Đọc truyện Bạn Diễn [Partner] – Chương 17
Bạch Thiên Thư đã sa đà quá nhiều.
Trái với hi vọng của cô, bỗng nhiên có một số người phản ứng tiêu cực trước bộ ảnh này. Cũng chỉ vì vài bức ảnh cô tạo dáng sexy trên chiếc ghế gỗ ở địa điểm chụp mà thôi. Họ cho rằng cô hơi “quá đà” khi không tập trung vào vai trò MC, thường xuyên khoe ảnh. Cô phản bác rằng mình là người mẫu, khoe ảnh là bởi cô thích thế, tuy nhiên trong lòng cô không được vui. Những người cần thiết thì chẳng đoái hoài đến, chỉ mời gọi những kẻ không đâu. Bạch Thiên Thư quyết định, phải tự mình ra mặt thôi vậy.
Cô tìm lại trong điện thoại số máy của “người bạn cũ”. Rất nhanh chóng, tổng đài báo rằng số máy này hiện không được sử dụng. Chắc ông ta chỉ đưa cô số dùng tạm thời. Không thể thế được, nếu không liên lạc nổi với ông ấy, chỉ còn một cách duy nhất mà thôi.
Alex.
Ngày hôm nay Phan Hải Đình vô cùng rảnh rỗi. Cô không có cảnh quay, đương nhiên được nghỉ. Alex cũng vậy, nhưng thay vì nghỉ ngơi, anh nhận lời biểu diễn cùng Danny ở một show truyền hình, nhân chuyến lưu diễn của Big Dann. Người ta biết Alex và Danny là bạn thân, học cùng trung học, vậy nên những ngày này, Danny ở đâu thì Alex sẽ xuất hiện ở đó. Tên cô tạm thời không xuất hiện trên báo cùng Alex nữa.
Hoàng Thái Thành cũng đã mời cô, thông qua Vương Khả, muốn cô đến cùng trong chương trình ấy. Cô vẫn lăn tăn lắm, bởi cô không mấy hứng thú với những chương trình kiểu như vậy. Tuy nhiên, cơ bản vì Alex không nói gì với cô cả. Quản lý của anh chỉ muốn cô đi để “củng cố tình cảm” thôi. Đó không chắc đã là ý của Alex.
Mà cô thì thấy người ta không mời mình, tự dưng đi thì thật mặt dày quá.
Mặc dù cô có thể xuất hiện ở vị thế một khán giả bình thường, cô cũng không có cách nào ngồi lẫn lộn cùng đông người lạ mà không bị nhận ra. Nếu có tài hóa trang giỏi như mấy nhân viên trang điểm, cô có thể bí mật đến xem mà anh không biết. Cô sẽ được nhìn anh tỏa sáng trên sân khấu, lần đầu tiên trong đời.
Cô nằm dài trên giường, thở dài phụng phịu. Giá như bọn họ thật sự hẹn hò thì hay biết mấy. Alex và cô đi chơi với nhau quá ít so với những cặp đôi “đang yêu”. Giống như là yêu xa vậy, chẳng có cách nào gặp được nhau.
Hoặc chẳng có cách nào để cô gặp Alex.
Cô không phải bạn gái của anh. Dù cô muốn cũng chẳng có tư cách nào để gặp anh. Bịa ra một lí do để gặp nhau cũng không khả thi, cô không thích những câu chuyện gượng gạo. Ai mà biết anh có thích cô không? Nếu anh không thích mà cô cứ chạy theo như thế, thật chẳng xi nhê tí nào!
Cuối cùng thì, cô quyết định, mình sẽ đi mua sắm một chuyến. Tháng sau cô sẽ đi Paris đấy, lần đầu tiên cô bước chân vào thủ đô xinh đẹp của nước Pháp. Cô sẽ phải chuẩn bị thật kĩ càng, bởi cô sẽ có năm ngày, ở cạnh anh.
Trông họ sẽ rất giống một cặp đôi cùng nhau đi du lịch, phải không?
Alex đang ở sau cánh gà, cùng Danny. Anh ngửa cổ uống nửa chai nước, hắng giọng mấy tiếng. Bỏ qua mấy bài hát acoustic quen thuộc, hôm nay anh sẽ chỉ hát nhạc dance. Và sẽ phải nhảy nhót kha khá. Đó là lí do anh chọn đôi Air Jordan 12 The Master, không chỉ hợp với bộ trang phục trắng tinh anh chọn, mà còn “thành cặp” với bộ đồ đen của Danny. Bọn họ đang chuẩn bị để ra ngoài, stylist của Alex, Dương Khánh Linh, chạy đến chỗ anh với cái earphone nhỏ trên tay.
Bằng những động tác khá lóng ngóng, cô nàng luồn dây earphone qua cổ anh, để anh gài một bên vào tai. Dây earphone màu đen nổi bật hẳn lên trên chiếc áo pull trắng. Cô nàng nói gì đó về việc nhảy nhót, xắn gấu tay áo phông vốn chỉ ngắn ngang bắp tay anh lên hai gấu, khoe cả múi cơ và hình xăm “Family” bằng tiếng Do Thái ở bắp tay trái. Xong việc, cô stylist lủi đi ngay lập tức. Hoàng Thái Thành nhìn theo cô nàng rời đi, tiến thẳng về phía Alex.
“Tôi dám cá cô ấy thích cậu!”, anh quản lý của Alex chỉ tay theo Dương Khánh Linh, “Gần hai năm làm stylist của cậu mà lúc nào đến gần cậu, cô ấy cũng như kiểu chuẩn bị chạm vào tổng thống vậy!”
“Nói quá rồi”, Alex cười, dùng vài ngón tay vuốt lại phần tóc mái dựng lên đúng vào nếp, “Khánh Linh chỉ hơi nhát thôi.”
“Cậu chưa thấy cô gái đó quát người trang điểm à?”, Hoàng Thái Thành bật cười, “Duy chỉ có ở gần cậu, cô ta cứ như một con thỏ. Đó là phản ứng bình thường khi bọn con gái ở bên cạnh người mình thích đấy.”
“Yêu bao nhiêu người rồi mà rành thế?”, Danny nghiêng người nói xen vào, “Mà cô ca sĩ của cậu đâu rồi?”
“Cô ấy là diễn viên”, Alex chỉnh lại, nhìn sang Hoàng Thái Thành, “Tôi đã nghĩ đến việc rủ cô ấy theo, nhưng mà…”
“Thật ra tôi đã có lời với Phan Hải Đình rồi”, Hoàng Thái Thành ra hiệu cho Alex đi mon men về gần sân khấu, “Nên tôi cũng khá là chờ đợi, xem có đến không, nhưng mà nhìn xem ai đến này.”
Tò mò bởi cách Hoàng Thái Thành hất cằm về phía những người khán giả đang ùa vào hàng ghế, Alex đến gần và nghiêng người nhìn ra ngoài.
Không khó để anh nhận ra Bạch Thiên Thư. Cô mặc chiếc váy quây trắng muốt, nổi bật rõ ràng ở hàng ghế đầu trong khán phòng. Cô đang cắm cúi trên điện thoại, hình như còn chụp ảnh với fan nữa.
“Sao cô ấy biết vậy?”, Alex ngạc nhiên hỏi. Phan Hải Đình thì chẳng thấy đâu.
“Vì cái chương trình với cái mặt cậu và Danny trên đó được quảng cáo khắp nơi, hiểu không?”, Hoàng Thái Thành làu bàu, “Làm gì có ai nói, là cô ấy tự đến đấy!”
Alex ngay lập tức rụt người vào trong, có vẻ không mấy thích thú. “Cô ấy đến đây làm gì nhỉ?”
“Nếu không phải đến gặp cậu thì tôi đi đầu xuống đất”, Hoàng Thái Thành cho hai tay vào túi quần, thong dong đi theo sau Alex, “Có vẻ mấy hôm bị cậu làm ngơ điện thoại, tin nhắn, cô ấy quyết định gặp trực tiếp rồi!”
“Nhưng tôi đã nói rõ lắm rồi mà!”, Alex thở ra, “Tôi thậm chí còn bảo tôi có tình cảm với Phan Hải Đình rồi, tôi không muốn cô ấy cứ chạy theo tôi mãi như vậy nữa. Bỗng nhiên cô ấy khiến tôi thật khó xử!”
“Có thể cậu nói không quá rõ ràng”, Hoàng Thái Thành cười khẩy, “Hoặc cô ta nghĩ cậu không thể có tình cảm với ai khác sớm như vậy được.”
“Cái hình xăm này”, Alex nghiêng đầu để lộ hình xăm sau mang tai, “…là thông điệp cuối cùng dành cho cô ấy rồi, tôi đã chấm dứt việc yêu đương theo đuổi này đã vài tháng. Không lẽ như thế không đủ dài để yêu người khác à. Mà Bạch Thiên Thư đâu có yêu tôi, tôi có còn yêu cô ấy hay không vốn đâu có phải là điều mà cô ấy quan tâm?”
“Có thể cô nàng ấy cũng có… gì đó với cậu rồi”, Hoàng Thái Thành cười ngặt nghẽo, cứ như không thèm bận tâm đến bộ mặt xám xịt của Alex, “Đây có vẻ như là mất rồi mới thấy tiếc? Định theo đuổi ngược lại cậu?”
“Chẳng tự hào gì”, Alex nhăn mặt, “Chỉ phiền phức mà thôi. Tôi đang muốn cải thiện tình hình với Phan Hải Đình. Cô ấy biết tôi từng thích Thiên Thư rồi, sẽ chẳng hay tí nào nếu bây giờ Thiên Thư cứ theo đuôi tôi thế này.”
“Cậu có cần tôi thuê cho một dàn vệ sĩ chỉ để bảo vệ cậu khỏi bà MC ấy không?”, Hoàng Thái Thành khoái chí cười lớn. Alex không ngần ngại, thò chân đá chàng quản lý một cái.
“Tôi sẽ có cách giải quyết thôi.”
“Chuẩn bị ra sân khấu nào, An Lôi!”, một người trong ekip nhắc nhở Alex. Big Dann đã đứng sau dàn âm thanh từ lúc nào, đang chỉnh mọi thứ cho chuẩn xác. Sân khấu đèn tắt ngóm. Hoàng Thái Thành giơ ngón cái với anh, lùi vào trong cánh gà. Alex được một nhân viên dẫn ra giữa sân khấu, tay anh đã cầm sẵn mic.
Anh có thể nghe thấy tiếng người thì thầm đếm trong earphone. “3, 2, 1…”
Đèn sân khấu bật sáng, Danny hiện ra đầu tiên, trên bục cao, đám đông òa lên, la hét. Đây là buổi diễn công khai đầu tiên của Big Dann tại đây mà. Sau đoạn beat đầu tiên, Alex hiện ra dưới ánh đèn. Anh trông như một thiên thần vậy.
Phan Hải Đình thoải mái đi chân trần, trên người chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi oversize màu pastel, một tay cầm chai Bourbon, tay kia là ly rượu sóng sánh. Cô thả người trên chiếc sô pha lớn, nhìn thẳng vào tv treo tường.
Nơi Alex đang say sưa thể hiện những bước nhảy điệu nghệ, êm ru. Cô dán mắt vào anh, lần đầu tiên cô thấy anh nhảy. Dù không đến xem, cô cũng khá mãn nguyện khi ngồi đây, xem truyền hình trực tiếp. Một kiểu âm thầm ủng hộ, cô thích vậy.
Tim cô ngừng lại đột ngột khi máy quay lia xuống hàng ghế khán giả. Cô nhìn thấy Bạch Thiên Thư.
Bạch Thiên Thư, cô ta đang ngồi xem anh hát. Ngồi rất gần sân khấu, rất gần anh. Nhìn theo từng động tác của anh, nuốt lấy từng câu từ của anh. Đôi mắt lấp lánh của Bạch Thiên Thư in hằn hình ảnh của Alex.
Cô sững sờ. Bạch Thiên Thư đã ở đó, với anh. Còn cô thì không.
Ôi, mình thật ngu ngốc!
Chai Bourbon này thật chát chúa. Cô bị ngộ độc rượu mất thôi. Tim cô đập bất chấp nhịp điệu, trong lòng râm ran, có thứ gì đó dâng lên, nghèn nghẹn ở cổ. Cô ta đã ở đó, Alex biết vậy. Còn cô thì không, anh không thể biết rằng cô đã muốn được gặp anh đến mức nào.
Nhưng có lẽ anh không cần biết điều đó nữa. Vậy là quá đủ rồi, Alex và cô ấy đang ở bên cạnh nhau. Công khai.
Alex vô cùng suốt ruột, anh vẫn còn tiết mục kết thúc nữa. Anh phải ngồi đây, chờ đợi thật dài, mà không thấy Phan Hải Đình xuất hiện. Dường như cô không đáp lại lời mời của Hoàng Thái Thành. Thật tệ, đáng lẽ anh phải gọi điện cho cô mới phải. Anh đã muốn được nhìn thấy cô ở đây, dưới hàng ghế khán giả, nhưng rồi anh nghĩ cô không nên đi theo, vì sau chương trình Danny muốn rủ anh đi bar. Anh không muốn từ chối Danny, càng không muốn anh bạn của mình rủ rê cô đi theo (một lần nữa). Alex đã phân vân rất nhiều, cứ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại. Đã một nửa chương trình trôi qua, anh không còn kiên nhẫn đưa mắt xuống hàng ghế khán giả nữa. Cô sẽ không đến, anh biết vậy.
Anh chỉ muốn từ bỏ và chạy về nhà.
Bài hát cuối cùng đã bị thay đổi. Alex yêu cầu như thế. Anh đã hát bài hát của họ, theo kiểu acoustic của anh. Một mình anh, trên sấn khấu, với cây đàn guitar là vũ khí của mình. Anh hát phần của Phan Hải Đình, khiến mọi người mừng hụt vì tưởng cô sẽ xuất hiện. Anh cũng vậy, anh cảm thấy bản thân vừa bước hụt. Anh khiến bài hát sôi động của mình trở nên thật buồn.
Bước ra từ cửa sau, Hoàng Thái Thành đã chờ anh ở bên ngoài.
“Cậu lại thành kẻ chán đời rồi”, anh quản lý cười khúc khích, “Thất vọng vì cô ấy không đến hả?”
“Không có gì.”
“Danny đang đợi ngoài xe đấy”, Hoàng Thái Thành nhìn đồng hồ, “Để cậu ta bị vây thêm chút nữa… Ra luôn đi.”
“An Lôi!”
Giọng nói ấy cả Alex và Hoàng Thái Thành đều nhận ra. Hai người quay về phía sau, thấy Bạch Thiên Thư đang chậm rãi tiến lại gần.
“Chào cậu, tôi là Bạch Thiên Thư”, cô nàng MC đưa tay ra trước Hoàng Thái Thành. Anh bắt tay cô, không mấy hào hứng.
“Tôi là Hoàng Thái Thành, quản lý của An Lôi.”
“Tôi biết rồi!”, cô cười tủm tỉm, “Vậy… tôi có thể gặp riêng An Lôi…”
“Cứ tự nhiên”, Hoàng Thái Thành nhún vai, nhìn Alex, “Tôi ra xe trước nhé, đừng để bọn tôi đợi quá lâu.”
Anh nói câu cuối cùng và nhìn thẳng vào MC, theo kiểu “đừng nói chuyện với Alex nhiều quá”. Bạch Thiên Thư nhướn một bên lông mày, cười khẩy một cái, vẫy tay chào anh chàng quản lý đang đi về phía bên kia đường.
“Em muốn gì?”, Alex gần như ngay lập tức lấy ra một điếu thuốc và châm lửa. Bạch Thiên Thư nhăn mặt.
“Anh biết em ghét nhất mùi thuốc lá cơ mà!”
“Em chỉ đến để thông báo điều đó thôi à?”, anh nhếch môi. Cô nàng MC khoanh tay trước ngực, nhìn đi nơi khác.
“Anh cố tình tránh mặt em đúng không?”
“Anh không tránh mặt em. Anh chỉ không muốn gặp em.”
“Tại sao hả Alex?”, cô lên giọng, “Anh thật sự chán ghét em đến thế à? Thứ tình cảm của anh dành cho em lớn như thế đấy à?”
“Anh nhắc lại lần thứ một trăm mười lăm nghìn…”, anh thong thả cầm lấy điếu thuốc, thổi ra một hơi xám xịt khiến cô nàng khó chịu nghiêng người, “Anh không còn tình cảm với em nữa. Anh đã không theo đuổi em từ rất lâu rồi, em đừng tỏ ra em cần sự có mặt của anh đến vậy. Em đã làm gì suốt mấy tháng qua, khi mà anh không xuất hiện ở bên cạnh em?”
“Em… em đã nhớ anh!”, cô đưa tay phẩy phẩy khói thuốc, “Em không chắc… nên em muốn thử xem em có nhớ anh nhiều không… Nên em… xong rồi em thấy anh yêu người khác… em…”
“Được rồi”, Alex ngắt lời, “Cảm ơn em vì cuối cùng vẫn có tình cảm với anh.”
Anh chậm rãi ném điếu thuốc mới cháy được một nửa, thổi khói đi nơi khác, “Nhưng anh nghĩ bây giờ thì muộn quá rồi. Anh xin lỗi, anh không còn nghĩ đến em nữa. Anh là người yêu của Phan Hải Đình. Mong em đừng cố gắng tự làm khổ em hay làm anh khó xử. Bây giờ anh phải đi…”
Anh mới chỉ quay người lại, Bạch Thiên Thư đã bất ngờ ôm chầm lấy anh.
“Đừng như vậy, Alex”, cô thủ thỉ sau lưng anh, “Em thật sự rất, rất cần anh!”
“Em đừng như vậy, Thiên Thư ạ”, anh lịch sự cầm vào hai cổ tay cô, nhấc ra khỏi cơ thể mình, “Anh không còn cần em nhiều như ngày trước nữa. Lúc này, người anh cần là Phan Hải Đình.”
Anh quay lại, nhìn người con gái ở trước mặt. Anh nghiêng người về phía sau khi cô rướn người về phía anh.
“Anh phải đi. Đừng ở ngoài muộn, về nhà đi.”
Anh đi giật lùi hai bước để cô không thể bất ngờ ôm anh được, và chỉ khi đã ở cách khá xa cô, anh quay lưng đi về phía bên kia đường.
Bạch Thiên Thư nhìn anh, thất bại và phẫn nộ. Không thể tin được. Phan Hải Đình. Phan Hải Đình. Anh ta nhắc đi nhắc lại cái tên đó trước mặt cô như một sự trêu ngươi. Anh khẳng định một lần nữa với cô rằng, không đời nào cô có thể quay về bên cạnh anh được nữa. Không phải, mà là không đời nào anh chạy lại bên cạnh cô nữa. Anh tìm thấy đối tượng khác để yêu rồi, yêu còn chưa lâu mà đã đánh bại ngay Bạch Thiên Thư. Alex là hi vọng cuối cùng của cô, không thể để nó vụt qua như vậy được nữa.
Nhưng chậm mất rồi, Alex đã lên xe và đi khuất. Anh ta còn chẳng hề ngỏ ý muốn đưa cô về, hay lo lắng cho việc cô về nhà muộn một mình nữa.
“Cô nàng đó nói gì vậy?”, Hoàng Thái Thành hỏi, “Vẫn thế thôi à?”
Alex gật đầu, tiếp tục châm thuốc lá. Anh không muốn nghĩ đến. Anh vốn đã rũ bỏ nó lâu lắm rồi.
“Thế bây giờ cậu đi về thật à?”, Danny hỏi, giọng luyến tiếc, “Không thể đi cùng được sao?”
“Tôi khá mệt rồi”, Alex đâp, “Xin lỗi nhé, chúng ta có thể đi vào tối mai.”
“Được thôi, tôi còn ở đây ba ngày nữa cơ mà!”
“Đừng nghĩ nhiều quá”, Hoàng Thái Thành nghiêm túc, “Ngày mai cậu lại phải quay từ sáng sớm đấy.”
“Hiểu rồi.”
Xe dừng lại trước tòa nhà của Alex. Anh nhảy xuống xe, chào bạn và đi thẳng vào sảnh. Anh thấy mệt. Anh chỉ muốn gặp Phan Hải Đình.
Anh tựa lưng vào thang máy, thở dài vô vị. Anh nhìn về phía góc trong cùng, nơi lần đầu anh đã ép cô vào đó và cưỡng hôn một cách ngoạn mục. Anh cười nhẹ khi nhớ lại lúc cô vụng về ôm cổ anh, rướn người lên, cong sát vào lòng anh, trao cho anh hương vị ngọt ngào thanh mảnh của mình. Anh không nghĩ rằng anh nhớ cô nhiều đến thế. Cả ngày hôm nay, người duy nhất anh muốn được nhìn thấy, chỉ là một mình cô.
Thang máy dừng ở tầng của họ. Anh bước ra ngoài, dừng lại ở đầu thành lang.
Phòng của cô im ắng. Anh tự hỏi ngày hôm nay cô đã làm gì? Cô có đi đâu không? Cô có đang… ở nhà không?
Anh bước về phía căn hộ của cô như một kẻ bị thôi miên. Anh đứng trước cánh cửa ấy, rất lâu, trước khi quyết định nhấn vào chuông cửa.
Và cũng rất lâu, anh nghĩ rằng cô không có ở nhà. Sự im lặng tuyệt đối đáp trả lại khiến anh trống rỗng. Thất vọng. Anh mong chờ được nghe giọng nói của cô, rất nhiều.
“Đứa nào đấy?”
Alex khựng lại, mở to mắt nhìn thẳng vào chiếc chuông cửa bên ngoài căn hộ. Giọng nói là của Phan Hải Đình, nhưng giọng điệu…
“Mở cửa đi”, anh không đáp tên, chỉ đơn giản là ra lệnh. Cô sẽ không đời nào nghe anh, anh biết, vậy mà cô cũng mở cửa thật.
Đối diện anh vẫn là Phan Hải Đình. Nhưng đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, nồng nặc mùi rượu.
Cô đã uống rượu. Nhiều đến mức hai má và hai tai cô đỏ ửng.
“Anh là bố tôi à?”, cô lè nhè hô lên rất to. Alex sững sờ và khó chịu, anh ấn cô vào nhà, nhanh tay đóng cửa lại. Nếu lâu hơn, cô sẽ đánh thức cả cái tầng này dậy mất.
“Em uống bao nhiêu ly rượu vậy?”, anh cáu kỉnh nhìn xuyên vào nhà, phát hiện trên bàn phòng khách có hai chai rượu và ly rượu vẫn còn một nửa. Trên gạt tàn có vài đầu lọc thuốc lá. Chai Bourbon bị đổ nghiêng còn chai Remi Martin cũng đã cạn rỗng. Cô không thể trong tình trạng tồi tệ hơn.
“Sao anh lại đến đây nhỉ?”, cô cười khúc khích, vỗ vai anh như vỗ vai cậu bạn thân, “Anh… đi nhầm nhà hả?”
“Sao em lại…”, anh giật mình đỡ lấy cô khi người cô lảo đảo và đổ sụp xuống. Cô chưa bất tỉnh, nhưng cơ thể mềm nhũn ra vậy.
Anh ôm cô bằng cả hai tay, không nghĩ rằng có một ngày lại thấy cô trong tình trạng như vậy. Chỉ bước thêm vài bước vào phòng khách, anh nhận thấy tivi đang mở, một kênh truyền hình chiếu thứ chương trình ngớ ngẩn nào đấy. Rồi anh nhớ ra, Chúa ơi, kênh này trực tiếp chương trình vừa rồi có mặt anh!
Alex hoang mang nhìn cô, anh không định hình được cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì nữa.
“Alex là con bò…”, cô rú ầm lên, “Alex, anh là con bò!”
Anh trợn mắt lên, nhưng hình như cô không quan tâm đến phản ứng của anh lúc này. Cô chồm lên, dùng hai tay túm chặt ngực áo anh, kéo anh cúi xuống sát gương mặt mình.
“Anh có biết không? Alex ấy, anh ta là con bò!”
Ôi, cô ấy không nhận ra mình! Alex ở trong tình trạng vừa buồn cười, vừa tức giận, cầm tay cô để cô nới lỏng nó.
“Nói anh biết nào…”, anh dỗ dành, đứng thẳng dậy khi cô thả anh ra, “Vì sao Alex là con bò?”
Cô làm vẻ mặt uất ức, bỗng nhiên khóc tấm tức. Anh giật mình, cả thân cứng đờ như vừa làm một việc vô cùng sai trái.
“Anh xin lỗi..”, anh vội vàng cúi xuống lau nước mắt cho cô, chỉ bị cô hậm hực đẩy ra xa. Anh nghĩ cô nhận ra mình rồi, nhưng không, cô òa lên khóc một cách ấm ức.
“Alex là đồ con bò!”, cô la lên, “Anh ta ăn cái gì mà không biết có người thích mình chứ!”
Alex là đồ con bò. Anh không biết cô thích mình.
Nhưng lúc ấy, trái tim anh vỡ tung vì bất ngờ và hạnh phúc. Tâm trạng của anh rối bời, lúc lên lúc xuống, anh không biết anh phải làm gì.
“Em nói lại cho anh nghe được không?”, Alex run rẩy luồn hai tay vào tóc cô, ôm trọn gương mặt cô vào lòng bàn tay mình. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của cô, ôi, trong vắt như mặt hồ yên ả.
“Alex không yêu em”, cô mếu máo, sụt sịt, rõ ràng cơn say đang kiểm soát cảm xúc của cô. Ngày thường anh biết không đời nào cô lại khóc thế này.
Anh không ngờ sâu bên trong cô cũng yếu đuối đến vậy.
“Alex yêu em”, anh thì thầm với cô. Ước gì cô đừng say, ước gì cô nghe được anh lúc này. “Alex rất yêu em.”
“Alex không yêu em!”, cô khóc òa lên như một đứa con nít. Cô đáng thương đến đau lòng. Anh thấy tim mình vỡ nát, tại sao cô nghĩ rằng anh không yêu cô?
“Anh yêu em”, anh lẩm bẩm nhắc lại, anh ôm cô vào lòng. Giọt nước mắt của cô mang đầy sức nặng, phá tan sự mạnh mẽ nhất ở sâu trong lòng anh. Nếu như cô thuộc về anh, không, ngay lúc này, anh sẽ làm mọi thứ có thể.
Nếu cô cũng yêu anh như vậy, không còn gì có thể ngăn cản anh được nữa.
Anh đã ở bên cô, lúc này, tại đây. Cô thật bé nhỏ trong vòng tay của anh. Và cô gái bé nhỏ của anh đang run rẩy, thút thít.
Trong cơn say, chẳng có ai không nói thật lòng.
Thật đau lòng khi anh lại biết cô yêu anh ở trong tình cảnh này. Anh không muốn cô say. Anh muốn cô tỉnh táo, muốn cô biết rằng anh cũng yêu cô nhiều như vậy. Anh sẽ cần cô hơn cả cô cần anh. Anh muốn cô ghi nhớ cả đời, anh muốn được ở bên cạnh cô hơn bất kì ai khác. Anh sẽ chỉ cần một mình cô mà thôi.
Nhưng cô lại say, và tiếng thút thít của cô nhỏ dần. Nếu cô có thể tỉnh lại và nhận biết được rõ ràng mọi thứ, anh nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này nữa.
Anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, tận hưởng hương thơm nhẹ nhàng của cô, dù có bị bao vây bởi mùi rượu. Anh sẽ nhớ cô, ngay sau khi rời khỏi căn hộ này. Anh chỉ muốn được ở lại bên cạnh cô.
“Em có muốn đi ngủ không?”, anh hỏi cô, đôi mắt cô đã mờ mịt rồi. Cô gật đầu, anh dịu dàng vuốt lại tóc mái của cô về phía sau. Anh muốn hôn cô. Không được. Nhưng anh muốn hôn cô.
Cô cứ thế ôm cổ anh, nũng nịu như đứa trẻ con chờ đợi được bố mẹ bế lên giường đi ngủ. Đã bao lâu rồi cô chưa được ai đó quan tâm? Đã bao lâu rồi mới có người đến bên cạnh cô, chúc cô ngủ ngon vào mỗi buổi tối?
Có bao giờ cô nằm khóc một mình trong đêm, tự vòng tay ôm lấy bản thân mình để tìm kiếm một hơi ấm?
Alex rất nhẹ nhàng cúi người, bám vào hai bắp chân của cô và nhấc bổng cô lên. Cô ôm ghì lấy anh, dụi đầu vào cổ anh, anh cảm thấy dây thần kinh trên cổ mình đang run lên sau từng hơi thở nhè nhẹ của người anh yêu. Anh không thể kìm lòng hôn phớt lên môi cô, đưa cô đi thẳng vào giường ngủ.
Đêm nay, nếu anh không đến, có lẽ cô sẽ khóc và ngủ quên trên ghế ngoài kia.
Cô sẽ lại cô đơn một mình, và lạnh lẽo.
Anh đặt cô nằm xuống giường, tăng nhiệt độ điều hòa và đắp cho cô chiếc chăn mỏng. Cô rúc vào chiếc gối to mềm, ngủ ngon lành như một đứa trẻ.
“Đừng quên nhé, Alex yêu em”, anh thì thầm với cô trước khi tặng cô một nụ hôn lên trán, và nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy mọi thứ trong cơ thể mình bị đảo lộn. Anh không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả cảm xúc của bản thân lúc này nữa. Anh yêu cô, anh thật sự muốn bản thân thuộc về cô.
Alex không phải là con bò. Và Alex yêu em.