Đọc truyện Bạn Diễn [Partner] – Chương 52
Mọi chuyện hóa ra không như Alex nghĩ.
Anh vốn đã xác định cuộc chơi này chỉ có anh và Phan Hải Đình chống lại dư luận, cuối cùng mọi chuyện xảy ra theo chiều hướng khác đến không ngờ. Đoạn băng quay cuộc phỏng vấn nho nhỏ của Alex tại phim trường được tung lên hoàn chỉnh, không cắt xén chút nào, và từng biểu hiện giận dữ của Alex trước việc mọi người cười trên nỗi đau khổ của người khác trong quá khứ khiến không ít người đồng cảm với anh và cùng anh phẫn nộ. Alex làm dấy lên một cuộc tranh cãi giữa việc đổ lỗi cho nạn nhân và việc đào bới chuyện quá khứ của một người rồi tỏ ý miệt thị nó. Người hâm mộ của Alex và Phan Hải Đình đương nhiên rất ủng hộ thần tượng của họ, nhưng không chỉ thế, nhiều người khác dù không hâm mộ cũng đã đứng về phía họ. Không ai còn quan tâm đến việc liệu có chính xác Phan Hải Đình là cô gái trong bài báo bị tung lan tràn trên facebook không; họ chuyển sang lên án những kẻ đã xâu xé và cười trên câu chuyện ấy. Trong bất kể hoàn cảnh nào, không một ai là không đau lòng khi phải kiện chính người thân của mình với tội danh nhục nhã và đáng lên án như thế. Dù người trong cuộc có phải Phan Hải Đình như đã bị tố cáo không hay là một người khác thì cô gái ấy cũng chỉ là nạn nhân, một người đã mất khả năng chống cự trước người thân của mình. Đã có quá nhiều nạn nhân bị xâm hại tình dục lấy hết can đảm tố cáo kẻ hiếp dâm, đấu tranh cho bản thân, nhưng lại bị lên án ngược bởi dư luận chỉ vì họ cho rằng đó là tội lỗi của cô gái khi khiến kẻ hiếp dâm nảy sinh ham muốn. Alex không chỉ bảo vệ cô mà đã gián tiếp bảo vệ rất nhiều người vốn đang bị bắt nạt trong tư tưởng như thế. Thay vì Alex trở thành “hình tượng ngôi sao hư hỏng” như anh nghĩ khi anh công khai nói về quá khứ của mình, anh lại biến thành một “người hùng”. Thậm chí lượng fan hâm mộ của anh còn tăng cao hơn nữa vì tình yêu mà Alex dành cho Phan Hải Đình khiến họ cảm động. Tin đồn chia tay và cả tin đồn “giả vờ hẹn hò để PR phim” trước kia đã hoàn toàn vì thế mà bay biến. Lần này, Alex chỉ cần một phát đạn cũng xuyên thủng bốn tấm bia.
Ngày hôm sau ở phim trường, tâm trạng cô thoải mái hơn một chút. Không còn những người bám theo cô từ bãi đỗ xe vào đến tận điểm quay chỉ để hỏi “Hải Đình, cô có phải cô gái bị tố đã kiện anh trai mình ra tòa vì tội hiếp dâm không?”. Thay vào đó, họ hỏi về cảm nghĩ của cô trước những lời phát biểu của Alex. Alex vẫn như mọi ngày, ôm cô sát vào mình và lấy thân mình che cho cô vào đến tận phim trường. Ngày trước, Vương Khả là người thường xuyên đi đằng trước để dẹp đám đông, hai bên cô là hai nữ nhân viên bảo vệ. Giờ đây Alex không cho bất cứ ai đến gần cô, ngoại trừ anh. Anh khẳng định với Vương Khả như vậy, vì anh đã biết nỗi sợ đàn ông của cô. Từ khi yêu Alex, cô không còn mấy ác cảm đến mức xa lạ với người khác giới, đã dám ngồi gần hoặc chạm vào những người nam giới một cách chừng mực như bắt tay hay vỗ vai. Ngay cả khi họp báo và chụp ảnh chung với cả dàn diễn viên, cô cũng đã tự tin đứng giữa Alex và nam phụ phản diện, không còn kiểu nép về bên Alex và khiến nam diễn viên còn lại cảm thấy “bị ra rìa”. Alex giúp cô khá nhiều để vượt qua mặc cảm, và cô biết tất cả đều xuất phát từ tình yêu của anh. Cô đã ở bên cạnh Vương Khả suốt tám năm nhưng không hề vượt qua được nỗi sợ, bởi Vương Khả không giúp cô được theo kiểu Alex đã và đang làm. Dù sao Vương Khả cũng là người đàn ông chuẩn bị kết hôn, không thể nào tiếp xúc với cô quá mức thân mật.
Khi họ đang nghỉ giữa cảnh quay, Vương Khả vẫy tay gọi Phan Hải Đình lại gần. Alex còn đang ở cùng stylist để chỉnh sửa một lỗi trên trang phục diễn. Cô lại gần Vương Khả, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào stylist Dương Khánh Linh.
“Có chuyện gì thế anh?”
“Người bạn của anh vừa báo tin, cảnh sát đã tìm ra kẻ mang laptop của em đến tiệm cầm đồ.”
“Thật hả?”, cô thốt lên đầy sửng sốt, kéo tay Vương Khả đi ra xa một chút, “Là ai vậy? Làm sao họ tìm ra?”
“Họ đối chiếu dấu vân tay trên laptop nhiều lần với hồ sơ tội phạm, vô tình nó trùng khớp với một dấu vân tay của một tên trộm từng ngồi tù năm tháng vì đột nhập vào nhà một tỉ phú để trộm tiền nhưng không thành”, Vương Khả nói nhỏ, “Điều này rất vô tình vì cảnh sát từng tìm lại kẻ đó từ các camera giám sát trên đường, có một camera ghi lại cảnh một trong số những người vào tiệm cầm đồ để cầm laptop sau khi lấy tiền đã đi ngay về góc phố mua vé số nhưng lại lừa người bán vé số để cướp đoạt rồi bỏ đi. Người bán vé số sau đó đã trình báo lên cảnh sát, và miêu tả của người bán vé số trùng khớp với hình ảnh ở camera giám sát tòa nhà mà chúng ta đã nộp cho cảnh sát. Cảnh sát nghĩ một kẻ lừa đảo trắng trợn được như vậy chắc chắn đã từng phạm tội và đã từng bị bắt rồi, bởi hắn che giấu khuôn mặt kĩ lắm, camera trên đường không ghi lại được khuôn mặt, chỉ thấy một người đội mũ lưỡi chai lùm xùm che kín mặt, hắn ta cũng biết camera giám sát ở đoạn nào nữa nên hay quay lưng về hướng đó. Họ bắt đầu thu lượm dấu vân tay trên chiếc laptop, cả dấu vân tay của chủ tiệm cầm đồ, anh cũng đã gửi cho họ một ly uống nước của em để xác thực dấu vân tay đấy. Có ba dấu vân tay, hai trong số đó là của em và của chủ tiệm cầm đồ, còn lại họ tìm kiếm trên kho lưu trữ hồ sơ tội phạm và ra được dấu vân tay của một người tên là Đường Viễn.”
“Đường Viễn”, cô lẩm bẩm, nhắm mắt lại như muốn ghi nhớ cái tên đó trong đầu, “Họ có tìm ra hắn không?”
“Họ chưa tìm được. Hiện tại cảnh sát mới chỉ dùng ảnh trong hồ sơ tội pham của hắn để người chủ tiệm cầm đồ xác minh lại người mà thôi. Hắn đã mãn hạn tù lâu rồi, gần hết hạn xóa án tích, không có ai theo dõi xem hắn đang ở đâu.”
“Làm sao để chúng ta tìm ra hắn?”, cô chau mày lại nhìn Vương Khả, “Có khả năng nào nhà hắn ở khu vực ấy không? Hắn đi bộ đến tiệm cầm đồ phải không?”
“Đúng là hắn đi bộ, nhưng có thể đã đi bus rồi xuống một điểm gần tiệm cầm đồ thì sao?”
“Nhưng rất ít khả năng người ta đi xa khỏi nhà như vậy để cầm đồ, trừ khi sợ bị nhận mặt và bị lộ tung tích. Em nghĩ hắn càng xuất hiện lâu ngoài đường, hắn càng dễ gây chú ý và dễ tìm. Hắn có thể ở quanh đó thôi, có thể hắn chọn một tiệm cầm đồ khác ở khu nhà mình ở chăng?”
“Ai chọn?”
Giọng nói của Alex khiến cô giật mình đôi chút, vội quay lại nhìn. Alex nhếch nhẹ khóe môi, nhìn cô rồi lại nhìn Vương Khả.
“Em có được biết hai người đang nói chuyện gì không?”
“Cảnh sát tìm được kẻ đột nhập vào nhà em rồi, Alex ạ”, cô túm nhẹ lấy tay áo anh, có một chút phấn khích, “Nhưng họ chưa tìm được nơi ở của hắn ta…”
“Ai?”, Alex nhăn mặt, “Có phải là…”
Cô nhướn mày khi nhận ra hàm ý của Alex. “Không, không phải đâu. Một người đàn ông tên Đường Viễn. Hắn có vẻ là một tên trộm, lừa đảo chuyên nghiệp. Từng ngồi tù rồi nhưng vẫn không bỏ nghề. Có lẽ ai đó đã thuê hắn làm việc này.”
“Tìm được hắn, ta sẽ tìm được kẻ đứng sau”, Alex thốt lên, mỉm cười với Vương Khả, “Để đấy cho em, em có cách rồi!”
“Anh định làm gì?”, cô nhíu mày, đột nhiên thấy bất an, “Anh có phải định làm mồi nhử để hắn ra mặt không?”
“Không, em yêu, anh chưa điên đến mức ấy”, Alex bẹo má cô, anh có vẻ rất hào hứng, “Anh đã có cách rồi. Anh Vương Khả chỉ cần đợi điện thoại của em để đến bắt hắn thôi.”
“Cậu không định cho cả tôi biết cậu định làm gì hả?”, Vương Khả khoanh tay lại nhưng biểu hiện rất thoải mái. Anh quản lý của cô có vẻ tin tưởng Alex.
“Không, em nghĩ Dann hợp với vai này hơn anh”, Alex lúc này mới quay sang nhìn cô – người đang vô cùng sửng sốt, “Anh xin lỗi đã không nói với em, Danny ở đây được hai hôm rồi.”
“Công nhận anh giấu anh ấy rất kĩ, chẳng có ai biết anh ấy đang ở đâu”, cô nửa trêu chọc, nửa mỉa mai khi Alex đã hứa sẽ cho cô ra sân bay đón Danny vậy mà lại đi một mình. Có lẽ anh đi đón Danny vào ngày hôm trước, khi anh bỏ cả buổi chụp hình và bỏ cả cô. Cô sẽ đòi đi gặp Danny vào một ngày nào đó, trước khi anh chàng DJ ấy về mất.
“Cậu sẽ cần nhiều thông tin từ tôi đấy”, Vương Khả lấy điện thoại ra, tìm kiếm một bức ảnh, “Đây là ảnh trong hồ sơ tội phạm của Đường Viễn. Hiện giờ hắn đang nhuộm mái tóc thành màu nâu vàng chứ không đen nhe vậy, dù hắn vẫn để tóc dài đến vai. Hắn đã búi tóc khi đóng giả thành người lao công khiến cả tôi và Hải Đình ngỡ rằng kẻ trộm là phụ nữ. Tiệm cầm đồ nằm ở đây, xin lỗi vì tôi chỉ có địa chỉ, cậu phải tự tìm đường. Chủ tiệm cầm đồ không biết Đường Viễn. Có nhiều người cầm đồ laptop lắm nên cậu vẫn nên cho ông ta biết về chiếc laptop của Hải Đình. Laptop của Hải Đình đắt tiền nhất nên có lẽ ông ta cũng chẳng quên dễ thế đâu. Đặc điểm nhận dạng của Đường Viễn không có nhiều ngoài mái tóc và phần râu quai nón…”
Vương Khả đột nhiên khựng lại, mắt mở to khiến cả cô và Alex nhìn nhau ngạc nhiên.
“Anh có sao không?”, cô vẫy tay trước Vương Khả. Anh quản lý đột nhiên búng tay.
“Anh nhớ rồi, là quán cà phê! Anh cứ luôn tự hỏi vì sao thấy tên này rất quen, chúng ta, không, là anh, anh đã nhìn thấy hắn rồi! Em có nhớ không, Hải Đình, ngày em từ viện khám về và chúng ta rẽ vào quán cà phê ấy. Chúng ta gặp Bạch Thiên Thư ở đó và cứ nghĩ chỉ là sự trùng hợp. Nhưng hôm đó anh đã để ý có một gã đàn ông ngồi phía trong cứ liên tục nhìn về phía chúng ta và cười. Anh cảnh giác bởi hắn ta nhìn em, nhưng thực chất chính hắn là kẻ mà Bạch Thiên Thư nói có hẹn cùng. Có vẻ cô MC đó chính xác đã thuê hắn ta ăn cắp chiếc laptop của em, hắn ta đã nhận ra cả cô ta và em ngồi cùng nhau nên mới nhìn liên tục như vậy. Lúc đó anh chỉ cảnh giác mà thôi, vì hắn ta ngồi trong góc tối, ánh đèn làm mái tóc hắn ta sậm màu hơn. Bạch Thiên Thư tỏ ra bối rối khi gặp chúng ta, anh nghĩ cô ta chỉ bối rối vì hẹn gặp kẻ kia ở ngay chỗ mà chúng ta lại vô tình xuất hiện…”
“Vậy đúng là cô ta”, Alex tức giận. Ánh mắt của anh se lại, màu nâu trong tròng mắt cũng đục ngầu hơn, “Em thật sự đã mong là em nhầm. Cô ta đã nghĩ cái quái gì vậy?”
“An Lôi, có rất nhiều cách để hạ bệ nhau trong giới showbiz này. Tôi không biết mối quan hệ trước kia của cậu và cô ta là gì, nhưng tại thời điểm này cô ta có rất nhiều lí do để nhắm vào Hải Đình. Dù là ghen tuông trong tình cảm hay thù hằn cá nhân thì một phần cũng liên quan đến cậu đấy. Những người từng hẹn hò với cậu đã bao giờ bị như Hải Đình chưa?”
Alex liếc nhìn cô. Cô chẳng phản ứng gì, nhưng anh biết trong tâm cô đang rất bực bội. Alex cũng vậy, một ngọn lửa đang âm ỉ trong lòng anh.
“Em thật tình không để ý. Những người từng hẹn hò nghiêm túc với em trước kia không quá nổi tiếng như Hải Đình, và theo như em thấy tên của họ thường xuất hiện bên cạnh tên của em mà thôi, có chăng nếu là ca sĩ hay diễn viên thì được săn đón một chút. Mấy cuộc tình ấy cũng qua nhanh lắm, anh biết mà, em không có cảm tình thật sự với ai cả, em chỉ hẹn hò vậy thôi. Đây là lần đầu em nảy sinh tình cảm thật với Hải Đình, nên…”
“Chúng ta cần làm rõ nguyên nhân”, Vương Khả khẽ nhíu mày và liếc nhìn đồng hồ đeo tay khi thấy ekip làm phim rục rịch trở lại, “Nếu tìm được nguyên nhân khiến Bạch Thiên Thư làm đủ mọi cách hãm hại Hải Đình thì chúng ta sẽ có cơ sở vững chắc để lật tẩy hơn. Tôi nghĩ việc này phải để cho cậu rồi, An Lôi, tôi dám chắc một phần của nguyên nhân đấy là cậu. Vả lại tôi cũng không biết rõ về các mối quan hệ của cậu. Cậu cần phải tự tìm ra nó.”
“Em sẽ giải quyết được”, Alex nói nhanh, vòng tay ôm eo Phan Hải Đình nãy giờ im lặng, “Anh sẽ bằng mọi cách bảo vệ em, Đình Đình, hãy tin anh.”
Câu nói của Alex chứa đầy nỗi chân thành khiến cơn bực bội của cô một phần tan biến. Cô mỉm cười với anh, gật đầu, hít một hơi dài để chuẩn bị cảnh quay kế tiếp.
“Em sẽ báo nếu có bất cứ điều gì mới”, Alex nói trước khi quay lại phim trường, “Nhưng anh hãy cho em địa chỉ quán cà phê nhé. Em sẽ dùng thế mạnh của mình, hãy đợi tin tốt lành.”
Vương Khả gật đầu, không thể đoán nổi “thế mạnh” mà Alex nhắc tới là gì. Alex hôn phớt lên má cô trước khi họ bước vào cảnh quay. Vương Khả chau mày. Thì ra, ngoài anh, vẫn còn có người hết lòng với Phan Hải Đình đến vậy.
Đêm xuống. Sau khi đợi bạn gái đi ngủ, Alex rời khỏi nhà. Anh lẳng lặng lái xe đến khách sạn của Danny, lên thẳng phòng và gõ cửa.
“Điều gì khiến cậu luôn tìm đến tôi vào nửa đêm vậy?”, Danny cằn nhằn bằng tiếng Pháp mượt mà của mình. Alex châm ngay một điếu thuốc khi vừa đóng lại cánh cửa sau lưng.
“Chúng ta gần hơn một chút với kẻ hãm hại Hải Đình rồi”, Alex thổi khói, tựa vào bàn bi-a, nơi Danny đang loay hoay tiếp tục trò chơi của mình, “Hôm nay bên đó đã được phía cảnh sát báo lại đã tìm được kẻ đột nhập vào nhà cô ấy và đánh cắp chiếc laptop. Nếu cậu đã quên thì sau khi bị mất laptop, những bức ảnh riêng tư của tôi và Hải Đình ở Paris đã bị chỉnh sửa lại, để cô ấy trông như đang khỏa thân trong khách sạn mà không có tôi, rồi bị tung lên mạng. Tôi đã minh oan bằng cách đăng ảnh gốc nên vụ đó lắng ngay xuống.”
“Họ bắt được hắn rồi à?”, Danny chuyển vị trí, khom người nhắm bắn một quả bóng. Alex nghiêng người nhìn, làn khói từ điếu thuốc của anh che kín bóng đèn cách điệu phía trên bàn bi-a.
“Không, chưa bắt được, mới chỉ tìm ra thôi. Họ chưa có vị trí cụ thể, cũng chưa có bằng chứng gì ngoài đoạn camera giám sát ở tòa chung cư của tôi.”
“Và cậu định tìm hắn?”, Danny chống ta lên bàn bi-a, ngắm nghía, nhấc ly rượu đang đặt ngay ngắn trước một lỗ bi-a lên miệng và nhấp một ngụm, “Cậu không phải đã nghĩ ra ý tưởng điên rồ nào rồi chứ?”
“Tất nhiên là không rồi”, Alex bật cười, “Tôi đâu thể đấu lại được một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp!”
“Thế cậu định làm gì?”
“Chơi với hắn một ván cờ, nhưng kèm theo sự trợ giúp của cậu.”
Danny đang ngắm quả bóng màu trắng, nghe thấy vậy khựng lại, ngước lên nhìn Alex.
“Tôi đến đây để du lịch, Alex, không phải để chơi trò đấu trí và tập làm cảnh sát”, Danny chống cây gậy xuống đất, tựa hông bên bàn bi-a, “Tôi rất muốn giúp bạn gái cậu và cậu, nhưng nó sẽ khá mạo hiểm. Chẳng may tôi bị ai đó nhận ra…”
“Không hề gì, Dann, nó sẽ không tốn của cậu một giọt mồ hôi nào”, Alex bật cười, giành lấy cây gậy trong tay Danny, khom người, gác điếu thuốc lên thành bàn bi-a, và nheo mắt ngắm bắn, “Tôi không thể hơn một tên trộm về kĩ năng, nhưng tôi có thể so sánh với trí óc của hắn. So với việc hắn phải tính toán để thực hiện trót lọt một vụ trộm…”
Alex di chuyển thật nhẹ cây gậy, quả bóng màu trắng lăn đi, đẩy quả bóng đen lọt vào lỗ, “… thì việc tôi tính toán để bắt hắn một cách trót lọt cũng vất vả không kém.”
“Cậu đã tính đến những cái phát sinh chưa, Alex?”, Danny khoanh tay nhìn cậu bạn vừa ghi điểm, rồi nhìn những quả bóng, “Chẳng hạn như một tên trộm cắp sẽ luôn mang theo vũ khí và hắn sẽ tấn công cậu? Hãy để cho cảnh sát thì hơn.”
“Tôi đã nghĩ đến rồi”, Alex hút tiếp điếu thuốc, đôi mắt nâu lục quan sát quanh bàn bi-a, “Hắn lừa đảo để đoạt lấy nhiều hơn là cướp để đoạt lấy, và thứ chủ yếu hắn làm là trộm cắp và xóa dấu vết. Không thể phủ nhận việc hắn có thể thủ sẵn vũ khí trong người, nhưng rất ít…”
Alex lại khom người. Một quả bóng nữa lăn thẳng vào lỗ. “Hắn sắp sửa được xóa án tích. Chắc chắn hắn sẽ không làm điều gì manh động để bị bắt trở lại đâu. Khả năng hắn tấn công tôi là vô cùng thấp. Nếu tôi đưa ra điều kiện, hắn có thể sẽ cân nhắc nó.”
“Cậu định đặt điều kiện với một tên lừa đảo?”, Danny thốt lên. Alex cười nửa miệng.
“Sao lại không chứ?”
“Nghề của hắn là lừa đảo, Alex, hắn sẽ không dễ dàng tin cậu đâu.”
“Tôi cũng không ép hắn phải tin”, Alex bật cười, chuyển sang hướng đối diện với Danny, “Nhưng tôi không thể làm một mình được. Cậu là người phù hợp nhất, làm ơn hãy giúp tôi.”
Alex chống hai tay lên bàn, gác chiếc gậy bi-a bên cạnh mình. Anh nhìn thẳng vào Danny, ngừng lại một chút. Danny đưa tay vuốt mái tóc đã hơi bạc một chút màu đen.
“Nhất định phải là tôi?”
“Nhất định”, Alex trả lời chắc nịch, “Yên tâm đi, Dann, tôi sẽ không phá hỏng chuyến du lịch này của cậu đâu. Tôi đang giúp cho nó đỡ nhàm chán đấy.”
“Tốt hơn hết là nó nên như vậy”, Danny nhét hai tay vào túi quần, nhướn mày nhìn Alex, “Tôi vẫn chưa được gặp lại cô bạn gái của cậu đâu đấy, Alex.”
“Tôi và cô ấy đã bình thường trở lại rồi”, Alex bật cười, “Có thể ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy đến. Cô ấy giận tôi vì tôi không cho ra sân bay đón cậu đấy.”
“Tôi cũng giận”, Danny nhếch miệng cười, uống cạn ly rượu, vươn người với lấy chiếc gậy bi-a. Alex đi về phía chiếc ghế cao đặt ở quầy bar mini, ngồi xuống và tự rót cho mình một ly Martini.
“Đến giờ tôi vẫn không hiểu”, Alex nói, “Mục đích của cô ta là gì.”
“Ai?”
“Bạch Thiên Thư, người đang hại Đình Đình”, Alex chau mày, “Tôi đã cho cô ta mọi thứ cô ta cần. Tại sao cô ta phải làm vậy với người yêu của tôi?”
“Ghen chăng? Đàn bà mà?”, Danny cười châm biếm, “Nảy sinh đố kị khi người yêu cũ có người yêu mới?”
“Tôi và cô ta chưa hề hẹn hò”, Alex tỏ ra không thoải mái, “Tôi đã theo đuổi Bạch Thiên Thư rất lâu rồi nhưng không hề có kết quả. Tôi cũng đã bỏ cuộc từ vài tháng trước khi gặp Hải Đình. Chỉ đến khi tôi hẹn hò Hải Đình, cô ta mới đột nhiên liên lạc lại và liên tục đòi gặp tôi.”
“Đấy, đấy chính là vấn đề”, Danny nói mà mắt vẫn nhắm bắn những viên bi-a, “Mọi rắc rối chỉ nảy sinh khi cậu yêu Hải Đình và từ chối cô gái đó. Không gì ngoài sự đố kị. Hải Đình thành công hơn từ khi yêu cậu, còn cô ta… chưa bao giờ nghe tên!”, Danny nhún vai. Ở phía quầy bar mini, Alex đang đăm chiêu nhấp từng ngụm Martini.
“Bạch Thiên Thư đối với tôi chắc chắn không phải tình yêu”, Alex lẩm bẩm, “Cô ta không tôn trọng tôi lẫn tình cảm của tôi. Không thể nào xuất phát từ ghen tuông đơn thuần được.”
“Vậy thì ghen ghét với sự nổi tiếng của hai người”, Danny ngừng một chút, nhìn Alex, “Cậu tưởng tượng mà xem. Một người rất nổi tiếng theo đuổi mình, mình đang được thơm lây thì đột nhiên người đó chuyển sang yêu người khác. Người yêu mới của người đó trở thành trung tâm của sự chú ý, thay vì mình. Bùm, cơn ghen hình thành. Mọi việc chính là đơn giản như vậy đó.”
Alex yên lặng. Anh cảm thấy có phần đúng nhưng vẫn chưa được thoả mãn.
“Quả là Hải Đình được săn đón nhiều hơn, một phần vì chúng tôi đóng phim cùng nhau. Nhưng trước khi yêu tôi Hải Đình đã nổi tiếng rồi, đâu cần thiết phải bây giờ mới ghen với cô ấy?”
“Này anh bạn, phụ nữ nghĩ khác chúng ta đấy!”, Danny chĩa cây gậy trên tay về phía Alex, “Dù cậu có nổi tiếng sẵn, nhưng khi yêu, cậu ngày càng hot hơn, tên của cậu thành trend ở Google và Twitter, cậu có nghĩ sẽ có những đồng nghiệp ganh ghét không? Cậu trở thành trend vì tình yêu của mình chứ không phải vì công việc, đương nhiên sẽ có người ghét và cho rằng cậu bất tài, lợi dụng tình yêu để nổi tiếng dù cậu không phải như vậy. Thiếu gì. Nội việc cứ thích là chia tay, rồi hứng chí quay lại, vài lần như thế cậu đã tràn ngập các mặt báo rồi, và cậu nghiễm nhiên được gán cho định nghĩa “làm màu để đánh bóng tên tuổi”. Giới giải trí này phức tạp lắm, Alex. Người ta có thể không ưa nhau chỉ vì khi dự sự kiện, tên người này được in to hơn tên người kia vài milimet.”
Alex cắn môi, lẳng lặng uống một ngụm Martini.
“Nghĩ xem nào, Alex. Khi theo đuổi cô gái kia, cậu đã đem đến cho cô ta những gì? Khi yêu Hải Đình, cô ấy đã nhận được những gì?”
Alex tựa lưng vào thành ghế, nheo mắt lại, xoay nhẹ ly Martini trong lòng bàn tay.
“Bạch Thiên Thư là MC chính của show Meet the Stars”, Alex nói, “Đó là show khá nổi ở đây. Tôi gặp cô ta lần đầu ở buổi phỏng vấn thử việc. Tôi vốn đã không muốn nghĩ đến việc đó, nhưng Dann ạ, tôi quen với người giám đốc sản xuất của show ấy. Tôi nghĩ tôi đã gián tiếp giúp cô ta có được vị trí MC khi giới thiệu cô ta với người bạn là giám đốc sản xuất của tôi.”
“Và cách cô ta trả ơn cậu?”
“Không nhiều”, Alex bật cười có chút chua chát, “Tôi mời cô ta đi ăn nhưng cô ta không đến. Mỉa mai thay, giờ tôi nghĩ có lẽ cô gái đó đã ăn mừng với người khác.”
“Tôi không muốn hạ thấp phụ nữ, nhưng quả thật tôi đang nghĩ đến điều đó đấy”, Danny khoanh tay trước ngực, “Còn gì nữa? Cô MC đó nổi lên từ show ấy phải không? Đó là nhờ cậu, Alex.”
“Mẹ kiếp, Paris fashion show năm ngoái”, Alex làm sánh một chút rượu ra ngoài khi anh di chuyển ly rượu, “Event trước khi diễn ra buổi nhận mẫu cho Tuần lễ thời trang, người đồng tài trợ cho Tuần lễ thời trang Paris đã bay sang đây và tham dự event đó để mời tôi đến Paris. Năm ngoái tôi đã từ chối đến Paris fashion show nhưng khi tham gia event ở đây, Bạch Thiên Thư bỗng nhiên muốn xuất hiện ở event cùng tôi. Tôi lại giúp cô ta gặp được người mà cô ta muốn rồi.”
“Gặp ông người Pháp đồng tài trợ cho show ấy hả?”
“Đúng vậy. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, tôi ngỡ rằng Bạch Thiên Thư đã có chút rung động với tôi nên muốn tham dự event với tôi. Cô ta bám theo tôi không rời, mẹ kiếp, tôi đã ảo vọng và ngay sau đó tỏ tình nhưng cô ta nói muốn đợi sau khi Tuần lễ thời trang Paris kết thúc. Bạch Thiẻn Thư có một chân người mẫu trong show ở Pháp. Tôi đã đợi cô ta trở về, nhưng cô ta ở Paris suốt hai tháng rồi khi trở về ngay lập tức từ chối tôi. Đó là lúc tôi bỏ cuộc, không tiếp tục theo đuổi cô gái ấy nữa.”
“Thế là quá đủ”, Danny búng tay, “Cậu đã nhìn rõ chưa, Alex, cô ta lợi dụng cậu để nổi tiếng. Sau khi đạt được mục đích, cô ta bỏ rơi cậu. Vì cậu vẫn yêu đơn phương nên cô ta tự tin rằng cậu sẽ luôn ở đó khi cô ta cần, chỉ đến khi cậu yêu người khác, cô ta mới sợ hãi và bắt đầu níu kéo cậu. Không gì hợp lí hơn lời giải thích ấy nữa.”
“Tôi cảm thấy thật ngu ngốc”, Alex nhăn mặt, tức giận, và ngửa cổ uống cạn ly Martini. Anh nhắm mắt để cơn giận không lấn át tâm hồn mình. Cái cay của rượu đeo bám cổ họng anh, khiến anh buồn nôn.
“Alex, một người như vậy không đáng để cậu tức giận”, Danny đến gần quầy bar mini, rót một lu Bourbon, “Chúng ta nên nghĩ cách để chấm dứt chuyện này, trước khi có điều tệ hơn xảy ra với bạn gái cậu.”
Alex hít vào để nén cơn giận. Anh nhìn ly Bourbon sóng sánh trong chiếc cốc thủy tinh, chực trào ra ngoài như cơn sục sôi trong lòng anh vậy.
Không ai được làm hại người yêu anh. Không được phép khi không bước qua xác anh.
Anh sẽ trả thù cho Phan Hải Đình.
“Sẽ không có bất kì thứ gì tệ xảy ra nữa đâu”, Alex gằn giọng, đôi mắt anh thẫm lại, sục sôi, “Tôi sẽ trả lại cô ta những gì cô ta đã làm với Hải Đình.”
Ngày Phán Xét đang tiến đến rồi.