Bạn Diễn [Partner]

Chương 14


Đọc truyện Bạn Diễn [Partner] – Chương 14

Tối hôm đó, trong một quán bar lớn, Alex ngồi trên tầng cùng Hoàng Thái Thành, nhìn xuống dưới, nơi náo nhiệt nhất. Danny Richard đang ở đó, trên bục DJ, cuồng nhiệt cùng với người hâm mộ đang bâu kín bên dưới.
“Cậu nói gì với cô ấy?”
Hoàng Thái Thành châm một điếu thuốc, nhìn Alex. Anh chậm rãi thổi ra làn khói xám ngắt, vẫn chỉ nhìn vào đám đông.
“Như mọi lần. Nói đừng liên lạc nữa. Nhưng có lẽ cô ấy không chịu.”
Họ đang nhắc đến Bạch Thiên Thư. Ngày hôm nay, khi đang quay phim, cô MC đã gọi điện cho anh cả chục lần cho đến khi anh chịu bắt máy. Ngay cả Hoàng Thái Thành thay mặt anh cũng không thể chấm dứt những cú điện thoại dai dẳng.
“Vì sao cô ấy tự nhiên đeo bám cậu như vậy?”, Hoàng Thái Thành bật cười, “Không phải là… giấu tôi làm gì rồi đấy chứ?”
“Không có đâu”, Alex cười khẩy, “Tôi cũng không biết. Giá như ngày trước cô ấy cũng được như lúc này, có lẽ giờ báo chí tốn giấy mực lắm đấy.”
“Phụ nữ, quá là khó hiểu!”
Rồi anh chàng quản lý uống một ngụm lớn Martini. Alex chỉ nhìn không rời vào đám đông bên dưới.
“Sao đấy? Mất dấu rồi à?”
Alex lắc đầu, kèm theo đó Hoàng Thái Thành nhìn vào một đám đang xúm xít ở gần Danny.
Phan Hải Đình đứng giữa, fan vây quanh, những chiếc máy ảnh giơ lên cao, chớp nháy.
“Cậu canh chừng cô ấy cứ như bố mẹ cô ấy vậy!”, anh quản lý nói đùa, “Cô ấy tự lo được mà!”
Quả là thế. Cô đã vẫy tay chào người hâm mộ và đi lên cầu thang. Cô đang lên đây.
“Tôi không biết. Tôi chỉ không muốn có ai chạm vào cô ấy.”
“Cậu đang ghen như một người yêu thật sự vậy!”
“Ước gì được như thế”, Alex nhàn nhạt trả lời, dụi tắt điếu thuốc khi Phan Hải Đình đến gần.
“Nghe nhạc sống của Danny thật tuyệt!”, cô chạy đến, ngồi vào chiếc ghế của mình cạnh Alex, “Tôi nhất định sẽ thành fan hâm mộ của anh ấy!”
Dứt lời, cô cầm lên cốc Martini và uống một ngụm rất đầy. Alex nhăn mặt, nhìn chằm chằm vào cốc rượu cạn đáy khi cô đặt xuống.
“Uống ít thôi”, anh nhắc. Cô phẩy tay. Từ lúc Vương Khả để cô đi theo Alex với lời hứa chắc nịch của Hoàng Thái Thành, cô đã “tàn phá” hết một chai rượu.
“Mấy tháng rồi tôi mới vào đây đấy”, cô phấn khích bỏ qua, “Anh có phiền không?”
Cô đang hỏi Hoàng Thái Thành, và anh quản lý nhún vai, lấy ra một điếu thuốc và châm lửa cho nó.
“Cô… hút thuốc à?”, Alex há hốc miệng kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Phan Hải Đình. Cô rất thản nhiên thổi khói, cười.
“Tôi chỉ muốn giữ hình ảnh trước công chúng thôi. Ở đây thì tôi không muốn diễn.”
“Tôi có cảm giác mình chả biết cái quái gì về cô”, anh bật cười, tuy nhiên chỉ muốn giật điếu thuốc khỏi những ngón tay nhỏ bé của cô. Cô không phải người con gái đơn giản như anh vẫn tưởng tượng.
“Không ai có thể biết chắc về một người nào đó cả, Alex ạ”, cô lắc đầu,”Tôi cũng không muốn người khác biết quá nhiều về tôi. Tôi vẫn muốn có những bí mật của riêng mình.”
“Tôi có nên thấy vui khi được biết bí mật này của cô không?”, anh cười mà không biết nên thể hiện cảm xúc ra sao. Cô búng tay.
“Đây không phải bí mật. Có lẽ quản lý của anh và mọi người ở đây đều nên thấy vui.”
Hoàng Thái Thành phá lên cười. Cô khiến anh đôi khi trở thành đứa con trai ngờ nghệch.
Alex tựa vào lưng ghế, hai chân duỗi thẳng gác chéo lên nhau. “Tôi cho rằng tôi sẽ thành người bạn trai không hoàn hảo khi để người yêu mình đi bar đến đêm, uống rượu và hút thuốc mà không can thiệp gì cả.”
Cô ngừng lại một chút trước cách diễn đạt của anh. Cô đơn giản là ngay lập tức dập tắt điếu thuốc.
“Vậy thì tôi sẽ là người bạn gái tốt”, cô chậm rãi trả lời, “Nghe lời anh và ngoan ngoãn ngồi đây?”

Hoàng Thái Thành nhìn cô rồi lại nhìn Alex. Anh nghĩ mình là kẻ thừa thãi.
“Tôi sẽ xuống kia một chút”, anh quản lý lập tức đứng lên, rất nhanh chóng đi về phía cầu thang.
“Tôi nghĩ mình nên đưa cô về”, Alex quay sang nói ngay khi người quản lý của mình rời đi. Cô lắc đầu.
“Nhưng tôi đang vui mà!”
“Tôi không muốn cô say”, anh nhăn mặt. Anh cũng không muốn cô uống rượu, hay hút thêm điếu thuốc nào hết.
“Tôi rất khó say”, cô đáp với sự phấn khích khác thường ngày – mà anh biết chắc cô đã ngà ngà say, “Tôi sẽ chỉ say khi uống Remy Martin…”
“Được rồi”, Alex đứng dậy, cúi xuống cầm chiếc balo của cô và nắm tay cô, “Đi chào Danny rồi đi về.”
“Xin chữ kí nữa!”, cô hào hứng bật dậy, tung tăng chạy xuống. Alex ngán ngẩm thở dài, đi theo với suy nghĩ sẽ không bao giờ cho cô bước chân vào một quán bar nào nữa.
Alex và cô đi vòng ra phía sau với Danny, anh giữ chặt tay cô và từ chối dừng lại chụp ảnh.
“Tôi phải đưa cô ấy về. Ngày mai gặp lại cậu nhé?”
Danny cũng đang đỏ bừng mặt vì say, giơ ngón cái lên.
“Khoan đã, Alex! Tôi có… cái này…”
Danny xoay người, rút ra từ trong túi quần hai tấm thẻ nhỏ hình chữ nhật, bằng vàng, sáng loáng.
“Gì vậy?”
“Thẻ ưu tiên”, Danny cười, “Cho cậu và bạn gái cậu, ở Paris fashion show tháng sau. Tôi biểu diễn ở đó nên cậu nhất định phải đi đấy! Tôi tính lấy cho cậu và anh bạn quản lý của cậu, tôi không biết cậu đã có bạn gái… ừm, nhưng này, giờ thì Thành nghỉ khỏe nhé! Mời cô bạn gái đi cùng bằng được đấy!”
Alex nhận hai tấm thẻ, khóe miệng cong lên. Anh nhanh chóng dùng cơ thể che cho cô, đi xuyên qua đám đông về phía cửa sau quán bar, trong sự hộ tống của hai nhân viên bảo vệ. Cô líu ríu đi theo anh, vẫn còn ngoái đầu lại toe toét cười vẫy chào người hâm mộ.
“Cô thật… không đáng yêu tí nào khi say!”, anh làu bàu, giữ chặt cô bằng dây an toàn. Cô khúc khích cười, vỗ vai anh.
“Thoải mái đi nào, anh bạn. Hiếm lắm mới được thả ga như thế này, anh không định thành ông già khó tính suốt đời đấy chứ?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, không trả lời, phóng xe đi. Cô đã ngân nga bài hát của họ suốt đường về. Sáng mai bài hát ấy mới được tung lên. Phan Hải Đình có vẻ thích nó. Cô thò tay vào túi, lôi ra điện thoại và ngay lập tức mở video.
“Alex, nhìn vào đây nào!”
Giọng cô cao vút, cô còn giật giật tay áo của Alex. Anh đang rất nghiêm túc lái xe, thấy cô gọi liền quay sang. Anh phì cười ngay khi thấy bản thân hiện lên trong điện thoại cô.
“Say quá rồi đấy”, anh nói kèm theo nụ cười rất đẹp của mình. Cô tự nhiên cười phá lên, “Anh thật hài hước!”
“Hát đi, Alex”, cô giục, “Mọi người đang đợi anh mà!”
Alex lắc đầu nhưng không thể ngừng mỉm cười. Bởi anh không chịu hát, cô hát rống lên ngay lập tức. Cô hát bài hát của họ. Alex vì thế thò một tay sang che miệng cô.
“Trật tự nào, em sẽ làm lộ mất, cưng ạ”, anh chọc ghẹo, nghiêng người sát vào chiếc điện thoại của cô, “Đừng nghe Đình Đình hát! Cô ấy say rồi!”
“Anh mới say ấy!”, cô cười nắc nẻ, đẩy anh ra rồi tiếp tục hát, “Đến đoạn của anh rồi, Alex!”
Anh không hát rõ lời, chỉ ngân nga theo nhạc và lắc người theo beat. Cô nói anh đang đánh trống bằng vô lăng. Ngoại trừ việc cô đang say, anh thấy cô vẫn đáng yêu một cách kì quái.
“Đây là back state, nơi Alex chuẩn bị lên sàn diễn!”, cô hô to vào chiếc điện thoại khi họ xuống xe và đi vào thang máy. Alex chỉ cười xòa trước những câu nói của cô. Thỉnh thoảng anh giơ tay chào. Anh nghĩ cuối cùng cô cũng sẽ xóa nó đi khi tỉnh cơn say, vì thế anh muốn lưu lại tất cả những gì có thể, trước khi nó biến mất.
“Alex, cảm xúc của anh là gì, khi chuẩn bị hát trước hàng ngàn fan như thế?”, cô nắm tay thành nắm đấm, giả vờ làm micro và giơ lên trước mặt anh. Alex hắng giọng, cầm vào cổ tay cô.
“Tôi cảm thấy rất run”, anh nhìn vào mắt cô, thang máy đã bắt đầu chạy, “Và bối rối nữa. Tôi nghĩ mình sẽ hát sai lời mất.”
“Hát sai lời!”, cô thốt lên rồi cười như thể đó là điều gì buồn cười lắm, “Thứ gì làm một ca sĩ hát sai lời vậy?”
Camera trong thang máy, check. Video đang quay trong điện thoại, check. Anh không thể nhớ lần cuối cùng anh không nghĩ về cô nữa. Bởi nó đã cách đây rất lâu rồi.

“Em đấy”, Alex hạ giọng, cười dịu dàng, “Nghiêm túc mà nói, rất khó để tập trung trước em.”
Phan Hải Đình ngẩn ngơ, nụ cười bị đông cứng trên môi.
“Haha, anh thật hài hước!”, cô đấm nhẹ vào ngực anh, nghĩ rằng anh đang đùa, “Anh tập trung rất tốt khi quay phim mà!”
“Bởi vì trong phim chúng ta yêu nhau, cưng ạ”, anh đáp, hôn phớt lên môi cô. Phan Hải Đình không nhúc nhích sau nụ hôn nhẹ nhàng ấy, cô cứ như một bức tượng sáp xinh đẹp.
“Quay vậy được rồi!”, anh cầm lấy điện thoại trên tay cô, ấn kết thúc. Cô tuy đang bất động sau nụ hôn của anh, khi bị lấy mất điện thoại liền nhảy chồm lên giật lại.
“Cẩn thận đấy!”, cô lườm anh, “Trong này có rất nhiều thứ quan trọng!”
“Được thôi”, Alex nhún vai cười. Lúc ấy, thang máy mở ra và một người nữa bước vào.
Quả là may cho cô, anh nghĩ. Bởi nếu không, anh chắc chắn sẽ lại tranh thủ hôn cô đến nghẹt thở.
Ngày hôm sau, Phan Hải Đình thức dậy với cái đầu nhức nhối. Cô nhìn lên đồng hồ, đã là quá trưa. Cô có lịch quay từ sáng nay, vội vàng tìm điện thoại để gọi Vương Khả. Chắc chắn anh đang giận lắm!
Vậy mà chẳng có gì xảy ra. Không tin nhắn lẫn cuộc gọi nhỡ từ anh quản lý. Cô bối rối gọi lại cho anh, vẫn còn nghe giọng anh hơi ngái ngủ.
“Em dậy rồi hả? Rời lịch quay rồi, An Lôi xin đấy. Đạo diễn cũng muốn chú trọng vào mấy diễn viên còn lại, mất thời gian phết… Còn thấy say không?”
Cô hoang mang, nói không. Đêm qua cô chỉ nhớ sau khi chào tạm biệt Alex và đi vào nhà, cô đã lết về phòng ngủ rồi làm một giấc thẳng đến lúc này. Cô không thèm thay đồ, giày cũng không thèm tháo, balo vứt chỏng chơ dưới đất. Nếu có bất cứ ai thấy “thần tượng” ở trong tình cảnh ấy, họ sẽ hết tôn cô lên làm nữ thần!
Cô vươn vai để đi vào tắm rửa, tuy nhiên các cơ mỏi nhừ. Vương Khả truyền cho cô một cái ngáp dài qua điện thoại.
“Alex thế nào?”, cô hỏi anh, giọng vẫn còn khàn khàn. Anh quản lý cứ như đã tỉnh ngủ luôn sau câu hỏi ấy.
“Giờ này còn lo cho cậu ta? Bị anh mắng cho một trận sáng nay rồi, đã hứa sẽ không để em uống say mà vẫn mang em về say mèm! Buổi sáng anh qua báo lịch cho em vẫn còn thấy em ngủ, không gọi nữa. À, An Lôi muốn anh chuyển lời cho em, bài hát của hai đứa đã đạt năm mươi nghìn lượt xem, chỉ trong buổi sáng nay. Có khả năng sẽ lên đầu bảng xếp hạng đấy, vừa tung ra vài tiếng mà giờ này đã ở vị trí thứ mười lăm rồi. Người hâm mộ khen giọng hát của em, họ có vẻ mong đợi em ra album riêng…”
“Thôi…”, cô bước vào nhà tắm, nghiêng đầu kẹp điện thoại trên vai, “Em là diễn viên thôi…”
“À mà, còn nữa”, Vương Khả ngập ngừng, “Cái video em đăng lên hôm qua… chà, hôm nay còn hot hơn cả đoạn video hai đứa hôn nhau ngày hôm trước!”
Phan Hải Đình như vừa bị điện giật, bừng tỉnh, bàng hoàng mở to mắt. “Video nào?”
“Cái em đăng lên nửa đêm hôm qua, ở instagram ấy. Cái mà caption rất… kì quặc: “Đi nhậu cùng bố trẻ”…? Anh cũng không biết vì sao em nói vậy nhưng anh đã cười như điên khi thấy cái cap ấy. Nhưng đồng thời anh đã muốn uýnh chết An Lôi ngay đấy, không thể tin cậu ta khiến em…”
“Ơ, em… đợi em một chút, em phải xem…”
Cô run lập cập, tắt ngay điện thoại và nhảy vào instagram. Phải nói cô như người đang đi trên dây, chực chờ ngã uỵch một cái. Không thể, không thể nào, cô lẩm bẩm, mình xóa rồi cơ mà!
Chờ đợi instagram load xong là cả một thế kỉ. Những thông báo ồ ập dồn đến đánh cho tâm trí cô tỉnh hẳn, và những comment dưới đó khiến cô nhận ra sự thật phũ phàng: Cô đã đăng cái video đó lên đây thật rồi!
Đoạn video chẳng có gì ngoài việc cô cười nắc nẻ, hát rống lên bài hát của họ, nói linh tinh về việc Alex biểu diễn… Và ôi, ôi không, có cả đoạn Alex hôn cô! Cô chỉ muốn đào đất độn thổ ngay lúc ấy, chính tay cô đăng lên cảnh Alex hôn cô!
“Mặt cắt không còn một giọt máu” là câu thành ngữ vô cùng chuẩn xác miêu tả cô lúc này. Cô đứng như trời trồng giữa nhà vệ sinh, tim đập như trống dồn đánh trận, thậm chí không dám xem lại video một lần nữa. Xóa ư? Xóa thì cứu vãn được gì, khi cô đã biếu không bọn họ cả quãng thời gian mênh mông từ đêm qua đến tận trưa nay để chiêm ngưỡng, chia sẻ nó!
Tiếng gọi cửa căn hộ khiến cô lạnh toát, ngơ ngác xoay người nhìn ra ngoài. Lờ nó đi có được không? Cô nhón chân đi ra, ngó vào màn hình chuông cửa. Ồ, là Alex, người mà cô không-muốn-gặp-nhất!
Anh bặm môi, đứng kiên nhẫn trước cửa. Cô bỗng nhiên thấy mủi lòng (và hồi hộp) trước hình ảnh ấy, liền rụt rè lên tiếng.
“Tôi… tôi đang tắm!”
Alex nghe thấy tiếng của cô qua chuông cửa, lập tức nở nụ cười tươi rói. Cô thắc mắc không biết đêm qua anh ngủ có ngon không, hẳn là rất ngon, vì khuôn mặt anh không có vẻ gì mệt mỏi.
“Tôi đợi được!”, anh đáp. Tất nhiên cô sẽ không để điều đó xảy ra.
“Tôi… tôi sẽ mở khóa cho anh!”, cô nói to, “Nhưng anh phải đếm đến mười mới được mở cửa vào nhé!”

Đó là một yêu cầu ngớ ngẩn, nhưng Alex lại rất vui vẻ chấp nhận nó. Anh sở hữu những nụ cười vô cùng ngọt ngào.
“Tôi hứa, sẽ đếm chậm.”
Cô liền đó chạy ra vặn khóa cửa, rồi phóng như bay về phía nhà tắm. Cô còn nán lại chờ đợi xem anh có thật sự đếm không, đúng à không hề có tiếng mở cửa nào. Cô thở hồng hộc, xoay người lại nhìn, vẫn yên ắng. Cô yên tâm đóng cánh cửa nhà tắm lại, vừa lúc nghe Alex hô lên: “Tôi vào đây!”
Kèm theo tuyên bố đó là tiếng cửa mở ra, đóng vào, tiếng mở đèn, tiếng Alex nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bành ở phòng khách.
Cô yên tâm mở nước, tận hưởng hơi nóng sảng khoái xoa dịu những bắp cơ căng mỏi đêm qua.
Hai mươi phút sau, cô đã ở trước mặt Alex, mái tóc còn ướt được cặp gọn gàng sau gáy, với bộ quần áo kín-mít.
“Anh… anh muốn uống gì không?”
“Không cần”, Alex thong thả tựa vào ghế, “Tôi đã tự lấy nước uống rồi.”
Anh nhìn cốc nước lọc trên bàn, bên cạnh gạt tàn đã có một điếu thuốc. Cô đã nghĩ nếu hôm qua anh không biết cô hút thuốc, có lẽ vừa rồi anh cũng sẽ không hút khi ngồi đợi cô.
“Được rồi…”, cô ngồi xuống đối diện anh, bỗng nhiên thấy vô cùng ngại ngùng. Anh có biết về video tối qua cô đăng lên trong cơn say không?
“Nếu cô chưa biết…”, anh nói, “Thì bài hát của chúng ta đang cạnh tranh rất mạnh trên bảng xếp hạng.”
Anh đến đây chỉ để nói vậy thôi sao? “Tôi biết, Vương Khả đã nói sáng nay rồi.”
“Còn nữa…”
“Nếu là chuyện lượt xem thì tôi cũng biết rồi”, cô ngắt lời, “Có điều này tôi muốn nói với anh…”
“Tôi đã xem video của cô.”
Ôi. Trời. Ơi! Anh ấy xem cái của nợ ấy rồi!
“Tôi… tôi không biết vì sao lại… Ý tôi là…. Thật ra lúc say tôi chẳng nghĩ gì cả…”, cô lắp bắp, cảm thấy mình có nghĩa vụ giải thích rõ ràng về động cơ cho anh. Mặc dù nếu họ yêu nhau, một cái clip dễ thương như thế không đời nào cô muốn xóa đi, nhưng sẽ muốn giữ cho riêng mình.
“Tôi nghĩ cô sẽ xóa nó”, Alex gác tay lên thành ghế, nụ cười của anh khiến cô bất an, “Nếu biết cô sẽ đăng nó lên, tôi sẽ không hôn cô.”
Mắt cô mở to, nghĩ rằng mình vừa nghe nhầm.
“Tôi cũng say một chút”, anh nói tiếp, “Hành động ấy có hơi bộc phát và bất lịch sự. Xin lỗi.”
Cô miễn cưỡng gật đầu, cụp mắt xuống. Vậy là anh cũng say, và anh ở đây để giải thích kèm theo xin lỗi. Nghĩa là anh không phải nói những lời thật lòng như vậy, với cô. Là cơn say của anh nói. Thế mà khi xem lại, cô đã rung động một tí trước những lời ngọt ngào mà cô nghĩ là chân thật ấy.
Chỉ có anh biết, đêm qua anh không say một chút nào.
“Tôi muốn nói với cô điều khác, quan trọng hơn.”
Thế ra việc chúng ta hôn… à không, anh hôn tôi tối hôm qua, không phải việc quan trọng à?
“Còn điều gì quan trọng như vậy?”
“Nhà sản xuất âm nhạc muốn có một MV cho bài hát của chúng ta.”
Cô không thấy ngạc nhiên. “Và anh đến hỏi ý kiến tôi?”
Không, tôi muốn đến để biết em vẫn ổn. Anh phải kìm nén những câu nói như vậy trong lòng và cố gắng mỉm cười một cách chẳng-liên-quan nhất.
“Cổ phần của cô trong bài hát của tôi là năm mươi phần trăm.”
Cô bật cười trước câu nói châm biếm ấy. “Có nghĩa là anh muốn tôi cùng anh quay MV hả?”
Đúng vậy, muốn cùng em làm rất nhiều thứ.
“Được thôi, hãy làm việc với Vương Khả, anh ấy sẽ cho anh biết thời gian tôi rảnh”, cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Nhưng tôi muốn được biết kịch bản của nó trước. Tôi sẽ không làm gì quá đâu.”
Bài hát của Alex nói về tình yêu mãnh liệt của một chàng trai đối với một cô gái. Khi đọc lời bài hát, cô đã có vài giây liên tưởng đến Animals của nhóm Maroon 5. Và cô sẽ phản đối nếu anh lên ý tưởng MV mạnh bạo và gợi dục như vậy.
“Không có gì quá đáng đâu”, anh dường như đọc được suy nghĩ của cô, “Trong ngày mai, Thành sẽ gửi cho cô kịch bản.”
“Tuyệt”, cô nhún vai, mặt mũi chẳng có cảm xúc gì.
“Điều quan trọng thứ hai…”
“Vẫn còn điều quan trọng nữa à?”

Alex không đáp, rút điện thoại. Anh ngửa điện thoại của mình lên, để lộ hai chiếc thẻ to bằng cỡ thẻ tín dụng, màu vàng kim sáng loáng.
“Phan Hải Đình, em có hứng thú đến Paris cùng người yêu của em không?”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt quyến rũ kinh người, khóe môi đang cười của anh làm cô vô cùng muốn cắn vào nó. Cô không biết nên có thái độ như thế nào.
“Ý anh là?”
“Paris fashion show, tháng sau. Danny dành cho chúng ta thẻ ưu tiên vào khu vực dành cho nghệ sĩ. Nếu em muốn…”
Cô mở to mắt, ngây ngô nhìn anh. Cô biết phải nói gì chứ? Cô được mời đi rất nhiều nơi, cô thậm chí đã từng đến dự Met Gala rồi. Nhưng… Đương nhiên nghệ sĩ nào cũng muốn được mời tới những sự kiện mang tầm quốc tế như vậy. Không chỉ là đánh bóng tên tuổi mà còn là vinh dự được chiêm ngưỡng tận mắt tài năng và sự duyên dáng của các nhà thiết kế hàng đầu thế giới. Cô chưa bao giờ bỏ lỡ show diễn nào của Victoria Secret đâu, chỉ là không có thời gian mà đi xem trực tiếp thôi!
“Sao vậy? Cô đang nghĩ lí do từ chối à?”, Alex trêu chọc, nhưng sâu trong lòng anh cũng có một nỗi lo sợ nho nhỏ. Anh rất muốn cô đồng ý, có lẽ chỉ xếp sau mong muốn được cô nhận lời tỏ tình mà thôi.
“Tôi rất muốn, nhưng… nhưng không phải là cần có giấy mời…”
Không để cô nói hết câu, Alex ngay lập tức cười tủm tỉm, vòng tay ra sau lưng lấy ra hai tấm thiệp màu bạc sáng với một hình kim cương sáng rực rỡ bên ngoài. Anh xòe nó ra, đặt trước Phan Hải Đình Quá-Đỗi-Ngạc-Nhiên.
“Giấy mời, từ ban tổ chức. Tên cô được khắc chìm, viền bạc dành cho nghệ sĩ hạng A danh dự. Có cần thêm lý do không?”
Phan Hải Đình không biết nói gì, lấy tay che miệng. Cô hết nhìn Alex lại đến nhìn tấm thiệp mời sáng loáng.
“Làm sao… Tôi đâu phải người mẫu, sao có thể…”
“Đâu chỉ người mẫu mới được mời”, Alex cười, “Tôi cũng không phải người mẫu, nhưng đã được mời ba năm rồi.”
“Không phải anh đi chụp hình cho tạp chí rồi à?”, cô thảng thốt, “Calvin Klein, Ralph Lauren, Brooks Brothers?”
“Cô tìm hiểu về tôi kĩ càng nhỉ?”, anh cười bí hiểm, cái nhìn của anh làm má cô đỏ hồng lên. Ôi, lộ rồi!
“Nó… nó đập… vào mắt tôi!”, cô chữa ngượng, lần thứ hai muốn chui xuống đất ngồi và không nhìn thấy Alex với nụ cười đểu giả của anh nữa. Ôi…
“Dù sao thì cô cũng đã được mời, Đình Đình ạ, nếu tôi nhớ không nhầm, cô cũng lên bìa tạp chí Elle rồi phải không?”
Chà, anh cũng tìm hiểu về tôi mà! Nhưng có lẽ đó là điều mà người không quan tâm đến cô cũng biết, vì cô chỉ lên bìa tạp chí trong nước một lần khi họ phỏng vấn cô. Còn Alex, anh lên bìa tạp chí và là hình ảnh quảng cáo của thương hiệu nước ngoài. Đúng thế, ai nỡ giấu thân hình hấp dẫn kia đi chứ! Cô thấy phát ngượng khi bỗng nhiên lại nghĩ về anh trên những bức hình tạp chí, gương mặt góc cạnh thu hút và những cơ bắp cuồn cuộn, nóng bỏng.
Hai bàn tay anh đặt gọn gàng trên đầu gối, những ngón tay dài đan hờ vào nhau. Cô nuốt khan, mường tượng bàn tay nóng rực ấy bao quanh cơ thể mình, ôm ghì lấy mình, lướt đi nhẹ nhàng trên những đường cong của mình. Alex đã làm điều đó một lần rồi. Người cô nóng bừng bừng khi nụ hôn của anh nơi hõm cổ được tua đi tua lại nhiều lần, trong đầu cô.
“Tôi chưa thấy ai vì được mời tham dự sự kiện thời trang quốc tế mà lại hóa đá như cô”, Alex tiếp tục nói, cười nửa miệng, đủ để giết chết sự thèm khát vô độ của cô. Anh cứ như đến đây để quyến rũ mình vậy!
“Tôi… tôi bất ngờ thôi”, cô hắng giọng, lúng túng xõa tóc ra để che đi hai má và hai tai đỏ lựng của mình, “Nếu… nếu sắp xếp được lịch quay phim thì…”
“Đừng lo”, anh dỗ dành, “Thời điểm đó chúng ta ngừng quay để quảng bá phim. Chỉ đến Paris năm ngày thôi, nhất định không ảnh hưởng đến lịch trình đâu.”
Mọi thứ dường như được phơi bày trước mặt cô một cách quá hoàn hảo.
“Vậy… vậy thì…”
“Thì sao?”, anh mớm lời, vẫn còn cố quyến rũ cô thêm nữa bằng ánh mắt sắc sảo chết người. Cô đã nuốt ực một cục không khí vào dạ dày.
“Tôi… tôi sẽ đi với anh…”
“Dưới danh nghĩa bạn gái chứ?”, anh nghiêng đầu, cười vô cùng ngọt ngào. Cô không thể bất lịch sự hơn khi cứ nhìn chằm chằm vào môi anh.
“Thì… chúng ta vẫn đang giả vờ hẹn hò mà…”, cô lắp bắp, khó khăn lắm mới đẩy được từ ngữ ra khỏi đầu môi. Anh đã liếm môi một cách thích thú. Lần thứ hai, cô thề, anh cố tình!
“Tuyệt quá, thế là chẳng còn gì vướng mắc nữa rồi!”, Alex vỗ tay, tiện thể nhìn đồng hồ, “Xin thứ lỗi, tôi có hẹn với Danny ngay bây giờ. Có lẽ tôi phải về…”
Anh đứng dậy cùng lúc với cô. Chân tay cô trở thành những bộ phận thừa thãi.
“Kìa, giấy mời và thẻ của anh…”
“Cầm đi, em yêu”, Alex nhanh tay gạt lọn tóc mái của cô lên và vén vào sau tai, “Từ giờ em quản lý nó. Giữ sức khỏe nhé. Tạm biệt.”
Anh gửi cô một cái nháy mắt và một nụ hôn gió, đủ sức làm khuynh đảo thế giới bên trong cơ thể cô. Cô biết mọi thứ của cô đều rã rời vì anh. Ngay cả khi anh đi rồi và nhắc cô khóa cửa, cô vẫn còn ngây ngất bởi mùi gỗ tuyết tùng thoang thoảng trong không khí.
Anh biến hóa thật khôn lường. Anh là một diễn viên tài giỏi trong việc thuyết phục. Và cũng tài giỏi trong việc quyến rũ người khác. Cô chỉ tỉnh táo lại sau khi anh đã đi, rất lâu, cô nghĩ mình vừa bất tỉnh trong vài giây ở cạnh anh.
Ánh mắt cô hướng vào hai tấm thiệp mời trên bàn. Cô cầm chúng lên, đôi môi vô thức vẽ ra một nụ cười mãn nguyện tuyệt hảo.
Cô sẽ đi Paris cùng anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.