Bạn Đồng Hành

Chương 91


Bạn đang đọc Bạn Đồng Hành – Chương 91


Đó là một buổi chiều lặng lẽ, khi tôi gần như finish công việc của mình. Tôi ngồi trên quán cafe và lặng ngắm mặt Hồ Gươm. Trời lúc này đã càng lúc càng lạnh hơn nhưng tôi vẫn thích ngồi ngoài ban công, để có thể hít cái thứ không khí của trời của đất dù không sạch, còn hơn là ngồi hưởng cái không khí từ lò sưởi, điều hòa trong kia.
– Cậu chờ tôi lâu chưa? – Sếp Anh vỗ vai tôi.
– Hi sếp
Tôi cười cười và mời sếp Anh ngồi.
– Công việc thế là cũng tạm ổn H nhỉ? – Sếp Anh nói khi kéo ghế ngồi đối diện tôi, cùng ngắm mặt hồ Gươm trong xanh xào xạc gió.
– Vâng! Trời hơi lạnh – Tôi khẽ kéo vạt áo mình vào cho ấm.
– Ừm
Sếp Anh cúi người che gió lấy bật lửa ra châm điếu thuốc. Tôi ngạc nhiên nhìn sếp.
– Lần đầu tiên em thấy sếp hút thuốc – Tôi cũng châm ình một điếu.
– Ừm! Mình bỏ lâu rồi nhưng giờ hút lại thôi.
– Hì.
Sếp Anh lặng ngắm, thả ra từng hơi điệu nghệ, trông thì đúng là không phải mới lần đầu hút thuốc. Nhìn sếp lúc này tôi cũng thấy sếp khá là lãng tử, không giống như vẻ thường ngày nhưng sao tôi lại thấy sếp hình như có tâm trạng gì đó thì phải.
– Em trông sếp có vẻ buồn – Tôi hỏi.
– Ừ! Có lẽ đợt tới mình sẽ rời khỏi công ty.
– Sao vậy? tôi ngạc nhiên.
Sếp Anh mỉm cười dụi dụi điếu thuốc vào gạt tàn.
– Chẳng qua là phải đến lúc thôi
– Em không hiểu lắm, sếp nói rõ hơn được không? – Tôi hơi bị choáng sau ý vừa rồi.
Sếp Anh nhìn tôi mỉm cười, một nụ cười như một người anh lớn dạy bảo đứa em thơ của mình.
– Cậu rất thông minh, chỉ có điều cậu sống và làm việc bản năng quá, điều đó đôi lúc không được tốt.
– Vâng, em hiểu – Tôi thở dài
– Thực ra có những chuyện người ta bằng cách này hay cách khác đều có thể đến mục tiêu của mình, cậu không nhất thiết phải cứng quá

– Dạ vâng – Tôi trầm tư
– Vì thế khi tôi rời khỏi đây, tôi hy vọng nhiều vào cậu.
Tôi thở dài, cũng dụi điếu thuốc vào gạt tàn.
– Công ty này giờ là của gia đình sếp rồi, sếp ở lại không được sao?
Sếp Anh không trả lời ngay cho tôi, sếp nhìn ra phía xa xa, nơi có cái tháp rùa hơi mờ ảo trong làn sương muộn.
– Thường thì em không bao giờ can dự vào việc đời tư người khác, nhưng em tin rằng dù thế nào thì gia đình cũng luôn là nơi dành ình yêu thương nhiều nhất.
Sếp Anh vẫn im lặng.
– Như tháp rùa kia, dù nó chỉ ở đấy hơn trăm năm nhưng chắc cả trăm năm sau nữa nó vẫn còn, bởi vì nó được tạo nên từ rốn của Hà Nội này, nơi mà mà mọi huyết khí đều dồn về cho nó. – Tôi bắt đầu nói lung tung.
– Ừm.
– Vì thế em nghĩ sếp nên theo gia đình mình thì hơn.
Sếp Anh cười xòa nhìn tôi, nụ cười hiền hiền của một người từng trải.
– Cậu sắp biết hết chuyện gia đình tôi rồi nhỉ?
Tôi ngậm họng vì sếp nói, cảm thấy hơi xấu hổ vì mình hình như đi quá xa.
– Không sao đâu – Sếp Anh cười trấn an tôi.
– Vâng – Tôi ai ngại
– Thực ra tôi với mẹ tôi.. – Sếp thở dài.
Tôi nhìn kỹ sếp Anh, trong dáng vẻ của con người thành đạt và lạnh lùng thường ngày thì ẩn sâu trong đó lại là một con người từ và mang nhiều tâm trạng. Tôi im lặng để sếp Anh có thể nói điều muốn nói.
– Chuyện này chắc cậu cũng biết, nó xảy ra quá lâu rồi.. Lúc đầu tôi cho rằng là do lỗi của mẹ tôi nhưng thực ra tất cả đều là số phận. Đôi khi người ta tìm ra một lý do nào đó để cho trái tim bớt đau, để rồi nỗi hận nó như một thói quen cuốn ta đi hết ngày này qua ngày khác.
Sếp thở dài, đôi mắt buồn buồn lại quay sang phía hồ, nơi những cơn gió lạnh làm mọi người phải co lại với nhau.
– Sếp nói hay quá – Tôi cười cười, tâm trạng nói với sếp Anh.
– Hì! Câu này là của người khác đấy, tôi khô khan làm sao mà nói ra những lời đó được. Người này chắc cậu cũng biết.
– Ai vậy ạ?
Tôi ngạc nhiên, trong đầu nghĩ đến Bảo Hân, người hay viết như em chắc có nhiều lời hay ý đẹp, những câu văn đi vào lòng người chăng? Chỉ là tôi đoán thế.

– Khả Vân. – Sếp quay sang nhìn tôi.
– Khả Vân?
Tôi thốt lên, nhất thời chẳng biết nói gì. Sếp Anh nhìn tôi cười cười rồi lại châm điếu thuốc.
– Đâu phải mình cậu biết về tôi đâu. Người như chúng ta thì óc quan sát luôn là một kỹ năng tuyệt vời mà
– Hì! – Tôi cười gượng.
– Nhìn cách cậu nhìn Khả Vân hát hôm party là tôi cũng đủ biết cậu rất có tình cảm với Khả Vân rồi. – Sếp thở dài.
– Vậy sao sếp lại để em đến với Bảo Hân? – Tôi đoán chắc sếp Anh cũng biết điều này nên chơi bài ngửa.
Sếp Anh thở dài, nhìn tôi bằng ánh mắt nửa trách móc, nửa thông cảm.
– Bảo Hân nó như là em gái tôi vậy, nhưng cuộc đời là thế. Có thành với cậu hay không thì cũng vẫn sẽ là sự lựa chọn của nó, tôi không can thiệp mặc dù cũng hơi buồn.
Tôi kính trọng nhìn sếp Anh, sếp dạy cho tôi nhiều điều trong công việc nhưng cũng làm tôi kính phục bởi cách sống của mình, tự nhiên tôi cảm thấy mình như là người có tội vậy.
– Chuyện Khả Vân, Khả Vân là một cô bé tốt, những gì Khả Vân được nhận hay bị nhận đều xứng đáng với cô ấy. Nhưng lúc này..
– Khả Vân sao rồi ? – Tự dưng tim tôi nhói đau lên một chút.
– Không sao! – Sếp Anh cười xòa.
– Em không liên lạc được với cô ấy – Tôi đau khổ
– Ừm! – Cũng tại Khả Vân muốn tĩnh tâm thôi
– Vậy sếp biết Khả Vân ở đâu?
Tôi sáng mắt lên nhìn sếp Anh, giống như thở những hơi cuối thì nhận được luồng ô xi vậy. Ánh mắt tôi cầu khẩn nhìn sếp Anh.
Ngược lại sếp Anh thở dài nhìn ra ngoài thở dài.
– Lúc đầu tôi cũng rất thích Khả Vân, ở em có một nét gì đó vui tươi giống như người cũ của tôi. Vì thế tôi đã rất vui khi hai bà mẹ muốn chúng tôi gặp nhau.
– Ừm – tôi lặng lẽ
– Nhưng Khả Vân dường như không thích tôi, mặc cho hai bà mẹ và tôi cố gắng nhưng em càng trốn chạy khỏi tôi, tính cách ngang bướng khiến ngay cả mẹ em và tôi cũng trở nên chán nản.

– …… – Tôi im lặng thở dài.
– Cho đến một ngày tôi hiểu ra là em đã có người yêu, Khả Vân nói thẳng với tôi điều đó, nó khiến tôi khá suy sụp và thất vọng, nhưng cũng chúc mừng em và nghĩ người đó thật may mắn.
– ……
Sếp Anh quay sang nhìn tôi, tôi yên lặng đợi chờ.
– Cho đến buổi tiệc nhìn ánh mắt của cậu với Khả Vân, tôi nhận ra rằng cậu chính là người đó, người mà cô em gái Bảo Hân của tôi cũng lặng lẽ yêu.
– Vậy sao sếp không…? – Tôi cướp lời nhưng từ “ngăn cản” chẳng nói được ra môi.
– Ngăn thì được gì chứ? – Sếp cười hiền.
Tôi nhìn vào mắt sếp, đôi mắt u uất của người con đàn ông.
– Khả Vân chuyện cũ tôi cũng biết, chắc cậu cũng đã biết. Tôi nghĩ rằng những gì đã là quá khứ thì nên là quá khứ. Tình dục suy cho cùng cũng chỉ là thứ ngoài da, chạm vào tận trong tim người khác mới là điều quan trọng.
Tôi ngỡ ngàng nhìn sếp Anh xấu hổ.
– Cậu nên đi gặp cô ấy một lần.
Sếp quay sang tôi nói nhỏ, tôi thở dài ngao ngán nhậm chút cafe đã trở nên nguội ngắt.
– Em cũng muốn nhưng không thể tìm thấy Khả Vân.
Sếp Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi có cảm giác như sếp muốn thấy mọi điều của tôi trong đó vậy.
– Tôi không hiểu cậu đã làm gì, nhưng một lần Khả Vân đã gọi cho tôi và tôi đã đến đón Khả Vân trong tình trạng rất tồi tệ.
Tôi im lặng, cái ngày hôm đó như hiện về trong tôi rõ rệt, cảm giác tim tôi lại bị hàng ngàn hàng vạn cái kim châm vào.
– Tôi đã đưa Khả Vân đi điều trị tâm lý một thời gian, nghe lời em tôi đã dấu toàn bộ người thân của em về việc này.. – Sếp Anh mắt lạnh lùng.
– Khả Vân sao rồi?
Ánh mắt lạnh lẽo của sếp Anh tự nhiên nhìn sang tôi rồi bật cười, nụ cười hiền khiến cái không khí lạnh giá bên ngoài tự nhiên ấm lên đôi chút.
– Khỏe rồi. Tuần trước em có nói với tôi muốn đi chơi.
– Vậy sao? Khả Vân đi đâu? – Tôi hỏi dồn dập.
– Tôi không rõ, em không muốn liên lạc với ai hết nên tôi đành chịu.
– Sếp không lo sao? – Tôi bực mình đứng bật dậy
Sếp Anh bình tĩnh nhìn vào tôi cười hiền.
– Đôi khi phải biết đặt niềm tin, cậu biết điều này chứ.
Tôi ngồi phịch xuống. Vậy có ý nghĩa gì đâu chứ? Tôi ôm đầu đau khổ.

– Nhưng tôi nghĩ rằng cậu biết, Khả Vân nói đi tìm lại kỷ niệm mà.
Tôi lặng lẽ trầm tư. Vậy là tôi biết tôi phải làm gì rồi.
Sếp Anh hào phóng cho tôi nghỉ hẳn một tuần và việc có thêm chút tiền tôi sắm ình một con xe nam phân khối nhỏ để có thể đi lại tiện hơn, chỉ có điều tôi lăn tăn về Bảo Hân.
Tối hôm đó Bảo Hân hơi sững người khi tôi nói tôi có việc phải đi. Ánh mắt em long lanh ngồi phịch xuống ghế, không đứng vững nữa. Tôi nhẹ nhàng trấn an Bảo Hân.
– Anh chỉ đi một tuần thôi – Tôi vừa nói dối vừa nói thật.
– Không sao – Bảo Hân lau khóe mắt vừa kịp vài giọt thoát ra.
Tôi ôm Bảo Hân trong lòng, đôi môi tôi hôn lên mái tóc em, mùi hương quen thuộc khiến tôi cảm thấy lòng mình như có ai đó thắt lại.
– Để em chuẩn bị quần áo
Bảo Hân nằm trong vòng tay tôi một chút rồi em nở nụ cười khổ vào phòng mà mở tủ, sắp xếp từng bộ cho tôi. Tôi lặng nhìn theo dáng đi của em.
Bảo Hân rất chi tiết, em đưa ra cả đống đồ khiến tôi phải lược bớt để đi cho gọn nhẹ, chỉ có lọ nước hoa là em bắt tôi phải mang theo, mùi hương này phải đi theo anh, Bảo Hân nói thế. Tôi lặng nhìn và cho vào túi.
Bảo Hân nằm bên cạnh tôi, em gối đầu lên tay nhìn tôi không chớp mắt. đôi môi dịu ngọt hình như mấp máy muốn nói điều gì đó. Tôi quay sang, cũng bắt chước dáng điệu của em mà thì thào.
– Sao em không ngủ đi
– Ngày mai anh đi rồi mà… – Bảo Hân cười buồn.
– Ngốc này, anh chỉ đi có một tuần thôi mà – Tôi cười.
– Vâng – Bảo Hân giọng nghèn nghẹn.
Tôi lặng lẽ ôm em vào trong lòng mình, đôi mắt tôi cay cay, dù sao tôi cũng chẳng biết thế nào nữa. Thật lạ là Bảo Hân không khóc, em nằm trong vòng tay tôi im lặng, ôm tôi thật chặt.
– Anh này! – Tự nhiên Bảo Hân nói nhỏ
– Ừ! – Tôi nghẹn lời
– Anh có thể nói yêu em được không? – Đôi môi em mấp máy trong ngực tôi.
– Anh.. Đàn ông hay nói câu đó toàn là kẻ ngoại lang thôi em – Tôi cười hì hì
– Nhưng em thích nghe – Bảo Hân vẫn tiếp tục.
– Ừ! Thôi ngủ đi nhé, yêu em – Tôi hôn lên tóc em dỗ.
– Không! Anh nói “Anh yêu em” cơ.
– Ngốc quá, thế là được rồi.
Tôi ôm chặt em, đặt lên môi em một nụ hôn nồng cháy, để em cuốn vào thân tôi trôi đi những giọt nước mắt, những lặng thầm đớn đau và cả những điều đại si ngu ngốc


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.