Bạn Diễn [Partner]

Chương 54


Đọc truyện Bạn Diễn [Partner] – Chương 54

Chiếc Cadillac Escalade lại phóng như bay trong đêm. Bốn giờ kém, mặt trời còn chưa hửng.
“Chúng ta không thể để đến sáng mai tính tiếp sao?”, Hoàng Thái Thành mè nheo, gần như ngủ gật suốt cả quãng đường, Danny chỉ ngồi yên tựa mình trên ghế, he hé mắt. Còn riêng Alex, anh chưa bao giờ tỉnh táo hơn lúc này.
“Ngày mai tôi có lịch quay lúc bảy giờ. Không thể chậm trễ hơn được”, Alex dừng xe, tắt máy. Màn đêm lại phủ lên họ một màu xám xịt.
“Chúng ta đang ở đâu đây?”, Hoàng Thái Thành tháo dây an toàn khi thấy Alex làm vậy, nheo mắt nhìn quanh nhưng không thể nhận ra bất cứ cái gì quen thuộc. Cả đêm nay anh như thể đã ra khỏi đất nước này luôn rồi vậy.
“Đây là một khu công nghiệp à?”, Danny cũng cùng chung thắc mắc, bước xuống xe. Alex không trả lời bất cứ ai, ngoắc tay để hai cậu bạn đi theo mình.
Họ đang đứng trong một khu như chợ tạm, có các sạp hàng đã đóng cửa kín mít, đầy trên khoảng sân rộng, phía sâu hơn còn có cả những toa xe moóc như xe chở hàng. Xung quanh là một dãy nhà bê tông trông như một xí nghiệp bỏ hoang. Hoàng Thái Thành bất chợt rùng mình, nhìn quanh bất an.
“Tôi không nghĩ ở đây an toàn đâu”, anh nói với cả Alex và Danny nhưng ai cũng im lặng. Alex mở đèn pin trên điện thoại, trú tâm tìm kiếm phía trước mặt, trong khi Danny nhìn quanh hai bên. Chỉ có Hoàng Thái Thành, cơn ngái ngủ kèm theo không hiểu sự việc khiến anh lo sợ, chỉ đi theo hai người bạn mà không làm gì cả.
“Gian hàng thứ mười sáu, đây rồi”, Alex lầm bầm với bản thân, ngoắc tay gọi hai người bạn lại gần. Đây chỉ là một sạp hàng với tường tôn, hàng khung thép tạo thành khối hộp rộng khoảng sáu mét vuông. Thậm chí không có cửa sổ, cửa ra vào rất tạm bợ với chỉ một tấm tôn ghép thủ công với “bức tường”, được khoét một lỗ hình vuông để luồn sợi dây xích to bản qua, khóa lại.
Alex cúi xuống, soi kĩ vào chiếc khóa ở trên sợi xích, rồi anh soi vào bên trong qua lỗ trống hình vuông.
“Alex, cẩn thận!”
Danny đột nhiên hô to, Alex giật mình quay lại, chưa kịp hiểu chuyện đã cảm thấy đầu óc choáng váng. Một ai đó vừa đánh vào đầu anh, và Alex đổ sụp xuống đất. Anh nhắm tịt mắt lại, nhăn nhó vì đau, cơn buốt từ trên đầu chạy thẳng khắp người anh, khiến anh khó thở.
“Dừng lại ngay!”, Hoàng Thái Thành hô lên, lao vào bóng đen vừa chạy khuất sau gian hàng. Có vài tiếng vật lộn, một âm thanh lớn vang lên như thể có ai đó vừa đập vào thành tôn của gian hàng. Danny chạy về phía Alex, soi sáng để tìm kiếm vết thương của anh. Anh bị thương ở gần tai trái, máu chảy ướt đẫm một bên vai áo. Không rõ anh bị đánh bởi thử gì, có nặng không, Danny ngay lập tức cởi luôn áo phông của mình để cầm máu cho Alex.
Hoàng Thái Thành quay lại, kéo theo một thân hình đồ sộ. Hoàng Thái Thành có lẽ là người duy nhất ở đây học võ tự vệ một cách tử tế. Anh đã tóm được kẻ vừa hành hung Alex.
Alex thở hổn hển, cơn buốt giá không làm anh mất đi sự bình tĩnh. Đôi mắt anh mờ đi một chút, nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo để nhận thức mọi việc. Alex túm chặt cánh tay của Danny, một tay giữ áo trên đầu mình để cầm máu, tự nhấc bản thân dậy khỏi mặt đất. Anh có choáng một chút khi đứng lên vì mất máu, liền nhắm mắt lại định thần, cuối cùng cũng lấy lại được cảm giác.
Alex chậm chạp đi đến chỗ Hoàng Thái Thành. Danny ở đằng sau, giơ điện thoại lên để soi kĩ người đàn ông đang bị khóa cứng bởi Hoàng Thái Thành. Kẻ đó quay đi một cách hằn học khi bị ánh sáng chiếu vào mặt. Nhưng Alex thấy rõ mái tóc nâu vàng lòa xòa dưới ánh sáng mù mịt của điện thoại.
Anh đã tìm thấy Đường Viễn.
Theo lời Antonio Lefebvre, Đường Viễn không có nơi ở cố định, chỉ thường xuyên ăn trộm những thứ nhỏ lẻ như đồ trang sức rồi mang đi bán lại. Gã tự mình dựng một gian hàng ở khu chợ tạm như một kiểu kinh doanh bất hợp pháp để bán những thứ mình trộm được lấy tiền. Gã đã làm điều này suốt mấy tháng nay, không dám làm những vụ trộm cắp lớn vì sợ rằng một khi bị lộ tẩy, gã sẽ tiêu đời. Gã dùng gian hàng này như nơi trú ẩn, buổi sáng gã có thể đi khắp nơi để “hành nghề”, chỉ đến tối, khi nơi này vắng không còn một bóng người, gã mới trở về để nghỉ ngơi.
Alex vẫn còn choáng váng vì mất máu. Đường Viễn tấn công anh bằng một cục gạch vụn nhặt dưới đất. Có lẽ nó chỉ đủ để khiến anh bị rách da đầu và chảy máu chứ không đủ làm tổn thương não bộ của anh. Alex không cảm thấy u mê, ngược lại, anh vẫn biết rõ mình cần phải làm gì với tên này.
“Đường Viễn, phải không?”, Alex thở nhẹ, hơi thở của anh hơi dồn dập nhưng anh vẫn giữ vững thái độ lãnh đạm của mình. Không có quá nhiều thù hận ở Alex như Danny nghĩ.
“Bọn mày là ai?”, Đường Viễn vẫn giữ nguyên vẻ hằn học khó gần, vùng vằng muốn chạy khỏi Hoàng Thái Thành, nhưng hai tay gã đã bị anh quản lý bẻ quặt ra phía sau, giữ chặt. Gã rốt cuộc vẫn chỉ là một kẻ không đọ được sức với những người khỏe mạnh.
Alex chậm chạp ngồi xuống, những cử động đột ngột vẫn khiến anh hơi choáng váng. Anh nheo mắt lại, nhìn thẳng vào Đường Viễn. Cơn nhức đầu khiến anh khó tập trung, nhưng anh biết mình phải chống lại nó.

“Anh biết Phan Hải Đình phải không?”, Alex hạ giọng hỏi, không quên mở điện thoại lên và để gã xem được hình nền điện thoại là Phan Hải Đình. Gã nhìn rất kĩ, lắc đầu.
“Không biết.”
Alex gật đầu, chậm rãi cất điện thoại. Rồi đột nhiên, anh vung tay đấm thẳng vào mặt gã. Cú đấm của anh khiến gã bắn người về phía sau, đổ vào người Hoàng Thái Thành. Anh quản lý đã phải chống hẳn chân xuống đất để dựng gã lên.
“Đó là vì đã hạ nhục bạn gái tôi”, Alex lạnh lùng tuyên bố, chao đảo một chút khi phải dùng sức. Máu đã đông lại trên mặt anh, mùi tanh khiến anh khó chịu.
“Mẹ kiếp, tao không biết bạn gái mày!”, Đường Viễn gào lên chửi bới, muốn xông về phía Alex nhưng không được. Alex dúi trả chiếc áo phông cho Danny, bước đến, xốc ngực áo gã và kéo giật gã lên. Gã vẫn còn vẻ cứng đầu, tuy hơi sợ hãi một chút. Cú đấm của Alex khiến gã xây xẩm mặt mày, gò má tím ngắt lên và khóe môi rách ra, rỉ máu.
“Tao đã tìm đến tận chỗ ở của mày, mày vẫn còn muốn đánh giá thấp tao à?”, Alex nghiến răng rít lên, đôi mắt anh đục ngầu giận dữ, mọi thứ trong cơ thể anh bùng lên cháy như bị thiêu đốt, “Tao đến đây không phải để đánh mày, tao chỉ muốn hỏi mày một câu: mày có biết Phan Hải Đình không?”
“Alex, đừng đe dọa, không ích gì đâu!”, Danny mặc lại chiếc áo phông dính đầy máu lên người, tiến đến kéo Alex lùi lại. Anh vẫn găm chặt mắt mình vào mắt gã. Gã không hề lung lay dù chỉ một chút.
“Cậu phải bình tĩnh lại mới khiến hắn ta nói ra điều cậu muốn”, Danny nói với một mình Alex, bằng tiếng Pháp. Alex hằn học quay đi, sự hung dữ của anh lần đầu Hoàng Thái Thành được chứng kiến. “Những kẻ bị đe dọa thường cũng sẽ xù lông lên để thể hiện sự cứng rắn của mình. Hắn sẽ không xuống nước trước đâu.”
Alex chửi thề một tràng bằng tiếng Pháp, nhắm mắt lại khi choáng váng đột ngột. Quả thật, giận dữ chỉ càng khiến anh đau nhức thêm, và kiệt sức nhanh hơn. Anh đã tự nhắc bản thân phải dùng trí óc để đấu lại với kẻ thù, không được để cơn giận làm lu mờ ý thức. Hành động bạo lực sẽ luôn dẫn đến các hành động bạo lực khác, và anh sẽ mãi mãi không có được điều mình mong muốn.
“Đường Viễn”, Alex nhắc lại tên gã một lần nữa, đứng khá xa gã, nhìn thẳng vào gã, “Mày có biết người đàn ông Pháp nào khi còn ở trong thế giới ngầm của mày không?”
Đường Viễn làm vẻ mặt không bận tâm đến lời nói của Alex, nhưng đôi mắt gã lại giãn ra bất ngờ. Alex đã tự tìm thấy câu trả lời.
“Tao tìm được mày nhờ có ông ấy”, Alex tiếp tục, “Tao muốn có một giao kèo với mày, mày muốn nghe chứ?”
Đường Viễn gườm gườm nhìn Alex, không đáp. Tuy nhiên mọi giác quan của gã hướng về phía Alex, và anh biết điều đó có lợi cho mình.
“Mày sắp được xóa án tích và trở về làm một tên trộm cắp tự do. Nếu cảnh sát lần ra mày và bắt giữ mày, mày sẽ dành bảy năm tới trong tù, và sẽ rất lâu nữa mới thoát ra được, vì mày không còn người chống lưng. Mày sẽ phải tự gánh lấy hậu quả. Tao là người có thể dìm mày xuống, nhưng tao sẽ chọn cách giúp đỡ mày, chỉ cần mày giúp tao một việc mà thôi.”
Hoàng Thái Thành lo lắng nhìn Alex, không dám chắc ngôi sao của mình đã lún sâu đến đâu vào chuyện này. Anh đương nhiên không hề muốn Alex nối lại các mối quan hệ ngầm dạo trước, Alex sẽ tiêu đời. Còn Alex lại đang sử dụng nó để cứu Phan Hải Đình.
“Làm sao tao tin mày?”, Đường Viễn rốt cuộc cũng lên tiếng. Gã có vẻ lung lay trước Alex, tất cả chỉ vì gã biết mối quan hệ giữa Alex và Antonio Lefebvre là thật. Người thường không đời nào dễ dàng chỉ điểm được gã như thế.
“Mày sẽ tin tao, vì tao sắp sửa đặt hết niềm tin vào mày”, Alex hạ giọng, đến gần gã, lông mày của anh gần như thẳng hàng, đầu anh đang đau nhức dữ dội, “Tao có thể hứa danh dự, cảnh sát sẽ không thể nào buộc tội mày, họ chỉ cần kẻ chủ mưu mà thôi. Nếu mày không nói ra, mày sẽ là người gánh tội, bất kể mày thanh minh thế nào. Vì Chúa, cảnh sát đã nhận diện được và đang truy lùng mày khắp nơi rồi. Tao là cơ hội cuối cùng của mày đấy, Đường Viễn.”
Đường Viễn bắt đầu để lộ sự sợ hãi. Gã không nghĩ cảnh sát tìm được mình nhanh đến vậy. Gã đã vô cùng cẩn thận khi làm việc, ngay cả những chiếc camera cũng không thể ghi lại được khuôn mặt gã. Điều gì khiến cảnh sát mò ra tung tích gã? Tên ngoại quốc lạ mặt này liệu có đang lừa gã vào tròng?
“Tao không có thời gian đâu”, Alex khá sốt ruột khi trời hửng dần. Đã hơn bốn rưỡi sáng. Anh phải trở về và che giấu cái đầu be bét máu này, trước khi người ta thức dậy đi làm và có ai đó nhận ra anh, “Đường Viễn, người ra đây buôn bán sẽ đến rất sớm. Nếu không nhanh chóng, mày sẽ ngồi sau song sắt trước khi kịp quyết định xem có nên tin tao hay không đấy.”
“Được rồi, có một cô gái!”, Đường Viễn bị Hoàng Thái Thành bẻ tay giục giã, đau đớn hô lên. Chính Hoàng Thái Thành cũng sốt ruột thay Alex, “Tôi gặp cô ta vô tình trên đường khi cô ta thấy tôi lừa một người ăn xin. Cô ta muốn thuê tôi ăn trộm một thứ từ một người, trả tiền công hậu hĩnh và sẽ không tố cáo cho ai hành vi lừa đảo vừa rồi của tôi. Và tôi đồng ý..”
“Cô gái đó tên là gì?”, Alex nheo mắt, một cơn choáng nữa vừa ập đến với anh. Anh đã mất khá nhiều sức rồi. Anh nghĩ mình sắp không đứng vững.

“Cô ta không xưng tên, nhưng sau đó tôi phát hiện cô ta là người dẫn chương trình của đài truyền hình… Người mà cô ta thuê tôi hãm hại cũng là một người nổi tiếng, nhưng tôi không hề được biết từ trước…”
“Nạn nhân của anh là Phan Hải Đình phải không?”, Hoàng Thái Thành dí hỏi khi thấy sự chập chờn của Alex. Gã gật đầu, mồ hôi túa ra.
“Đầu tiên cô ta thuê tôi phá hỏng phanh của chiếc xe mà cô gái kia sử dụng, dàn dựng thành một tai nạn ngoài ý muốn. Tôi vốn không muốn hại đến tính mạng ai nên chỉ phá hỏng ống dẫn phanh mà thôi, cùng lắm cô gái ấy sẽ nhận ra khi cho xe ra khỏi chỗ dốc đầu tiên, nhưng cô gái đó lại lái xe quá cẩn thận, không lái nhanh nên hoàn toàn không nhận ra phanh không hoạt động…”
“Nên mày chặn chiếc xe ở dưới chân cầu vượt để gây tai nạn cho cô ấy?”, Alex gằn giọng, đôi mắt anh bùng lên ngọn lửa hận thù. Anh đã quá mệt mỏi vì vết thương, nhưng hơi thở của anh lại gấp gáp như một vận động viên điền kinh vậy.
“Không phải ý của tôi, là ý của kẻ đã thuê tôi!”, Đường Viễn lắc đầu vì đau khi Hoàng Thái Thành liên tục ấn cánh tay gã quặt về phía sau, “Cô ta nói phải để cho cô gái kia đâm vào đâu đấy nếu không sẽ gây tai nạn liên hoàn và cảnh sát sẽ điều tra rất lâu. Cô ta sợ cảnh sát sẽ tìm ra nguyên nhân. Nếu chỉ một mình cô gái kia gặp tai nạn, cảnh sát sẽ kết luận rằng cô ấy bất cẩn, vậy thôi.”
“Đúng vậy, vụ tai nạn đó đã gần như bị dẹp sang một bên rồi”, Hoàng Thái Thành nhìn Alex, “Miêu tả về chiếc Ford quá mơ hồ, kèm theo không có tố tụng gì từ phía Hải Đình và người lái motor nên vụ đó được cho là tai nạn thông thường vì lí do bất cẩn. Cảnh sát chỉ theo đuổi vụ đột nhập vì nó là vụ án hình sự mà thôi.”
Alex nhắm mắt, gật đầu. Anh đang cố kìm nén cơn giận. Anh thật sự thấy bản thân mình đúng vì đã mạo hiểm tất cả để tìm hiểu sự thật. Nếu chỉ ngồi đó mà chờ đợi cảnh sát, người yêu anh sẽ mãi mãi bị oan.
“Chiếc Ford đó là của anh?”, Hoàng Thái Thành thay Alex hỏi tiếp. Gã lắc đầu liên tục.
“Xe đó là của kẻ thuê tôi. Cô ta đưa cho tôi và nói tốt hơn hết tôi nên gây tai nạn để phá nát chiếc xe, xóa dấu vết. Nhưng cô gái kia lại tránh được và đâm xe vào cây nên tôi phải mạo hiểm lái xe đi. Tôi chưa có bằng lái nên không dám lái chiếc xe đó quá lâu trên đường vì một đầu xe đã bị móp khi xe của cô gái kia va đập vào. Tôi định lao xe xuống sông nhưng kẻ thuê tôi đã yêu cầu tôi mang đến tiệm sửa xe, sửa sang toàn bộ và sơn màu mới. Cô ta nói lao xe xuống sông thì cảnh sát vẫn sẽ trục vớt được. Nếu có một tí liên hệ nào giữa chiếc xe và vụ tai nạn kia, cô ta sẽ chết chắc.”
“Bạch Thiên Thư có một chiếc Ford Sedan màu trắng”, Alex nói với Hoàng Thái Thành, nhăn mặt chịu đựng. Cơn đau buốt ở đầu đang tra tấn anh. “Vậy có nhớ biển số xe không?”
“Không, tôi không để ý”, Đường Viễn có vẻ gấp gáp khi thấy trời sáng dần. Gã sợ hãi những người đi buôn sớm gặp gã trong hoàn cảnh này. Dù vậy, Danny đã quanh quẩn gần chiếc Cadillac, để ý mọi ngả đường xung quanh. Vì không hiểu cuộc nói chuyện của họ, anh chàng DJ quyết định tự trở thành người canh gác.
“Không quan trọng, ta có thể tự kiểm chứng sau”, Hoàng Thái Thành nói nhanh với Alex, hỏi tiếp Đường Viễn, “Có phải anh cũng là người gửi thùng hoa?”
“Thùng hoa nào? Tôi chỉ phá hỏng xe, dàn dựng ra vụ tai nạn và ăn trộm chiếc laptop mà thôi!”, gã tự động khai ra hết, Alex thật sự mệt mỏi. Anh ngồi bệt xuống đất, không nói một lời.
“Tội của anh đủ để bóc lịch chục năm nữa rồi, chết tiệt!”, Hoàng Thái Thành dí cho Đường Viễn quỳ xuống ngang tầm Alex. Anh quản lý khá lo lắng khi Alex ngày càng suy sụp, xanh xao. Có vẻ mất máu và dùng nhiều sức lực khi tức giận khiến Alex đang dần kiệt sức.
“Tôi không muốn làm nhiều như vậy, nhưng cô ta trả cho tôi rất nhiều tiền!”, gã hô lên, nhăn mặt vì đau. Hai cánh tay gã đang rụng rời, “Tôi chỉ làm theo lời cô ta mà thôi! Khi lấy xong những bức ảnh và chỉnh sửa nó, tôi có đòi cô ta nhiều tiền hơn một chút. Cô ta từng dọa sẽ phanh phui chuyện lừa đảo của tôi, nhưng không dám vì tôi có bằng chứng tố cáo ngược cô ta thuê tôi làm điều ác…”
“Khoan đã”, Alex đột ngột lên tiếng, nhìn gã, “Có bằng chứng ư?”
“Có, tất nhiên tôi phải có cái để uy hiếp cô ta rồi!”, gã gào lên, “Tôi vẫn còn giữ những tin nhắn cô ta gửi dưới dạng ảnh chụp màn hình, và cả những bức ảnh gốc của cô gái kia trước khi bị chỉnh sửa thành ảnh khỏa thân nữa!”
“Chúng ở đâu?”, Hoàng Thái Thành ấn gã xuống sâu một tí. Gã kêu oai oái.
“Trong USB, túi áo khoác của tôi… Nó ở trong kia…”
Gã nhìn vào gian hàng làm bằng tôn của mình. Nó vẫn được khóa kín.

“Chìa khía đâu?”, Hoàng Thái Thành nhìn quanh, giữ tay gã bằng một tay, dùng tay còn lại lục tìm khắp người gã.
“Làm rơi đâu đó rồi. Tôi ngủ ở ngoài chứ đâu có ngủ trong gian hàng đó!”
“Tại sao anh lại tấn công An Lôi?”
“Vì tiền tôi để toàn bộ bên trong. Tôi nghĩ các người là những kẻ đến nhòm ngó tiền của mình.”
“Không có chìa khóa thì anh định vào bằng cách nào?”
“Tôi sẽ phá khóa. Đó là nghề của tôi mà.”
“An Lôi”, Hoàng Thái Thành nhìn Alex, “Có lẽ nên để hắn ra và…”
“Không cần”, Alex đáp gọn, quay đầu chậm rãi tìm Danny. Anh chàng DJ còn đang tựa mình vào thân xe và hút thuốc. Khi thấy Alex giơ tay lên, Danny tiến về phía họ.
“Chuyện gì thế?”, Danny nhìn quanh một lượt, hỏi bằng tiếng Anh, “Alex, cậu cần phải vào bệnh viện ngay bây giờ.”
Alex phẩy tay, hất cằm về phía gian hàng bằng tôn bị khóa kín. Danny nhìn theo, hiểu ngay câu chuyện.
“Cần tôi phá khóa?”, anh hỏi lại Alex. Alex chỉ gật đầu. Dường như anh đã quá mệt để nói.
“Vậy canh chừng người qua lại đi”, Danny để lại một câu, đứng dậy, vòng về phía chiếc Cadillac. Anh mở cánh cửa bên người lái, lấy trong ngăn đựng gạt tàn hai thanh thép nhỏ. Một trong hai thanh đã được uốn cong phần đầu.
Danny quay lại, nhìn ngắm. Loại khóa này là khóa thông thường, loại phổ thông, không hề khó. Danny ngậm điếu thuốc cháy dở trên môi, ngồi xổm và bắt đầu thò hai thanh thép vào lỗ khóa. Nếu còn sức, Alex chắc chắn sẽ giải thích cho Hoàng Thái Thành rằng hồi anh và Danny còn học trung học ở Pháp, Danny thường xuyên phá khóa cánh cửa dẫn đến kho sách thư viện, nơi trao đổi mua bán cần sa của đám học sinh hư hỏng. Danny có thể đối phó với mọi loại khóa, trừ khóa điện tử. Hiệu trường ngôi trường đó đã đánh hơi ra và thay đủ mọi loại khóa, rình mò mọi lúc, nhưng không thể nào đánh bại được Danny hay bắt quả tang bất cứ ai. Sau khi Alex chuyển hẳn đi một thời gian, Danny cũng ngừng việc đột nhập vào các căn phòng khóa kín ở trường và biến thành tụ điểm. Đơn giản vì anh cũng nghĩ giống Alex, phải từ bỏ để đi theo đam mê. Tuy vậy, khả năng mày mò phá khóa của Danny không hề thui chột chút nào. Anh có thể dùng mẹo để mở cánh cửa một chiếc xe hơi đang khóa.
Mất khoảng năm phút để Danny mở được khóa. Chiếc khóa sắt rơi bộp xuống đất, kéo theo hàng xích nằm thành một đám dưới chân Danny. Đường Viễn nhìn chàng DJ người Pháp, miệng há hốc, gã tin tưởng rằng Danny là một tay sai nào đó của ông trùm tóc bạc, cảm thấy thêm vài phần nể sợ.
Danny mở cánh cửa tôn, bên trong tối như hũ nút. Anh phải dùng điện thoại của mình để soi đường.
“Để hắn ta đi”, Alex lại nói với Hoàng Thái Thành, nhìn vào mắt gã một lần nữa. Alex tin chắc rằng gã đã hoàn toàn không còn ý đồ chống đối họ.
Đường Viễn được tự do, hai cánh tay mỏi như, tê rát. Gã không chống nổi tay để đứng dậy, Hoàng Thài Thành lại phải kéo gã lên. Gã đi như kẻ vô thần vào trong gian hàng bằng tôn, với Hoàng Thái Thành đi sát phía sau. Gã luống cuống tìm công tắc bóng đèn vàng được mắc sơ sài bên trong, nhào về phía đám quần áo xếp thành một nhúm ở góc gian hàng. Gã khổ sở lục tìm từng cái áo với hai bàn tay run rẩy tê buốt, cuối cùng cũng tìm được một cái USB nhỏ gọn bằng hai đốt ngón tay.
“Đây… là bằng chứng”, gã giơ lên cho Danny, nhưng anh người Pháp không hiểu gì, nhìn lại Hoàng Thái Thành. Gã vì thế run run giơ chiếc USB trước Hoàng Thái Thành, nói nhanh, “Trước khi các người lấy nó, hãy đảm bảo là sẽ không giao nộp tôi cho cảnh sát.”
“Tôi đảm bảo”, Hoàng Thái Thành nói giọng chắc nịch, “Chúng tôi chỉ cần biết người chủ mưu, nhiệm vụ của anh tới đây là xong rồi. Tuy nhiên vì anh cũng đã gián tiếp làm hại tới người của chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể hứa sẽ không giao nộp anh cho cảnh sát, chứ không thể bảo vệ anh được. Anh chắc chắn sẽ không bị cảnh sát bắt vì tội mưu sát và trộm cắp tài sản, nhưng không chắc cảnh sát sẽ không bắt anh vì tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản đâu.”
“Đừng dạy tôi phải sống thế nào, đó là nghề của tôi rồi”, Đường Viễn rụt tay lại một chút, có vẻ không tin tưởng trước những gì Hoàng Thái Thành vừa cam kết. Gã nhìn ra phía ngoài, nơi Alex đang ngồi sụp dưới đất, một mình, mệt mỏi và khánh kiệt. Gã đứng dậy, khiến Hoàng Thái Thành bất ngờ định động thủ.
“Tôi muốn nói chuyện với cậu kia”, gã nói nhanh trước khi Hoàng Thái Thành định tung đòn nốc ao gã lần nữa. Anh quản lý nhìn Alex, lùi sang một bên để qua đi trước rồi bám sát theo sau. Danny chỉ đi theo họ, không can dự vào một vấn đề gì. Tuy nhiên anh DJ vẫn cảm thấy Alex thật sự cần đi viện.
Gã đến trước mặt Alex, anh còn không buồn nhìn lên. Máu đã đông lại thành cục dọc theo thái dương xuống cằm anh, và Danny có thể nói rằng Alex đã chảy rất nhiều máu.
“Có USB chứ?”, Alex khàn khàn hỏi, giọng nói của anh cũng nhỏ hơn và đục ngầu hơn. Anh sẽ ngất vì mất máu, nếu còn tiếp tục phải ngồi lại đây. Chưa kể vết thương của anh có thể nhiễm trùng, bởi anh chưa hề được cầm máu đúng quy chuẩn.
“Cậu nói cậu sẽ đảm bảo cảnh sát không bắt được tôi”, gã nói với Alex, “Tôi không tin cậu. Cảnh sát đã biết tôi là người làm rồi, họ sẽ tìm ra tôi trong nay mai mà thôi.”

Alex không đáp. Anh quá mệt để đôi co. Anh không muốn đánh đấm gì nữa, nhưng nếu phải dùng bạo lực để đoạt lấy thứ bằng chứng quý giá hiếm hoi của Đường Viễn, anh sẽ không bỏ lỡ cơ hội.
“Nếu cảnh sát tìm đến tôi và tôi không có thứ này trong tay, tôi sẽ, đúng như cậu nói, bị kết tội và trở thành kẻ chủ mưu, bất kể sự thật rằng tôi chỉ làm thuê cho kẻ khác. Cô ta sẽ bưng bít bằng tiền để tôi lãnh hộ hậu quả, tôi sẽ không còn cơ hội được giải thoát nữa.”
Khóe môi Alex khẽ nhếch lên. Gã nói đúng đấy chứ, sẽ là cực kì mạo hiểm cho gã nếu gã đưa cho Alex chiếc USB. Gã không quen biết Alex, gã không biết liệu Alex sẽ dùng USB theo đúng mục đích tìm ra kẻ chủ mưu, hay chỉ lừa gã lấy USB để gã gánh tội cho kẻ đã thuê mình. Alex không có gì để chứng minh bản thân mình, nhưng anh cũng không thể đến đây rồi trở về tay trắng. Anh đã mạo hiểm tất cả mọi thứ cho giây phút này. Anh sẽ không làm Hải Đình của anh thất vọng.
“Đường Viễn”, Alex thở hổn hển, vẫn không hề nhìn lên, “Ông đã yêu bao giờ chưa?”
Gã đứng im, đây là câu trả lời nằm ngoài dự tính của gã. Đường Viễn không đáp lại. Một tên trộm cắp, một tên lừa đảo như gã, ai có thể yêu nổi gã?
“Hải Đình… bây giờ… là tất cả đối với tôi”, Alex tiếp tục, không màng đến sự im lặng, “Tôi không cần… ông tin tôi… Tôi vẫn sẽ… chiếm lấy nó… bằng mọi cách… vì cô ấy…”
“Alex, cậu cần phải đến bệnh viện, mọi thứ đang tồi tệ dần rồi”, Danny đến bên cạnh Alex, nói một tràng tiếng Pháp, Alex nhắm mắt, lắc đầu.
“Không đi… khi chưa… có nó”, Alex lúc này mới ngước lên nhìn gã. Anh bị chóng mặt trước hành động nhỏ con ấy, chao đảo, phải dặn lòng mình rằng anh vẫn còn rất ổn.
Hoàng Thái Thành sốt ruột nhìn đồng hồ, năm giờ năm phút sáng. Đành vậy, anh sẽ ra tay để đoạt lấy chiếc USB. Phải kết thúc mọi thứ để đưa Alex đến bệnh viện khâu vết thương và nghỉ ngơi trước khi Alex gục ngã. Chuyện này nằm ngoài tính toán của họ, và họ cần phải dứt khoát một lần thôi.
“Tôi sẽ đưa nó cho cậu”, Đường Viễn đột ngột lên tiếng khi Hoàng Thái Thành vừa mới quyết định xong việc sẽ dần cho gã một trận nhừ tử, “Và tôi cũng sẽ rời khỏi đây ngay lập tức. Tôi sẽ đến nơi không ai tìm ra tôi, dù có thể tôi sẽ nhớ nơi trú ẩn này của mình. Nhưng nếu cảnh sát tìm ra tôi mà tên của bạn gái cậu được nêu ra, tôi sẽ tìm cậu tính sổ trước đấy, cậu nhóc ạ.”
Nói rồi gã thả chiếc USB vào bàn tay xòe ra của Hoàng Thái Thành.
“Các cậu nên đưa cậu ta đến bệnh viện. Tôi cam đoan những gì có trong USB là thật. Tôi đã tin tưởng các cậu rồi, nên các cậu phải tin tưởng tôi.”
Hoàng Thái Thành lẫn Alex đều không đáp, còn Danny làm ngay việc cần làm lúc đó: quàng tay Alex qua vai và xốc anh đứng dậy, đưa vào trong chiếc Cadillac.
“Tôi xin lỗi vì đã khiến cậu bị thương. Và cũng xin lỗi vì đã gián tiếp hại bạn gái cậu.”
“Anh nên nói ít thôi và đi ngay đi”, Hoàng Thái Thành nói với gã trước khi lên xe, “Chúng ta đều đã mạo hiểm đặt niềm tin ở nhau, vậy thì đừng làm gì để phá vỡ niềm tin ấy. Sẽ không hay cho anh nếu đụng vào người nổi tiếng đâu.”
“Tôi sẽ nhớ rằng mình chưa hề gặp các cậu”, gã nói, đoạn chỉ tay về hướng dân cư, “Đi khoảng một trăm mét, rẽ phải và đi hết đường, có một trạm xá ở cuối con phố. Nếu không muốn bị lộ thì hãy vào đó, hỏi gặp cô y tá Linh Lan. Cô ấy sẽ giúp bạn các cậu nhanh khỏi.”
Hoàng Thái Thành khựng lại một chút, gật đầu.
“Cảm ơn, người lạ mặt.”
Chiếc Cadillac phóng đi, chỉ còn mình gã đứng nhìn theo. Gã cũng đã từng yêu, yêu một cô y tá luôn dịu dàng lau đi những vết sẹo trên cơ thể gã. Cô ấy là người duy nhất không bao giờ ghê tởm hay sợ hãi khi gã xuất hiện. Cô ấy luôn mềm mại như một vì sao tinh khiết. Cũng chính vì thế, cô ấy không dành cho gã. Gã không xứng đáng được hưởng tình yêu.
Gã nhìn thấy bản thân mình trong chàng trai đang yêu kia. Gã thấy sự tức giận và vẻ xốc nổi nóng tính của chàng trai ấy. Chàng trai ấy thật phi thường, mạo hiểm cả tính mạng để đi tìm gã, để tìm mọi cách bảo vệ người mình yêu.
Với gã, chỉ cần như vậy là đủ. Tình yêu đã chiến thắng tất cả.
Gã đã biết tình yêu thuần khiết là có thật. Nó đơn giản chỉ là sẵn sàng hi sinh mọi thứ mình có để người mình yêu được hạnh phúc. Gã đã may mắn chứng kiến tình yêu đó, đến và đi mãnh liệt như cơn lốc xoáy cuồng say trước mặt gã.
Dù có phải nộp mạng mình cho cảnh sát, gã cũng cam lòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.