Bạn Diễn [Partner]

Chương 3


Đọc truyện Bạn Diễn [Partner] – Chương 3

Phan Hải Đình ăn một cốc sữa chua, vào lúc năm giờ sáng. Đằng nào cô cũng phải dậy sớm đi quay, mà cô thật sự không thể ngủ lại nữa.
Mỗi khi nhắm mắt lại, những hình ảnh cũ lại ùa về hành hạ cô. Phải khổ sở lắm cô mới vượt qua được nó, không ngờ chỉ vì lần diễn này mà cô lại bị đày đọa. Nếu có một điều ước, cô chỉ ước mình có thể không ngủ mà vẫn sống khỏe mạnh.
Khi cô ăn hết cốc sữa chua, cô nghe thấy âm thanh báo tin nhắn quen thuộc từ điện thoại của mình. Chắc là Vương Khả rồi. Cô thở dài, anh cũng thức xuyên đêm vậy hả? Làm quản lý của cô chắc anh mệt lắm.
Ấy vậy mà khi cầm điện thoại lên, người nhắn tin không phải Vương Khả. Là một số lạ hoắc.
“Chào Hải Đình, là tôi, Alex. Tôi rất vất vả để xin được số của cô đấy (thật ra không phải tôi đâu, ý tôi là Thái Thành). Dù sao thì cô cũng biết việc của chúng ta rồi đấy. Giám đốc sản xuất muốn thấy cặp nam nữ chính thân thiết, vì thế tôi lịch sự thông báo rằng lát nữa, lúc sáu rưỡi, tôi sẽ đến đón cô. Chúng ta sẽ đi ăn thứ gì đó ở chỗ nào đó đông đông (miễn sao nhiều người nhìn thấy, có cải trang thì cũng khoe khoe cái gì đó ra để người ta còn nhận ra đấy). Và sau đó tôi đưa cô đến phim trường. Anh bạn quản lý của cô (và cả của tôi) sẽ bị dẹp tất sang một bên, nên mong cô đừng chờ đợi người khác làm gì. Chờ tôi thôi nhé. Tin nhắn này chiếm mất mười một trang, hi vọng cô thấy tôi rất nhiệt tình hợp tác. Chúc cô buổi sáng tốt lành.”
Phan Hải Đình bật cười sau khi đọc xong, ngay lập tức lưu tên Alex vào điện thoại. Anh ta thật điên rồ, cô nghĩ, Và rảnh rỗi. Alex có lẽ nào cũng thức xuyên đêm, hay bị mất ngủ như mình? Anh có dậy quá sớm chỉ để đi đón bạn diễn vào lúc sáu rưỡi sáng?
“Tôi sẽ chờ”, cô đáp lại ngắn gọn.
Cô cũng chẳng biết phải nói gì, anh ta nói nhiều quá mức cần thiết rồi. Nhưng dường như Alex tiếp thêm cho cô một luồng năng lượng vô hình nào đó, bởi cô đột nhiên không còn thấy người mệt mỏi. Cô vươn vai, đi về phía nhà tắm, quyết định tắm nước thật mát để tỉnh táo, và có thể chạy bộ quanh khu chung cư này đợi Alex.
Alex uống một ngụm trà xanh, lại cắm cúi vào chiếc đàn guitar.
Anh nóng lòng muốn thu âm bài hát này lắm rồi. Fans của anh đang đợi, vô tình khiến anh vô cùng hồi hộp. Liệu họ có đón nhận bài hát này một cách nồng nhiệt không? Liệu bài hát này có thể vượt qua kỉ lục của những bài trước? Anh không biết. Nhưng niềm phấn khích khiến anh không ngủ nổi. Anh chỉ muốn hát, và cống hiến.
Điện thoại của anh đang mở trước mặt, với tin nhắn của anh và tin reply của Phan Hải Đình. Anh liếc qua vài lần màn hình điện thoại nhưng lại lờ đi, ngân nga hát. Tuyệt quá, giai điệu này thật tuyệt. Beat chính sẽ là guitar, mình sẽ phải thêm một ít piano vào. Anh lúi húi ghi lại vào tờ giấy, rồi đánh đàn và hát lại từ đầu. Thật tuyệt, quá hoàn hảo! Anh cười hạnh phúc. Nếu có Charlie Puth và Selena Gomez ở đây, anh sẽ tự hào nói với họ rằng anh đã sáng tác được một bài hát đệm guitar nhanh hơn cả thời gian Charlie Puth sáng tác bài hát của mình và mời Gomez hát feat. Anh chép miệng, nếu có giọng nữ hát bè thì cũng tuyệt.
Anh đột nhiên nghĩ đến cô bạn diễn. Nhưng lại lắc đầu, cười mỉm. Không, Phan Hải Đình có bao giờ hát đâu!
Cô đang mở một bài hát. Một bài hát cover mà cô rất thích, All of me của John Legend. Người hát cover bài hát ấy với số view và thumb-up khủng khiếp nhất, chính là Alex Simon. Là Alex. Anh cover bài hát ấy đã hơn một năm về trước. Cô vẫn thường xuyên nghe, thậm chí còn yêu thích hơn cả bản gốc của John Legend. Tất nhiên, cô chưa bao giờ nghĩ có ngày cô lại được gặp mặt và diễn chung với chàng trai có giọng hát trầm ngọt lịm mà cô mê đắm ấy. Cô cũng sẽ chẳng bao giờ nói với Alex rằng cô thích giọng hát của anh. Và rằng, cô thích cả nụ hôn của anh.
Cô đang hát theo anh. Giọng hát cao vút của cô hòa vào giọng trầm ngọt của Alex. Hồi nhỏ, cô từng đi học guitar và hay hát trong đội văn nghệ của trường. Nhưng cô lại không thích hát. Cô chỉ coi hát để giải tỏa, để có thể thể hiện lại tất cả các bài hát cô yêu thích một cách trơn tru. Chỉ thế thôi. Cô không phải người thích khoe giọng hát. Trừ bố mẹ và Vương Khả, số người nghe cô hát chỉ có thể kể đến mấy đứa học sinh cùng trường cấp hai, cấp ba ngày trước. Mà chúng nó thì đâu thèm để ý xem bây giờ cô có hát hay không! Bọn họ biết cô là diễn viên, thế là được.
Cô biết lát nữa đi ăn sáng, cô sẽ bị soi mói rất nhiều. Alex cũng vậy, nhưng con trai họ sẽ có cách để vượt qua khác với con gái. Cô cần phải chải chuốt và đẹp. Quan trọng là cũng phải dễ gần. Cô không thích trang điểm quá nhiều, cô cảm thấy da mình rất bí. Nếu không bắt buộc phải trang điểm, cô thường chỉ dùng mascara và tô son. Trời ban cho cô một hàng mi cong, tuy nhiên lại không được dày dặn và rất nhạt màu. Để gây ấn tượng, cô chỉ cần mascara là đủ. Cô là tín đồ của son môi, tuy nhiên lại không dám lạm dụng vì không muốn môi bị khô và thâm lại. Cô áp dụng đầy đủ các bước chăm sóc môi của Michelle Phan, rất hài lòng vì đôi môi cô vẫn luôn hồng hào, tươi tắn.
Cô chọn một chiếc áo sơ mi oversize màu trắng đơn giản và váy da bó màu đen ôm sát đùi. Hơi phô trương để đi ăn sáng chăng? Cô lại ngó nghiêng, thay bằng croptop màu xám nhạt và chân váy xòe dài màu lông chuột. Cô sẽ đi đôi Adidas thấp cổ yêu thích. Nhìn mình này, cái mặt và cái thân chẳng hợp nhau gì cả. Cô tặc lưỡi, đi ra phòng khách, chỉ chờ đợi Alex.
Alex vươn vai, lười biếng uống hết lon cà phê rồi đi rửa mặt. Anh còn phải đi đón Phan Hải Đình, theo nguyện vọng của ngài giám đốc sản xuất. Anh đã có vài mối tình kiểu này rồi, anh không cảm thấy phiền, chỉ là thấy buồn tẻ quá thôi. Phim của bọn họ dự định quay trong tám tháng, với diễn xuất của anh và nữ chính thì phim còn có thể quay nhanh hơn nữa. Bọn họ chỉ cần đến lần hai là nhiều nhất. À, có lẽ cảnh hôn ngày hôm qua là cảnh phải quay lại nhiều, tận sáu lần. Anh và bạn diễn có thể “yêu” trong vài tháng. Đối với anh, “cuộc tình” này quả là ngắn ngủi.
Bọn họ chắc chắn sẽ phải đi quảng bá phim, sẽ phải họp báo, sẽ tham gia nhiều show truyền hình cùng nhau và nói về bộ phim đó. Anh thuộc lòng lịch trình của nhà sản xuất rồi. Tập đầu tiên dự kiến ra mắt trong tháng tới, trong khi họ đã quay đến đoạn đầu tập thứ hai. Anh nghĩ, nếu chỉ tập trung vào anh và Hải Đình, có lẽ cứ hai ngày, họ sẽ quay xong một tập. Nhưng tất nhiên là không thể; các diễn viên khác mất rất nhiều thời gian để nhập vai và diễn. Anh chỉ hi vọng bộ phim không kéo dài quá dự định, anh sẽ rất mệt nếu cứ phải diễn liên tục, kể cả khi chẳng có máy quay nào.
Alex chọn áo phông màu đơn giản, khoác ngoài sơ mi mỏng kẻ caro đỏ đen để hợp với cái quần jeans đen và đôi giày thể thao màu đỏ đun. Anh liếc qua gương một tí trước khi đi ra ngoài, vuốt lại phần tóc mái cho vào nếp, xong rồi mặc kệ. Anh phải đi đón cô bạn diễn.
Alex đóng cửa căn hộ, ngửa cổ lên trời và thở dài. Vậy là từ giây phút anh bước chân ra khỏi cửa, anh bắt đầu nhập vai Alex Simon – người “chuẩn bị” thành người tình đồn thổi tiếp theo của Phan Hải Đình.
Cô vọt ra ngoài ngay khi nghe thấy âm thanh điện thoại. Alex nháy máy cho cô khi anh đến. Cô vớ lấy chiếc kính râm trên bàn và đeo vào, ngó nghiêng nhìn lại bản thân lần cuối trong gương và đi. Cô đã chọn mãi mới ưng ý chiếc túi xách màu đen bằng da lì, trông không quá già, cũng không quá trẻ. Nói chung là vừa tầm. Ai có chụp ảnh cô thì cũng sẽ thấy cô là một cô gái hai lăm tuổi, xinh đẹp, trẻ trung và hợp thời.
Cô gặp Alex. Anh đang ngồi trong một chiếc Bugatti Veyron màu đỏ đen. Chà, cũng đẹp, cô thầm nghĩ. Cô không chơi siêu xe, và cũng chẳng thích ô tô bằng những chiếc xe phân khối. Hãy tưởng tượng một cô gái quyến rũ, mặc bộ đồ da màu đen, áp sát thân mình vào một chiếc phân khối đi? Thật đáng để mong đợi!
Alex cũng đeo kính râm. Bọn họ đã mang đúng chuẩn “yêu tin đồn” rồi đấy. Anh chui ra khỏi xe, việc đầu tiên là hất cằm lên và cười.
“Cô thấy sao? Alice rất đẹp, phải không?”
“Alice?”, cô nghiêng đầu nhìn anh khó hiểu. Alex làm một động tác, và cô hiểu ngay anh đang nói đến chiếc Bugatti Veyron.
“Anh đặt tên cho xe của mình sao?”

“Đương nhiên. Chúng là con cưng của tôi. Đây là Alice. Alice, hãy gặp Phan Hải Đình, người chuẩn bị ngồi lên em đấy.”
“Anh thật là lập dị”, cô đáp, biết rằng anh sẽ không thể nhìn được mắt cô.
Alex nhếch môi, vươn người từ phía mình đang đứng về phía cô.
“Cô có cần tôi phải chạy sang mở cửa xe cho không? Hay cô có thể tự mở, như một quý cô thực thụ?”
“Cảm ơn, tôi sẽ tự mở”, cô đáp, “Tôi không thích mấy hành động ga lăng rườm rà.”
“Tự cô nói thế đấy nhé!”, Alex ngoác miệng cười, mở cửa xe và chui vào ghế lái của mình. Phía bên kia, Phan Hải Đình cũng mở cửa và ngồi cẩn thận xuống ghế. Cô kéo cao váy để không bị giẫm vào gấu.
“Mong rằng cô cũng biết cách thắt dây an toàn”, Alex vẫn nói cùng một nụ cười. Nhìn biểu hiện trong mắt anh ta thật khó, nhất là khi có tận hai lớp kính râm để cô nhìn xuyên qua.
Cô nhún vai, chỉnh lại kính của mình, cài dây an toàn một cách thuần thục.
“Tốt, cô học nhanh hơn nhiều mấy người trước. Bọn họ thích có người làm hộ cho, hiểu không?”
Câu cuối Alex đã nghiêng đầu về phía cô và nói với giọng hài hước. Chẳng hiểu sao, nhưng cái nghiêng đầu của anh gợi nhớ cô về cảnh quay hôn nhau trước đó. Nghiêng một góc đúng như vậy. Và cô tự thấy tim mình vừa nhói lên một cái.
Tuy nhiên cô vẫn im lặng không nói gì. Cô cần phải lí giải những hiện tượng siêu thực trong cơ thể mình trước đã.
“Cô thích ăn sáng ở đâu nhỉ?”, Alex hỏi, ngó nghiêng nhìn đường. Anh cứ đi vậy chứ chẳng biết phải đi đâu.
“Thú thực là tôi chỉ biết đúng một chỗ. Nhưng không được “sang chảnh” lắm đâu.”
“Cũng được. Bữa sáng thì cần gì phải sang chảnh!”
“Đi theo chỉ dẫn của tôi. Tôi sẽ dẫn anh đến một nơi mà sau này anh sẽ không thể dứt ra được nữa.”
“Quảng cáo khiến người ta đói”, Alex cười khúc khích và bẻ tay lái.
Không hiểu vì lẽ gì, nụ cười khúc khích của anh cũng khiến cơ thể cô phản ứng rất tích cực. Chẳng hạn như cô đang đổ mồ hôi và thấy thật nóng, dù cô ngồi trước hệ thống điều hòa của xe. Cô gọi hiện tượng này là một bí ẩn không thể giải đáp.
“Chỗ này bán cái gì?”, Alex hỏi ngay khi họ ngồi vào bàn. Anh nhìn quanh, vẫn còn vắng khách. Có thể họ sẽ không bị phát hiện đâu.
“Bánh mì pate nướng bơ”, Phan Hải Đình đáp ngon lành. Bọn họ vẫn là hai tên kì dị đeo kính râm, và cô không thể biết Alex đang biểu hiện điều gì sau cặp kính kia.
“Cô hay ăn ở đây à?”
“Không, là Vương Khả hay ăn ở đây. Anh ấy thường mua cho tôi những khi tôi phải quay sớm.”
“Ồ…”, Alex chống tay lên cằm, gật gù nhìn cô lau từng cái thìa.
“Này, hình như cô từng có tin đồn hẹn hò với anh quản lý của mình, phải không?”
Câu hỏi của Alex khiến cô khựng lại một chút.
“Vớ vẩn”, cô đáp không cảm xúc, tiếp tục lau thìa, “Tôi và anh ấy chỉ là quan hệ bạn bè thân thiết thôi.”
“Giữa nam và nữ không thể có tình bạn thuần túy được đâu, cô hiểu chứ?”, anh lấy tay đẩy lại gọng kính, cười một cách hết sức nhạo báng.

Phan Hải Đình chĩa cái thìa về phía anh, nhếch môi cười khẩy.
“Chỉ những người bản lĩnh không vững mới tin vào điều đó”, cô đáp, “Vương Khả đã có người yêu rồi, cuối năm kết hôn. Đừng nói anh cũng là một con lừa bị báo chí dắt mũi nhé.”
“Ồ không, tôi đâu có nói là tôi tin”, Alex giơ tay xin hàng, “Tôi chỉ hỏi cô vậy thôi.”
“Thế thì đúng, chúng tôi đã từng bị đồn như vậy, nhưng chẳng có gì thay đổi cả”, Phan Hải Đình đặt thìa xuống trước mặt Alex. Cô chậm rãi tháo bỏ kính râm của mình, cài vào ngực áo.
“Còn anh, hình như anh đang có tin đồn hẹn hò với cô stylist của mình? Liệu tôi có là vật cản không…”
Alex im lặng một lúc. Anh cũng tháo kính ra, đeo ngược ra đằng sau gáy.
“Tôi thậm chí còn đang bị nghi ngờ hẹn hò với Bạch Thiên Thư. Và tôi đảm bảo tôi rất thoải mái khi có thêm tin đồn hẹn hò với một người nữa.”
“Bạch Thiên Thư, có phải cô MC chương trình Chào buổi sáng không?”
“Đúng rồi đấy, em yêu”, Alex có vẻ sôi nổi, “Cô gái có bờ vai thon thả và cặp mông đẹp nhất tôi từng thấy!”
“Cô ấy và tôi tập cùng một trung tâm thể hình”, cô bình thản đáp, “Nhưng tôi nghỉ từ năm tháng trước rồi, chỉ vì bộ phim này.”
“Đó là lí do vì sao cô không hấp dẫn bằng. Nhưng không sao, cô đủ đẹp để làm người yêu báo giấy của tôi rồi.”
“Alex ạ, còn anh thì không đạt đến mức được tôi để ý.”
Alex có vẻ bất ngờ, nhưng anh vẫn cười rất tươi. Hai suất bánh mì của họ được mang ra cùng lúc đó. Phan Hải Đình nhất quyết không nói một câu nào, chỉ tập trung ăn hết khẩu phần của mình.
“Phải công nhận là cô quảng cáo chuẩn. Tôi khá thích chỗ này”, Alex hí hửng nói khi họ đang trên đường đến địa điểm quay. Cô chỉ nhún vai.
“Mừng là anh thích.”
“Gì thế? Thái độ đó là gì vậy?”, Alex hỏi, vẫn cố cười. Phan Hải Đình khoanh tay trước ngực, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tôi đang mệt. Tai tôi đang phát hoảng vì anh nói quá nhiều.”
Alex khúc khích cười. “Thế không nói nữa, hát nhé?”
Rồi anh chẳng cần đợi cô phản ứng lại, giơ tay định mở nhạc thì điện thoại của Phan Hải Đình kêu ầm ĩ.
Cô giật mình, cuống cuồng lục tìm điện thoại trong túi, tắt một cách nhanh nhất có thể. Đó là chuông báo thức. Cô đã quên không tắt báo thức. Và cô đang cực kì xấu hổ, bởi chuông báo thức của cô chính là tác phẩm cover mà cô thích nhất của Alex, All of me.
“Lộ rồi nhé!”, Alex sung sướng cười toe toét, trong khi Phan Hải Đình đỏ mặt và bực bội cùng một lúc, ngồi dúi vào trong ghế.
“Bản gốc đấy”, cô đáp bừa. Alex lắc đầu, trên môi vẫn nở nụ cười.
“Đoạn guitar dạo đầu ấy là của tôi, không ai có thể đánh theo tab ấy được”, anh tự hào nói, “Tôi không biết cô là fan của tôi đấy.”
“Tôi không phải fan của anh”, cô hùng hổ đáp, “Tôi chỉ thích bài hát này thôi! Anh… anh chẳng qua cũng là người cover được bình chọn nhiều nhất của bài này, nên tôi…”

“Tôi hát cho cô nghe bây giờ nhé?”, Alex lờ đi mấy câu giải thích của cô, tâm trạng anh đang vô cùng thoải mái. Anh chưa gặp một người cũng nổi tiếng nào mà thích bài hát của mình đến vậy.
“Không, không cần….”
“What would I do without your smart mouth
Drawing me in, and you kicking me out
Youve got my head spinning, no kidding, I cant pin you down
Whats going on in that beautiful mind
Im on your magical mystery ride
And Im so dizzy, dont know what hit me, but Ill be alright…”
(Anh biết phải làm sao khi không được nghe những lời nói khéo léo của em
Em kéo anh lại gần rồi lại đẩy anh thật xa
Em khiến đầu óc anh quay cuồng, không đùa đâu, chẳng thể giữ chặt em
Điều gì đang diễn ra trong bộ óc tuyệt vời của em
Anh lạc vào chuyến đi thần bí của em
Và anh chóng mặt lắm rồi, chẳng biết điều gì sẽ xảy đến với anh, nhưng anh sẽ ổn thôi …)
“Nào, hát cùng tôi đi chứ”, Alex ngừng hát, quay sang nhìn cô cười sung sướng. Cô lắc đầu, cảm thấy ngại ngùng lần đầu tiên trong đời.
“Tôi hát không giỏi…”
“Không cần, lúc đang hát tôi chỉ muốn nghe mọi người hát theo thôi”, anh động viên cô, thò tay ấn tìm bài hát của mình trong danh sách nhạc, “Thật ra tôi cũng lưu bài hát của mình để nghe… Tôi thích nghe lại hoặc xem lại những gì có góp mặt bản thân, một kiểu rút kinh nghiệm ấy mà.”
Cô gật đầu, im bặt. Anh ta cũng giống cô, xem lại những gì mình đã làm, để rút kinh nghiệm cho những lần tới.
“Hát với tôi nhé?”, Alex sôi nổi đề nghị một lần nữa, và hát lại theo những câu hát của chính mình.
“My he under water
But Im breathing fine
Youre crazy and Im out of my mind ”
(Đầu anh chìm ngập trong nước
Nhưng anh vẫn hít thở được bình thường
Em mất trí, và anh thì mất kiểm soát)
“Cause all of me loves all of you…”
Phan Hải Đình đột nhiên hát lên khiến Alex vừa bất ngờ lại vừa thích thú. Anh tròn mắt nhìn cô, cười khích lệ đồng thời hát rống lên như thể anh đang đứng trên sân khấu lớn.
Đó là quãng đường đi làm đáng nhớ nhất của Phan Hải Đình.
“Họ đến rồi kìa!”
Đúng tám giờ sáng, xem của Alex rẽ vào địa điểm quay tiếp theo: trung tâm thương mại của thành phố.

Người hâm mộ đã đứng đầy xung quanh, phía sau dải nhung đỏ mà đài truyền hình giăng lên chắn đám đông. Alex khéo léo đỗ xe vào đúng giữa hai vạch quy định, tắt máy nhưng không nhúc nhích.
“Tôi phải thú nhận, tôi không hề muốn ra ngoài kia một tí nào”, Alex đeo kính lên mắt, quay sang nhìn cô. Phan Hải Đình ra vẻ thông cảm, thở dài.
“Chẳng ai muốn cả. Bởi vì chúng ta lại phải diễn.”
“Cảm ơn đã nhắc”, Alex nháy mắt một phát, nhanh chóng tháo dây an toàn và chui ra khỏi xe. Anh rất nhanh chạy sang mở cửa xe cho cô.
“Tôi cứ nghĩ anh sẽ để tôi làm một quý cô cơ đấy”, cô cười nửa miệng, châm biếm một câu khi bước ra.
Alex rất điềm tĩnh, đóng cửa xe, cười rất tươi và vòng tay sang ôm nhẹ lên vai cô. Anh có một tác phong rất chuẩn mực, vừa như đang che chở cho bạn gái, vừa như ngầm nói rằng “chúng tôi chỉ là bạn”. Một kiểu lấp lửng vừa đủ, cần thiết, vô cùng đúng đề bài. Quả là người có kinh nghiệm!
“3, 2, 1, diễn!”, anh thì thầm, bắt chước giọng điệu của đạo diễn. Cô thực chất rất muốn cười, nhưng lại giữ gương mặt lạnh tanh. Sẽ chẳng ai thấy họ thật sự nghĩ gì, bởi họ đều đã giấu nhẹm đôi mắt của mình.
Đám đông hú hét dữ dội, gọi tên thần tượng to hơn cả khi hát hợp xướng. Alex rất thân thiện, nhìn quanh và vẫy tay chào kèm nụ cười chắc-chắn-là-diễn, một tay vẫn ôm lấy vai bạn diễn, đưa cô đi từ ngoài bãi đỗ xe vào đến cổng chính trung tâm thương mại. Phan Hải Đình vẫn một biểu cảm quen thuộc đã thành biểu tượng: mặt lạnh tanh, khóe môi chỉ nhếch lên một chút để người khác thấy mình đang cười. Những người ghét cô, họ sẽ rất ghét biểu cảm này, vì cô thường xuyên dùng nó trong những vai diễn phản diện của mình. Tuy vậy, đối với những người hâm mộ cô, biểu cảm này là “gợi cảm chết người”!
Người của ekip chạy ra đón cô và Alex khi họ vừa chạm đến ngưỡng cửa. Cô kịp để ý thấy một diễn viên khác vừa mới đến, đang nối gót mình và Alex đi vào phim trường.
“Chào buổi sáng! Anh không gọi được cho em, cứ tưởng hai người bị lạc!”, Vương Khả là người đầu tiên chạy đến chỗ cô. Ngay khi khuất bóng người hâm mộ, Alex không còn khoác vai cô nữa.
“Bọn em ăn sáng hơi lâu”, cô gật đầu chào Alex khi anh đi về hướng khác, tháo kính ra và gài vào ngực áo, “Mọi người chuẩn bị thế nào rồi?”
“Chỉ đợi để trang điểm và phục trang cho hai em là quay được rồi”, Vương Khả đưa cô đi về phía phòng thay đồ của khu trung tâm thương mại, “Em thấy khỏe rồi chứ?”
“Thật sự thì đêm qua em không ngủ được nhiều”, cô rụt rè nói, “Nhưng bù lại sáng nay em ăn khá nhiều… Đừng lo, không có cái gì quá béo đâu, em ăn vừa đủ. Lúc này thì em rất ổn.”
“Hi vọng em đừng ngủ gật lúc đợi vai diễn”, Vương Khả đùa, “Anh sẽ mua sẵn cà phê, đề phòng em cần đến. Hôm nay chỉ quay đến hai giờ thôi, nếu đúng tiến độ. Sau đó đạo diễn muốn về đài để mở họp báo. Em chắc là đọc báo sáng nay rồi chứ?”
“Thật sự thì không phải chỗ nào cũng có sẵn mạng internet để đọc báo đâu, Vương Khả ạ.”
“Anh biết mà”, anh quản lý cười tủm tỉm, “Nhìn này.”
Anh truy cập ngay trang báo mạng của giới trẻ. Và bức ảnh của cô cùng Alex đang cười rất tươi lúc đi ăn sáng nằm gọn gàng ở ngay đầu trang, với tít rất kêu: “Nghi vấn hẹn hò: “Công tử” An Lôi tình tứ bên “Tiểu thư” Đình Đình”
“Bọn họ nhanh thật. Sáng nay em đâu thấy ai vào quán ăn sáng!”, cô nhướn mày hết cỡ để đọc mấy dòng chữ nho nhỏ nhưng rồi bỏ cuộc. “Nhưng công nhận bức ảnh này rất hợp lý. Cũng may họ không chụp lúc pate dính vào cằm em và Alex bị sặc nước ngọt.”
“Có thể có chụp và sẽ tung lên dìm em vào lúc cần thiết”, Vương Khả hắng giọng để không cười bất lịch sự, “Bây giờ đi thay đồ đi cô nương. Em không muốn nghe đạo diễn mắng nữa đâu.”
“Tất nhiên rồi!”
Cách đó một đoạn, Alex đang cười sặc sụa khi quản lý Hoàng Thái Thành đọc cho anh nghe bài báo mạng.
“Đúng là cách mạng công nghệ!”, Alex nói nhanh, mím môi khi người nhân viên trang điểm cố gắng che phủ cái mụn bé tí nằm ngay gần môi dưới của anh, “Bọn họ quả là có óc phân tích của một nhà khoa học!”
“Dù sao thì cái này cũng gỡ gạc lại bài báo hôm qua rồi”, Hoàng Thái Thành thở dài, “Sáng nay khi đoàn đến đây mà thấy fan của cô cậu xếp hàng kín vỉa hè chờ đợi, đạo diễn và biên kịch đã cười sảng khoái và nói “Bọn họ đúng là diễn viên chuyên nghiệp”.”
“Tôi không mong gì hơn”, Alex nhăn trán, “Vậy mà vẫn cần phải họp báo gấp thế à?”
“Chủ yếu là trả lời câu hỏi kèm theo một số bật mí trước khi tập đầu tiên phát sóng. Giám đốc sản xuất muốn mọi người chứng kiến hai người thân mật thật sự trước mắt nhiều người, chứ không phải PR theo kiểu lộ liễu – hôm trước bị chê không ưa nhau, hôm sau đưa nhau đi ăn sáng và tỏ ra thân thiết.”
“Tùy thôi, tôi chỉ không muốn mọi thứ rùm beng quá trong khi phim còn chưa ra, người ta chẳng biết hay hay dở”, Alex gật đầu tạm biệt nhân viên trang điểm, rút ngay điện thoại ra soi, “Này, cậu có thấy với mấy lớp phấn che khuyết điểm này, tôi sẽ bị gái quá không?…”
“Không, cậu vẫn nam tính đúng như cậu muốn”, quản lý của Alex vỗ vai anh, nhoẻn miệng cười. “Đi thay đồ đi, Khánh Linh tìm cậu nãy giờ đấy.”
“Ôi, con bé đấy…”, Alex lầm bầm, rẽ ngay vào phòng thay đồ và đi tìm stylist của mình. Hoàng Thái Thành chỉ biết nhìn theo và thở dài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.