Đọc truyện Bạn Diễn [Partner] – Chương 13
Ngày hôm sau, Alex đứng đợi cô ở trước cửa căn hộ. Anh chỉ bấm chuông một lần, kiên nhẫn đứng tựa vào tường và không giục giã thêm lần nào nữa. Anh có cảm giác như mình trở về thời trung học, lần đầu hẹn hò và đứng đợi bạn prom ở trước cửa nhà cô ấy. Dù anh không đến để hẹn hò với Phan Hải Đình, anh vẫn muốn chuyện đó sẽ xảy ra, vào một ngày mờ mịt nào đấy…
Phan Hải Đình bước ra, mặc một chiếc váy lụa ngắn tay màu xanh pastel dịu mắt, đi đôi giày thể thao trắng tinh, sau lưng đeo ba lô, trông chẳng khác gì học sinh cấp ba cả. So với hình ảnh quyến rũ, trưởng thành mọi ngày, cô khiến Alex tròn mắt vì sửng sốt.
“Sao vậy? Tôi có chỗ nào không ổn à?”, cô bắt gặp cái nhìn của Alex, lúng túng cúi xuống nhìn váy mình. Đã có nhiều ngôi sao gặp sự cố với trang phục rồi đấy, tất nhiên là cô không muốn…
“Không có gì”, anh hắng giọng để lấy lại sự bình thường của mình, rất muốn nói “Em đẹp lắm”. Tất nhiên, anh sẽ không nói. “Cô có muốn ăn sáng trước khi qua phòng thu không?”
Cô cắn môi suy nghĩ. Anh lại nhìn chằm chằm vào cô dù biết điều đó bất lịch sự. Việc bất lịch sự hơn đang diễn ra trong đầu anh kìa, ở đó anh đang ấn cô vào tường và tham lam xâm chiếm đôi môi ngọt ngào đỏ mọng. Anh sẽ rất thích nếu sau đó cô phải tức tốc chạy đi tô lại son môi, chỉ vì anh.
“Có thể. Tôi cũng đang cồn cào…”, cô đáp, chí ít đi ăn sáng cùng anh sẽ là hành động nỗ lực nhất trong việc cố gắng giảng hòa. Cô đã tự nhủ, không cãi nhau với anh thêm lần vào nữa, không xa lánh anh thêm lần nào nữa. Mặc dù thỉnh thoảng khi Alex-Vô-Lại xuất hiện, cô chỉ muốn rót cả tách trà lên đầu anh.
Alex gật đầu, đi trước dẫn đường ra thang máy. Anh muốn không nhìn vào cô. Anh muốn kìm nén cảm xúc. Và anh cũng muốn trong thang máy sẽ có người. Anh không thể chịu được nếu đứng một mình với cô, suốt quãng đường dài lê thê xuống tầng hầm, một cách gượng gạo, với trái tim lúc nào cũng sôi sục ý muốn chiếm hữu cô.
Hi vọng của Alex đã được đền đáp. Có vài người ở trong thang máy, họ đứng dẹp sang một bên khi anh và cô bước vào. Có lẽ sáng sớm thế này, nhiều người thích sử dụng thang máy hơn. Không biết vô tình hay cố ý mà cô bỗng dưng nép vào người anh. Mùi hương dịu dàng của cô bỗng nhiên khiến anh chao đảo.
Phan Hải Đình thấy khó chịu khi đứng cạnh một người đàn ông khác, dù người ta không làm gì cô cả. Cảm giác khó thở và xa lánh hiện lên, cô ngay lập tức lùi về phía Alex, bám nhẹ vào áo anh. Dù vì bất cứ lí do gì, cô cảm thấy thật thân thuộc và an toàn khi đứng cạnh anh ở nơi nhiều người. Cô không biết Alex sẽ nghĩ cô thế nào, cô chỉ biết cô không muốn ở quá gần một người khác giới nào khác. Alex dường như bắt được tín hiệu của cô. Anh rất tự nhiên vòng tay sang khoác vai cô, cảm giác che chở ngay lập tức ập về bên cô. Anh đã làm thế này từ lúc họ mới gặp nhau. Cho dù kiểu ôm của anh vẫn chỉ là kiểu nửa-bạn-bè, nửa-người-yêu, rất đúng mực nhưng đồng thời cũng rất ấm áp.
Ngay khi thang máy mở ra ở tầng hầm, Alex thả tay. Anh thậm chí còn rảo bước nhanh hơn, để cô đi lúi húi đằng sau. Anh khiến cô có suy nghĩ rằng anh chỉ diễn như vậy cho hợp hoàn cảnh. Có lẽ anh nghĩ cô muốn người khác thấy họ “yêu nhau ở chốn đông người”? Thôi thì cứ cho là vậy. Cô cũng không thể tìm ra cách diễn đạt nào hợp lí để anh hiểu hành động của cô, nếu anh có thèm quan tâm hỏi đến.
“Cô muốn ăn gì?”
Alex đợi cô cài xong dây an toàn mới hỏi. Giọng nói của anh chẳng có tí cảm xúc gì. Cô hơi hụt hẫng.
“Anh có gì để mời tôi?”
“Không nghĩ được à?”, anh cười nhẹ, “Tôi không biết cô phải kiêng cái gì để giữ cơ thể nhỏ nhắn như thế. Nếu chẳng may cô phải ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ, xin thứ lỗi cho sự thiếu tinh tế của tôi.”
Cô thoáng chốc đỏ mặt khi anh nhắc đến “cơ thể nhỏ nhắn”. Cứ như là anh đã ngắm cơ thể cô nhiều lần lắm vậy. “Cảm ơn anh, tôi sẽ không khách sáo trước đồ ăn đâu.”
Alex nhếch miệng cười, phóng xe ra khỏi bãi đỗ.
Anh và cô đến thẳng hãng thu âm sau bữa sáng nhanh gọn với bánh mì bơ và trà thảo mộc. Cô đã báo cho Vương Khả và anh sẽ ở đây đón cô khi cô thu xong. Khi họ đến, Hoàng Thái Thành đã đợi sẵn ở ngoài phòng thu. Quản lý của Alex lập tức đứng dậy, đi đến lịch sự bắt tay Phan Hải Đình.
“Chào Phan Hải Đình. Tôi là Hoàng Thái Thành, rất hân hạnh khi được nói chuyện với cô.”
“Anh khiến tôi cảm thấy tôi là một ngôi sao tuổi teen đang nổi”, cô đùa. Hoàng Thái Thành nhướn mày, nhìn sang Alex. Khi họ đi về phía phòng thu, anh đã kịp ghé tai Alex:
“Cô ấy nói chuyện thật giống cậu.”
Hoàng Thái Thành mở cánh cửa, căn phòng với tường ốp gỗ, khá nhỏ, được ngăn đôi bởi một lớp kính có cửa ra vào. Phía bên kia tấm kính là nơi thu âm, và phía bên này là bàn điều khiển với một người đàn ông đội mũ kín mít quay lưng về phía họ.
Alex tiến lên hai bước, nheo mắt, nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trước bảng điều khiển trong phòng thu.
“Xin lỗi”, Alex chạm vào vai người đàn ông, “Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa nhỉ?”
“Đương nhiên là rồi”, người đó đứng dậy, nói bằng thứ giọng bập bẹ, “Anh đã thu âm ở đây nhiều rồi mà.”
Người đó quay lại, đôi mắt sáng lên dưới vành mũ, nhìn Alex cười nửa miệng. Alex đột nhiên cười lớn, đấm vào vai người kia.
“Đồ con khỉ!”, anh thốt lên bằng tiếng Pháp – mà lần đầu cô được nghe, “Sao cậu không nói với tôi hả?”
Chàng trai đang đội mũ liền đó cởi mũ ra, Phan Hải Đình vô cùng kinh ngạc.
Đó là một người nước ngoài, cao ngang ngửa Alex, mái tóc nhuộm trắng muốt, dài lòa xòa che mất lông mày, nhưng làm nổi bật đôi mắt màu xám nhạt. Anh ta để râu quai nón mọc lún phún dưới cằm, càng khiến nụ cười nửa miệng thêm quyến rũ. Cô biết người này, cô chắc chắn mình biết. Nhưng trong giây lát cô không thể nào nhớ ra.
“Chào Dann”, Hoàng Thái Thành cũng biết anh ta, tiến đến và họ bắt tay một cách cực kì khoa trương. Người duy nhất đang lạc lõng kinh khủng là Phan Hải Đình.
“Quý cô xinh đẹp này là ai thế?”, người nước ngoài hỏi Alex, bằng tiếng Pháp mượt mà, đủ để biết anh ta là người Pháp, “Thật lộng lẫy!”
Và anh ta đi về phía cô, cúi đầu, nắm nhẹ những đầu ngón tay của cô và hôn lên mu bàn tay cô. Chuỗi hành động của chàng trai vô cùng lịch sự và chừng mực, nhưng cô thay vào đó co người, rụt tay lại, có chút hoang mang bị kìm nén trong đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào anh ta. Alex rất nhanh chóng đến gần cô, đứng xen giữa cô và bạn mình.
“Đây là Phan Hải Đình, bạn gái tôi”, Alex không ngần ngại, đáp trả, bằng thứ ngôn ngữ không-phải-sở-trường-của-cô. Người bạn nước ngoài nhướn mày ngạc nhiên, cười phá lên.
“Ra là vậy, cậu thật là độc đoán!”, anh ta vỗ vai Alex, “Xin chào, cô gái. Xin lỗi nếu tôi thất lễ với cô.”
Vì câu sau anh ta nói bằng tiếng Anh, Phan Hải Đình bình tĩnh hơn, gật đầu đáp lại, “Không có gì.”
Cửa phòng thu mở ra, người điều khiển thật sự bước vào với một cốc trà đá trên tay. Người mà Alex vẫn thường xuyên làm việc cùng, đã ở tuổi mà cô nên gọi bằng chú, nheo mắt cười và chào tất cả. Tuy nhiên người đàn ông đó không trở về vị trí của mình trước dàn điều khiển mà kéo ghế ngồi dẹp sang một bên.
“Alex”, chàng trai tây có mái tóc trắng muốt quay sang hỏi Alex, “Tôi nghe nói cậu chuẩn bị thu bài hát mới ngay bây giờ. Cậu có cho phép tôi sờ mó một tí không?”
“Sờ mó” là cách anh ta thường dùng khi muốn hòa âm cho một bản nhạc của Alex. Anh gật đầu, cười sung sướng và chỉ cho cô đi vào phòng thu.
Đây là lần đầu tiên cô thu âm một bài hát. Chỉ khi họ ở trong phòng thu cách âm tuyệt đối, cô mới hỏi Alex:
“Người đó là ai vậy?”
“Tôi nghĩ cô biết rồi chứ”, Alex chỉnh lại tai phone, “Đó là bạn thân của tôi, Danny Richard. Người ta thích gọi cậu ấy là Big Dann.”
“Big Dann?”, cô nghiêng đầu, “Ôi, không phải là…”
“Đúng đấy, Big Dann, “Ông hoàng nhạc điện tử”, Dann của tôi.”
Cô sửng sốt quay lại nhìn chàng trai người Pháp một lần nữa. Đúng, đúng rồi. Người kia là DJ đứng đầu trong số các DJ tài năng hiện nay. Ông hoàng nhạc điện tử, cô đã từng nghe qua một vài bài hát của anh ta nhưng không thể nhớ rõ mặt, vì cô không phải fan nhạc điện tử. Danny Richard. Bằng một cách thần kì, anh ta đang có mặt ở đây!
“Không ai biết anh ta ở đây à?”, cô sốt sắng bám vào cánh tay Alex, “Báo chí, fan hâm mộ,… Không ai biết sao?”
“Vì sao?”, Alex chau mày, “Chắc chắn rồi họ sẽ biết. Sáng nay Thành phải ra tận sân bay đón cậu ta, nhưng có lẽ thông tin rò rỉ rồi. Cứ đợi đến khi chúng ta thu xong là biết.”
“Không thể tin được, tôi đang đứng ngay trước mặt DJ số một thế giới nè!”, cô có vẻ phấn khích thái quá khiến Alex hoàn toàn khó chịu.
“Cô không nghe nhạc điện tử cơ mà?”, anh dứt khoát, đeo vào tai cô chiếc tai nghe thu âm màu đen, không quên gạt bớt tóc mai của cô để chúng không bị vướng. Cô còn không thèm bận tâm đến hành động ấy.
“Tôi chỉ không phải fan, nghĩa là không phải dân quẩy, hiểu không”, cô hồn nhiên nở nụ cười tươi rói, “Nhưng không có nghĩa là tôi không thích anh ấy! Thực tế là tôi cũng nghe nhạc của anh ấy, cả nhạc của Calvin Harris và Steve Aoki. Không quá hâm mộ nhé…”
Alex bùng khói trên đầu khi cô cứ liếc mắt về phía Danny Richard. Cậu bạn của anh khi bắt gặp ánh mắt của cô qua lớp kính, cười rất tươi, vẫy tay chào lại.
“Người Pháp vẫn thường hào hoa như vậy đó hả?”, cô vẫy tay chào Danny, nhìn Alex như không có gì xảy ra. Anh bực bội trong lòng, không buồn đáp lại câu hỏi của cô.
“Trong đó chuẩn bị xong chưa?”, giọng của Danny hỏi, thông qua chiếc loa ở góc phòng, bằng tiếng Anh. Cô giơ ngón cái, gật đầu hào hứng, trong khi Alex… không hề hào hứng, lườm anh bạn của mình, cái lườm ngọt lịm.
Bài hát của họ chỉ cần một lần thu âm, rất trơn tru và ngọt ngào. Danny còn tỏ ý ngưỡng mộ khi họ bước ra từ trong phòng thu.
“Cô gái có giọng hát thật tuyệt vời!”, anh khen ngay khi nhìn thấy Phan Hải Đình, “Nếu không chê, một ngày nào đó, tôi rất muốn chúng ta hợp tác…”
Không để cô trả lời, Alex ngay lập tức xen vào.
“Cô ấy là diễn viên, không phải ca sĩ”, anh làu bàu, “Cô ấy chỉ hát cùng tôi thôi. Cậu đừng hòng tranh giành với tôi.”
Danny cười phá lên. “Bạn gái cậu đang biến cậu thành một kẻ thích độc chiếm hả?”
“Đúng vậy”, Alex đáp thẳng thừng, “Cô ấy là người cần phải giữ gìn.”
Anh đáp mà lòng buồn rười rượi. Nếu cô biết anh tự ý nhận cô là bạn gái, cô sẽ lại tức giận mất. Có thể cô không biết tiếng Pháp, nhưng nếu anh bạn anh hứng chí nói chuyện bằng tiếng Anh, trước sau gì cô cũng biết mà thôi. Dù sao anh cũng muốn ngăn chặn việc cậu bạn này tăm tia cô gái của-mình. Anh biết anh sẽ rất khó chịu và khó lòng vui vẻ được nếu điều đó xảy ra.
Danny lấy bản thu âm của họ, cùng trở về trước cửa phòng thu âm.
Quả đúng như Alex dự đoán, thông tin DJ Big Dann bí mật đến đây đã không còn là bí mật nữa. Người hâm mộ và cánh nhà báo, phóng viên đã đứng chật ních, chen chúc kín mít trước phòng thu. Ngay khi Danny Richard bước ra, chiếc mũ lưỡi chai trở nên vô dụng trong việc che giấu mái tóc bạc trắng của anh. Anh cười rạng rỡ vẫy tay chào người hâm mộ, khiến đám đông rú lên phấn khích và điên cuồng gọi tên anh. Nếu rảnh rỗi, có thể anh sẽ bắt tay vài người và nán lại chụp ảnh cùng họ. Nhưng lúc này đã quá trưa, và họ đang thật sự làm ách tắc giao thông.
Alex theo thói quen quay lại, ôm gọn cô trong lòng. Anh không có tâm trạng cho người hâm mộ, nhanh chóng hết mức có thể đưa cô an toàn ngồi vào trong xe, rồi vất vả cùng Danny chui vào chiếc xe mà Hoàng Thái Thành chuẩn bị. Hoàng Thái Thành hẹn họ ở trường quay nơi anh quản lý sẽ lái xe của Alex đến, và lên xe này đưa Danny về khách sạn mà anh đã đặt. Alex và Phan Hải Đình sẽ ở đó. Cô biết mình đã hẹn Vương Khả đến đón khi xong việc, nhưng lúc này có vẻ không khả thi. Vương Khả sẽ không đời nào chen vào để đón cô ra được. Cũng như Alex sẽ không đời nào để cô bước chân ra khỏi xe mà không có anh.
Alex cho xe chạy, rất chậm chạp lưới qua những người hâm mộ và những ống kính máy ảnh. Nếu không vì giữ gìn hình ảnh tốt đẹp, anh sẽ giơ ngón giữa lên với đám thợ ảnh và cầu xin một ngày yên bình. Anh tưởng tượng nếu anh và cô thật sự yêu nhau, hẹn hò, và cuối cùng không thể ra khỏi xe để ngồi yên tĩnh với nhau bởi sẽ chẳng có nơi đầu là thật sự “vắng vẻ”.
Anh rùng mình trước viễn cảnh đó. Đã hơn ba lần anh muốn mình được hẹn hò với Phan Hải Đình. Anh đã nghĩ anh sẽ tỏ tình vào ngày hôm nay, nhưng rốt cuộc lúc này mọi sự can đảm của anh đều bay đâu hết.
Bạch Thiên Thư trở về khách sạn sau khi lên hình một chương trình nhỏ. Việc đầu tiên cô làm là check mail. Có rất nhiều mail linh tinh gửi về, nhưng cái cô mong đợi nhất thì không thấy. Tháng sau sự kiện ấy diễn ra rồi, mà đến giờ này cô vẫn chưa nhận được cái mình cần. Giấy mời.
Tuần lễ thời trang Paris năm nay sẽ rất “nóng”, vì thông tin DJ Big Dann sẽ có mặt trong chương trình. Chưa kể bữa tiệc Hậu Show, quy tụ vô số các ngôi sao đình đám. Dù sao thì Bạch Thiên Thư cũng là một người mẫu, không thể nào không được mời. Năm ngoái, cô đã được đi catwalk ở ngay trong show. Đó là trải nghiệm cực kì cần thiết để được bước chân vào thế giới của dàn sao hạng A đẳng cấp. Tất cả, ồ đúng vậy, tất cả là nhờ Alex. Vẫn là Alex. Năm ngoái, ở Tuần lễ thời trang trong nước, cô biết thông tin người đồng tài trợ Paris fashion show cũng tham dự. Ông ta là một quý ông khó tính, mà cô thì chả là ai, cô không thể tiếp cận hay gây ấn tượng lâu được. Một vài câu chuyện phiếm không đủ để ông ấy chú ý đến cô. Rồi một hình ảnh lướt qua đầu cô. Alex, phải rồi, chính là Alex. Anh có dòng máu Pháp trong người, anh cũng đã được mời tham dự Paris fashion show một vài năm nay rồi. Anh có chụp ảnh với hai người đồng tổ chức Tuần lễ thời trang Paris. Hẳn nhiên anh sẽ quen biết với quý ông tài trợ cho show ấy.
Rất nhanh chóng, cô gọi điện cho Alex. Anh không hề nghi ngờ, có vẻ rất vui khi được đi cùng cô đến Tuần lễ thời trang hôm ấy. Cô nhờ truyền thông tung tin rằng cô với anh đang hẹn hò, cô liên tục cười với anh, khoác tay anh, không rời anh nửa bước. Cô chọn bộ váy sexy nhất nhưng vẫn có thể mời gọi kín đáo. Cô nói chuyện với quý ông người Pháp của Paris fashion show. Rất nhanh, và cũng rất bí mật, cô đã có số phòng khách sạn của người đàn ông đó. Alex vẫn chỉ là quân tốt, mở đường để cô cô lập Vua. Đêm đó, sau khi Alex đưa cô về, cô lập tức tắm rửa, thay đồ, quấn tóc gọn gàng, nước hoa Chanel thơm nức, bắt taxi chạy thẳng đến khách sạn của quý ông người Pháp.
Đương nhiên Bạch Thiên Thư và ông ta đã có quãng thời gian trò chuyện vui vẻ. Cô đã gây ấn tượng với ông ta.
Chỉ vài ngày sau đêm đó, người của Paris fashion show gửi mail mời cô đến Paris, trước khi show bắt đầu.
Và cũng chỉ vài giờ sau khi cô đến Pháp, cô có một chân catwalk. Được sánh bước cùng các chân dài nổi tiếng. Được báo chí trong nước quan tâm. Cô chẳng thèm bận tâm việc họ thắc mắc vì sao cô không phải người mẫu nổi tiếng, không phải siêu mẫu, mà lại được tham gia show thời trang tầm cỡ ở Pháp như vậy. Chẳng ai ngoài cô có câu trả lời: Alex.
Nghĩ lại khoảng thời gian đó, Bạch Thiên Thư mỉm cười mãn nguyện. Thật tuyệt.
Nếu có thể, cô chắc chắn sẽ chọn Alex làm người cùng cô đến Pháp năm nay.
Nhưng rồi cô giật mình, bừng tỉnh trước đống mail lạ hoắc. Có lẽ nào…
Có lẽ nào, Alex không chọn cô?
Có lẽ nào, sẽ là Phan Hải Đình cùng anh đi Pháp?
Trong cô âm ỉ một ngọn lửa bập bùng. Giờ này anh đang làm gì nhỉ? Có nên gọi điện không? Có nên nhắc khéo anh về vụ đi Pháp? Có nên gợi ý cho anh mời cô?
Cô bắt đầu thấy hối hận vì đã không đồng ý yêu anh ngay từ đầu. Ít nhất cô có một thân phận để ràng buộc anh, để giữ anh ở bên cạnh, để cô không bao giờ lo sợ mất đi mọi cơ hội ngon lành nào đến với mình.
Cũng bời cô quá tự tin. Alex yêu cô đến mức không yêu ai được dù cô từ chối anh. Tình yêu của anh đủ vững chắc để cô tin tưởng. Alex cũng đẹp trai đấy, nổi tiếng đấy. Nhưng cô nghĩ rồi, ngày nay nhiều người hở ra là vụt nổi tiếng. Chỉ cần có ngoại hình thôi cũng nổi tiếng. Giàu có thôi cũng nổi tiếng. Có vài tài lẻ nào đó và chịu khó đầu tư vào cũng nổi tiếng. Rồi sẽ có kẻ nổi tiếng hơn Alex. Cô không muốn có người yêu, cô không muốn bị ràng buộc bởi tình yêu, vì cô sẽ không thể làm gì để nắm bắt cơ hội nữa mà cứ phải cun cút ngoan ngoãn bên cạnh “bạn trai” của mình. Cô không cam tâm. Cô muốn dành mọi thứ bằng chính bản thân mình.
Nhưng giờ này thì nên lo lắng đi. Alex đang ở bên kẻ khác. Alex trở mặt nhanh thật. Cô bực mình khi nhớ lại những điều anh nói với mình. Không thể nào, anh không thể có tình cảm với người khác nhanh đến thế được. Có phải vì cô không yêu nên thấy chán không? Haha, tình yêu nhanh tàn thế mà cũng gọi là yêu à! Cô tức Alex một, thì cô căm ghét Phan Hải Đình gấp hai mươi lần. Cô ta bỗng nhiên xuất hiện, cô ta phá hỏng tất cả.
Bao giờ cũng vậy, khi Alex có tin đồn tình cảm, cô lại đi tìm hiểu đối phương. Những người trước của Alex chỉ toàn diễn viên hạng xoàng, cũng bình thường thôi, nhan sắc cũng có nhưng không nổi trội. Bọn họ đều nhờ có Alex mới nổi tiếng. Đôi khi Alex hẹn hò với ca sĩ, cô cũng mặc kệ, vì ngoài việc PR hộ cô nàng ca sĩ kia, Alex không có vẻ gì mặn mà. Nhưng lần này, Phan Hải Đình khiến cô chột dạ đôi chút. Cô đương nhiên biết Phan Hải Đình, cô gái ấy nổi tiếng gần như cùng thời với Alex. Cô ấy còn có trang web riêng và vô số trang web của fan hâm mộ.
Bạch Thiên Thư thấy không ưa nổi gương mặt Phan Hải Đình. Phan Hải Đình có thần thái rất khác biệt, vừa cuốn hút, quyến rũ, lại vừa ngọt ngào và có phần dễ thương khi mỉm cười. Kể cả phong cách rất khó lẫn trong đám đông, và mái tóc màu rượu vang uốn xoăn đã thành trào lưu, Phan Hải Đình trái ngược hẳn với hình ảnh tiểu thư sang chảnh của Bạch Thiên Thư. Phan Hải Đình càng hoang dã, hấp dẫn bao nhiêu thì Bạch Thiên Thư lại mềm mại, điệu đà bấy nhiêu. Cô nàng MC thấy rằng Phan Hải Đình thật kiêu căng và xấu tính. Bởi cô toàn diễn vai phản diện. Sự độc ác của cô lột tả trên phim thật đến nỗi không ai có thể tin cô chỉ đang diễn. Người ta nghĩ Phan Hải Đình thật sự ác đến mức ấy thì mới có thể diễn thật như vậy. Bạch Thiên Thư càng thêm ghét. Cái loại chuyên gia đi phá hoại hạnh phúc của người khác trên phim, cái loại trong đầu chỉ toàn âm mưu và thủ đoạn. Chẳng trách các đạo diễn chả bao giờ cho cô ta đóng vai người tốt, chỉ đơn giản là con người cô ta quá bẩn thỉu. Bạch Thiên Thư sung sướng cười, loại người này không đời nào Alex để ý.
Vậy mà ngoài sức tưởng tượng, Alex thích cô ngay lập tức. Tin đồn của họ không phải là “đồn” nữa, Alex rõ ràng đã từ bỏ Bạch Thiẻn Thư, vì Phan Hải Đình.
Không được, Bạch Thiên Thư không thể để cô ta phá hoại hạnh phúc của cô.
Đối với những kẻ dám xen vào thế này, chỉ còn một cách là thẳng tay vùi dập.
Bạch Thiên Thư dứt khoát cầm điện thoại lên. Cô sẽ cho Alex thấy, anh đang yêu nhầm người rồi. Phan Hải Đình chỉ đang diễn vai tốt trước mặt anh thôi! Chỉ có cô, chỉ có quay về bên cô, anh mới được bình yên.
Tốt nhất là anh hãy quay về bên cô trước khi cô hết kiên nhẫn vì không nhận được giấy mời. Vì lúc ấy, cô sợ rằng mình không thể tha thứ cho anh được đâu. Anh sẽ mệt lắm đấy…