Bạn Diễn [Partner]

Chương 53


Đọc truyện Bạn Diễn [Partner] – Chương 53

Hai giờ ba mươi ba phút. Giữa đêm, Hoàng Thái Thành bị dựng dậy không thương tiếc khi chuông cửa reo liên tục. Anh chàng quản lý bước ra với gương mặt sưng xỉa xen lẫn tức giận, tay lăm lăm cây gậy đánh golf, hằn học mở cửa. Đôi mắt anh giãn ra và ngay sau đó, cơn giận trong anh bùng nổ khi thấy Alex và Danny đứng trước cửa, mặt mũi khôi ngô tuấn tú, ngây thơ như thể mình không hề phá hoại giấc ngủ của người khác.
“Các cậu mất trí rồi hả?”, Hoàng Thái Thành rít lên khi Alex thúc giục anh đi thay đồ. Alex trừng mắt, nghiêm mặt nhìn quản lý của mình.
“Đây không phải một cuộc dạo chơi thông thường đâu. Nếu cậu muốn trông tử tế thì đi thay đồ, còn không cứ thế này mà ra đường đấy, đừng trách bọn tôi khó tính.”
“Hai thằng điên này…”, Hoàng Thái Thành tuy tức vì bị gián đoạn giấc ngủ nhưng vẫn quay người đi lên phòng thay đồ, miệng vẫn làu bàu những câu khó nghe. Danny sau khi thấy Alex đến nhà tóm gọn cậu quản lý một cách “vô nhân tính” như thế, nhìn Alex thở dài.
“Cậu có chắc về việc chúng ta đang làm không thế?”
“Không phải một trăm phần trăm, nhưng chúng ta phải liều thôi. Tôi không muốn để bất cứ ai vượt mặt tôi, đe dọa bạn gái tôi nữa.”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu điên đến mức này vì phụ nữ đấy, Alex ạ”, Danny bật cười, “Nhớ Natalee đội cổ vũ không? Cô nàng queen bee mà cậu hẹn hò hồi trung học ý? Tôi cứ tưởng hồi cậu tìm đủ cách tán tỉnh cô nàng đó, cậu đã điên lắm rồi. Vậy mà vẫn có người ghê gớm hơn cả Natalee.”
“Đừng so sánh vậy chứ”, Alex cúi đầu cười, đưa mắt vào khoảng không trước mặt, “Hồi đó tôi tán tỉnh Natalee vì cô ấy là người duy nhất tuyên bố mình trong trắng.”
“Cậu hẹn hò cô ta chỉ để đưa lên giường hả?”, Danny đấm nhẹ lên vai Alex, hòa vào tiếng cười của anh bạn ca sĩ, “Sao tôi không biết nhỉ?”
“Vì hóa ra cô ta đã ngủ với gần nửa đội bóng rổ rồi!”, Alex nheo mắt nhìn Danny, “Tôi chỉ muốn kiểm chứng xem những gì cô ấy nói có thật không thôi, tôi thực chất không có tình cảm nhiều với Natalee. Nếu cậu biết, tôi dám cá cả trường sẽ biết. Và chả bao giờ tôi đưa được Natalee lên giường.”
“Cậu ám chỉ cái gì?”, Danny bặm môi chửi thề nhưng đôi mắt cười thích chí, “Cậu chưa hề có ý định nghiêm túc với bất kì cô gái nào hả?”
“Chỉ có hai người thôi”, Alex đột nhiên tắt nụ cười, “Người đầu tiên tôi muốn có một mối quan hệ nghiêm túc chính là Bạch Thiên Thư. Khi không thành công tán tỉnh cô gái đó, tôi nghĩ đây chính là quả báo của mình với thói coi phụ nữ như vật qua tay bình thường. Tôi đã phải thay đổi bản thân và cũng vì thế không tiếp tục theo đuổi cô ta nữa, tôi vừa mệt mỏi lại vừa sợ mình không xứng đáng. Những người tôi hẹn hò sau đó thường chỉ vì mục đích PR cho một cái gì đấy. Mặc dù tôi đã từng thử bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc thật sự với một vài người, tôi vẫn không thấy có cảm xúc yêu đương. Nhưng Hải Đình…”
Ánh mắt Alex đã thay đổi đôi chút, giãn ra, hiền dịu hơn, tràn đầy một sự yêu thương khó kìm nén.
“Cậu yêu cô bạn gái hiện giờ rất nhiều, phải không?”, Danny cười mỉm, vỗ vai Alex, “Tôi biết, hiếm có người khiến cậu thay đổi thất thường thế này. Tốt cho cậu đấy.”
“Nhưng không tốt cho cô ấy”, Alex cúi đầu thở dài, “Cô ấy đã rước thêm bao nhiêu rắc rối vào người từ khi yêu tôi. Nếu tôi không làm gì đó để chấm dứt, tôi sẽ ân hận cả đời.”
“Đừng nghĩ thế Alex”, Danny đá nhẹ vào chân anh bạn của mình, nhìn lên cầu thang khi nghe tiếng chân bước xuống, “Hai người yêu nhau được như vậy là một điều kì diệu. Không có ai làm khổ ai cả, chỉ là cuộc sống vốn không thể yên bình mãi được thôi.”
Hoàng Thái Thành vừa lúc bước xuống, Alex không đáp lại câu nói ấy của Danny. Hoàng Thái Thành vẫn mặc nguyên cái áo phông xám mặc lúc đi ngủ, chỉ thay quần đùi sang quần dài và xỏ chân vào đôi giày mà thôi. Anh quản lý đã rửa mặt nhưng mái tóc vẫn bù xù, rõ ràng không có thời gian chải chuốt như mọi ngày. Điều này khiến anh bạn khá bức xúc.
“Nửa đêm hai người còn đến bắt tôi phải ra đường?”, Hoàng Thái Thành nhảy lên xe, không quên cằn nhằn, “Nếu bỗng nhiên nổi hứng bar sàn thì tôi không khuyến khích đâu, Alex, cậu còn phải giữ hình ảnh nữa đấy. Đừng nghĩ chỉ vì cậu tỏ ra hư đốn mà được phép buông thả…”
“Nói ít thôi nào, không phải đi chơi đâu”, Alex ngắt lời, chiếc xe phóng đi lặng lẽ trong đêm. Hoàng Thái Thành không thể biết Alex dẫn mình đi đâu, vì con đường trước mặt không hề quen thuộc như mọi ngày.
Sau khoảng nửa tiếng lái xe, bọn họ như thể đang chui rúc trong một khu công trường bỏ trống. Nơi đây không thể định vị rõ nằm ở khu vực nào của thành phố. Xung quanh vô cùng hiu quạnh, nhà dân gần nhất cũng cách đó khoảng một cây số, tắt đèn tối om. Đã hơn ba giờ sáng, chẳng ai ở đây còn thức nổi đến giờ này.
“Đây là đâu vậy?”, Hoàng Thái Thành nhăn mặt khi Alex tháo dây an toàn và bước xuống xe. Danny vẫn ngồi yên trong xe, anh khuyên Hoàng Thái Thành cũng nên làm như vậy. Ánh đèn pha từ chiếc Cadillac tắt nhẹm, màn đêm ập lên vạn vật. Alex bước ra xa chiếc xe, đến giữa khu đất trống. Hoàng Thái Thành chỉ còn thấy lờ mờ hình dáng của anh bạn. Anh bỗng nhiên lo lắng, tháo dây an toàn, định bước ra ngoài thì Danny đã nhoài người lên từ hàng ghế sau, chặn lại.

“Chúng ta nên ngồi yên trong này, nếu không Alex sẽ khó xử đấy”, Danny nói nhỏ với Hoàng Thái Thành, nhìn ra bên ngoài. Hoàng Thái Thành không thể biết chuyện gì đang diễn ra, không thể biết Alex đang làm gì.
Không có dấu hiệu nào. Họ chưa đến.
Alex bước thêm một bước nữa. Anh giơ hai tay lên trời như đang đầu hàng ai đó, chậm rãi tiến về phía trước. Alex lẻ loi giữa vùng đất trống rộng lớn.
“Tôi đây, Alex Simon”, Alex lên tiếng, hướng về phía căn nhà đang xây dựng dở trước mặt, “Tôi đến đây để gặp Antonio Lefebvre.”
Alex dùng tiếng Anh để độc thoại. Hoàng Thái Thành căng mắt lên theo dõi ngôi sao của mình, thậm chí giọng nói của Alex chỉ còn là tiếng thì thầm khi lọt vào trong xe.
Một ánh đèn lấp lóa như bóng đèn pin đột nhiên bật sáng từ bên trong căn nhà đang xây dang dở. Sau bóng đèn đó, hàng loạt ánh sáng như vậy đồng loạt bật lên như bản giao hưởng, Danny mở to mắt nhìn Alex nhỏ bé trước một màn sáng như vậy.
Họ tới rồi.
“Alex, Alex Simon!”, một người đàn ông hô to tên anh, bước ra từ trong màn ánh sáng, giang rộng hai tay với Alex.
Hoàng Thái Thành sững sờ với những gì đang xảy ra, nhìn không chớp mắt vào cảnh tượng trước mặt qua tấm kính màu xám của chiếc xe.
Trước mặt Alex là một người đàn ông to lớn, to gấp đôi anh, mái tóc bạc trắng và bộ râu quai nón màu muối tiêu. Dấu hiệu tuổi tác hiện rõ trên khóe mắt và khóe môi khi ông ta cười. Ông ta đối xử với Alex như một người bạn thân vậy.
“Đã lâu lắm rồi không thấy cậu!”, ông ta tiến đến và ôm Alex, nói với anh bằng tiếng Pháp nhuần nhuyễn. Alex cười rạng rỡ, đáp lại cái ôm nhiệt thành của ông ta.
“Người đó là ai vậy?”, Hoàng Thái Thành quay người sang hỏi Danny. Cậu DJ người Pháp có vẻ bình thản.
“Đó là Antonio Lefebvre, một ông trùm buôn cần sa người Pháp”, Danny hất cằm về phía ông già tóc bạc, tiếp tục nói, bỏ qua vẻ ngỡ ngàng của Hoàng Thái Thành, “Ông ta đã ở đây được mấy năm nay rồi. Ông ấy có một đứa con nuôi ở đây, tên là Lê Thiên An. Cô gái đó cũng giống ông bố nuôi, nhưng không buôn bán theo đường dây như thế này mà chỉ buôn bán ngầm một cách nhỏ lẻ như ở trường học hay nơi làm việc…”
“Khoan, khoan đã!”, Hoàng Thái Thành hơi lớn tiếng, “Alex nói cậu ta chỉ mua bán cần sa khi còn học trung học ở Pháp thôi mà?”
“Thời gian đầu ở đây Alex vẫn còn sử dụng cần sa. Cậu ta mua cần sa của Antonio qua cô con gái, phải một thời gian sau mới ngừng lại vì trường học ở đây quá nghiêm ngặt, không thể mua bán hay sử dụng cần dễ như trước nữa.”
“Mọi thứ… đều là buôn bán bất hợp pháp?”, Hoàng Thái Thành trợn mắt lên, những muốn lao thẳng ra ngoài và kéo Alex về. Danny gật đầu.
“Ở đất nước này, cần sa được xem là một dạng ma túy, đương nhiên bị cấm mua bán và sử dụng. Tất cả các giao dịch mua bán đều không hợp pháp. Tuy nhiên nơi đây lại là nơi dễ dàng tiêu thụ nhất, vì bị cấm trồng loại cây cần sa nên để có cần sa, người ta buộc phải mua từ những nguồn nhập khẩu. Không phải tự nhiên mà ông Lefebvre chuyển về đây hoạt động. Nếu còn ở Pháp, không những ông ấy bị nhòm ngó bởi chính phủ mà còn bị làm phiền bởi các băng nhóm buôn lậu khác.”
“Chết tiệt, nếu An Lôi bị bắt gặp ở cùng với ông ta, sự nghiệp của cậu ta sẽ tiêu tùng ngay lập tức!”, Hoàng Thái Thành phẫn nộ, tháo dây an toàn. Danny nhận ra điều đó, rất nhanh chóng ngoắc cánh tay qua cổ Hoàng Thái Thành, giữ cậu quản lý kẹt cứng trên ghế, đồng thời vươn người nhấn nút khóa trái cửa xe.
“Sẽ không có bất cứ ai nhìn thấy Alex ở đây vào giờ này, trừ khi cậu làm hỏng bét mọi chuyện!”, Danny gằn giọng rít lên, “Cậu sẽ không muốn phá hỏng mối quan hệ giữa Alex và Antonio đâu, vì như vậy, Alex sẽ không còn đường sống nữa, hiểu không?”
Hoàng Thái Thành giằng co không được, đành chịu ngồi im. Tuy nhiên, ánh mắt anh quản lý lộ rõ vẻ bất mãn.

“Tôi là người quản lý của cậu ta, nhiệm vụ của tôi là giữ cho cậu ta một hình ảnh tốt trước công chúng, và định hướng con đường mà cậu ta sẽ chọn, không phải là kiểu đâm đầu vào chỗ nguy hiểm này!”, Hoàng Thái Thành xốc lại áo, nhăn mặt khó chịu, “Cậu ta nói đã không còn liên quan gì tới cần sa nữa, tại sao bây giờ lại làm chuyện này?”
Danny thở dài, nhìn theo Alex đang đi đằng sau Antonio. Xung quanh họ có thêm một số người từ đâu xuất hiện, có thể là người của Antonio Lefebvre.
“Alex không đến để mua cần sa. Cậu ta đến vì cô bạn gái Dorete.”
“Cái gì? Ai cơ? Ý cậu là Phan Hải Đình?”
“Đúng, cô gái đó”, Danny búng tay, “Tôi không đọc được rõ tên cô ấy nên Alex để tôi gọi cô ấy là Dorete. Trong tiếng Pháp, Dorete là cái tên có nghĩa là món quà của Chúa.”
“Được rồi, Dorete, nhưng tại sao lại liên quan đến cô ấy?”
“Alex nói với tôi cảnh sát vừa tìm thấy kẻ được thuê để đột nhập vào nhà cô ấy, nhưng họ chưa tìm ra nơi ở của hắn. Trong hồ sơ phạm tội được lưu trữ tại sở cảnh sát, hắn là kẻ đã từng ngồi tù vì trộm cắp tài sản nhưng không thành. Alex nghĩ Antonio sẽ chỉ cho chúng ta biết tên đó ở đâu, nên cậu ấy muốn chúng ta giúp đỡ tìm ra tên tội phạm đó.”
Hoàng Thái Thành ngồi ngẩn ngơ, bỗng dưng thấy một người lạ mặt đang từ xa tiến về phía chiếc Cadillac của Alex.
“Tại sao một kẻ buôn bán cần sa lại chỉ cho chúng ta chỗ ở của một tên trộm được?”
“Ông Lefebvre không chỉ là một trùm buôn lậu. Suốt mấy năm ở đây, ông ấy cũng có một đường dây tội phạm cho riêng mình rồi. Cậu tưởng kẻ buôn lậu chỉ chăm chăm buôn lậu thôi à? Nếu không mở rộng các mối liên kết, cậu không thể nào buôn lậu trót lọt. Đừng ngạc nhiên nếu người của một băng nhóm buôn lậu bỗng một ngày đi lê la ăn xin. Họ chỉ đang thăm dò địa điểm chuyển hàng thôi. Chuẩn bị đi, chúng ta sắp gia nhập bữa tiệc rồi đấy.”
Danny tháo dây an toàn, mở chốt khóa xe khi người đàn ông lạ tiến gần đến họ. Hoàng Thái Thành nhìn theo Danny, nỗi sửng sốt thể hiện rõ trong giọng nói.
“Vì sao cậu lại biết mọi thứ rõ ràng như vậy?”
“Vì tôi là một trong số những người…”, Danny đẩy cửa xe khi kẻ lạ mắt tới gần. Hoàng Thái Thành theo sau cậu, bước ra khỏi xe. Danny ghé tai Hoàng Thái Thành, hoàn thành nốt câu nói trước khi đi theo người lạ mặt kia, “… từng hẹn hò với con gái nuôi của Antonio Lefebvre.”
Alex đi theo sau Antonio Lefebvre, ngay bên cạnh hai người trong băng nhóm của ông trùm buôn lậu.
Trái tim anh đang đập rất mạnh. Không phải vì anh thấy sợ hãi người đàn ông tóc trắng đang đi phía trước mình ngạo nghễ, mà chỉ lúc này, anh mới cảm nhận được hết độ liều của mình. Nếu chỉ một ai đó bắt gặp anh ở đây, hoặc khui ra mối quan hệ của anh với ông Lefebvre, Alex sẽ chết chắc. Theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Sự nghiệp của anh sẽ chấm dứt mãi mãi. Và sẽ không có sự thương cảm nào cho dù Alex và Antonio là bạn. Ông ta vẫn sẽ tìm đến anh để đảm bảo sự an toàn cho ông ta, con gái ông ta, băng nhóm của ông ta.
Anh không sợ hãi cái chết hay đánh mất sự nghiệp. Anh sợ sẽ đánh mất Phan Hải Đình.
Việc làm này cực kì liều lĩnh. Nếu cô biết được, anh không nghĩ cô sẽ để yên cho Antonio. Cô sẽ bất chấp nửa đêm, lái xe đến đây ngay lập tức. Anh sẽ không đời nào để chuyện đó xảy ra. Việc anh làm đêm nay, không ai ngoài hai người bạn của anh được biết. Phan Hải Đình tuyệt đối không bao giờ được biết.
Antonio dẫn Alex đi về phía bức tường đầy ánh sáng. Đó là một tấm màn kính khổng lồ được khoét lỗ, nhét vào những bóng đèn led trong suốt. Có một cánh cửa mở tự động ở dưới bức màn chắn này, và khi bước xuyên qua nó, Alex nhận ra phía sau tấm kính là bức màn đen đục. Hai thứ này kết hợp với nhau sẽ khiến mặt kính sáng như gương, vào ban ngày sẽ phản chiếu toàn bộ công trình xây dựng đằng trước. Những bóng đèn led được ngụy trang khéo vừa đủ để phân tán ảnh phản chiếu của một người nếu vô tình đi ngang qua công trình xây dựng này. Thực tế, bao quanh cả công trình là những tấm tôn xếp đều, quây thành lô cốt, mắc lưới điện ngầm ở mặt trong. Khoảng đất rộng trước mặt tiền tòa nhà xây dở cũng được lấp kín bớt bằng bốn chiếc máy cẩu lớn xếp hàng hai bên, chỉ để chừa lối đi vào ở giữa, khá rộng lớn. Sẽ luôn có người núp giữa những chiếc máy cẩu. Lưới điện sẽ hoạt động khi có người ngoài nảy sinh ý định trèo vào. Căn nhà đang xây dở chỉ có tấm sàn bê tông đang đắp, lộ cả bậc thang gạch, hàng dầm và cột bằng gỗ to trụ trước tấm kính lớn. Nơi trú ngụ của Antonio được ngụy trang như một công trình của nhà nước, phải hoãn lại vì thiếu kinh phí. Vì nó nằm ngoài trung tâm thành phố, và cũng cách khu dân cư khá xa, không có nhiều người tò mò về công trình này. Có chăng chỉ là những người đi đường thỉnh thoảng nhìn ngó một chút mà thôi.
Ngay khi bước qua tấm kính, cả một cung điện lộng lẫy đón chào Alex. Phía trong, đằng sau công trình bỏ hoang đổ nát phía trước, cả một nơi chốn xa hoa được xây dựng theo kiểu kiến trúc Gothic, với những mái vòm nhọn như trong một số nhà thờ cổ ở Pháp, cửa sổ mở rộng với màu sắc đan xen rực rỡ, những chiếc cột chống cao đến mức người ta phải ngước mắt lên nhìn. Nơi này chỉ có một sảnh sáng bóng, dọc hai bên là những căn buồng vuông nhỏ khóa chặt, dẫn về phía cái cửa gỗ mài cao ở chính giữa. Sau cánh cửa đó là nơi trú ngụ của Antonio Lefebvre.

“Tony, tôi có hai người bạn đang đợi trong xe”, Alex nói khi họ đang đi dọc sảnh chính, “Một người là Danny, người còn lại là anh bạn quản lý của tôi. Nếu ông không phiền, họ có thể theo tôi vào đây chứ?”
“Danny? Danny Richard? Kẻ đã làm tan nát trái tim con gái ta ư?”, Antonio nhíu mày hỏi, rồi phá lên cười, “Tất nhiên rồi, sao cậu không nói sớm? Gọi cậu ta vào đây, để ta được đá vài phát vào mông cậu ta. Và cả anh bạn quản lý thân thiện nữa, được chứ.”
Vậy là, theo yêu cầu của Antonio, một người đang đi bên cạnh Alex liền quay người đi ra, hướng về phía chiếc Cadillac. Alex không nhìn theo anh ta, tiếp tục quãng đường vượt qua sảnh dài để vào nơi bất khả xâm phạm của ông trùm buôn lậu. Anh tin rằng Antonio có nhiều hơn một nơi ở mà không phải ngụy trang khổ sở thế này. Ông lão này thừa sức biến bản thân thành một doanh nhân thành đạt để ở trong những căn penthouse xa hoa ven biển. Chỉ là ông ta không thích mà thôi.
“Nào, cậu có thể trình bày kĩ hơn được rồi. Cậu muốn gì mà lại chủ động liên lạc với ta như vậy? Không phải cậu đã rút chân ra khỏi chốn sa đọa này để tập trung làm ca sĩ rồi à?”, Antonio Lefebvre mời Alex ngồi đối diện mình trên chiếc bàn kính với chân nạm vàng, thậm chí mời anh một chai vang đỏ Pháp. Alex không từ chối điều gì, nhìn theo rượu sóng sánh trong chiếc ly sáng bóng.
“Tôi có một cô bạn gái tuyệt vời, Tony ạ”, Alex cười nhẹ, “Nhưng chỉ vì yêu tôi mà giờ cô ấy đang gặp rất nhiều rắc rối… Những rắc rối có thể khiến mọi thứ cô ấy đã cống hiến đều tan thành mây khói.”
“Chúc mừng việc cậu đã yêu, Alex”, Antonio vẫn điềm đạm, đôi lông mày muối tiêu nhíu lại, “Nhưng tại sao cậu lại là nguồn gây rắc rối của cô gái ấy? Có điều gì khúc mắc à?”
“Một người tôi từng theo đuổi đang rất ghét bạn gái tôi. Nói cách khác, kẻ đó đang muốn hủy hoại bạn gái tôi để cô ấy rời khỏi tôi. Việc này khiến tôi cảm thấy mình thật kém cỏi khi không thể làm gì để ngăn chặn nó. Vì thế lúc này tôi phải mạo hiểm tất cả…”
“Cậu đến gặp ta để giúp người yêu cậu, như vậy mà còn thấy bản thân kém cỏi?”, ông Lefebvre cười phá lên, “Hãy nói đi, ta có thể giúp điều gì trong chuyện này?”
Mới nói đến đấy, cánh cửa vang lên vài tiếng gõ. Sau cái gật đầu của Antonio, một người ra mở cửa, và Danny cùng Hoàng Thái Thành xuất hiện ngay sau đó.
“Danny, Danny Richard!”, Antonio thốt lên, chỉ tay vào anh chàng DJ, “Cậu gan to lắm mới dám trở lại đây gặp ta đấy.”
Danny cười khùng khục, đến gần và ôm ngài Lefebvre. Anh chàng DJ không có vẻ gì sợ hãi trước Antonio.
“Annatasia vẫn sống tốt chứ, Tony?”, Danny thoải mái ngồi xuống chiếc ghế ở giữa Antonio và Alex, còn tự mình đưa tay mời Hoàng Thái Thành ngồi xuống chiếc ghế trống còn lại. Hoàng Thái Thành, sau khi bắt tay với ông Lefebvre, hoang mang ngồi xuống ghế. Họ nói tiếng Pháp quá nhanh khiến anh không tài nào theo kịp.
“Con gái ta vẫn ổn”, Antonio cười đáp, “Hi vọng cậu vẫn đang giữ vững lập trường, trở thành một… gì nhỉ, DJ? Đừng khiến nó thất vọng khi rời bỏ cậu.”
“Dann đang là một DJ đứng top đầu thế giới”, Alex cười nhẹ, đáp lời ông già tóc bạc, “Annatasia chắc chắn cũng biết điều đó và sẽ tự hào lắm.”
“Đúng vậy, nó đã rất buồn khi quyết định chia tay với cậu đấy, cậu Richard, tất cả chỉ vì sự nghiệp nổi tiếng của cậu”, ông trùm buôn lậu cười, với tay lấy ly rượu vang, “Cậu cũng đến đây nhờ tôi giúp đỡ à?”
“Không, ông Lefebvre, tôi đi cùng Alex”, Danny nhìn sang Alex, “Cậu nói gì với ông ấy chưa?”
“Đang dở dang”, Alex nói với Hoàng Thái Thành bằng tiếng Anh, “Thành, đây là Antonio Lefebvre, một người bạn trong thế giới ngầm của tôi. Còn Tony…”, anh lại chuyển sang tiếng Pháp, “… đây là Thành, quản lý hiện giờ và cũng là một người bạn thân của tôi. Ông không phiền nếu cậu ấy biết đôi chút về ông chứ?”
“Nếu đã là người mà cậu tin tưởng thì ta sẽ không thấy phiền”, Antonio liếc nhìn Hoàng Thái Thành nhưng vẫn còn khá cảnh giác, “Giờ thì trở lại vấn đề chính đi. Các cậu ở đây với cùng một mục đích là giúp đỡ cho cô bạn gái của Alex hả?”
“Ông có thể nghĩ vậy”, Danny nhún vai, “Tôi cũng thấy khá không thoải mái khi có người chơi xấu và độc ác đến vậy với Dorete. Giới giải trí có những điều rất khắc nghiệt, họ chỉ trưng ra cho thiên hạ thấy những gì họ muốn thiên hạ nghĩ về họ mà thôi. Dorete không có gì để che giấu trừ một điều tăm tối trong quá khứ, vậy mà lại có kẻ khui nó ra và sỉ nhục cô ấy. Rất tệ!”
“Dorete là bạn gái cậu?”, Antonio nhìn sang Alex. Anh không thay đổi biểu cảm nào mới mẻ, đáp đều đều.
“Tên thật của cô ấy là Phan Hải Đình. Dann khó phát âm tên cô ấy bằng tiếng Pháp nên gọi cô ấy là Dorete. Em trai tôi cũng vậy.”
“Được, vậy ta cũng gọi là Dorete”, Antonio tựa vào ghế, “Tiếp tục câu chuyện đi?”
“Bạn gái tôi từng bị kẻ trộm viếng thăm”, Alex là người kể tiếp, “Lâu rồi. Kẻ đột nhập lấy trộm laptop cá nhân của cô ấy và tung những bức ảnh riêng tư đã qua chỉnh sửa của cô ấy lên mạng, thậm chí lên cả web đen. Mặc dù sau vụ đó tôi đã lên tiếng đính chính cho cô ấy, cũng như thuê hacker gỡ toàn bộ ảnh xuống, cô ấy vẫn gặp những chuyện không may. Tôi khẳng định, kẻ đã thuê người lấy cặp laptop của Hải Đình, cũng chính là kẻ gây ra hàng loạt sự việc gây bất lợi và ảnh hưởng đến danh dự lẫn tính mạng của cô ấy. Tôi biết người đó là ai, nhưng tôi cần có chứng cứ để giao nộp người đó cho cảnh sát.”

“Những việc bất lợi mà bạn gái cậu đã gặp phải là gì?”
“Trước khi mất trộm đồ, chiếc xe mà cô ấy hay sử dụng để di chuyển đã bị phá hỏng phanh, khiến cô ấy gặp tai nạn nhưng may mắn không ảnh hưởng đến tính mạng. Bạn gái tôi dị ứng phấn hoa, vậy mà đã có kẻ gửi cho cô ấy một thùng hoa hồng dày đặc phấn và cô ấy đã phải nhập viện để tiêm thuốc chống dị ứng khẩn cấp, nếu không có tôi ở đấy, chắc chắn cô ấy sẽ bị sốc phản vệ.”
“Xem chừng kẻ có hiềm khích với bạn gái cậu hiểu bạn gái cậu khá rõ”, Antonio chống tay lên thành ghế vuốt chậm rãi bộ râu muối tiêu của mình.
“Tôi không hề phản đối điều đó.”
“Vậy cậu muốn ta giúp đỡ điều gì? Ta không thể tìm ra kẻ chủ mưu được đâu, Alex, dù ta có khả năng làm điều đó. Nhưng ta không phải cảnh sát và cũng không muốn đối đầu với cảnh sát.”
“Tony, tôi chỉ cần ông giúp tôi tìm một người thôi”, Alex cười nửa miệng, lấy điện thoại của mình ra và tìm kiếm. Đoạn anh đưa chiếc điện thoại ra trước mặt ông trùm tóc bạc, và ông ta phải rướn người lên để đón lấy chiếc điện thoại của anh.
“Đường Viễn, một kẻ lừa đảo và trộm cắp chuyên nghiệp”, Alex giải thích khi Antonio nhìn vào bức ảnh trong điện thoại, “Anh ta từng vào tù một lần, năm tháng ngồi tù, vì trộm cắp bất thành. Tội danh của anh ta đáng lẽ phải xứng với mức án từ hai đến bảy năm tù giam nhưng lại chỉ bị tuyên án tám tháng tù và rồi được ân xá sau năm tháng giam cầm. Chắc hẳn hắn phải được một ai đó chống lưng…”
“Cậu thật láu cá, Alex”, Antonio nhìn anh và cười, thậm chí còn nhìn cả Danny, “Cậu nghĩ tên này nằm trong đường dây của ta?”
“Không, tôi biết người của ông chưa bao giờ bất cẩn để bị cảnh sát sờ gáy”, Alex nhún vai, “Nhưng tôi dám chắc ông biết anh ta, bởi chắc chắn người của ông cũng phải bắt gặp anh ta khá nhiều lần rồi. Anh ta có thể là người của một băng nhóm khác là đối thủ của ông?”
Antonio gật đầu, có vẻ đăm chiêu.
“Cậu đến cầu cứu đúng người rồi đấy, Alex”, ông đột nhiên cười ha hả và đưa trả chiếc điện thoại cho Alex, “Người của ta đã đụng mặt người này một vài lần. Anh ta từng là người của một băng đảng khác, nhưng đã tự ly khai sau khi ra tù. Hiện ta chỉ có thể nói anh ta đang hoạt động một mình, cũng là cái lợi nếu các cậu muốn gặp. Bớt nguy hiểm hơn.”
“Ông có biết người đó ở đâu không?”, Danny xen vào cuộc trò chuyện. Riêng Hoàng Thái Thành chỉ ngồi im, bởi anh không thể hiểu được cuộc nói chuyện bằng tiếng Pháp này.
“Anh ta không có nơi ở cố định, cảnh sát sẽ không bao giờ tìm ra. Nhưng ta biết địa bàn của người đó. Nếu muốn gặp, chỉ có thể tìm kiếm ở một nơi mà thôi. Nơi mà kẻ đó thường xuyên trú ngụ vào buổi đêm.”
“Tôi sẽ không chần chừ”, Alex tự tin đáp. Antonio vẫy tay gọi một người thân cận gần đó, thì thầm vào tai người đó vài câu rồi người đó cúi đầu chào và bỏ đi.
“Các cậu sẽ cần một chuyên gia phá khóa đấy.”
“Đó là lí do Dann ở đây, Tony”, Alex liếc nhìn Danny. Anh chàng DJ mỉm cười.
Rất nhanh sau đó, kẻ vừa rời khỏi phòng theo lệnh của Antonio Lefebvre đã trở lại, với một mảnh giấy trên tay. Người đó đưa cho Alex, và anh nhìn chằm chằm vào nó.
Alex mỉm cười với ông già tóc bạc. Antonio nhếch nhẹ khóe môi, một sự ngưỡng mộ hiện lên trong đôi mắt ông.
Chàng trai trẻ trước mặt ông liều lĩnh một cách điên rồ.
Tất cả cũng chỉ vì yêu.
__________
Chào các bạn, tin buồn là ba hôm nay mình sống mà không có tí wifi nào… Mình đã đau khổ muốn chết khi viết bài trong tình trạng tậm tịt mà đến khi load được thì nửa bài không save, mất sạch……. Muốn phát điên mấttt, hi vọng đến mai bác thợ sẽ mang wifi về bên mình và mình sẽ đăng bù truyện cho các bạn. Chương này được hoàn thiện và đăng lên nhờ 3G. Hail 3G.
Chúc các bạn một ngày tốt lành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.