Bạn Gái Tôi Là Du Côn!

Chương 13


Đọc truyện Bạn Gái Tôi Là Du Côn! – Chương 13

Đến giờ ăn trưa, cả đám đều tập trung hết ở bàn ăn, duy chỉ có con nọng là
biến đâu mất tiêu. Thấy lâu như vậy mà nó còn chưa xuất hiện, Lăng Lăng
mới nhướn mày hỏi Thuỵ An.

– Con nọng đâu ?

Thuỵ An cũng bó tay, lắc đầu nói.

– Không biết. Kể từ lúc chuông reng là nó đã phóng đi đâu mất tiêu.

– Thôi kệ nó, tụi mình ăn trước đi.

Tiểu My hất hất mái tóc và nói.

Cả hai đứa kia nghe vậy song cũng cầm đũa lên mà ăn.

Trong lúc ăn, Lăng Lăng có cái tật là hay nhìn xung quanh, nó cứ vừa nhai vừa đảo mắt nhìn. Bỗng một hồi nó mới phát hiện ra rằng, tên Ngô Nại Phong
đáng ghét đó đang ngồi ở cuối dãy nhà ăn, anh ta còn đang mở to mắt nhìn về phía nó nữa chứ. Nhưng khoan, điều đó vẫn chưa là gì cả, thứ đáng để bất ngờ hơn chính là Dương Dương-con nọng ấy đang ngồi kế bên anh.

– Ơ ! Con nọng ?!

Lăng Lăng trố mắt ra nhìn, chỉ tay về phía hai người đó. Thuỵ An và Tiểu My cũng ngạc nhiên không kém.

– Sao con nọng lại ngồi đó với Phong ? – Tiểu My tròn mắt hỏi.

– Ơ, sao nó có đồ ăn ở đâu mà trông thịnh soạn thế ? Còn cả ly trà sữa to đùng bên cạnh nữa ? Thế này là thế nào ? – Thuỵ An vốn trầm tính nay
cũng bất ngờ với tình huống này.

Bỗng Lăng Lăng ngửi thấy mùi phản bội ở đâu đây. Não bộ nó bắt đầu lập ra
một đống suy luận. Tại sao con nọng lại ngồi kế bên Phong ? Tại sao con
nọng lại được ăn đồ ăn ngon, uống nước mắc tiền ? Tại sao hôm đó Phong
lại rũ nó đi uống bia, mà không phải là đi đâu khác ? Tại sao Phong lại
gọi nó là Đại tỷ trong khi cái tên đó chỉ có một mình con nọng xài ?

Rầm !!!

Lăng Lăng tức giận, đập mạnh tay xuốnh bàn, rõ to !

Nhờ tiếng ồn đó mà con nọng mới đưa mắt chú ý qua bên này. Vừa mới ngó mắt
qua, là nó liền thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Lăng Lăng đang nhìn
nó. Bỗng nó cảm thấy lạnh cả sống lưng, nuốc nước bọt ừng ực.

– Thôi chết rồi, Đại tỷ biết chuyện rồi. Làm sao đây ?


Nó sợ hãi nhìn Nại Phong cầu cứu. Nhưng rồi bỗng Lăng Lăng đứng dậy và bỏ
đi, phút chốc khiến cho con nọng nghĩ rằng “chắc Tỷ bỏ qua cho nó rồi,
chứ nếu không là nó đã bị đo sàn từ lâu”.

– Không được rồi, kiểu này thế nào lên lớp cũng bị no đòn. Phong này, anh mau nghĩ cách giúp em đi …

Con nọng lo lắng đến nỗi ăn không vô, uống cũng chẳng xong. Nên nó đã bưng
cái mặt nọng huyền thoại ấy ra để cầu cứu Phong. Với tình hình hiện tại, Phong chỉ có thể khuyên nó rằng.

– Mua sữa đi, hộp sữa không đường loại nguyên kem ý. Không thôi thì chép
phạt 100 lần câu “Em không dám phản bội Đại tỷ nữa”. Nếu không làm hai
cách đó thì anh e là cô ấy sẽ phán cho em một câu là “Kể từ giờ, chúng
mình xem như chưa từng quen biết nhau”.

– ….

Con nọng chỉ biết im lặng … hoàn toàn im lặng luôn các bồ ạ !

– Mày đừng nói với tao là mày dùng mấy cách đó để xin lỗi Dương Tử Lăng nha.

Bỗng Khôi Vĩ ngồi bên cạnh nhướn mày hỏi Phong. Phong nghe thế nhưng chẳng nói gì, cứ cúi đầu rồi gắp thức ăn.

Nhưng rồi Khôi Vĩ vẫn không dừng lại ở đó, anh bỗng nhếch môi cười rồi nói với Phong rằng.

– Xem ra … mày thật sự để ý Lăng Lăng rồi.

– Này ! Mày nói điên cái gì đấy ?!

Phong nghe thế liền phản đối lại ngay, giọng điệu của anh nghe như là đang bị nói trúng tim đen vậy.

– Mày đừng có ăn nói lung tung, tao chẳng có ý gì với cô ta cả.

Phong lại tiếp tục biện minh cho mình, thế rồi Khôi Vĩ không nói gì thêm nữa, chỉ nhìn Phong rồi khẽ mỉm cười …

Trên đường về lớp, Lăng
Lăng bỗng đối mặt với bà cô chủ nhiệm. Vừa nhìn thấy Lăng Lăng từ phía
cầu thang đang tiến lại gần, bà lập tức giữ chân nó lại bằng một câu
nói.

– Sao em không đi ăn trưa ?

Lăng Lăng dừng bước, khẽ nhìn vào mắt bà, đáp.


– Em ăn xong rồi.

Dứt câu, nó liền nhanh chân bước vào lớp. Còn bà thì chỉ biết đứng đó và nhìn theo bóng dáng nó một cách hờ hẫng.

Kể từ lúc chạm mặt với
cô chủ nhiệm, tâm trạng nó bỗng tuột xuống không phanh. Thuỵ An và Tiểu
My trở về lớp sau khi dùng bữa xong, vừa nhìn thấy nó với gương mặt
chẳng có chút cảm xúc nào. Thuỵ An liền cảm thấy bất an, tiến lại và hỏi han nó.

– Lăng Lăng, mày sao vậy ?

Nó trả lời nhưng không nhìn vào mắt Thuỵ An.

– Không có gì.

Thuỵ An nghe vậy khẽ xoay sang nhìn Tiểu My một cách bất lực. Nhưng rồi bỗng Tiểu My nhướn mày, khoanh tay lại và nói với nó.

– Mà mày với bà cô chủ
nhiệm có chuyện gì với nhau có phải không ? Tụi tao vừa gặp bà ấy ở dưới lầu, vẻ mặt bà ấy lúc nãy cũng y chan như mày bây giờ.

Bỗng Thuỵ An hướng mắt nhìn nó tỏ vẻ ngạc nhiên. Còn nó thì vẫn dửng dưng, khẽ chau mày đáp lại lời Tiểu My.

– Tao đã bảo là không có gì. Tụi bây ồn chết đi được.

Nói rồi nó úp mặt xuống bàn và nhắm mắt lại.

Thế rồi hai đứa tụi nó chẳng ai dám nói gì nữa.

Đến tiết thể dục, trong
khi ai nấy cũng đều đang dốc hết sức để chạy khởi động, thì chỉ có đám
tụi nó là vừa chạy vừa giỡn. Con nọng hết giật tóc con Tiểu My, thì lại
tới kéo quần con Thuỵ An, duy chỉ có Lăng Lăng là nó chẳng dám động tới. Sau một hồi đùa giỡn, con nọng bỗng cất tiếng hỏi Lăng Lăng rằng.

– Đại tỷ … Tỷ hết giận em chưa ?

Nó không trả lời, thậm

chí là không thèm nhìn mặt con nọng luôn. Biểu hiện thế này chắc chắn là vẫn còn giận, nên con nọng chạy lên gần chỗ nó, giương ánh mắt tội lỗi
nhìn nó rồi nói.

– Tỷ à, em xin lỗi … Em hứa, kể từ giờ em sẽ không vì đồ ăn mà phản bội tỷ nữa.

Nó vẫn không trả lời, cứ nhìn về phía trước và chạy mãi. Mặc cho con nọng có năn nỉ đến đâu đi
chăng nữa, nó vẫn không thèm nghe.

– Tỷ ơi … Tỷ … Em …

– Ê ! Nhìn kìa, cô chủ nhiệm đang đứng nói chuyện với thầy thể dục kìa !

Bỗng con Tiểu My vừa la
làng, vừa chỉ tay về phía bên kia. Cả đám nghe thế liền hướng mắt nhìn
theo, đúng thật là bà cô chủ nhiệm của tụi nó đang đứng kế bên thầy thể
dục, hai người còn đang nói chuyện rất vui vẻ nữa.

– Ôi trời, kiểu này thì lộ liễu quá rồi.

Con nọng nhăn mặt, lắc đầu rồi nói.

Cả bốn đứa cứ vừa chạy
vừa nhìn theo hướng hai người đó, bỗng một lát sau cả đám đều hét toán
lên khi thấy thầy thể dục lén lút nắm tay bà. Và rồi …

Rầm !!

Lăng Lăng bỗng ngã nhào xuống đất, mặt áp xuống nền cỏ, chân tay thì bị trầy xướt hết cả lên.

Cả đám thấy thế liền dừng lại, hốt hoảng chạy về phía nó.

– Lăng Lăng, mày sao vậy ?!

Thuỵ An là người lo lắng nhất, cô vừa phủi bụi trên quần áo nó ra, vừa hỏi nó tới tấp.

– Mày sao vậy ?

– Tao không sao.

Lăng Lăng chau mày, vừa xoa xoa mắt cá chân của mình vừa nói. Thấy vậy, Tiểu My cũng lo lắng, hỏi.

– Chân mày sao vậy ? Đau à ?

Nó khó khăn trả lời.

– Ừ, hơi đau.

Con nọng cảm thấy xót lòng, đỡ nó đứng dậy rồi nói.

– Để tao đưa mày vào phòng y tế.


Nói rồi cả đám tụi nó kéo nhau đi. Khi đi ngang qua hai người họ, Tiểu My bỗng dừng chân lại và giải thích với thầy thể dục.

– Thưa thầy, cho phép bọn em đưa Lăng Lăng vào phòng y tế ạ.

Vừa dứt câu, cả hai người họ đều giật mình.

– Sao thế ? Lăng Lăng bị làm sao ?

Thầy thể dục chau mày nhìn Lăng Lăng hỏi.

Tiểu My từ tốn trả lời.

– Dạ không có gì nghiêm trọng đâu ạ. Chỉ là Lăng Lăng sơ ý nên bị té thôi ạ.

– Em có sao không ?

Bỗng cô chủ nhiệm tiến lại gần, lo lắng nhìn Lăng Lăng và hỏi. Nó nghe thế rồi cúi đầu, trầm giọng đáp.

– Em không sao.

Nói rồi nó khẽ nhích
người và khập khiễng bước đi. Con nọng nhanh chân đi theo nó nhưng rồi
bỗng nó vội xoay đầu lại, nói với con nọng.

– Tao tự đi được, tụi bây về lớp đi.

Dứt câu, nó liền xoay người và bước đi.

Mọi người ở đó ai cũng
lo lắng, chau chặt đôi mày mà nhìn theo dáng nó đi. Nhất là cô chủ
nhiệm, ánh mắt của bà trông buồn thấy rõ …

Đến được phòng y tế mà
toàn thân nó mệt rã rời, cái chân đau thì đã đành, vậy mà giờ trong
phòng lại không có lấy một ai để mà giúp nó. Nó mệt mõi, ngồi huỵch
xuống giường rồi xoa xoa cái cổ chân.

Ngồi chờ mãi mà vẫn chưa thấy mấy cô bác sĩ của trường đâu cả, nên nó lại đành nhấc cái chân
xưng vù lên mà bước xuống giường. Đúng lúc nó định ra khỏi phòng, thì từ cửa chính bỗng xuất hiện một bóng dáng to lớn của ai đó đang đi vào.

Vừa nhìn thấy nó, người kia liền tỏ vẻ ngạc nhiên.

– Ơ, Dương Tử Lăng !

Còn nó thì lại thở dài, nhướn mày kiểu chán nản.

– Lại là anh … Ngô Nại Phong …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.