ta sẽ đánh mình một trận tơi bời. À mà mình có đến
tận hai sim lận cơ mà. Vậy thì lấy sim còn lại gọi vậy”.
Nghĩ rồi Phong nhanh tay gọi điện cho nó ngay. Khi nó vừa bắt máy, Phong liền giận dữ nói.
– Cô đang ở đâu ?
– Ai đấy ?
– Phong đây.
– Ơ ! Sao anh biết được số tôi ?!!
– Chuyện đó không quan trọng ! Giờ tôi hỏi cô đang ở đâu ?
– … Vậy anh đang ở đâu ?
– Tôi đang ở sảnh, ngồi đợi cô đến mòn mông rồi đây này ! Cô đang ở đâu, sao còn chưa tới ? Cô có biết …
– Tôi đang ở sảnh … À, thấy anh rồi.
Bỗng Phong im lặng, đưa mắt tìm nó nhưng cũng chẳng thấy đâu.
– Này, cô giỡn với tôi đấy à ? Cô đang ở nhà có phải không ?!
– Anh mặc áo sơmi trắng, đang ngồi uống nước ở sảnh, và còn đang … chau mày lại nói chuyện với tôi.
– Này Dương Tử Lăng, tôi không đùa với cô đâu nhá !
Vừa nói, Phong vừa đưa
mắt tìm. Giờ thì anh đứng thẳng cả người lên mà tìm nó, cuối cùng vẫn
không tài nào thấy được nó giữa chỗ đông người như thế này. Phong thật
sự tức giận, anh cho rằng nó chỉ đoán đại để chọc tức anh mà thôi.
– Dương Tử Lăng, cô thật sự …
– Này, Ngô Nại Phong.
– …
Bỗng từ phía sau lưng anh phát ra tiếng gọi. Phong ngây người, từ từ hạ tay cầm điện thoại xuống và xoay người lại …