Bạn Diễn [Partner]

Chương 2


Đọc truyện Bạn Diễn [Partner] – Chương 2

Phan Hải Đình có một người anh trai khá thân thiết tên Hồ Phát, con nuôi của bác cô, hơn cô những bảy tuổi. Anh ta rất yêu quý Phan Hải Đình, thường xuyên chăm nom cô khi cô còn nhỏ, những lúc bố mẹ cô bận công việc. Anh ta cũng hay đưa cô đi chơi, mua cho cô mấy món đồ xinh xắn, dễ thương.
Năm Phan Hải Đình mười hai tuổi, anh ta gợi ý bố cô để cô được đi casting thử một bộ phim dành cho trẻ con. Ban đầu bố cô còn lưỡng lự, vì cho rằng cô còn nhỏ, cần phải tập trung học trước đã. Nhưng rồi anh ta vẫn thuyết phục được, kết quả cô đã có trong tay vai diễn nho nhỏ ấy.
Có thể nói, nếu lúc ấy không có sự cổ vũ của Hồ Phát, Phan Hải Đình sẽ rất khó lên được như ngày hôm nay.
**********
Đã hơn mười một giờ đêm, cảnh quay cuối cùng kết thúc. Hai diễn viên chính cùng quản lí của họ bị triệu tập.
“Tôi chắc chắn là hai người biết rồi. Các cô các cậu cập nhật thông tin nhanh hơn tôi mà!”
Vị đạo diễn thở phì phì khói thuốc, đập đập tay vào tờ tạp chí để trên bàn.
Tất nhiên là hai diễn viên không biết gì rồi. Họ đâu có thời gian ngồi lướt web.
Tít lớn trên bìa tạp chí đã thay ngài đạo diễn nói lên tất cả. Alex và Hải Đình chỉ cần liếc qua cũng biết đạo diễn định nói gì.
“Đâu thể trách họ viết bài được. Bọn tôi diễn ngay giữa một đám đông như vậy…”
“Cô trách tôi đã quay phim ngoài trời à?”
“Không, tôi không có ý đó…”
“Cô có biết sự thiếu chuyên nghiệp của cô đã gây ảnh hưởng đến cả đoàn làm phim không? Chẳng may rating sụt giảm, cô sẽ thấy thế nào?”
Phan Hải Đình im bặt. Cô vẫn biết đây là lỗi của cô.
“Vậy giám đốc sản xuất nói gì?”, Hoàng Thái Thành đứng bên Alex, hỏi ngay lập tức.
Anh biết thừa vì phía nhà sản xuất ép nên đạo diễn mới phát bực như vậy.
“Thứ nhất, chúng ta phải quay lại cảnh hôn nhau của hai diễn viên chính. Phải bỏ hoàn toàn các cảnh đóng thế và cho người đi đính chính. Người đính chính là một trong hai cậu đấy, hai cậu quản lý ạ.”
Hoàng Thái Thành nhìn Vương Khả. Họ sẽ là các đối tượng chính của đám phóng viên, chỉ sau các diễn viên.
“Thứ hai là gì?”, Vương Khả tiếp lời. Đạo diễn gõ gõ tay lên mặt bàn gỗ, nhìn vào Phan Hải Đình.
“Giám đốc sản xuất muốn hai cô cậu cùng nhau tạo scandal để PR cho phim, để dẹp hẳn nguy cơ làm chìm bộ phim từ mấy bài báo này. Nghĩa là gì thì hiểu rồi chứ?”
Phan Hải Đình trợn mắt đáp lại đạo diễn, quay ngoắt sang nhìn Alex. Anh ta chả có phản ứng đặc biệt nào.
“Có nghĩa là giả vờ thân thiết, giả vờ yêu, đóng máy xong thì đường ai nấy đi”, Alex giải thích cho cô khi thấy cô có vẻ ngạc nhiên, “Tôi đã có vài cuộc tình phim ảnh kiểu này rồi, có lẽ là ổn thôi.”
“Không ổn một tí nào!”, Phan Hải Đình phản đối, “Làm sao tôi có thể… lừa dối người hâm mộ như thế được?”
“Nếu như cô làm tốt mấy cảnh quay nhạy cảm thì chẳng ai có lí do gì để nói cô ghét bạn diễn cả!”, đạo diễn phản bác, “Cô cũng biết bộ phim này bọn trẻ như các cô cậu đang chờ đợi từng giây một mà! Nếu chỉ vì mấy tin đồn nhảm trên báo mà phá hỏng công sức cả tuần nay thì cô có tức không? Chưa kể nhà sản xuất không thu lại được gì, họ có còn tài trợ nữa không?”
Phan Hải Đình lại im lặng. Quá đúng, ông nói quá chuẩn.
“Nhưng… tôi không giả vờ được!”
“Cô diễn trên phim thế nào thì cô diễn ngoài đời y như vậy cho tôi!”, đạo diễn đập bàn, “Cô vẫn được đồn là diễn viên giỏi cơ mà. Đây là lần đầu chúng ta hợp tác, tôi chưa thấy cô giỏi thế nào mà chỉ thấy cô thiếu tính chuyên nghiệp!”
Quả này đau đấy. Phan Hải Đình tối sầm mặt mũi. Vương Khả vội bước lên phía trước hòng đỡ lời cho cô.
“Đây là lần đầu Hải Đình đóng những vai như thế này, ông biết mà. Đừng trách cô ấy. Chúng tôi sẽ cân nhắc… à được rồi, chỉ là thân thiết một chút thôi mà! Hải Đình là người thân thiện, tôi tin cô ấy và An Lôi sẽ nhanh chóng thân nhau thôi…”

Không, Vương Khả nói mà chẳng tin vào lời nói của chính mình. Alex vẫn bình thường hết sức có thể, chuyện này quả thật đã quá quen thuộc đối với anh rồi.
“Tôi không có ý kiến gì.”
Thấy Alex nói vậy mà Phan Hải Đình lại chẳng nói gì, vị đạo diễn cho rằng mọi thứ đã ổn thỏa. Cô không thể từ chối hay lẩn tránh được nữa. Đây là bộ phim tâm đắc của bạn cô, cô càng không muốn bộ phim phải ngừng quay.
“Vậy các cô cậu có nửa tiếng để ăn uống và chuẩn bị cho cảnh quay lại, chúng ta phải xong trong đêm nay để kịp ra tập đầu tiên. Tôi còn phải gọi điện cho giám đốc sản xuất.”
Giây phút đó, Phan Hải Đình ước rằng mình chưa bao giờ chạy theo nghề này.
Phan Hải Đình rời khỏi canteen Đài truyền hình sau khi dùng xong bữa đêm. Cô cứ nghĩ sẽ không có nhiều người phải ở lại đây, vậy mà cũng có kha khá người đang ở đây nạp năng lượng để tiếp tục công việc. Cô vẫn còn thấy may mắn vì đang quay bên trong đài truyền hình. Sẽ chẳng biết mọi chuyện diễn ra thế nào nếu giờ này cô quay phim ngoài trời.
Vương Khả bận bịu đến mức để cốc mì của mình nguội ngắt. Cô quyết tâm không làm phiền anh, tự mình đi tìm một lon cà phê. Cô nhớ có một máy bán nước tự động ở cuối hành lang, vì thế cô lặng lẽ đi về phía đó. Công việc thật mệt mỏi, mọi thứ thật mệt mỏi. Cô đã phải mặc một cái áo len lông cừu dưới tiết trời ba mươi chín độ; cô đã phải quay liên tục tám tiếng rưỡi đồng hồ mà chỉ kịp bỏ bụng vài cái bánh quy kèm rất nhiều nước; cô bị nghĩ là thiếu chuyên nghiệp, và khi cô tưởng rằng mình được về nghỉ ngơi thì lại phải ở lại quay chính những cảnh quay mà cô bỏ qua. Cô cần tỉnh táo để quay phim, tỉnh táo để đối mặt. Nếu không tỉnh táo bây giờ, cô tin rằng lát nữa cô sẽ đấm vỡ mặt bạn diễn nếu anh ta cố hôn cô.
Ngay khi rẽ vào hành lang, cô nhận ra đã có người đang đứng ở gần máy bán nước, trước cửa sổ mở toang, mùi khói thuốc thoang thoảng bay vào theo gió. Bạn diễn của cô, Alex, cũng ở đây một mình.
“A, chào cô!”, anh ta tươi tỉnh nói khi thấy cô đến gần máy bán nước. “Một ngày mệt mỏi, phải không?”
Alex cũng chẳng khác gì Phan Hải Đình, nếu không nạp năng lượng, anh ta sẽ gục ngã luôn. Anh cũng có một lon cà phê đang uống dở, và một điếu thuốc lá trên tay.
Phan Hải Đình không đáp, chỉ cười. Ngoài những lúc diễn, cô và Alex thật sự chẳng nói chuyện với nhau một chút nào. Cô nhét tiền vào máy, tựa lưng vào tường để chờ đợi thứ đồ uống mình cần.
Alex vẫn đang hút thuốc, không thấy phiền khi cô không trả lời câu hỏi của mình. Anh ta thong thả phun khói thuốc ra bên ngoài. Phan Hải Đình cúi người lấy lon cà phê nhưng loay hoãy mãi không thể mở. Alex đột nhiên quay người lại, rất tự nhiên cầm lấy lon nước của cô.
“Để tôi.”
Anh ta mở thật dễ dàng. Và đưa lại cho cô với một nụ cười rất thân thiện.
“Cảm ơn.”
Phan Hải Đình cảm thấy anh ta cũng khá dễ chịu. Không quá xa lạ như cô từng nghĩ. Vì thế, cô đã nán lại và uống lon cà phê của mình, ngay sau lưng anh ta.
“Tôi hỏi cô một câu này được không?”, Alex đang im lặng, đột nhiên hỏi.
“Có phải anh muốn hỏi vì sao tôi không diễn được mấy cảnh quay nhạy cảm phải không…”, cô thở dài khe khẽ, đảo mắt. Nhiều người đã từng hỏi cô câu đó. Ngay cả bà chị phục trang và cô em stylist cũng vậy.
“Không, mặc dù có tò mò điều đó nhưng tôi không định hỏi vậy”, Alex bật cười rồi ngay lập tức trở nên nghiêm túc, “Tôi chỉ định hỏi rằng liệu tôi có vấn đề gì không?”
“Vấn đề ư? Anh?”, cô ngạc nhiên thốt lên. Anh gật đầu.
“Ồ, không, không!”, cô xua tay, “Không phải vấn đề là do anh….”
“Tất nhiên vấn đề là ở cô rồi”, Alex nhướn mày, “Nhưng tôi tự hỏi liệu có phải cô không thích hôn tôi nên mới không thể quay những cảnh đó, hay là cô dị ứng với tất cả mọi người…”
“Cái gì cơ?”, Phan Hải Đình khoanh tay lại. Hết thân thiện rồi.
“Thật sự là cô không thích hôn tôi sao?”, Alex đã cười khi hỏi câu đó. Và cảm giác muốn đấm anh ta lại hiện lên mạnh mẽ trong cô.
“Không phải là thích hay không, mà là tôi không thể”, Phan Hải Đình cắn môi.
“Cô vẫn biết những nụ hôn trên phim chẳng có nghĩa lí gì cả mà”, Alex cười, hút thuốc và nhả khói ra bên ngoài. Tuy nhiên cô vẫn ngửi được. “Hôn chỉ đơn thuần là hôn, là thể hiện rằng nhân vật của chúng ta có mối liên hệ về thể xác và tình cảm. Còn chúng ta thì không. Vì sao cô không thể?”
Phan Hải Đình thở dài. “Tôi biết, nhưng mà…”
Alex nhún vai, quay lưng lại với cô và uống một ngụm cà phê.

“Tôi sẽ cố gắng để chúng ta không phải ở lại khuya”, cô đáp. Trong sâu thẳm, cô vẫn thấy khá có lỗi khi vì mình mà cả ekip phải làm việc muộn. Cô thấy vẻ mệt mỏi trong Alex, cả trong người quản lý của mình. Cô thật tình không hề muốn điều đó.
“Chúng ta sẽ cùng cố gắng”, Alex đáp nhưng không quay người lại. Cô thật sự không biết ý của anh là gì khi nói vậy.
“Tôi chỉ sợ rằng tôi lại làm hỏng…”
“Tôi cũng sợ thế”, Alex thẳng thừng, thổi khói thuốc ra ngoài, quay lại nhìn cô và thả điếu thuốc xuống đất.
“Anh có ý gì?”
Alex không đáp, ngửa cổ uống hết lon cà phê và vứt vào thùng rác. Anh ta bỗng nhiên tiến đến gần cô. Phan Hải Đình lùi lại hai bước, co rúm người.
“Cô có muốn hôn tôi bây giờ không?”
Cô trợn mắt, nhìn anh ta như thể anh ta vừa ôm một quả bom chạy vào nhà mình. Ngược lại với phản xạ của cô, Alex áp sát cô và chống một tay lên tường, đúng kiểu đang-diễn.
“So với việc hôn tôi trong vòng mười lăm phút nữa và hôn tôi ngay bây giờ, đâu có khác gì nhau?”, Alex cười tươi, ghé sát lại gần cô. Phan Hải Đình đã thấy nhịp đập tim tăng vọt.
“Rất khác. Nếu hôn bây giờ, tôi sẽ đổ lon cà phê này lên đầu anh”, Phan Hải Đình đáp mà biết rằng cô sẽ không thể làm. Bởi các cơ vận động trên người cô đã đông cứng hết rồi.
Alex không bận tâm điều đó, nhanh chóng cúi người, thẳng môi cô mà tiến. Phan Hải Đình ép sát người vào bức tường phía sau, nhắm tịt mắt, cúi đầu xuống. Tim cô nếu đo trên điện tâm đồ, chắc chắn sẽ là một đường thẳng tắp.
Alex không làm gì cả. Anh ta dừng lại. Phan Hải Đình không biết do anh ta thấy cô như vậy, hay anh ta đột nhiên chán. Dù là điều kì diệu nào đi nữa, cô cũng thật sự cảm kích.
“Đùa đấy, tôi vừa hút thuốc xong, không thể hôn ai được”, Alex phá lên cười, nghiêng người xa ra khỏi cô. Lúc đó tâm trí đã trở lại bên cô, và cô thật sự muốn đá thẳng vào chỗ quý giá nhất của thằng đàn ông, trên người anh ta.
Alex rút trong túi quần ra một thanh kẹo cao su bạc hà, giơ trước mặt cô. Ăn không? Không à. Anh ta thản nhiên bóc kẹo ăn, nhắc cô chỉ còn mười phút, uống nhanh cà phê lên nhé, rồi bỏ đi thẳng.
Phan Hải Đình đã bị bỏ lại. Lửa giận trong cô bốc lên ngùn ngụt. Cô chỉ ước ngay lúc đó mạnh mẽ một chút, dốc thẳng lon cà phê vào anh ta. Vậy là cả đoàn được nghỉ lâu thêm một tí nữa. Cô sẽ gặp anh ta ở phòng thay đồ, hả hê nở nụ cười. Sao thế? Anh dùng nước hoa hương cà phê à? Tôi thích lắm. Lần sau tôi mời anh một lon cà phê đặc nhé. Tôi phải đi trước đây. Rồi Alex sẽ là người bị bỏ lại, cạch mặt cà phê từ lúc đó cho đến già.
Cảnh quay lại chuẩn bị bắt đầu. Phan Hải Đình mặc lên người chiếc áo lông cừu, trên gương mặt là một tỷ lớp trang điểm hòng che đi cái mệt mỏi và ngái ngủ của cô. Cô nhìn thấy Alex từ xa, với cô stylist của anh ta hối hả chỉnh lại chiếc áo dạ. Nhân viên luồn dây mic vào trong áo cô, dính chặt nó vào bên trong lớp áo lông cừu.
Một lần nữa, cô lại đứng đối diện với Alex. Cô cảm giác cả thế giới này đang dõi theo từng nhất cử nhất động của mình – điều mà trong mười ba năm đi diễn, cô chưa bao giờ cảm thấy.
“Cảnh sáu, lần ba, 3, 2,…”
“Khoan đã!”, cô hét lên. Cô cơ hồ nghe thấy đạo diễn muốn lao đến dằn mặt ngay lập tức. Đã có không ít tiếng người than thở lọt vào tai cô.
“Có thể tắt mic đi một lát được không? Tôi có điều cần nói với Alex, nhanh thôi!”
Không chỉ thiếu chuyên nghiệp mà còn vô cùng đòi hỏi. Cô nghĩ mình đang cư xử như mấy ngôi sao hạng A kiêu ngạo. Nhưng cô vẫn cố nhìn đạo diễn, chỉ mong ông ta cảm thông cho một chút.
Đạo diễn ra hiệu, và mic của cô lẫn Alex đều được tắt. Cô ngay lập tức nhìn vào mắt Alex, nghiêm túc nhất có thể, chỉ với hi vọng anh ta sẽ hiểu mình.
“Tôi bị ám ảnh, rất ám ảnh. Xin hãy giúp tôi.”
Alex thật sự bất ngờ, đồng tử mắt anh ta mở rộng hết cỡ. Lúc này cô mới nhận ra, anh có đôi mắt màu nâu lục rất đặc biệt.
“Tôi sẽ giúp cô”, anh ta đáp. Cô cảm thấy có thể tin tưởng, và Alex ra hiệu bật mic.
Đạo diễn lại hô một câu quen thuộc, 3, 2, 1, diễn đi nào. Cô cảm thấy hồi hộp y như lần đầu đi casting vai diễn.

Alex bắt đầu diễn. Anh ta dẫn dắt cảm xúc của cô một cách tài tình, đến nỗi cô cảm thấy cô và Lưu Ly lúc này là một. Cô đang đứng trước người yêu, và chuẩn bị hôn anh ta.
Alex đến gần, luồn tay vào tóc cô, và nhìn vào mắt cô sâu đến nỗi cô tưởng như anh sẽ nhìn thấu tâm can cô vậy. Cô nắm lấy cổ tay anh ta, là một phản ứng rất thật.
Alex nói lời thoại cuối cùng, trước khi họ tiến đến nụ hôn màn ảnh. Cô nuốt khan, mình sẽ làm được. Mình đã quá mệt để diễn đi diễn lại cảnh này. Mình chỉ muốn đi ngủ. Và cô quyết định thả lỏng người, nắm nhẹ vào ngực áo của anh.
Alex đã nói, anh sẽ giúp cô.
**********
Phan Hải Đình năm nay mười lăm tuổi. Cô đang ở nhà một mình, sau một buổi casting nhận vai phụ cho một bộ phim. Bố mẹ cô đều đã đi vắng vì công việc, cũng bởi lịch quay phim dày đặc mà cô không thể đi cùng bố mẹ. Thậm chí ngay hôm bố mẹ cô đi, cô còn đang bận góp mặt trong một talk show.
Bây giờ đã là chín giờ hơn vào buổi tối. Cô đang ngồi xem lại chương trình truyền hình mà chính mình tham gia như một khách mời, tự bình phẩm bản thân, hi vọng rút ra được kinh nghiệm nào đó. Chuông cửa reo vào thời điểm ấy. Dù có bất ngờ, cô cũng chạy ra ngó vào màn hình chuông cửa.
Không ai xa lạ, chính là Hồ Phát. Anh đang cười rất tươi, dí sát mặt vào màn hình. Cô nhún vai, mở cửa cho anh ngay lập tức. Gần đây anh hay đến chơi nhà cô. Mặc dù cô bận quay phim, anh ta vẫn hỏi được giờ cô nghỉ ngơi ở nhà để đến. Bố mẹ cô hay mời anh ở lại dùng xong bữa mới cho về. Việc này quá quen thuộc rồi, ngay từ nhỏ Hồ Phát đã gần như là thành viên thứ tư trong gia đình cô.
Anh ta hớn hở bước vào nhà và đưa cho cô một chai champagne. Phan Hải Đình tròn mắt, vì sao anh lại mua rượu? Hồ Phát năm nay là sinh viên năm cuối, vẫn chưa đi làm, sao đã có thể mua rượu đắt mang đến tặng cô!
“Của bố anh”, Hồ Phát giải thích. Tuy vậy cô không tỏ ra thích thú.
“Em không thích uống rượu. Vả lại em cũng chưa đủ tuổi!”
“Không sao đâu, chỉ uống một chút thôi, rượu này nhẹ lắm”, Hồ Phát đáp, “Nếu sợ say em có thể tìm thứ gì đó ăn cùng. Sẽ vơi bớt hơi cồn đi đấy.”
Phan Hải Đình nhún vai, quay đi lấy hai chiếc ly thủy tinh đặt lên bàn trong khi Hồ Phát tìm cách bật nút chai champagne. Bắn lên như phim vậy. Anh sẽ phải lau chỗ đấy đi, cô nhăn mặt, rồi quay lưng đi ra tủ lạnh tìm thứ đồ ăn nào đó.
Người ta thường ăn gì khi uống champagne nhỉ? Không phải salad rồi, cũng chẳng phải mì gói. Thực tế trong nhà cô chẳng có nhiều đồ ăn vặt.
“Em nghĩ là em không có nhiều đồ ăn”, cô quay lại nhìn Hồ Phát đang rót rượu vào ly, “Chắc là phải uống chay rồi.”
“Không sao, bởi uống rượu phải nhâm nhi mới thích”, Hồ Phát đáp, cười mỉm, cầm ly rượu đi ra phòng khách, thoải mái ngồi xuống ghế sô pha, “Em mang hộ anh chai rượu ra được không?”
“Được thôi”, và cô đi đến ngồi cạnh anh. Trên tivi vẫn đang phát show với Phan Hải Đình ngồi cười duyên dáng trên chiếc ghế nhung.
“Chúc mừng em đã nhận được vai diễn tiếp theo!”, Hồ Phát nâng ly rượu lên, nhìn cô ám muội. Phan Hải Đình lắc đầu.
“Chỉ là một vai nhỏ thôi mà”, nhưng cô vẫn cụng ly với anh. Trong ba năm qua, cô đã bỏ túi được ba vai diễn, tuy toàn là vai phụ. Cô chưa cảm thấy có gì cần để ăn mừng.
“Em sẽ nhanh chóng thành công thôi”, anh ta đáp và họ uống một hơi hết ly rượu đầu tiên. Phan Hải Đình thấy trời đất quay quay và hơi cay xộc lên mũi. Đây là lần đầu tiên cô uống rượu.
Hồ Phát rót cho cô ly tiếp theo, và họ bắt đầu tán chuyện trên trời dưới biển. Giống như mọi lần.
**********
Alex ôm lấy khuôn mặt cô bằng cả hai tay. Anh nhận ra cô đang run lập cập, chắc chắn không phải vì kịch bản yêu cầu, càng không phải vì điều hòa mở quá lạnh.
Tôi sẽ giúp cô mà, ánh mắt anh nói vậy với mắt cô, cô cũng chẳng biết nên đáp lại như thế nào. Cô sẽ khóc mất. Và nếu Alex không nhanh chóng kết thúc cảnh này đi, cô sẽ sút cho anh ta một phát mà không biết mình đã làm vậy.
Rất nhanh chóng, Alex nở nụ cười trấn an, và cúi xuống hôn cô. Môi anh đã thật sự chạm vào môi cô. Còn tim cô đã bay vọt ra ngoài, phóng thẳng lên vũ trụ nhanh hơn cả khi tên lửa đạn đạo rời khỏi mặt đất. Cô nắm chặt tay mình, tự dưng thấy Alex la lên một tiếng. Cắt, cắt! Đạo diễn lại gào ầm lên. Lúc ấy cô mới biết, mình đã cấu Alex đến đỏ ửng cả tay.
“An Lôi! Lại đến cậu hả? Chuyện gì xảy ra với hai cô cậu vậy?”
Alex bị mắng nhưng vẫn thản nhiên mỉm cười. Anh quay khắp nơi, giơ tay làm vẻ trấn an và xin lỗi. Anh không nói rằng anh bị cô cấu cho một cái. Dù Phan Hải Đình nhìn thấy rõ vết năm ngón tay mình in hằn lên cổ tay bạn diễn.
“Các cô các cậu muốn quay lại đến bao giờ…..”
Sao đạo diễn vẫn nói được nhỉ? Alex nhún vai, ra hiệu tiếp tục. Phan Hải Đình thở hồng hộc như vận động viên điền kinh vừa trở về sau chặng đường chạy 1000m.
“Cô thấy không, đơn giản thôi mà”, Alex nhìn cô cười khúc khích. Anh nhận ra bạn diễn của mình như đã lọt vào vùng không gian khác vậy. Cô cứng đờ người mà không phản ứng gì cả.
“Này, cô bất tỉnh vài giây rồi đấy à?”
Alex khua tay trước mặt cô. Chẳng có biểu hiện của sự sống nào hết. Cô còn không thèm chớp mắt.
“Hải Đình, chúng ta chỉ vừa chạm môi thôi mà. Tôi đã hôn cô đâu?”

Quả thật, lúc đó cô như người vừa bất tỉnh sống dậy. Cô có vẻ mặt đau khổ khiến Alex bất ngờ, cô nhìn anh mếu máo.
“Chúng ta phải quay lại lần nữa à?”
“Đúng rồi”, anh dịu dàng hết sức nhằm xoa dịu cô, vẻ mặt khổ sở của cô khiến anh buồn cười, “Không sao, lần tiếp theo sẽ là lần cuối cùng. Lần này là lỗi tại tôi. Nhưng cô đã làm rất tốt. Cứ đứng yên như thế cũng được, tôi hôn cô một cái là xong rồi.”
Phan Hải Đình thấy đầu óc quay cuồng. Cô không nghĩ rằng lần này khi cô “hợp tác”, những sự cố vẫn cứ diễn ra như một sự trêu ngươi.
**********
Cô trở mình trên giường, đôi mắt nhắm nghiền nhưng cơ mặt co lại mệt mỏi. Cô đang trong một cơn ác mộng.
Phan Hải Đình mười lăm tuổi, xinh đẹp, phổng phao, thông minh và sắc bén. Cô là một cô bé có cơ thể khỏe mạnh, gọn gàng, là mục tiêu phấn đấu của rất nhiều cô gái tầm tuổi mình. Cô vẫn đi học bình thường, không bỏ buổi học nào dù lịch diễn chồng chất. Cô quan niệm dù có xinh đẹp hay nổi tiếng mà không có học vấn thì vẫn không phải người thành công.
Sau nửa chai champagne, cô cảm thấy chân tay rã rời, người nóng bừng, cơ hồ không còn sức lực để làm gì nữa.
Cô mở mắt ra, xung quanh tối sầm. Cô nhận ra đây là căn phòng quen thuộc của mình, nhưng cô không hề ở một mình như cô nghĩ.
“A, em dậy rồi”, giọng nói đó rất quen, quen lắm. Đầu cô nặng trịch và đôi mắt mờ đi, cô không thể định vị được điều gì ngoài thân hình mờ mờ ở ngay gần mình.
“Hồ… Hồ Phát…”, cô thều thào, không nhận ra giọng nói của chính mình. Cô đã quá say rồi, cô nhất định sẽ không uống rượu nữa. Thứ rượu khiến cơ thể cô bốc lửa, vô cùng nóng nực, vô cùng bức bối.
Cô muốn ngồi dậy. Cô muốn chấm dứt cơn nặng đầu bằng một cốc nước chanh. Cô muốn chào tạm biệt Hồ Phát rồi lăn xuống giường đánh một giấc đến sáng. Cô chỉ muốn ngủ. Cô còn chẳng buồn nghĩ đến hình tượng của mình bây giờ.
Cô bắt đầu hoảng hốt khi chân tay mình đều không cử động được. Đầu cô nặng trịch đến độ cô cảm tưởng não mình đã hóa đá và kéo đầu cô dính vào gối. Cô thấy cả cơ thể mình đều dính vào gối. Cô không thể làm gì được, ngoài mở mắt nhìn và mở miệng nói. Lý trí kéo cô ra khỏi cơn nửa tỉnh nửa mê, cô chỉ muốn vùng vẫy, nhưng không thể.
“Hồ Phát… Em mệt quá…”, cô cố gắng gọi anh, hi vọng anh sẽ giúp mình tỉnh táo hơn một chút.
Bóng người lờ mờ cô nhìn thấy ở cuối giường bắt đầu di chuyển, lại gần cô. Tựa hồ như anh ta vừa mỉm cười.
“Không sao đâu”, Hồ Phát cúi xuống sát mặt cô. Ở anh ta không có một chút mùi rượu nào. “Em sẽ ổn thôi.”
“Giúp… giúp em dậy…”, cô cố gắng bám vào cánh tay anh ta để ngồi dậy, nhưng thật sự tay cô không hề di chuyển. Tay cô không di chuyển.
“Cứ nằm im ở đó, em yêu ạ”, cô nghe thấy giọng cười của anh ta, “Đêm còn dài lắm. Mà em chỉ vừa mới tỉnh dậy thôi.”
Ngay lập tức, một nỗi sợ cơ hồ như luồng điện chạy dọc não bộ, xuyên qua cơ thể Phan Hải Đình. Cô không còn thấy nóng bừng mà toàn thân lạnh toát. Tay cô không thể cử động được, không phải vì cô quá say đến mức rã rời. Mà bởi vì nó đang bị trói chặt vào thành giường. Rất chặt.
“Anh… anh làm gì thế?”, cô sợ hãi đến mức lạc cả giọng. Cô điên cuồng giật mạnh hai tay mình, nhưng không thể làm gì hết. Chỉ có hai chân cô vẫn còn được giải phóng. Cô dùng hết sức lực giãy giụa nhưng vô ích.
Cô không còn khả năng kháng cự một chút nào. Cơ thể cô lả đi và mềm nhũn.
Hồ Phát bật cười. Cười rất lớn. Tiếng cười của anh ta ám ảnh cô từng ngày, từng giờ, ám ảnh trong từng giấc ngủ.
Hôm nay, anh ta lại khiến cô tỉnh giấc.
Phan Hải Đình thở dốc, mồ hôi đầm đìa. Cô nhìn đồng hồ, bốn giờ sáng. Trời vẫn còn tối. Cô mới chỉ chợp mắt được hơn một tiếng. Cảnh quay lại vào buổi đêm lấy mất hai tiếng đồng hồ của cô. Cô không nhớ mình đã ăn thứ gì chưa, bụng cô cồn cào nhưng cô không thấy đói. Vương Khả đưa cô về, cô chỉ biết rằng cô đã leo lên giường và ngủ ngay lập tức.
Cô không thể ngủ lại, dù rất cố. Đã lâu lắm rồi cô mới lại nằm mơ thấy cơn ác mộng ám ảnh mình ngày trước. Cô vuốt ngược mái tóc ngắn để nó không chạm vào mắt, đi vào nhà tắm và dội nước lạnh. Cô không nghĩ ngày mai cô có sức để tiếp tục quay. Ngày hôm nay, thế này đã là quá đủ.
Cô nhìn mình trong gương. Cô nhìn chòng chọc vào đôi môi của mình. Cô đã hôn anh ta. Không, là Alex đã hôn cô. Họ phải quay đến lần thứ sáu mới hoàn hảo, nhưng cuối cùng cô đã để một người khác giới hôn mình. Cô cũng đã quay được một cảnh gần gũi.
Cô vẫn còn nhớ như in cảm giác khi môi anh chạm vào môi mình. Alex có đôi môi mềm mại, ấm nóng. Anh ta khiến cô như tan chảy ngay lúc ấy, ngay tại phim trường. Lần đầu tiên, nếu cô không cấu anh, cô nghĩ mình sẽ quên mất bản thân đang quay phim.
Cảnh quay thứ sáu, cảnh chốt, sẽ là cảnh quay khiến cô nhớ đến già.
Alex nhẹ nhàng liếm môi dưới của cô. Anh chỉ đợi môi cô hé mở là lao vào ngay lập tức. Anh hôn cô rất chậm rãi, rất bài bản. Cô chẳng hề diễn một tí nào. Cô như một bức tượng để anh luyện tập cảnh hôn vậy. Nhưng cô nhớ rất rõ, tay cô đã ra mồ hôi rất nhiều, và tim cô thì liên tục nhảy nhót.
Cô đã cảm thấy buồn nôn một chút. Một chút thôi, khi Alex chạm vào môi cô. Nhưng cảm giác ấy lại biến mất ngay tức khắc, như thể môi anh là món đồ kì diệu nào đó. Cô từng cảm thấy ghê tởm, phải, rất ghê tởm khi nhìn những cảnh như vậy. Cô không bao giờ xem phim tình cảm, cũng không bao giờ xem bạn diễn khác diễn những cảnh như thế, từ trước đến nay. Rất khó khi cô là một diễn viên. Nhưng bây giờ, cô thừa nhận mình đang cảm thấy vô cùng khác lạ.
Cô nhớ nụ hôn của Alex.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.