Đọc truyện Bạn Diễn [Partner] – Chương 4
Cảnh quay bắt đầu, Alex và Phan Hải Đình không thể diễn trơn tru hơn thế. Trời vẫn làm người ta khó chịu, nhưng hai diễn viên chính làm ekip dễ chịu. Điều hòa trong này là hai mươi sáu độ, mặc áo len cũng không quá nóng.
Họ quay liền một mạch hai tiếng đồng hồ rồi nghỉ giải lao nửa tiếng.
“Em có muốn uống cà phê không? Nhìn mắt em đã ngái ngủ rồi đấy”, Vương Khả đùa, đứng dậy toan đi mua cà phê. Alex từ đâu chạy đến, rất nhanh nhẹn đặt lon cà phê xuống gần Phan Hải Đình.
“Cà phê không?”
“Cảm ơn”, cô liếc nhìn lướt qua anh, thuần thục bật nắp lon. Lần này cô không cần đến anh phải giúp. Nhưng quả thực, thấy lon cà phê, cô lại có ham muốn dội thẳng nó vào người Alex, từ đầu đến chân.
“Anh đi mua cà phê, cứ thoải mái nói chuyện nhé”, Vương Khả nhanh chóng rút lui, anh còn liếc thấy người quản lý bận rộn của Alex còn đang trong một cuộc điện thoại.
“Đêm qua tôi không ngủ tí nào cả, mệt quá”, Alex nói, “Tôi muốn nhanh chóng thu âm bài hát, nhưng vẫn còn cảm thấy chưa hoàn chỉnh…”
“Đêm qua tôi cũng không ngủ được”, cô tiếp lời. Nhưng vì sao không ngủ được thì cô không nói.
“Tôi cứ nghĩ cô như vậy là về nhà phải ngủ thẳng luôn đến sáng”, Alex bật cười. Đúng, đúng là thế đấy. Tôi chỉ gặp cơn ác mộng nho nhỏ thôi mà, đâu có vấn đề gì lớn…
“Còn anh, anh hẳn cũng rất mệt. Sao anh lại thức trắng đêm để viết bài hát? Để sang ngày hôm nay có hơn không?”
“Tôi không muốn người hâm mộ phải đợi”, Alex cúi đầu cười. Nhìn nghiêng ở góc của cô, anh ta quả thực rất đẹp trai.
“Anh đúng là một nghệ sĩ có tâm…”
“Thật ra Hải Đình này, tôi đang nghĩ đến một chuyện rất hay ho đấy…”
“Thật tốt, nhưng nếu không liên quan đến tôi thì tôi không hứng thú cho lắm…”, cô làm mặt áy náy nhưng lại đưa mắt đi chỗ khác. Phan Hải Đình là người không thích những kẻ buôn chuyện phiếm.
“Không, nó liên quan rất nhiều đến cô là đằng khác.”
“Chuyện gì lớn vậy?”, cô liếc nhìn anh. Alex mím môi, nhìn chằm chằm xuống đất như thể đang tìm kiếm từ ngữ phù hợp.
“Tôi rất, rất muốn mời cô hát cùng tôi trong bài hát mới này, thật đấy!”
Phan Hải Đình há hốc miệng. Cô sẽ làm rơi ngay lon cà phê trên tay nếu cầm không chắc.
“Tôi không nghĩ đó là ý hay! Tôi…”
“Cô hát hay lắm, thề luôn!”, Alex cướp lời, “Tôi xin thề có Chúa rằng giọng của chúng ta khi hát lên, ôi, thật tuyệt! Tôi ước tôi có thể ghi âm lại đoạn khi nãy chúng ta cùng hát trên xe của tôi… Cô có biết không, tôi rất lưỡng lự vì không biết ai hợp với bài hát của mình, dù tôi rất muốn có giọng nữ feat nhưng vì không nghĩ ra ai, tôi đành phải bỏ đi ý tưởng ấy. Nhưng rõ ràng, Hải Đình ạ, giọng của cô vô cùng tuyệt vời, vô cùng hợp! Từ khi nghe cô hát, tôi không còn nghĩ ra được tên nữ ca sĩ nào nữa…”
“Thôi nào, anh đang tâng bốc tôi quá đấy”, cô bật cười, cúi đầu nhìn xuống đất. Quả thực nghe cũng hơi mát tai…
“Cô đang tự hạ thấp mình rồi, Hải Đình ạ. Tôi phải làm gì để cô nhận lời đây?”
“Lon cà phê này để hối lộ đấy hả?”
“Đúng thế, nếu cô muốn uống lon nữa, tôi cũng sẵn sàng đi mua ngay…”
“Thật ra thì…”, cô cắn môi lưỡng lự. Alex như ngừng thở nhìn theo từng cử chỉ của cô, “Thật ra thì tôi muốn được nghe thử bài hát mới của anh. Nếu… nếu tôi cảm thấy nó hợp với tôi thì… có thể tôi sẽ giúp…”
“Tuyệt cú mèo!”, Alex nhảy lên như một đứa trẻ, “Quay xong nhé, tôi sẽ đưa cô về chỗ của tôi. Nhất định cô sẽ thích!”
Rồi anh nháy mắt với cô, làm động tác chào thường làm xao xuyến con tim các fan hâm mộ, và đi rất nhanh về phía quản lý của mình. Cô phì cười, quay đi và uống một ngụm cà phê rất lớn.
“Anh thấy hết rồi”, Vương Khả đột ngột lên tiếng và Phan Hải Đình thật sự đã giật thót cả tim.
“Anh thấy cái gì?”
“Kiểu cười của em, và kiểu nhìn chằm chằm của em, với An Lôi”, anh quản lý trêu chọc, hất cằm về phía Alex và ngồi xuống cạnh cô; trên tay anh là một lon nước tăng lực, “Thế là sao?”
“Chẳng sao cả, đó là kiểu bình thường em vẫn làm”, cô lắc đầu, quay đi chỗ khác. Nhưng thực chất, cô cũng thấy rằng bản thân có thêm hiện tượng lạ dù chưa kịp giải thích các hiện tượng lạ khác.
“Em còn chối với anh à? Người ta gọi em là kẻ lạnh lùng khó gần cũng có lí do cả đấy. Em chẳng nói chuyện với bất cứ ai trong ekip này, ngoại trừ anh và cậu ta”, Vương Khả tiếp tục nói với một nụ cười. Anh cho rằng đây là dấu hiệu tốt.
“Anh ta đến bắt chuyện trước mà!”, cô bắt đầu giải thích, “Hơn nữa anh ta có chuyện cần nhờ em nên em chỉ tỏ ra gần gũi thôi… Không phải đạo diễn muốn bọn em gần gũi à…”
“An Lôi? Nhờ em?”
“Là Alex, Alex đang viết một bài hát mới và muốn em hát cùng.”
“Muốn em hát?”, Vương Khả bất ngờ cười to. Chính anh cũng không biết cô có thể hát và chơi đàn.
“Hát feat thôi. Anh ta bảo khi quay xong sẽ đưa em về và cho em nghe thử. Nếu hợp thì em sẽ nhận.”
“Em làm anh bất ngờ đấy, tiểu thư”, Vương Khả vỗ vai cô, “Hi vọng em có giọng hát đủ đô để không bị giọng hát của cậu ta lấn át!”
“Nói để anh biết, hồi đi học em nằm trong đội văn nghệ của trường đấy.”
“Có lẽ cậu ta sẽ khơi dậy lại bản năng hát hò của em mất, và thế là anh phải nhận thêm show diễn cho em, có lẽ anh nên in vé đi tour cho em ngay bây giờ…”
“Thôi đi”, cô cười, đấm nhẹ vào vai anh quản lý, “Em sẽ chỉ làm diễn viên thôi, không lấn sân lung tung đâu, thị phi lắm.”
“Được rồi, cảm ơn vì vẫn cho anh cơ hội hít thở như người bình thường”, rồi anh quản lý xem đồng hồ, “Sắp hết giờ nghỉ rồi đấy, uống nhanh lên trước khi chị makeup lại kêu em làm phai son môi. Anh phải ra chỗ biên kịch một chút…”
Phan Hải Đình gật đầu, ngửa cổ cố gắng uống hết lon cà phê.
“À này, Đình Đình. Chỉ có một mình em gọi An Lôi là Alex thôi đấy.”
Câu nói đó của Vương Khả kèm nụ cười ám muội khiến cô tự dưng đỏ mặt, trong người hơi nóng dù trước đó cô thấy rất dễ chịu.
Không phải tên của anh ta là Alex sao? Không gọi là Alex thì gọi là cái gì?
Các cảnh quay ngày hôm nay thực sự không hề làm khó cô và Alex. Cô thấy rằng cô và anh là cặp diễn viên ăn ý nhất từ trước đến nay. Và anh là bạn diễn dễ chịu nhất đối với cô, từ khi cô đi diễn đến giờ.
“Hẹn gặp lại buổi chiều nhé!”, một diễn viên khác nói với Alex và chào anh trước khi ra về, đúng lúc cô đang bước đến.
Cô nghĩ rằng người diễn viên đó nhìn thấy cô nhưng lại lờ đi.
Cô đu người ngồi lên cái bàn sắt ngay bên cạnh chỗ Alex đang thu dọn đồ. Các nhân viên trong đoàn đang khẩn trương dọn dẹp khu vực để người dân tiếp tục mua sắm. Cũng bởi Alex và Phan Hải Đình vẫn còn ở đây nên chẳng ai dám tháo dải băng vàng ngăn cách khu vực quay phim. Chắc chắn hai diễn viên chính sẽ bị “quây” đến khó thở.
“Anh quản lý của cô có đi cùng không?”, Alex hỏi cô với một nụ cười. Hiện giờ có hàng trăm cặp mắt đang nhìn họ. Không ai lại không cười một tí khi nói chuyện với đối phương.
“Không đi”, cô đáp lạnh tanh, nhưng môi thì cười vô cùng tươi tắn. Nhìn từ xa, hai diễn viên chính đang vô cùng cực kì thân thiết.
“Tuyệt đấy, tôi không muốn có người làm lung lay quyết định của cô.”
“Vương Khả sẽ tôn trọng quyết định của tôi”, cô nhún vai, đi theo Alex về phía Hoàng Thái Thành.
Anh đưa quản lý túi đựng đồ của mình, nói vài câu rồi quay người, lại khoác vai Phan Hải Đình đúng kiểu “bạn không ra bạn – người tình không ra người tình”.
Cả hai cùng lúc rút chiếc kính râm và đeo lên mắt. Hành động ấy khiến những người đang nhấp nhổm chờ đợi thần tượng phải lôi ngay điện thoại ra, chụp lại một cái.
Alex giúp cô rẽ đám đông đi về phía xe của mình. Chẳng có ai khác giúp họ, vì thế anh và cô lọt thỏm giữa đám đông đang vây quanh. Họ chỉ biết giữ cho gương mặt không lộ vẻ khó chịu, Alex đã kéo cô sát vào mình bởi anh nhìn thấy có những người, là nam, đang cố chạm vào Phan Hải Đình. Anh tất nhiên không thể làm gì, chỉ có thể hạn chế tối đa những chỗ bọn họ có thể chạm vào cô.
Người ta có thể giật áo, túm tóc hay lấy mất chiếc kính râm của anh. Không vấn đề, bởi anh là đàn ông. Nhưng còn Phan Hải Đình, không ai có thể chạm vào người cô, giật tóc, túm áo hay với tay lấy chiếc kính râm để được chạm vào mặt, vào má cô. Tất nhiên ngàn lần không. Bởi vì cô là phụ nữ.
Nhưng đối với Phan Hải Đình, Alex, người con trai đầu tiên ngoài quản lý Vương Khả bất chấp bản thân bị sờ mó lung tung vẫn quyết tâm che cho cô, khiến cô cảm thấy cực kì cảm động. Hành động của anh mang một ý nghĩ khác. Cô chưa từng, chưa bao giờ, để cho bất cứ người khác giới nào làm điều này với mình – tất nhiên ngoại trừ người quản lý có bổn phận. Cô đã cười thầm khi đầu cúi thấp, ngay vị trí ngực Alex.
Họ cuối cùng cũng ngồi được lên xe. Alex ngay lập tức khóa chốt cửa, còn người hâm mộ vây quanh kín xe của anh. Phan Hải Đình nghĩ cô chỉ thấy cảnh này mỗi khi có ngôi sao hạng A nào đó của Hollywood ra ngoài ăn tối. Mà vây quanh những người đó không phải fan hâm mộ, là paparazzi.
“Ôi, xót quá…”, Alex cười méo xẹo, cố vẫy tay chào fan nhưng lòng đau như cắt khi mọi người cố nhoài lên trên chiếc Bugatti Veyron bóng loáng của mình, chỉ để chụp ảnh hai người.
“Một bài học cho anh, đừng mang xe đắt tiền đến trường quay, trừ khi quay phim dưới lòng biển hoặc trên đỉnh núi.”
Cô mỉa mai, vẫy tay với một đứa bé đang cố chen về phía cô. Bỗng dưng cô muốn xuống xe và bế nó vào để nó khỏi phải chen lấn như vậy. Nhưng rồi cô quyết định sẽ quay đi và không nhìn bất cứ ai nữa.
Chiếc Bugatti đắt tiền của Alex nhích từng xentimet để ra khỏi đám đông mà không đụng vào bất kì ai, người lái xe lẫn người ngồi bên cười đến mỏi miệng rồi mà anh vẫn chưa thoát ra được khỏi chốn này.
“Đề nghị người dân xếp hàng, không chen lấn xô đẩy. Đề nghị người dân..”
Tiếng gọi loa từ ngoài dội vào bên trong xe, cả cô và anh đếu quay người tìm xem loa phát ra từ nơi nào. Vị cứu tinh của họ đến rồi. Hoàng Thái Thành, quản lý của Alex đang đứng cùng bảo vệ tòa nhà, xen vào ngăn đám fan hâm mộ lại. Phía gần chỗ cô ngồi là Vương Khả, anh vừa bế đứa bé lúc nãy lên vai, nhấc bổng nó ra khỏi đám đông.
“Cảm ơn nhé, gặp cậu ở đài”, Alex hạ kính, nói một câu với người quản lý khi đi ngang qua anh. Hoàng Thái Thành gật đầu một cái, rồi Alex rất nhanh rẽ đám đông đi thẳng.
“Alice trọng thương rồi!”, Alex đau khổ rên lên khi họ phóng trên đường. Anh còn không dám đi nhanh.
“Alice bị thương do chủ của cô ấy không tâm lý, phải không Alice?”, cô vẫn giọng châm biếm vờ vuốt ve cái ghế da của mình. Anh chỉ nhíu mày không nói gì.
“Có lẽ lần sau chúng ta nên đi hẳn xe tải đến.”
“Và họ sẽ nhảy lên thùng xe tải, bám gót anh đến tận nhà vệ sinh”, cô bật cười. Alex tặc lưỡi.
“Nhầm rồi, tôi sẽ tải họ đến thẳng đồn cảnh sát và đi bộ về nhà.”
“Đó không phải cách lịch sự khi đối xử với fan hâm mộ đâu.”
“Trong trường hợp những người hâm mộ tôi không tôn trọng tôi, thì tôi mới nặng tay”, anh tự tin cười, “Tôi yêu tất cả fan của mình. Chỉ cần họ đừng quá khích.”
Cô gật gù, làm bộ đã hiểu. Cô vốn không phải người thân thiện với mọi người, nhưng chưa bao giờ cô để những người hâm mộ mình thiệt thòi. Chẳng có ai là không yêu mến những người đã, đang và vẫn sẽ ủng hộ mình, dõi theo mình từng chút một.
“Cảm ơn anh nhé, Alex.”
“Cảm ơn cái gì?”
“Vì lúc nãy đã che cho tôi trong đám đông”, cô nói giọng vừa phải, nhưng đột nhiên lại thấy lo lắng – liệu mình có tỏ ra nhiệt tình quá không?
“Cái đó không cần phải cảm ơn”, Alex bật cười, “Bất cứ thằng đàn ông nào cũng cần phải làm thế. Họ chạm vào chỗ nào trên người tôi cũng được… à, ngoại trừ chỗ nhạy cảm. Nhưng cô là phụ nữ, không được phép tự tiện chạm vào cô. Cô cũng biết đấy, đâu phải ai cũng tỉnh táo mà kiểm soát tay mình! Sờ được vào thần tượng là đã sướng lắm rồi. Mà cũng có những kẻ lợi dụng đấy…”
“Tôi biết”, cô cười tủm tỉm, nhìn ra bên ngoài. Trong lòng cô có một chút phấn khởi.
“Nhưng cô là người đầu tiên cảm ơn tôi vì vụ đó đấy”, Alex nói tiếp, “Những người khác có vẻ đã coi đó là chuyện thường tình rồi nên chẳng cảm ơn tôi gì cả…”
Những người khác. Cô tự tát mình một cái. Những người khác đấy, Phan Hải Đình, là Những Người Khác! Đối với Alex, chuyện đó là lẽ thường tình.
Cũng giống như giả vờ thân thiết với cô vậy, đó cũng là lẽ thường tình.
Alex rất nhanh chóng cho xe vào bãi đỗ của khu chung cư. Cũng giống cô, anh hiện đang ở một mình, trong một chung cư cao cấp, nơi không fan hâm mộ nào có thể dầm mưa dầm nắng xếp hàng chờ chụp ảnh, xin chữ kí.
Khi họ vào trong thang máy, không có người thứ ba khiến không khí trở nên nghẹt thở. Chính xác là chỉ có một mình Phan Hải Đình thấy nghẹt thở. Alex ở tít tận tầng hai mươi mốt, có nghĩa họ phải đi qua hai mươi ba tầng từ tầng hầm này để lên tầng của Alex. Thời gian lâu vô kể. Cô sốt ruột, ngứa ngáy khắp người. Còn Alex vẫn hiên ngang đứng giữa thang máy, hai tay đút túi quần, mắt nhìn thẳng mà chẳng biết anh ta nhìn cái gì.
Mới đến tầng mười thôi. Cô nóng ruột, khoanh tay lại, đứng lùi về phía sau một chút. Chẳng ai nói câu nào. Cô chỉ muốn cửa thang máy mở ngay ra và cô được giải thoát. Hình như anh ta đang hát. Anh đang ngân nga một giai điệu khá bắt tai, có thể là bài hát mới. Anh chẳng bận tâm gì đến kẻ đang nóng như lửa đốt phía sau lưng. Và cô bất chợt nhìn trộm anh một tí.
Ngay cả lúc này, ở góc phần tư bên này, Alex vẫn cực kì cuốn hút. Trông anh ta giống người nước ngoài hơn là người ở đây, nhưng phong cách của anh vẫn toát lên nét châu Á rất rõ – có lẽ vì anh ở đây từ nhỏ. Xương quai hàm sắc nét, có nét mờ mờ của mấy cọng râu đã cạo sạch. Anh để râu trông sẽ thế nào nhỉ? Chắc chắn sẽ rất nóng bỏng, có điều trông sẽ già. Mái tóc của anh cắt tỉa rất kĩ, gọn gàng, hợp mốt. Cô nhận ra anh có hai chiếc khuyên màu đen xuyên qua phần xương sụn ở tai. Vì sao mãi đến giờ mới để ý nhỉ? Và cô cũng nhận ra luôn, ở sau mang tai của anh là một hình xăm nhỏ, là chữ cái T viết theo kí tự La mã. Có vẻ chỉ đứng hơi chếch về đằng sau thế này, cô mới nhìn thấy hình xăm và khuyên của anh.
“Cô chắc chắn sẽ thích bài hát của tôi!”, Alex đột nhiên quay phắt lại, bắt gặp ngay ánh mắt vụng trộm của cô. Ôi má ơi, cô thật sự đã đóng băng luôn tại chỗ khi mà anh không nói thêm một câu nào nữa, sau câu nói ấy.
“Có gì trên mặt tôi à?”, anh hỏi ngay, định rút điện thoại ra soi. Cô nhoài người về phía anh, tóm lấy bắp tay anh và cười giả lả.
“Không có gì hết. Tôi tự nhiên nhìn thấy hình xăm của anh thôi mà…”
Câu chống chế quá hợp lý. Alex tin ngay, cười toe toét, đưa tay sờ lên hình xăm đó.
“Cách đây mấy tháng rồi”, anh giải thích, “Tôi không thể xăm lộ được, không phù hợp nếu lên phim với hình ảnh đầy hình xăm. Nhưng tôi còn có ba hình xăm nữa trên người cơ, giấu kĩ lắm rồi.”
Cô gật gù tỏ vẻ thích thú, nhưng thực chất đang ngầm thở phào. Thế là thoát một cảnh trớ trêu, cảm ơn hình xăm, vô cùng cảm ơn hình xăm!
Cuối cùng thang máy cũng mở cửa, giải thoát cho cô khỏi không khí áp bức ngột ngạt trong đó. Lát nữa về chắc chắn cô sẽ đòi tự đi thang máy xuống tầng một. Alex có muốn tiễn cô cũng không được đâu.
Phòng của anh ngay chếch về phía cửa thang máy, với cánh cửa gỗ trắng đồng đều như các phòng khác cùng dãy. Anh nhanh nhẹn mở cửa, nghiêng người sang để cô đi vào trước.
Mùi hương như mùi gỗ tuyết tùng phảng phất trong không khí là điều đầu tiên gây ấn tượng với cô. Cô cũng đang ở chung cư, không mấy lạ lẫm trước độ xa hoa của căn hộ. Nơi này rất yên tĩnh, và an ninh tốt. Cô thấy hệ thống báo động và chuông cửa bằng hình ở ngay gần cửa ra vào.
“Cô có muốn uống gì không? Hay chúng ta bỏ qua luôn màn mời chào lằng nhằng này nhỉ?”, Alex trở về nhà, sung sướng đi thẳng về phía tủ lạnh. Anh hỏi vậy nhưng không đợi cô đáp, lấy ra ngay hai lon nước ngọt.
“Không, cảm ơn. Tôi không được ăn đồ ngọt”, cô xua tay, và anh lại nhét lon nước vào tủ.
“Cô không phiền nếu tôi cởi áo ra chứ?, anh ngập ngừng, thực chất chỉ định cởi áo sơ mi ngoài cho đỡ nóng mà thôi. Phan Hải Đình rất phiên phiến gật đầu, lại còn lịch sự quay đi chỗ khác. Nhà anh mà, vì sao anh phải hỏi ý tôi?
“Thật ra tôi có bản ghi âm thử rồi đấy, nhưng là ghi theo kiểu ghép beat thôi, không phải bản thu âm chuẩn”, Alex nhấc ngay cây đàn guitar ở góc nhà lên, chạy ra ngồi trước mặt cô, trên người chỉ mặc áo phông.
Cô đã liếc thấy hình xăm thứ hai lộ ra ở bắp tay bên trái khi tay áo phông của anh bị kéo lên do ôm đàn. Dòng chữ “Gia đình” bằng tiếng Do Thái.
“Nếu tôi hát xong cả bài mà cô vỗ tay thì có nghĩa cô đồng ý hát cùng tôi đấy nhé”, Alex cười tủm tỉm sau khi chỉnh xong tab, và cô gật đầu. Tôi sẽ không vỗ tay đâu. Tôi sẽ khiến anh hoang mang trước.
Khi Alex bắt đầu hát, cô biết rằng tim cô rung lên theo từng điệu nhạc.
Giọng hát yêu thích của cô. Khi anh hát cùng với cây đàn của mình, hát bài hát của mình, giọng hát của anh còn tuyệt vời hơn nữa.
Và cả anh, trông anh hệt như một thiên thần. Cô đang ở trên thiên đàng, mây mờ bao quanh, thiên sứ với bộ cánh trắng và chiếc đàn Lia gảy ra những nốt thánh thót đến kì ảo.
Thời gian lúc này lại trôi nhanh đến mức, cô muốn nó kéo dài đến suốt đời.
Alex đã hát xong tự bao giờ. Anh chỉ hát một đoạn. Anh nhìn phản ứng của cô. Anh vẫn cười rất tươi. Phan Hải Đình bất ngờ đứng dậy, vỗ tay liên tục, tán thưởng anh vô cùng chân thật. Cô được nghe anh hát live. Hay gấp mấy lần những bản audio của anh.
“Tôi thật sự, thật sự thấy bài hát này rất tuyệt!”, cô xúc động vỗ vai Alex, “Chắc chắn nó sẽ trở thành hit, tôi đảm bảo đấy!”
“Vậy có nghĩa là cô đồng ý hát cùng tôi phải không?”, Alex cười tít mắt, nhìn cô thích thú. Vỗ tay là đồng ý rồi. Cô ngập ngừng một chút, vừa ngại ngùng, lại vừa có chút bối rối.
“Tôi không chắc…. Tôi nghĩ tôi sẽ phá hỏng bài hát này mất…”
“Không, cô rất tuyệt! Đồng ý nhé? Tôi có thể làm mọi thứ để cô đồng ý hát cùng tôi đấy, Hải Đình!”
Làm mọi thứ. Cụm từ này mới hấp dẫn làm sao. Nếu là cô lúc mới gặp Alex, cô sẽ tặc lưỡi quay đi và nghĩ, chẳng có thứ gì cô muốn từ anh cả. Nhưng lúc này, cô bỗng nhận ra cô muốn rất nhiều từ anh. Những điều cô muốn lại cực kì mơ hồ, đến chính cô cũng không biết cô cần gì.
“Nào, Hải Đình, không phải chúng ta đang hẹn hò à? Cô không thể giúp bạn trai của cô một tí được sao?”, Alex giở giọng mè nheo, túm nhẹ lấy cổ tay cô. Không hiểu vì lí do gì, hành động ấy của anh lại khiến cô như bị điện giật. Cơ thể cô phản ứng rồi đấy à?
“Vớ vẩn!”, cô cứng rắn hô lên nhưng trong lòng lại đang chảy thành nước, “Tôi chẳng có bạn trai nào cả! Nhưng… nếu anh đã thật lòng muốn vậy….”
“Tuyệt cú mèo!”, Alex nhảy lên, dùng cả hai tay nhiệt tình tóm chặt hai vai cô, “Tôi yêu cô! À, đừng hiểu theo nghĩa kia nhé! Quá hoàn hảo! Chúng ta có thể đi thu âm bất cứ lúc nào, có thể sau buổi họp báo hôm nay, hoặc sau khi quay xong cảnh tối nay… Ôi, quá tuyệt vời! Cô không biết tôi đang hạnh phúc thế nào đâu, Hải Đình ạ! Cuối cùng bản nhạc tiếp theo lại chuẩn bị được ra lò rồi!”
Phan Hải Đình ngẩn ngơ nhìn theo Alex đang hạnh phúc, cứ như một đứa trẻ mới xin được tiền mẹ để mua Xbox. Cô đã nghiệm ra chân lý: con trai và con gái bằng tuổi nhau thì con gái luôn chín chắn và trưởng thành hơn. Những đứa con trai bao giờ cũng có một đứa trẻ ngủ sâu bên trong con người họ. Chỉ là mức độ che giấu của ai giỏi hơn mà thôi.
“Thật ra… cô có muốn hát không? Tôi đang bối rối quá… Chúng ta sẽ bất khả chiến bại, Hải Đình ạ! Không có giọng hát nào hợp được với bài này và giọng của tôi như cô đâu. Mọi người sẽ phải tốn nhiều thời gian để cover lại bài này đấy haha!”
Anh ta đích thị là một đứa trẻ con, đang cầm trong tay bộ play station mới cứng.
Hai người suýt chút nữa đã quên mất buổi họp báo buổi chiều ở đài truyền hình. Nếu cô không để ý điện thoại Vương Khả gọi đến, chắc chắn họ bỏ lỡ luôn rồi!
Alex và cô lại một lần nữa đứng cùng nhau trong thang máy. Cô chẳng có lí do nào để đi xuống một mình cả. Thật là buồn cười, dường như ở cái chung cư này mọi người quá lười để ra ngoài đi thang máy hay sao ấy (hoặc quá chăm để đi thang bộ, nhưng điều này sẽ không bao giờ xảy ra).
Thang máy nhảy từng tầng chậm chạp vô cùng. Đột nhiên đến tầng thứ mười lăm, điện đóm tắt ngỏm, và thang máy dừng lại.
“Mất điện à?”, cô hoảng hồn, mò mẫm điện thoại và tìm cách mở đèn pin. Sáng trưng. Alex cũng đang dò tìm trong điện thoại.
“Không phải, là họ cắt điện cả tòa nhà để bảo trì đường dây. Họ đã thông báo từ hôm qua rồi, không sử dụng thang máy trong khoảng thời gian này. Tôi đã định đi sớm hơn nhưng mải mê quá quên khuấy mất, do mọi người giục nữa! Đành phải gọi điện thông báo cho quản lý tòa nhà để họ cho chúng ta ra khỏi đã. Cô soi đèn hộ tôi nhé?”
Trong khi cô đang khá hoảng sợ thì Alex lại vô cùng bình tĩnh, dù cô vẫn thấy tay anh đang run lên nhè nhẹ. Không biết anh có mắc chứng sợ bóng tối hay sợ không gian hẹp không, chắc là không. Cô cũng cần phải báo cho Vương Khả biết. Ai đó cần phải biết vẫn có người đang kẹt ở trong thang máy, nếu không chẳng biết chuyện gì có thể xảy đến với cô và Alex.