Bản Cung Không Phải Là Người Dễ Bắt Nạt

Chương 3: Tuyển Tú Nhập Cung


Đọc truyện Bản Cung Không Phải Là Người Dễ Bắt Nạt – Chương 3: Tuyển Tú Nhập Cung


Dương Cẩm Vân phi ngựa nhanh vào thành.

Vốn dĩ cũng chẳng biết đường nhưng nhờ cái miệng nhanh nhẹn như tấm bản đồ thì cuối cùng cô cũng biết được đường tới cổng Duật Vân Thành.
Vừa thấy cô phi ngựa tới đã có bao nhiêu ánh mắt đổ tới.
“Đây không phải con gái nuôi của thừa tướng sao?”
“Nghe nói cô ấy được chiều chuộng từ khi vừa được mang về mà, sao lại biết cưỡi ngựa chứ.”
Cô ấy giống con gái nhà tướng quá! Nhưng sao lại bị lấm lem thế kia chứ”
Bao lời thì thầm nhỏ to vang lên bên tai cô nhưng Dương Cẩm Vân cũng chẳng để ý gì.

Cô trèo xuống ngựa, sửa lại quần áo, đi tới cổng.

Một tên lính thấy cô liền đưa tay chặn lại:
-Phiền cô nương, hôm nay là ngày hoàng thượng tuyển phi.

Hiện tại đã quá giờ để nhập cung trong lần tuyển tú lần này.
-Xin lỗi nhưng trên đường ta gặp phải một số chuyện nên đến trễ, mong vị công tử này thứ lỗi.
Mấy tên lính canh gác nhìn nhau bối rối, không biết nên làm thế nào thì tên lính cầm đầu bước đến chỗ cô:
– Dù sao thì cũng chưa quá một canh giờ, cô vẫn có thể vào nhưng nếu không có giấy mời cùng lệnh bài của phụ mẫu cô thì không thể vào.
Cô khẽ cười nhìn tên lính nọ:”Hệ thống bảo vệ an toàn thời xưa cũng khá tốt đấy chứ.”
Dương Mộc Vân lấy từ trong áo ra một tấm thiệp cùng lệnh bài đưa cho tên lính nọ kiểm tra.

Tên lính cẩn thận soát kĩ , rồi lại vội vàng cụp đầu xuống hành lễ:
-Thất lễ rồi, mong Dương Tiểu thư tha thứ.
Dương Mộc Vân xua tay khẽ mỉm cười với tên lính khiến anh ta khẽ đỏ mặt.

Cô nhận lấy lệnh bài từ tay anh lính:-Không sao đâu, dù sao thì cậu cũng chỉ bảo đảm cho sự an toàn của tú nữ trong cung thôi mà.
Cô cất tấm lệnh bài trong tay áo, bước chân vào cổng thành trong bao con mắt ngưỡng mộ, khâm phục bởi một lẽ rằng nếu như là những vị tiểu thư danh giá khác thì mọi chuyện đã không êm xuôi như vậy mà thậm chí cái đầu của chúng cũng khó mà giữ.
Cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu:” Từ nay đây sẽ là nhà mình rồi!!”
Lần tuyển tú lần này rất đông, gấp nhiều lần tuyển tú lần trước bởi tân hoàng đế mới đăng cơ không lâu mà lại là một người vô cùng hảo soái, cao ngạo, là chàng trai trong mơ của biết bao cô gái.

Còn Dương Mộc Vân cô thì lại không nghĩ như vậy.


Cô chỉ cần sống cho qua ngày trong cung là được rồi.

Cũng chẳng cần ân sủng gì từ vị hoàng đế này cả.

Lang thang mãi cô mới tìm đến được chỗ mọi người điểm danh.

Cô vừa bước đến thi đã nghe thấy tên của mình vang lên:
-Dương Mộc Vân, nhị tiểu thư phủ thừa tướng!
Cô vội vàng chạy lại chỗ Tuyền ma ma:
-Ta ở đây!
Dương Mỹ Liên vừa điểm danh xong, thấy cô liền không khỏi hốt hoảng, trợn mắt ngạc nhiên nhìn:
-Dương Cẩm Vân, sao cô lại ở đây?
Dương Cẩm Vân bỏ ngoài tai câu hỏi của Dương Mỹ Liên.

Mặt Dương Cẩm Vân lấm lem bùn đất, quần áo cũng bị bẩn luôn, rất may là khi tham gia tuyển tú thì có trang phục riêng.

Cô nhận lấy bộ quần áo từ tay Tuyền ma ma khẽ gật đầu cảm ơn bà.
“Đó chẳng phải là con gái nuôi của thừa tướng sao?”
“Cô ta cũng tham gia tuyển tú ư! Thật không biết xấu hổ!”
“Ăn mặc như vầy mà cũng đòi tới đây.”
“Ta nghĩ cô ta vừa nhập cung chưa được một ngày thì chắc cũng bị đày vào lãnh cung rồi ấy chứ!”
“Cô ta bị sao vậy.

Bộ dạng thật tồi tàn”
Những tiếng cười mỉa mia vang lên, cô quay người bước đi tới chỗ, khẽ nói vào tai Dương Mỹ Liên:
-Cảm ơn tỷ tỷ tốt.

Nhờ tỷ mà ta được gãi ngứa chân tay đấy.
Có vẻ như thân phận con nuôi rất ngứa tai gai mắt bọn người này thì phải.

Tiếng tốt chẳng thấy đâu mà tiếng xấu đồn xa.

Cũng phải cảm ơn mẹ con Mộc Thư Di rồi, hai người họ đã giúp cô một phần nào đó tránh được sự để ý của hoàng đế.

Cô đi vào phòng thay đồ.

Đây nhìn sơ thì chỉ là một bộ y phục bình thường nhưng lại làm từ loại vải quý chốn hoàng cung.

Với cô thì việc làm quen với cách sống ở một nơi nào đó cũng rất nhanh.

Từ lúc xuyên không đến giờ cô phả học cách sử dụng quần áo, làm quen với cách ăn uống thời đại này.
Mặc chiếc váy màu xanh nhạt, cô bước ra ngoài, ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt khác.
Không ngờ nghe đồn con gái nuôi nhà thừa tướng có tướng mạo vô cùng xinh đẹp, thật sự là đúng như vậy.

Một khuôn mặt hoàn hảo đến từng milimet.

Một khuôn mặt trái xoan với đôi lông mày lá liễu nhẹ nhàng, nho nhã.

Đôi mắt cô là cả một bầu trời, đôi mắt chắt chứa sự hồn nhiên mà cũng không kém phần thông minh lanh lợi.

Đôi môi mọng nước, nhìn mà chỉ muốn cắn một cái vậy.

Cô hoàn toàn có thể chọn bất kì một vị công tử nào mà không một ai dám từ chối, nhưng cuộc đời bắt cô dấn thân vào nơi cung đấu nguy hiểm này.

Tất cả đều phải ghen ghét, đố kị với nhan sắc của Dương Cẩm Vân.

Nếu để hoàng thượng nhìn thấy thì nhận được ân sủng cũng không phải là một vấn đề quá khó.

Cô vén mái tóc xõa trước mặt mình lên.

Một cô gái nhỏ tuổi chạy đến chỗ của cô, ngước đôi mắt long lanh, có phần ngưỡng mộ lên nhìn cô:
-Vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp.

Không biết tỷ là tiểu thư của nhà vị quan nào vậy ạ?
Cô khẽ ngước mắt lên nhìn cô bé chạc tầm 15, 16 tuổi.


Nàng có khuôn mặt nhỏ nhắn, dễ thương,mặc lên mình bộ váy trắng tinh khôi khiến cho người khác nhìn thấy cũng phải nảy thiện cảm.

Cô khẽ mỉm cười, hơi cúi đầu xuống nói với Trương Tư Hạ:
-Ta tên Dương Cẩm Vân.

Có chuyện gì vậy tiểu cô nương?
Trương Tư Hạ nhìn cô đôi mắt ngưỡng mộ:
-Không có gì đâu, chỉ là ta thấy cách trang điểm của tỷ có chút đặc biệt, nhã nhặn nhưng cũng vô cùng sắc sảo.

Không biết là cách trang điểm này tỷ học ở đâu vậy?
Cô nhìn tiểu cô nương trước mặt phán xét một lượt.

Tuy rằng cách nói của vị cô nương này nghe có vẻ vô cùng lễ phép nhưng nghe kĩ thì có thể thấy sự kiêu ngạo trong câu từ, chắc chắn là tiểu thư của một nhà quan lớn nào đó.

Cô tốt nhất là không nên chọc vào, phải tuyệt đối cẩn thận trong cách ứng xử.

Dương Cẩm Vân nghiêng đầu:
-Hmm…! Thực ra cách trang điểm của ta không có gì đặc biệt cả, trang điểm thì nên chú trọng cách phối màu và kiểu cách phù hợp với mỗi người.
-Thật vậy sao? -Trương Tư Hạ ngây ngô nhìn cô, chăm chú nghe.
Cô gật đầu:
-Kiểu cách mà cô nương đang sử dụng cũng rất phù hợp với cô, nhưng có điều……..
Không chỉ có Trương Tư Hạ mà các vị tiểu thư kia cũng chăm chú nghe cô nói.

Với họ việc khiến mình trở nên là vô cùng quan trong, bây giờ chẳng ai quan tâm cô có thân phận gì nữa.

Trương Tư Hạ nóng lòng hỏi ngược lại:
-Có điều gì ạ? Ta có thể lĩnh giáo được không ?
Cô nhìn đám tiểu thư Mắt một nơi tai một nơi đang nghe ngóng kia thì trong lòng cũng khẽ cười thầm;
-Tuy phong cách này có hợp với cô nương nhưng phần mắt kẻ hơi đậm, làm mất vẻ tự nhiên sẵn có của cô nương.

Nếu màu mắt nhạt đi thì sẽ làm cho cô nương thêm vẻ lanh lợi, hoạt bát mà dễ gần hơn.
Trương Tư Hạ ngây người lấy tay chạm vào phần mắt của mình, rồi lại quay sang hỏi cô:
-Có thật vậy không? Tỷ giúp ta sửa lại được chứ?
Dương Cẩm Vân khẽ mỉm cười đang định nhận hộp trang điểm nho nhỏ trong tay Trương Tư Hạ thì bị dương Mỹ Liên chặn lại:
-Trương tiểu thư có vẻ dễ tin người! Cô nương không nên tin cô ta như vậy!
-Cô là ai? Sao dám đứng trước mặt ta ra vẻ như vậy chứ?
Dương Mỹ Liên lập tức bị câm họng trước dáng vẻ cao ngạo của Trương Tư Hạ.


Trương Tư Hạ lườm nguýt Dương Mỹ Liên.Nhìn dáng vẻ như chuột nhìn thấy mèo của Dương Mỹ Liên, cô liền chắc chắn suy luận của mình đã đúng.

Người trước mặt cô dù tuổi còn rất nhỏ nhưng lại chẳng dễ đụng chút nào cả.

Vì vậy cô nên củng cố vị trí của mình trong cung để Tiện bề thăm dò tình hình.

Nhưng dù sao Dương Mỹ Liên cũng là vị tỷ tỷ “tốt” của mình, lại được sự nhờ vả của người cha đã nuôi mình bao năm nay, cô đứng chắn trước mặt Dương Mỹ Liên cung kính gập đầu hành lễ với Trương Tư Hạ:
-Xin lỗi cô nương, tỷ tỷ ta có chút thất lễ mong cô đừng trách cứ.

Hay là thế này ta giúp cô nương trang điểm lại.

Chỗ ta cũng có một số mỹ phẩm rất tốt có thể cho cô nương xem, nếu được ta sẽ gửi đến phủ cho cô, mong cô nương bỏ qua cho tỷ tỷ của ta.
Trương Tư Hạ nhìn thấy cô nói đỡ cho Dương Mỹ Liên liền dịu mặt lại:
-Không ngờ cô ta lại là tỷ tỷ của Cẩm Vân tỷ.

Cùng là tỷ muội với nhau mà tính cách khác hoàn toàn nhau như vậy.
Mấy vị tiểu thư xung quanh không nhịn được cười khẽ bật ra những tiếng khúc khích nho nhỏ cùng những lời bàn tán xôn xao :” Trương Tư Hạ đúng là ác miệng mà, Đúng là con gái quốc sư có khác.”
Dương Mỹ lIên nãy giờ câm họng giờ lại thêm bực tức hơn:”Hừ! Nếu không phải cô là con gái của quốc sư thì ta đã túm tóc giật chết con ả cô rồi.

Sao cô ta dám so sánh mình với kẻ thấp hèn như vậy chứ.”
Cô nhìn biểu hiện nghiến răng ken két của Dương Mỹ Liên liền suy đoán ngay ra là ả đang nghĩ gì rồi.

Cô lại khẽ mỉm cười quay lại nhìn Trương Tư Hạ, lấy ra từ trong túi một hộp phấn nhỏ nhỏ, kết cấu tinh xảo.

Đây vốn dĩ là hộp mỹ phẩm nhân lúc rảnh rỗi ban tối không có gì làm tạo ra ai dè giờ lại phải đưa nó cho một người khác, đúng là có phần hơi tiếc, cũng không khỏi khóc thầm trong lòng:
-Nếu có cơ hội gặp lại ta sẽ chỉ cho Trương Tiểu thư một số cách trang điểm thông dụng, mong cô nương không chê món quà nhỏ này của ta- Nói xong cô liền đưa hộp phấn mắt cho Trương Tư Hạ.

“Ta mong sẽ không bao giờ gặp lại vị tiểu tổ tông này nữa, nếu không ta sẽ phải khóc tiếc suốt ngày mất.

Trước hết vẫn phải cẩn trọng với cô ta Nhưng nếu cô ta nhập cung tuyển tú thì mình bắt buộc phải gặp cô ta nhiều nhiều.”
Trương Tư Hạ nhận lấy hộp trang điểm, khuôn mặt không giấu nổi niềm vui, mở ra xem xét kĩ lưỡng:
-Quả là đồ tốt, tỷ không lừa ta.

Đa tạ món quà của tỷ! Chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi.

Có việc gì tỷ cứ tới tìm ta, giúp được gì ta nhất định sẽ hết sức.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.