Bạn Diễn [Partner]

Chương 18


Đọc truyện Bạn Diễn [Partner] – Chương 18

Giật mình tỉnh dậy bởi chuông báo thức, Phan Hải Đình thấy đầu mình đau như búa bổ.
Cô chậm chạp nhấc người khỏi đệm, mơ hồ nhận ra mình đang nằm trên giường. Có chuyện gì xảy ra tối qua thế nhỉ? Người cô vẫn còn nồng nặc mùi rượu. Cô nhớ ra mình đã uống hẳn hai chai rượu, trong đó có chai Remy Martin, loại thường xuyên khiến cô say không biết trời đất. Cô thầm thán phục bản thân khi có thể lết vào đến giường, đắp chăn ngủ ngon lành say khi đã say khướt. Cô tựa hồ không thể nhấc nổi bản thân dậy, cứ như có cả tảng đá nặng đè lên cả thân mình.
Cô không thích bản thân lúc này tí nào. Hôm nay phải đi quay phim từ rất sớm, thế mà đêm qua lại uống rượu một cách bệ rạc. Cô còn hút gần hết bao Kent nữa. Cứ thế này cô sẽ sớm sa đà thôi, và sự nghiệp của cô sẽ dễ tiêu tan nếu cứ trở thành một hình mẫu nghiện ngập thế này.
Phải mất năm phút để cô định thần lại mọi thứ, và để đầu óc trở lại đúng vị trí của nó. Cô chẳng nhớ đêm qua mình đã làm gì, à, mình bị thất tình nên mình chạy đi khui rượu. Chắc trong cơn say cô đã bò vào phòng và leo lên giường. Không thể tưởng tượng nổi hình ảnh bản thân lết trên hành lang vào đến phòng ngủ, không còn gì tồi tệ hơn.
Cô với lấy điện thoại một cách nặng nhọc, năm giờ mười phút. Hôm nay phải quay phim lúc sáu giờ, phải đến trường học trước khi tụi học sinh đến lớp. Cô không thể vác bộ mặt sưng húp này vào trong một ngôi trường trung học được, không tốt một tí nào. Và cả mùi rượu lẫn mùi khói thuốc ám trên áo nữa… Ôi thôi, phải tranh thủ đi tắm ngay. Dù có không kịp ăn sáng thì cô vẫn phải dốc hết lực lượng bảo vệ hình ảnh của mình!
Cô đứng dậy, người chao đảo, suýt thì ngã ngửa khi bị choáng đột ngột. Cô lê từng bước chậm chạp ra ngoài, hướng về phía phòng tắm. Cô mở nước thật nóng, rồi ấm dần, rồi thêm một vài tia lạnh để cơ thể cân bằng nhiệt độ. Cô đánh răng thật kĩ, gội đầu, tắm với một lượng lớn sữa tắm để đánh tan hoàn toàn mùi rượu. Cô dành thời gian lâu hơn một tí để rửa mặt sao cho gương mặt sáng sủa, cố gắng lấy lại vẻ tươi tắn cần thiết. Cô chỉ hi vọng dạ dày của mình không giở chứng trước một lượng lớn cồn đêm qua. Cô quả thực càng nghĩ lại càng trách bản thân vì đã thiếu trách nhiệm thái quá.
Cô ở trong nhà tắm phải nửa tiếng đồng hồ. Không hiểu sao dù chỉ còn mười lăm phút để đến phim trường, cô vẫn không cảm thấy vội. Có lẽ Vương Khả đã đến trước khu chung cư của cô rồi, đang đợi bên dưới kia. Cô đành phải để anh đợi vậy. Cô chỉ muốn tìm cách che giấu việc mình đã uống rất nhiều rượu. Nếu Vương Khả biết, anh chắc chắn sẽ dẹp ngay tủ rượu trong căn hộ của cô.
Cô vẫn còn đang cuốn khăn tắm quanh người, tìm trang phục để thay thì điện thoại kêu ầm ỹ. Có lẽ anh quản lý đến rồi. Cô chạy đến, mới cầm điện thoại lên để báo một câu đợi thì lại chết cứng khi màn hình hiện một chữ nhỏ gọn: Alex.
Vì sao Alex lại gọi điện cho cô? Cô rùng mình, đêm qua không phải anh và cô Bạch Thiên Thư đó cùng nhau tái hợp rồi à? Cô nắm chặt điện thoại trong tay, tim đập rộn rã, có nên nghe hay không?
Alex gọi rất bền bỉ, cứ như thể anh biết chắc chắn giờ này cô đã dậy rồi và sẽ nghe điện thoại của anh vậy. Cô nửa muốn nghe, nửa không muốn. Anh gọi cô làm gì nhỉ? Anh và cô có chuyện gì để nói với nhau đâu???
“Gì…vậy?”, cô quyết định ấn trả lời, phải hắng giọng để nghe cứng cỏi hơn. Cô còn nghe thấy Alex cười?
“Tưởng em chưa dậy”, giọng anh… dịu dàng bất ngờ, “Tôi đang đợi em ở ngay ngoài cửa…”
Cô giật mình, quay người nhìn về phía cửa ra vào. Anh ta đang đứng ở đó thật à? Giờ này rồi sao vẫn còn chưa chịu đi??
“Anh… thật…”, cô lắp bắp, không biết nói gì, “Nhưng tôi chưa xong…”
“Tôi đợi em cùng đi, không cần vội đâu.”
Cô điếng người, ậm ừ vài câu rồi cúp máy. Điều gì xảy ra vậy, có phải là cô đang mơ không? Hay vẫn còn đang trong cơn say chưa thể tỉnh lại?
Alex hồi hộp phía sau cánh cửa đóng kín, anh đã soi bản thân qua chiếc điện thoại rất kĩ rồi để đảm bảo bản thân không có khiếm khuyết nào. Đêm qua anh gần như không ngủ được vì quá hạnh phúc, anh đã biết Phan Hải Đình có tình cảm với anh. Anh đã quyết định sẽ tiến lên, từ từ, không còn phải e dè điều gì nữa. Cô không tin rằng anh yêu cô, vậy anh sẽ từ từ chứng minh điều đó.
Anh đã khiến cô yêu mình. Trái tim anh chưa bao giờ run lên mãnh liệt đến thế.
Phan Hải Đình bước ra, tươi tắn và tràn đầy sức sống. Cô đã che phủ đi hoàn toàn Phan Hải Đình say rượu tối hôm trước, anh cảm thấy hồi hộp gấp đôi.
“Chào em”, anh cười tươi rói. Anh biết chắc cô đang vô cùng bất ngờ. Dù cô có nhớ việc tối hôm qua hay không, anh cũng đã có một tia hi vọng.
“Chào… Alex”, cô ngơ ngác, chỉ nhìn anh đúng một lần, “Anh… sao hôm nay anh…”

“Tôi muốn đi cùng em”, anh nhanh nhẹn đáp ngay lập tức, “Bởi vì… nó sẽ… tình cảm hơn.”
Cô tròn mắt nhìn như thể anh vừa nói gì vô cùng khó hiểu, gật đầu, cùng anh bước vào thang máy.
“Đình Đình, tôi có điều này muốn làm rõ với em…”
Tuy nhiên cơ hội của anh không đến khi vừa dứt lời thì có người bước vào thang máy. Cô cười giả lả, nép vào anh khi có người đàn ông khác đứng cạnh mình, và anh ngay lập tức đổi chỗ sang đứng giữa cô với người đàn ông kia. Đây là lần thứ hai anh để ý, cô có biểu hiện xa lánh những người khác giới một cách khác thường.
“Anh không sợ mọi người trách vì đến muộn à?”, cô thì thầm hỏi. Alex đã nhìn cô, ánh mắt màu nâu lục nhạt đối với cô lại dịu dàng dễ sợ.
“Không, nếu chúng ta đi cùng nhau thì sẽ không sao cả.”
“Ý anh là anh đi cùng tôi để đỡ bị mắng à?”, cô nhăn nhó nhìn anh. Mặt anh nghệt ra sau khi nghe câu văn xuyên tạc lòng tốt ấy.
“Tốt cho cả em đấy. Tôi không muốn thấy em bị đạo diễn trách, và cũng không yên tâm nếu em đi một mình.”
“Tôi có phải trẻ con nữa đâu!”, cô bĩu môi lẩm bẩm, nhìn xuống đôi giày của mình. Cô nhận ra, một cách vô tình, họ đều đang mặc áo màu trắng và đi giày trắng. Chỉ có điều cô mặc quần skinny màu xanh tím than và anh mặc jogger màu nâu đất.
“Em cho rằng tôi coi em là trẻ con à?”, anh ghé sát tai cô để nói điều đó khi thang máy mở ra ở tầng hầm. Cô đỏ mặt không phản xạ, lóc cóc chạy theo anh ra tới chiếc Bugatti Veyron nổi bật giữa cả dàn xe vô cùng bình thường.
“Anh… không sợ xước xe à?”, cô tròn mắt khi Alex mở cửa xe, cho cô. Anh nhún vai, cười rất tươi.
“Alice trước giờ chỉ chào đón một mình em”, anh đáp, “Bất kể đi đâu. Hơn nữa, Alice có bảo hiểm rồi.”
Cô cười méo xẹo, Alex sáng nay… thật không phải là Alex nữa rồi! Không những vô cùng nhiệt tình và dịu dàng với cô, mà anh còn thay đổi cách xưng hô vô cùng mềm mại. Cô dám chắc mình vẫn còn say rượu, và những thứ này là cô tưởng tượng ra mà thôi. Hoặc Alex cũng đang say!
“Lên xe đi, sáu giờ đúng rồi đấy”, anh nhắc, cô chui vào xe như một cái máy biết vâng lời, không thắc mắc một câu. Dù là mơ hay thật, cô cũng cảm thấy quá đỗi sung sướng. Cô sẽ không đời nào phá vỡ khoảnh khắc này đâu!
Trên đường đến địa điểm quay, Alex cứ ngân nga bài hát của họ. Theo cách tươi vui. Anh gợi nhớ lại cho cô rằng đêm qua, cô cũng ngồi nghe anh hát bài này trên truyền hình trực tiếp và khóc sướt mướt. Lúc ấy cô mới bắt đầu ly đầu tiên của chai Remy Martin, cô biết rượu điều khiển cảm xúc của mình nên đã thấy bài hát của anh thật buồn. Cô còn khóc nhiều hơn khi anh hát đến đoạn của cô, tha thiết như thể người con trai trong bài hát đang phát điên lên vì không có được người mình yêu. Cô thấy bài hát của anh thật giống với mình lúc ấy, cô chỉ biết ngồi khóc và bất lực sau màn hình tivi, mà anh chả hay biết.
Cô chỉ muốn hỏi anh, đêm qua anh đã đi đâu? Anh có đi cùng Bạch Thiên Thư không? Bọn họ đã nói chuyện gì?
Và anh với cô ấy có quay lại với nhau không?
Cô biết không đời nào tự dưng một cô gái lại lặn lội đêm hôm đi xem một chàng trai biểu diễn, trừ khi cô ta hâm mộ anh ấy, hoặc đang có tình cảm với anh ấy. Có thể nào do Bạch Thiên Thư đi cổ vũ anh mà anh động lòng rồi không?
Cô nhìn anh chằm chằm, tự nhiên hoang mang đến mức sợ hãi. Có phải lúc này Alex đang cố làm cô vui lòng, để an ủi cô rồi bảo cô… hạ màn kịch yêu đương này xuống?
“Alex”, cô run bắn khi giọng mình lạc cả đi lúc gọi tên anh, “Lúc nãy… anh định… nói gì với tôi?”
Alex ngừng hát, quay sang đáp lại ánh mắt rối bời của cô. Anh thấy cô quá căng thẳng, bật cười xoa dịu. “Nhiều lắm.”

“Thì… bây giờ chúng ta có thời gian rồi…”
“Chuyện ấy cũng rất quan trọng nữa”, anh cười với cô thật ngọt ngào, “Tôi muốn được đàng hoàng nói với em ở một nơi đặc biệt, không thể vừa lái xe vừa nói như kiểu bàn chuyện phiếm được.”
Cô nuốt khan. Trời ơi, có đúng là anh ta định thuyết phục cô dừng trò hẹn hò này lại không? Có phải vì rating của phim ngày càng tăng, bài hát của anh sắp nằm chễm chệ trên bảng xếp hạng, nên anh muốn dừng lại không? Cô thấy mình sợ hãi vô cớ, bỗng dưng cao giọng một cách gấp gáp.
“Anh… anh nói luôn đi! Dừng xe lại mà nói cũng được!”
Alex bất ngờ, bật ra một tiếng cười. Anh lắc đầu, không hề giảm tốc độ. “Em muốn biết gấp vậy à?”
“Tất nhiên rồi.”
“Vậy tối nay nhé?”
Anh nhìn vào mắt cô. Màu xanh navy trở nên trong vắt. Không hiểu sao cô thấy anh thật tình rất chân thành. Cô bỗng tin vào đôi mắt ấy.
“Tối nay… ở đâu?”
“Bất cứ nơi nào em thấy thích.”
Anh càng ngày càng làm cô quá đỗi tò mò, dù cô vốn không phải người hay tò mò như thế. Cô ngập ngừng một lúc, hàng loạt nơi chốn hiện ra trong đầu, những nơi cô từng đi, và cực kì tâm đắc. Thế mà cuối cùng cô lại bật ra một câu: “Nhà tôi!”
Alex cười giòn tan. Anh gật đầu đồng tình, có vẻ rất phấn khích. “Tối nay, ở nhà em. Vậy là hẹn hò nhé?”
Tim cô run bắn khi nghe cụm từ “hẹn hò” thoát ra từ anh theo cách êm ru và nhẹ nhàng như thế. Giống như họ đang lên kế hoạch cho một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến vậy.
Để giữ vững phong độ của mình trước sự hoạt bát bất thường từ anh, cô chọn cách im lặng và tỏ ra lạnh lùng. Cô quay đi nhưng trong lòng run lập cập vì phấn khích và lo lắng. Anh muốn gì? Rốt cuộc mục đích của anh là gì?
Alice tiến vào cổng chính của trường trung học. Họ đến trường lúc sáu giờ hai mươi, các học sinh đang đổ về trường. Chiếc Bugatti theo chỉ dẫn của bảo vệ trường, chạy theo con đường quy định về đến nơi đỗ ở sân sau, gần kề một sân bóng đá mini. Ekip làm phim đã ở đó, dựng các giá đèn chiếu sáng, máy quay và âm thanh. Có vẻ bọn họ chưa phải quá muộn, các diễn viên cũng đang trong quá trình hóa trang và thay trang phục diễn xuất. Cô nhìn thấy Vương Khả từ xa, đang nói chuyện với quản lý của Alex. Cô còn chẳng biết họ thân nhau từ bao giờ.
Alex nhanh nhẹn xuống xe, chạy vòng qua đầu xe để đón cô xuống. Sáng nay, cô cảm thấy mình như một bà hoàng.
“Họ đây rồi”, tiếng Hoàng Thái Thành thấp thoáng, cô để ý thấy stylist của anh, Dương Khánh Linh, đang nhìn anh chằm chằm, nhiều hơn cái cách một nhân viên bình thường nhìn người chủ của mình. Alex ôm nhẹ vào bả vai cô đi về phía ekip của bản thân đang chờ đợi, vẫn giữ nguyên nụ cười rạng rỡ.
“Có ai bảo chúng tôi thiếu chuyên nghiệp chưa?”, anh nói đùa với quản lý, “trao trả” cô về bên Vương Khả. Quản lý của cô chẳng có chút thắc mắc nào về việc Alex thân mật bất ngờ này.
“Đi thay đồ ngay trước khi đạo diễn nhìn thấy”, Hoàng Thái Thành ra hiệu cho Dương Khánh Linh. Cô stylist ôm bộ đồ học sinh là phẳng phiu chạy đến phía Alex.
“Cảm ơn em”, anh nói với stylist, nhìn cô cười một cái và đi về phía nhà vệ sinh của trường học. Cũng giống anh, Phan Hải Đình bị ấn cho bộ đồ nữ sinh, líu ríu chạy về nhà vệ sinh trên đôi Adidas.

“Tôi vẫn chưa thông lắm đâu”, Vương Khả nhìn theo cô, nói với Hoàng Thái Thành, “Nhưng có lẽ đang ổn rồi.”
Hoàng Thái Thành cười tủm tỉm, tay bấm điện thoại, “Em biết là ổn mà. Đêm qua Alex có gọi em một lần, cậu ta có vẻ sung sướng lắm. Anh nên giả vờ không biết cô ấy uống say đi, nếu không cô ấy sẽ nghĩ rằng đêm qua là anh đến dọn dẹp hộ chứ không phải cậu ấy.”
“Tôi sẽ chỉ bỏ qua cho đến khi cậu ta tỏ tình được thôi”, Vương Khả làu bàu, “Không thể để con bé thành thần tượng nát rượu nhất mọi thời đại được.”
Hoàng Thái Thành đang cười vui vẻ, tự nhiên mặt trắng bệch, im bặt. Thái độ của anh làm Vương Khả chú ý.
“Có chuyện gì không ổn à?”
“Gay rồi anh ơi…”, Hoàng Thái Thành lắp bắp, “Phen này gay thật rồi!”
Vương Khả ghé mắt nhìn vào màn hình điện thoại mà Hoàng Thái Thành chìa ra. Trang báo Showbiz Rumors chuyên đăng tin thị phi có ngay một bài báo giật tít cực lớn: “Nghi án ngoại tình: An Lôi bị bắt gặp thân mật cùng “người tình tin đồn” Bạch Thiên Thư”.
Có hai đến ba bức ảnh chụp lờ mờ như chụp bằng điện thoại, cảnh tượng trong ngõ vắng ở cửa sau khán phòng diễn ra show biểu diễn đêm qua, hai bóng người đang ôm nhau. Có cả ảnh Alex bước ra từ trong ngõ, đi về phía chiếc SUV, và ảnh Bạch Thiên Thư cúi đầu đi về một hướng khác. Bài báo phân tích rất rõ thời gian, địa điểm, lấy cả dẫn chứng việc đêm qua Phan Hải Đình không đến show diễn mà thay vào đó là Bạch Thiên Thư. Ngoài ra, những bài báo cách đây mấy tháng Alex từng nhắc đến “mẫu người yêu giống Bạch Thiên Thư” đều được nhắc lại đầy đủ, không xót một câu từ.
“Sao lại có chuyện này?”, Vương Khả lớn tiếng hỏi, bất giác liếc mắt về phía nhà vệ sinh. Cô và anh vẫn ở trong đó.
“Em thề rằng bài báo này đang nói linh tinh!”, Hoàng Thái Thành phẫn nộ, “Đêm qua em cũng ở đó, lúc cô MC này gặp An Lôi em cũng có mặt, chỉ rời đi trước An Lôi một tí thôi! Cô ta đến níu kéo cậu ấy, có thể cô ta ôm cậu ấy… em sẽ hỏi, nhưng chắc chắn không thể có chuyện ngoại tình được!”
“Ý cậu là Bạch Thiên Thư tự tìm đến nói chuyện chứ không phải An Lôi gọi đến à?”
“Em xin thề với danh dự, cả em và cậu ấy đều bất ngờ khi thấy cô MC đó đến xem show. Cả hai bọn em đều nghĩ Phan Hải Đình sẽ tới cơ, nhưng cô ấy lại không đi.”
“Hôm qua Đình Đình bảo tôi cô ấy muốn ở nhà xem qua truyền hình”, Vương Khả chau mày, “Vì cô ấy sợ An Lôi không muốn mình đến. Có lẽ vì chuyện này mà con bé uống rượu?”
“Không anh ạ, bài báo mới đăng lên nửa tiếng trước”, Hoàng Thái Thành chửi thề, “Khốn kiếp thật, sao cứ lúc sắp thành công thì lại có chuyện thế này?”
“Đừng cho họ biết có chuyện này”, Vương Khả gạt đi, “Cả An Lôi và Phan Hải Đình. Tôi sẽ tìm cách giải quyết để hạ bài báo xuống. Tôi không biết việc với cô MC kia là gì nhưng chúng ta cần phải bảo vệ người của mình trước đã, nhớ đấy.”
Hoàng Thái Thành có vẻ bực bội, gật đầu. Vừa lúc Alex bước ra, vẫn rất vô tư và vui vẻ.
“Tươi lên, đừng để cậu ta phát hiện ra. Tôi phải đi gọi vài cú điện thoại đã.”
Hoàng Thái Thành từ người đang bí xị, lập tức ngoác miệng cười khi Alex đến gần.
Phan Hải Đình gặp rắc rối với kiểu thắt nơ đồng phục. Mọi ngày nhân viên phục trang vẫn thắt cho cô, chỉ nói qua loa nên lúc này cô đang rất lúng túng. Cô đứng loay hoay mãi trong buồng vệ sinh, thở dài bỏ cuộc, định đẩy cửa đi ra nhờ nhân viên phục trang thì nghe thấy có người nhắc đến tên mình bên ngoài. Cô khựng lại, đứng nép sau cánh cửa như một phản xạ.
Có hai cô bé học sinh vừa bước vào, đang đứng soi gương ở bồn rửa tay bên ngoài, bàn tán chuyện cùng nhau.
“Tội nghiệp chị Đình Đình!”, một đứa tiếp tục câu chuyện, “Tớ không nghĩ anh An Lôi lại là người như vậy!”
Lòng cô thắt lại. Bọn nhóc đang nói về việc gì vậy?
“Thật đấy!”, đứa còn lại cảm thán, “Tớ thấy anh ấy chiều chị Đình Đình lắm mà, hóa ra đó đều là biểu hiện của mấy tên phản bội hết!”
Phan Hải Đình rợn tóc gáy. Phản bội? Cô vừa hoang mang lại vừa sợ hãi, trái tim cô đập quá mạnh đến mức cô sợ rằng hai đứa nhóc sẽ nghe thấy.

“Nhưng Showbiz Rumors cũng toàn đưa thị phi thôi, phải tìm hiểu đã!”, đứa đầu tiên tặc lưỡi, “Tớ vẫn thích anh An Lôi lắm, không thể tin được chuyện này!”
“Chẳng ai muốn tin cả, nhưng người ta chụp được ảnh ôm nhau rõ rành rành thế rồi cơ mà, không ngoại tình thì là gì chứ!”
“Ôi, thật thất vọng!”
Hai đứa nhóc thở dài và đi ra ngoài. Phan Hải Đình rụng rời chân tay. Cô trượt thẳng xuống sàn nhà lạnh toát, thở hổn hển như bị rút sạch không khí vậy.
Dù tay cô đang run lẩy bẩy, cô vẫn lục lọi ra được chiếc điện thoại trong túi sách và lên mạng ngay lập tức. Ngay khi truy cập được vài trang chủ của Showbiz Rumors, những dòng tít lớn về việc Alex “ngoại tình” găm thẳng vào mắt cô, vào tim cô, đau nhói.
Bọn họ ôm nhau, bức ảnh không rõ người kia nhưng ôm nhau là rõ ràng. Alex và cô ta cùng bước ra khỏi con ngõ ấy, Chúa ơi, nó là thật. Cô run rẩy lấy tay che miệng, không muốn để sự yếu đuối lan tràn ra ngoài. Alex và Bạch Thiên Thư, bọn họ thật sự quay lại với nhau rồi!
Vương Khả tắt điện thoại, tạm thời đã nguôi cơn giận. Anh đã phải gọi điện cho hai tổng biên tập của tờ báo mạng thị phi ấy để phản ánh về việc họ đăng bài không đúng sự thật. Đáng lẽ Hoàng Thái Thành nên thay mặt Alex làm điều đó, nhưng trong bài báo có “khẳng định” rằng Alex và Phan Hải Đình đang “căng thẳng trong tình cảm, xích mích, cãi nhau nên An Lôi mở lòng với người tình tin đồn cũ”. Thật không thể chấp nhận được, họ chưa từng có tin đồn xích mích nào trước bài báo này, vậy mà mấy người biên tập viên có thể đối trắng thay đen trắng trợn như thế. Vương Khả chỉ cần lên tiếng cho Phan Hải Đình thôi, người đại diện của Alex nên nhanh lên thì hơn, trước khi cả đất nước này bàn tán về nó và không thể giấu giếm hai nhân vật chính được nữa.
Cô bước ra từ phòng vệ sinh, mặt trắng bệch nhưng không quá đau khổ hay hoảng loạn. Cô vốn đã xác định từ khi nhìn thấy Bạch Thiên Thư ở show diễn của Alex đêm qua. Anh không mời cô, chắc chắn là bởi anh đã mời cô MC đó rồi. Có chăng chỉ là bảo quản lý của mình nói với cô vài câu cho phải phép. Cô thấy mình đã quyết định thật đúng khi không đi, cô sẽ thành kẻ ngu ngốc trước bọn họ.
Cô bỗng thấy thật kinh tởm và khó chịu, chẳng trách cả sáng nay anh ta luôn tìm cách làm cô hài lòng. Hẳn là anh ta đã lường trước và định lượng được độ nghiêm trọng của nó để xoa dịu cô. Được lắm, cô không thể phô ra sự yếu đuối của mình được. Alex muốn thấy cô đau khổ à, không bao giờ cô đau khổ trước mặt anh. Alex muốn cô tha thứ và bỏ qua ư? Đương nhiên, cũng không bao giờ!
Alex là người duy nhất không biết gì. Anh lại cười rất rạng rỡ khi thấy Phan Hải Đình.
“Em chưa ăn sáng đúng không?”, anh nghiêng đầu nhìn cô, tủm tỉm, “Bây giờ có muốn ăn gì không?”
Quả là biểu hiện của những tên phản bội. Câu nói của đứa học sinh vang lên trong đầu cô. Và cô vì thế mà bực tức.
“Tôi ăn rồi”, cô lạnh lùng đáp trả, không có một cảm xúc nào đối với anh, “Đừng lo cho tôi nữa, tôi không cần.”
Alex thay vì thấy buồn, rất thong thả cúi đầu, môi vẫn vẽ ra một nụ cười mà cô dần thấy chán ghét. Anh cứ như đang cười nhạo vào sự ngây thơ của cô vậy.
“Tôi muốn được quan tâm đến em”, anh thật thà nói tiếp. Sự chân thật của anh suýt nữa lừa được cô. Ôi, Alex, tôi đâu phải một con lừa!
“Tôi không cần ai quan tâm, nhất là anh”, cô nhấn mạnh một cách cay nghiệt, “Tôi thấy rằng anh còn có người khác để quan tâm đấy. Về với cô ta đi và để tôi được yên.”
Cô nói với gương mặt lạnh tanh, đang diễn, che đi cõi lòng bị đâm chém tả tơi của mình. Cô không muốn bất cứ ai bàn tán về cô và anh nữa, nên không chọn cách quay lưng đi trước bao nhiêu con mắt thế này. Thay vào đó, trước khi bỏ đi, cô bám hai tay lên vai anh, nhón chân nói một câu nhỏ nhẹ ngay bên tai Alex.
“Cuộc tình của chúng mình đến vậy là đủ rồi. Kết thúc thôi, Alex.”
Trước phản ứng bất ngờ của anh, cô tặng anh một nụ cười vô hồn và bỏ đi thẳng.
Napoleon đã từng nói một câu mà cô vẫn luôn nằm lòng: “We must laugh at man, to avoid crying for him.”
Chúng ta cần phải cười vào mặt bọn đàn ông, để không bao giờ phải khóc vì họ nữa.
Tuy trong lòng cô bây giờ là cả một trận bão.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.