Bạn đang đọc Bạn Đồng Hành – Chương 92
Buổi sáng, tôi thức dậy sớm sau một đêm chập chờn, nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy mình đủ khỏe để bắt đầu cuộc hành trình này.
Ngước qua nhìn Bảo Hân, em vẫn đang ngủ say trong tà váy ngủ màu hồng quyến rũ, đêm qua em đã ở bên tôi như chưa bao giờ vậy. Đôi mắt em có gì đó rung rung, trong giấc mơ của em có gì nhỉ? tôi tự hỏi. Kéo chăn lên tận cổ cho em bất giác tôi cúi xuống, hôn lên cái trán quen thuộc của em một nụ hôn nhẹ, đủ để chạm nhẹ và lướt quá.
Trời vẫn còn tối lắm, những ánh đèn đường vẫn tỏa thứ ánh sáng leo lét và nhòe nhoẹt, làn sương đêm vẫn còn khiến tôi rùng mình vì lạnh. Kéo kín khỏa áo lại, tôi đội mũ bảo hiểm và đeo găng tay vào, cuộc hành trình của tôi bắt đầu như thế.
Vừa đi vừa rít điếu thuốc dài, từng chặng đường thành phố bị bỏ lại sau những bánh xe, con fz của tôi từ tốn lăn bánh mà sao tôi lại cảm thấy bâng khuâng đến vậy, thật lạ. Chưa bao giờ tôi rời bỏ cái thành phố ồn ào này mà luyến lưu đến thế.
Cũng như lần đầu tôi rời bỏ thành phố, phải mất tới 6h đồng hồ đi không nghỉ, chắc tôi cũng chỉ dừng lại để đổ xăng thì tôi mới tới được thành phố Hà Giang. Chạy liên tục đôi lúc tôi như thấy Khả Vân hát khúc khích đằng sau lưng tôi:
If you miss the train Im on,
you will know that I am gone,
you can hear the whistle blow a hundred miles.
A hundred miles, a hundred miles,
a hundred miles, a hundred miles,
you can hear the whistle blow a hundred miles.
Tiếng hát trong như nước suối của Khả Vân theo tôi suốt chặng đường đi, cảm giác bồi hồi xúc cảm khi em khẽ chạm ngực vào lưng tôi khiến tôi rùng mình. Tôi đang đi tìm em, Khả Vân.
Chạy loanh quanh mua thứ gi đó tôi đỗ xe trước cổng khách sạn quen thuộc mà tôi với Khả Vân từng ở, em lễ tân giờ là em khác rất ngạc nhiên khi tôi đòi lên đúng cái phòng đó. Rốt cục thì tôi cũng được vừa ý, mở khung cửa quen thuộc nhưng lúc này là buổi chiều chứng chẳng phải đêm nữa, Hà Giang thì vẫn có khói bụi như thường. Uống vài ngụm nước và nhai mẩu bánh mì tôi đặt mình lên giường ình vào một giấc ngủ dài của một ngày mệt mỏi.
Thực ra tôi có thể đi cố tới Đồng Văn luôn nhưng tôi muốn qua nơi này, để mà ngồi tắm trong cái phòng đó, nhớ lại khoảnh khắc nhìn em qua tấm kính mờ.
Tôi ngồi phịch xuống đầu giường, nơi mà em đã dùng khăn tắm xoa đầu cho tôi, cùng tôi chơi trò True question and true anwser, cùng nhau đặt lên môi nụ hôn đầu tiên ngọt ngào.
Cũng nơi này tôi đã lần đầu tiên được ngắm cơ thể em, được cảm nhận trái tim và nhịp đập của em, lần đầu tiên thấy em khóc…
Tôi thức dậy vào buổi sáng, tôi muốn bắt đầu cùng đi giống thời gian hôm trước, nên tôi đã ngồi thừ hàng giờ bên cafe mà bắt đầu đi từ lúc gần 9h, trời thật lạ. Tôi nhớ ngày xưa khi tôi với em đi trời rât đẹp, gió hiu hiu thổi và trong xanh như ngọc.
Vậy mà lần này tôi đi, bắt đầu có những gợn mây đen, những áng mây xầm xì len lỏi trên bầu trời khiến không khí trở nên ảm đạm.
– Trời sẽ mưa rất to đấy – Cô bé lẽ tân ái ngại khi thấy tôi trả phòng.
– Ừm! Mưa không hẳn là xấu, mưa đôi khi làm mát cho tâm hồn em ạ – Tôi mỉm cười.
Con bé nhìn tôi như một kẻ kỳ quặc lập dị, nó nhìn tôi tò mò nhưng rồi tôi mặc kệ tất cả, trùm nilong vào đống đồ trên xe tôi đổ đầy bình xăng, từng này có thể giúp tôi đến thẳng Đồng Văn mà không cần phải nghỉ.
Trời mỗi lúc một gió mạnh hơn, cơn gió mang theo hơi lạnh của núi rừng báo hiệu trận mưa đã tới rất gần. Tôi ngước mắt nhìn lên trời bắt đầu đen kịt
“Mày không thể ngăn bước chân tao được đâu”
Tôi rồ ga đua với từng cơn gió, cuối cùng thì từng hạt lộp bộp rồi rào rào. Mưa to như trút nước khiến trước mắt tôi mờ mịt, giữ vững tay lái tôi chậm chậm đi xuyên vào cơn giông.
Gió như muốn quật tôi xuống xe, trên đường đi rất nhiều người dừng lại nhưng tôi vẫn tiếp tục hành trình của mình, một cách lầm lũi.
Chiếc mũ bảo hiểm được tôi lật kính ra phía trước thành như cái mũ lưỡi trai, tránh được từng giọt mưa nặng hạt, nhưng không ngăn được người tôi ướt và đỏ rát vì mưa xối vào người. Tôi chẳng hiểu nổi mình nữa, từng chút một tôi vẫn cho xe lao đi.
– Phía trước lở rồi, không đi được đâu – Một người dựng xe đứng bên đường kêu toáng lên với tôi.
Tôi mỉm cười, vẫn cho xe phóng vút qua trước mặt họ nhưng chưa hề nghe thấy điều gì. Họ nói đúng thât, đi thêm khoảng hơn 1 km nữa tôi thấy phía trước sạt lở. Một hòn đá to tướng chắn ngang đường, cạnh đó cơ man nào là đá hộc, chắc nó lăn từ phía trên quả đồi, nơi mọi người đang làm đường và chất đá hai bên, hòn đá to lăn xuống khiến đống kia cũng đổ xuống theo làm ặt đường không thể đi được.
Một số oto và người xe máy dừng lại cách đó hơn trăm mét, họ lắc đầu không dám đi vì có lẽ còn lo sợ cơn mưa như thế này sẽ làm cho lở thêm và biết đâu đá lại lăn trúng người. Trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ tôi chạy xe tới gần quan sát.
Quả đúng là không thể đi được, với đá thế này thì con xe tôi có biến thành motard thì cũng phải chịu thua, huống hồ nó chỉ là một con nakebike cỡ nhỏ. Tôi ngán ngẩm định quay xe lại thì chợt thấy phía bên trái có đường lên, chỗ mà bình thường cô nhân đổ đầy đá ở đấy, nếu lên đó biết đâu tôi có thể có đường thoát được.
Nghĩ là làm thấy có con dốc nhỏ do mọi người phạt đi làm chỗ đi bộ, tôi lấy đà cài số 1 phi lên.
“oạnh”, tôi ngã đau đớn, con xe thì ngã sang một bên vì bị trượt bánh, đầu gối đã trầy một vết to, máu đỏ cả chân.
Tôi ngán ngẩm đứng dậy, tính ra thì cũng gần thành công, tôi lại dựng xe lên và phi lần nữa, phía đằng xa có người chạy gần lại phía tôi gào lên trong tiếng mưa, tôi không hiểu họ định xem tôi có làm được không hay là tìm cách ngăn cái thằng điên trong tôi lại.
Lần này chắc chắn thành công tôi phi xe lên chậm hơn nhưng giữ đều ga, chiếc bánh quay xoạch xoạch cố bám, tôi bóp côn cho thả lúc rồi lại ga và nhả ra, chiếc xe phóng thẳng lên bờ. Tôi ra phía đường thấy đúng là có đường nhỏ đi thật, nếu phi ra đầu kia chắc có đường xuống. Tôi ngó xuống thấy người kia cũng chạy gần đến, trông không già lắm.
– Điên à? Sắp sạt rồi chạy ngay đi.
– Hả? – Tôi ngạc nhiên.
– Nhìn lên kia đi, sắp lở tiếp rồi – Ông ta vẫy tay rối rít.
Tôi nhìn sang phía tả ly, có tiếng ầm ầm rung lắc thật, chắc tại tôi đội mũ bảo hiểm kín tai nên cộng với tiếng gió và tập trung quá mức khiến tôi không nghe thấy gì.
Không kịp nữa tôi phi xe lên phía trước rất nhanh trước sự ngỡ ngàng của ông ta, từng bước về số và nhả côn hoàn hảo khiến cho chiếc xe như là chính đôi chân tôi vậy, chẳng nghĩ được gì nữa.
Tôi phi từ trên xuống cái rầm, chiếc xe như nảy lên, ngươc mắt nhìn lại tôi thấy một hòn đá còn to hơn lúc nãy đang chuẩn bị lăn xuống, rồi nó lở ra lăn từ từ rồi nhanh dần, một tiếng ầm vang lên và nó đứng ngay cạnh hòn đá lúc trước. Tôi thở phào, cúi xuống nhìn vết thương, thậm chí chẳng cần buộc tôi lại rồ ga phóng đi.
Đôi khi những cảm giác khiến ta như người điên lại rất thú vị, lúc đó ta chẳng coi mọi thứ xung quanh có nghĩa lý gì hết, ta chỉ tập trung vào một mục đích duy nhất của mình và bằng mọi giá đạt được nó, tôi cứ thế phi xe trong cơn mưa không dứt và chỉ với một mong muốn duy nhất, gặp được Khả Vân, người con gái tôi đã làm cho trái tim em nhỏ máu.
Quản bạ ở phía trước, tôi dừng xe tần ngần nhớ lại cảnh em và tôi nhí nhảnh leo lên ngọn núi này, chỉ vài bậc thang mà đã gọi là cổng trời cơ đấy. Tôi mỉm cười dựng xe ở sân, khoác lấy cái balo một mình tôi từng bậc một leo lên cái sân đấy.
Núi đôi kia rồi, hai cái gò bé tí mà tôi trêu em ấy, tôi phì cười khi nghĩ rằng nó giống cooc xê của phụ nữ hơn, rất đều nhau. Mở balo ra tôi hy vọng mình sẽ tìm được điếu thuốc, nhưng thật tiếc cơn mưa lớn quá làm cho nó ướt hết mất rồi.
– Thuốc đây anh hút không?
Một cậu trai trẻ đeo gùi bước tới chìa cho tôi bao Thăng Long
– Mưa thế này mà anh cũng lên đây à? – Tôi hỏi ngạc nhiên
– Thì biết làm gì nữa – cậu ta cười mỉm
– Ừm! – Tôi nhận lấy và châm điếu thuốc
– Anh đi chơi hay lên thăm người nhà thế? – Cậu ta nhìn tôi tò mò
Ánh mắt cậu ta và sự thân thiện khiến tôi nhớ tới cụ Dìn, nơi đây cũng là nơi lần đầu tiên tôi gặp cụ, con người miền núi hiếu khách và thân thiện ấy.
– Tôi có người quen ở đây? – Tôi cười
– Vậy à? Không biết tôi biết không? – Cậu ta cười
– Cụ ấy tên Dìn, Lý A Dìn, nhưng ở tận Đồng Văn cơ, chấc anh không biết.
– Ô
Cậu ta thốt lên ngạc nhiên, nhìn tôi. Tôi cũng ngạc nhiên nhìn lại.
– Cụ Dìn là bác tôi – Cậu ta cười phá lên.
– Vậy à? Trái đất tròn nhỉ?
Tôi cũng cười phá lên với cậu ta, thật sự cái đất Hà Giang hay Tây Bắc cũng vậy, có những sự tình cờ khiến ta không thể lý giải nổi.
Trò chuyện một lúc tôi biết được rằng anh chàng này tên là Duy, là cháu rể của cụ Dìn, lần trước cụ lên đây thăm cháu mới sinh thì chính là con của cậu Duy này.
– Vậy sao mưa này em lại lên đây? – Tôi hỏi Duy khi biết cậu ta bằng tuổi với A Sinh
– Em lên mang thuốc cho bác, hôm nay thằng Sinh lên đây lấy nhưng mưa quá nó lại quay về rồi. Anh có đến thăm bác Dìn không?
– Có chứ, em để đấy anh mang lên cho
– Vậy thì tốt quá – Duy cười.
Trời ngớt mưa một lúc, tôi tạm biệt Duy để tiếp tục lên đường. Nhưng hình như niềm vui nho nhỏ của tôi gặp Duy nhanh chóng bị những cơn mưa nặng hạt buốt thấu xương làm cho chấm dứt, cảm giác buồn và trống trải lại xuất hiện.
Tôi cặm cụi bước đi, tới Đồng Văn rồi, con phố hiện ra xa xa khiến tôi như mừng thầm, nhưng rồi tay ga thế nào lại khiến tôi vượt qua Mèo Vạc, có một nỗi sợ vô hình tràn trong tâm trí tôi, theo những giọt mưa thấu tới tận xương khiến tôi rùng mình.
Đồng Văn vắng quá, tôi vượt qua nó lúc nào không hay, phía trước đèo Mã Pí Lèng đã hiện ra, tôi có cảm giác mơ hồ như điều gì thật gần gũi.
Có một chiếc xe dựng cạnh bờ vực, nơi chúng tôi đã xuống và trao nhau nụ hôn của mình, tôi nhớ hôm ấy hình như sương từ thung lũng đã tràn ngập lấy chúng tôi, đưa chúng tôi vào miền cực lạc của những cảm xúc.. hôm ấy…
Tôi lặng lẽ trườn theo từng phiến đá trơn đi xuống phía dưới, từng hòn một nhòe nhoẹt dưới chân tôi và mưa, cơn mưa dường như không dứt, nó tràn qua khóe mắt tôi cay xè, chẳng biết là vì điều gì nữa.
Tôi tiến lại gần con người đó, cái lưng quen thuộc đang ngồi trên phiến đá nhìn xuống phía dòng Nho Quế mờ mịt trong mưa, đã rất gần rồi, nơi tôi có thể nghe thấy cả hơi thở của em, em vẫn không quay mặt lại nhìn tôi, tiếng em mềm mại như dòng suối trong cơn giông bão.
– Phải đến 300 mét ấy anh nhỉ? Rơi xuống đó.. Liệu ai còn nhớ ta?