Bạn Cùng Bàn

Chương 9: Chuẩn bị chu đáo cho vũ hội của trường


Bạn đang đọc Bạn Cùng Bàn: Chương 9: Chuẩn bị chu đáo cho vũ hội của trường

Ta đây! Rơm siêu nhân đây! Ồ nhế. Hôm nay ta xả hàng muộn. Nàng nào may thì giật được tem trước đây nhở. À, giờ ta mới biết, độc giả của ta cũng toàn là thể loại cú đêm như ta, thật trùng hợp. Với lại từ nay, các nàng cứ gọi cái đứa ta bị cảm nắng là anh rể cho gần gũi tí đi, dù sao thì mai sau hắn cũng sẽ về làm rể nhà Rơm thôi mà*mặt vô sỉ*.
À, à còn một điều cuối cùng, dạo này ta toàn ngồi đánh máy ấy nàng, mỡ bụng lại tiếp tục tấn công ta rồi. Các nàng ai tốt bụng, ra chợ hỏi mấy bà bán thịt xem một cân mỡ bao nhiêu tiền rồi mua giúp ta mấy kí nhớ. Thân!
————————————-
Không khí của trường cấp 3 Đại Vũ mấy ngày nay đều rất nhộn nhịp. Chẳng là thế này, mấy ngày nữa thôi là sẽ đến vũ hội thường niên của trường cho nên ai ai cũng háo hức đi mời bạn nhảy trong đêm vũ hội hôm ấy. Không chỉ có học sinh trường Đại Vũ mà còn có sự góp mặt của học sinh trường cấp 3 Vũ Hán- một sự may mắn đến không ngờ đối với nữ sinh Đại Vũ.
Trường cấp 3 Vũ hán cũng giống như trường Đại Vũ: là một trường quốc tế nổi tiếng ở Bắc Kinh. Ở đây không chỉ có nữ sinh thánh thiện, ngây thơ mà còn có cả nam sinh đẹp trai, học giỏi, chiếm nhiều tỉ lệ phần trăm hotboy học đường nhiều nhất. Cho nên như vậy mới là một điều may mắn đối với nữ sinh Đại Vũ. Tuy nhiên suy cho cùng đây không phải cơ hội ngàn năm có một để thoát kiếp F.A của con dân Đại Vũ hay sao? Câu trả lời đương nhiên là có. Cho nên bây giờ người người, nhà nhà đều đang nhanh tay viết thiệp mời để gửi cho “người trong mộng” của mình ở ngôi trường kia. Tống Nhã Ân cũng không phải ngoại lệ.
Nhã Ân từ lâu lắm rồi đã ngầm thích một anh chàng tên Lý Tử Phong ở Vũ Hán. Đây quả là một cơ hội tốt để làm quen. Không chừng còn có thể kết bạn với Tử Phong rồi sau đó có thể công khai hẹn hò với cậu ấy nữa.- Nhã Ân chỉ nghĩ đến đây thôi là đã cười híp cả mắt, nó cứ thẫn thờ tưởng tượng ra cảnh Tử Phong cầm tay nó và khiêu vũ giữa những con mắt ghen tỵ của đám bạn. Nó sẽ mặc một bộ đồ thật đẹp, sẽ đi một đôi giày ưng ý nhất để tham gia vũ hội. “Tống Nhã Ân sẽ là người tỏa sáng nhất”- Nó hét to trong mơ tưởng
Cảnh Tuấn ngồi bên cạnh đang đeo tai nghe nên đều không để ý đến cái thái độ khác người của nó lúc này. Chỉ có hàng loạt con mắt còn lại đều nhìn nó chăm chú. Đắng lòng bé gái không được mẹ cho uống thuốc trước khi đến vườn thú (Rơm: Đừng hiểu lầm! Đừng hiểu lầm! Mạ đã cho nó uống thuốc trước khi đi rồi nhưng mà bệnh nó càng ngày càng nặng, 1 tấn thuốc vẫn chưa thấm tháp gì. Thôi thì các con bỏ qua, mai mạ cho nó uống hẳn 2 cái xe tải thuốc chống thần kinh luôn vậy!)
Nhã Ân quay sang nhìn Cảnh Tuấn: “Cậu không định viết thiệp mời cho ai sao?”
Cảnh Tuấn không trả lời. Nhã Ân lúc này mới để ý đến cái tai nghe, liền lấy tay giật phăng xuống. Cảnh Tuấn khó chịu nhìn nó: “Cậu hết việc để làm rồi à?”
“Tất nhiên là không. Tớ hỏi cậu đã viết thiệp mời cho ai chưa?”
“Cậu thấy tớ cần viết thiệp mời lắm sao?”- Vừa nói cậu ta vừa chỉ đống thư tay dưới ngăn bàn, mặt không chút biểu cảm.
Nhã Ân bĩu môi: “Được rồi. Tớ biết Trịnh thiếu gia lợi hại rồi. Nhưng mà, chẳng lẽ cậu định nhảy với từng ấy người luôn sao?”
Cảnh Tuấn không trả lời.
Nhã Ân lại tiếp tục màn độc thoại của mình: “Cậu nói xem từ lúc đó đến bây giờ tớ đều rất rảnh rỗi. Hay là tớ nên đi tu sửa sắc đẹp của mình một lúc? Hay là tớ nên đi mua thêm mấy bộ quần áo nữa? Đêm vũ hội ấy rất quan trọng với tớ, cậu là con trai, cậu xem cậu thích con gái mặc bộ đồ gì nhất?”
“Áo tắm hai mảnh. Quan trọng là số đo ba vòng nữa, tầm Hoàng Thái Tiên là được”- Chính Lâm đang ngồi bàn bên hét lớn, tay còn lại đặt lên cằm vẻ đăm chiêu.
Nhã Ân đỏ mặt: “Đồ không biết vô duyên nhà cậu, tớ hỏi cậu chắc?”
Chính Lâm cười nhếch mép: “Tống Nhã Ân, cậu hỏi thừa rồi, tớ thích gì, tất nhiên Cảnh Tuấn thích cái nấy. Đúng không?”
Cảnh Tuấn thấy bộ dạng bị trêu đến đỏ mặt tía tai của Nhã Ân thì không nín được cười. Cũng muốn hùa với Chính Lâm, liền trả lời luôn không cần suy nghĩ: “Đúng”
Nhã Ân quay mặt đi: “Biến thái!”. Nó lấy lại tâm trạng, mặt nguy hiểm nhìn Chính Lâm: “Tầm Hoàng Thái Tiên là được? Vậy cậu không thấy An Nhiên đã là quá hợp rồi à? Chắc tớ phải nói An Nhiên tập luyện nhiều rồi.”

Chính Lâm đóng băng: “Bạn Nhã Ân à, tớ biết lỗi rồi. Kem hạnh nhân hay gà rán đây?”
Nhã Ân đột nhiên nghe đến thức ăn liền vui vẻ: “Tất nhiên là kem hạnh nhân.”
“Không vấn đề gì.”- Chính Lâm giải quyết được vấn đề to đùng trước mắt, thở phào nhẹ nhõm. Coi như đã bịt mồm được đầu mối, cậu đương nhiên sẽ không ăn “bơ” cả tháng. Gì chứ đối với An Nhiên, cậu mà chỉ cần lăng nhăng thôi thì An Nhiên sẽ đốt được cả đống calo của cậu vì run.
Nhã Ân không chú ý đến Chính Lâm nữa quay lại hỏi Cảnh Tuấn: “Cảnh Tuấn cậu xem tớ nên mặc thế nào?”
“Không phải cậu có An Nhiên sao?”
“Nhưng mà cậu là con trai mà. Nếu mà là con trai thì sẽ biết con gái mặc gì thì mình thích, phải không? “
“Tại sao con trai phải làm việc đấy?”
“Vì một tương lai Tống Nhã Ân tớ không bị ế đến già”
Cảnh Tuấn lạnh lùng: “Không liên quan đến tớ”
Nó hừ mũi: “Vậy thôi, tớ sẽ rủ thêm Dao Y đi với tớ và An Nhiên”
Cảnh Tuấn không nói gì, mặt lạnh băng. Nó thấy vậy cũng quay phắt người đi, viết nốt cái thiệp mời. Viết xong, nó gói gém cẩn thận trong cái ba phong bì màu hồng. Còn chu toàn xịt thêm nước hoa mùi oải hương thơm nồng. Vô cùng hoàn mĩ- Nó hét lên
Cảnh Tuấn cười nhạt, quay sang nhìn chủ nhân của chiếc thiệp mời đang vô cùng vô sỉ ngồi tự luyến một mình.
—————————————
Nhã Ân về nhà đã hơn năm giờ chiều. Bố mẹ vẫn chưa về, nó đi thẳng lên phòng nằm thụp xuống giường, lấy máy điện thoại ra gọi cho An Nhiên, An Nhiên đồng ý hẹn nó ba giờ chiều mai ở trung tâm thương mại gần nhà. Chần chừ một chút nó bấm máy cho Dao Y, đầu máy bên kia có tiếng lanh lảnh: “Alô, ai đây.”
“Là chị Nhã Ân đây. Đợt trước lấy số điện thoại em chưa lưu à?”
Dao Y xấu hổ: “A. Chị Nhã Ân. Em quên mất. Chị gọi em có việc gì ạ?”
“Trường chị chuẩn bị tổ chức một buổi vũ hội. Chị chưa biết mặc gì, mai em đi chọn cùng chị đi.”
Dao Y hớn hở ra mặt: “Quá tuyệt. Em sẽ đến nhà chị, chị cứ chờ ở nhà nhé. À, nhắn cho em cái đại chi nhà sau nhé”

Nhã Ân và Dao Y đều cười toe toét. Nó cúp máy, cười thỏa mãn.
Dưới nhà có tiếng mở cửa, chắc bố mẹ đã về. Nó hồ hởi chạy xuống xách túi ẹ. Bà Hạo Hiên nhìn nó, mắng yêu: “Con gái mà lúc nào cũng như con bò tót, chạy cứ uỳnh uỵch như thế. Mai sau định lấy chồng kiểu gì hả con.”
Bố nó- Tống Dịch Phong cười: “Con gái chúng ta xinh đẹp như mẹ nó thế này. Kiểu gì mai sau chẳng lấy được chồng.”
Bà Hạo Hiên lấy tay huých vào người ông, cười tủm tỉm: “Ông thì chỉ có được cái mồm.”
Nhã Ân cười không mấy tự nhiên nhìn bố mẹ. Hây ya, số nó thật là khổ mà. Mới chỉ có mười bảy tuổi đầu thôi, mười bảy tuổi đầu thôi đấy mà suốt ngày mẹ nó cứ lo mai sau nó ế tới già. Thật là bất hạnh!
Bà Hạo Hiên đi vào nhà bếp, cười nói với bố nó: “Ngô Hi vừa mới về nước. Tối nay cô ấy hẹn cả nhà ta đi ăn cơm. Anh chuẩn bị mà đi đi.” Nói rồi, bà quay sang Nhã Ân: “Con cũng chuẩn bị đi.”
Nhã Ân nhăn mặt: “Con không muốn đi đâu. Là bạn bố mẹ chứ có phải bạn con đâu.”
Bà Hạo Hiên có vẻ không vui: “Bà ấy là bạn thân của mẹ. Dù sao bà ấy cũng đích thân mời cả nhà rồi”
Ông Phong lên tiếng nói giúp Nhã Ân: “Con nó không đi cũng được. Bà bắt ép nó làm gì. Dù sao thì nó cũng là lứa trẻ, đi với mấy ông bà già như chúng ta có gì vui không?”
Nhã Ân chạy sà vào bố, thơm lấy thơm để. Ông Phong gạt nó ra, mắng yêu: “Nhờ chị để yên cho tôi làm việc.”
“Vâng, thưa sếp”- Nó ngoan ngoãn đứng dậy, chạy thằng lên nhà.
Bà Hạo Hiên nhìn hai bố con ngán ngẩm không nói gì.
——————————-
Dao Y thở dài thườn thượt: “Anh trai, khi nào mới tới nơi vậy?”
“Sao lại hỏi anh? Mấy việc này đều là em tự chuốc lấy mà.”
Nó lườm Cảnh Tuấn một cái rồi lại tiếp tục thở. Cảnh Tuấn đi sau mặt lạnh tanh, hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, mặc quần bò được sắn ống quần cẩn thận. Cả người toát lên một luồng khí vô cùng thanh tao, nhã nhặn. Thực ra thì cậu ta cũng không muốn dấn thân vào cái hội ba con vẹt này đâu nhưng bởi vì Dao Y cứ khăng khăng muốn đến nhà Nhã Ân bằng xe buýt, khổ nỗi nó hay về nước nhưng toàn bị cậu nhốt trong phòng, thành ra không biết đường xá tí nào cả. Dạo này nó còn hay xem phim hành động tâm lý Mỹ nữa, nó sợ mình là tiểu thư đài các có kẻ lại muốn lợi dụng. Sau một buổi sáng khủng bố điện thoại cộng thêm thái độ không quan tâm của nó với cậu. Cảnh Tuấn đành ậm ừ chiều ý.
Sau một hồi dò la địa chỉ thì cuối cùng thì đến bốn giờ, Cảnh Tuấn và Dao Y mới tọa lạc ở nhà Nhã Ân- một căn nhà ở gần khu trung tâm.
Nhã Ân đang ngồi chơi ván Audition với An Nhiên, nghe thấy tiếng chuông ngoài cửa liền bật dậy. Nó mở cửa, giọng Dao Y lanh lảnh ở ngoài: “Chị Nhã Ân”- Nói rồi nó ôm chầm lấy Nhã Ân, xong xuôi rồi xông thẳng vào nhà như đã làm xong nhiệm vụ

Nhã Ân hơi bất ngờ trước hành động của Dao Y, đang định thần lại để đóng cửa thì nó còn bất ngờ hơn nữa. Trịnh Cảnh Tuấn ở cuối hành lang, đang đi từ từ cầm thêm một đống đồ hình như là hoa quả, bánh kẹo gì gì đó. Nhìn là nó biết không phải Trịnh Cảnh Tuấn mua rồi.
Trịnh Cảnh Tuấn ngước đầu lên thấy Nhã Ân đang nhìn mình, cậu ta cũng mặt dày nhìn lại. Nhã Ân không nhìn nữa, mở sẵn cửa cho cậu ta rồi lẳng lặng đi vào.
Ba con vẹt gặp nhau vui khỏi biết, An Nhiên tuy chưa lần nào gặp Dao Y nhưng cũng chẳng nề hà gì. Ba phút sau hai ngươi đã quàng vai bá cổ nhau, bạn thân như Nhã Ân còn chưa đến nỗi. Ba đứa chuẩn bị xong liền ra khỏi phòng, đứa nào đứa nấy đều tíu ta tíu tít, vui như đi hội.
Ở ngoài, Trịnh Xử Nữ đang phát huy cái đức tính gọn gàng, ngăn nắp của mình. Cậu ta ung dung lấy hết đồ trong túi ra, xếp ngay ngắn đồ vào giá, vào tủ lạnh như đang ở nhà của mình. Nhã Ân và An Nhiên mắt chữ A, mồm chữ O nhìn cậu ta. Xong xuôi, cậu ta gập hai cái bao bóng to đùng thật cẩn thận lại rồi vứt vào thùng rác (Rơm: Được cái con nó giống mẹ. Đến vứt đồ vào thùng rác cũng xếp như xếp quần áo. Nói đùa thôi, thực ra giống bố nó. Mẹ nó cái bàn học thì như cái nhà vệ sinh ý *ngại ngùng*)
Cảnh Tuấn nhìn thấy ba người, không nói gì, xong việc thì ngoan ngoãn đứng chờ ngoài cửa. An Nhiên bấu vai Nhã Ân, nói khẽ: “Tớ không viết là có thêm một nhân vật nữa. Tống Nhã Ân, cậu thật là đặc biệt mà, hô hô hô”
Nhã Ân chẳng buồn giải thích, lấy vội chùm chìa khóa rồi khóa cửa lại. Theo ý muốn của Dao Y thì hôm nay cả bốn đứa sẽ phượt bằng…. xe buýt. (Nhã Ân: Số tui là số gắn liền với phương tiện công cộng. Chẳng lẽ mai sau chồng tui cũng là người của “công cộng” hay sao? Rơm: Đúng rồi đọ con gái)
Xe buýt hôm nay không đông lắm nên lên xe không phải chen chúc chật chội như mấy ngày đi học. Ít nhất thì vẫn có đủ ghế cho cả bốn đứa ngồi Ờ, nhưng mà Nhã Ân vẫn thấy chật lắm, chỉ vì hai cái con người kia mà nó phải ngồi cạnh Trịnh Cảnh Tuấn. Cậu ta vào trước ngồi bên trong, không hề quan tâm đến biểu tình của nó, mặt quay ra ngoài. Thế cũng tốt thôi!
Nhã Ân liếc qua Cảnh Tuấn. Ánh nắng chiều còn len lỏi yếu ớt qua chiếc cửa kính, dừng lại bên hàng mi cong của cậu ta. Con trai mà lông mi vừa dài vừa cong như vậy, thật là bất công với phái nữ mà, nó gào khóc trong thâm tâm. Làn da của cậu ta vô cùng trắng lại có chút hồng hồng như đánh phấn, rốt cục kiếp trước cậu ta là đại mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành hay sao vậy? Nó lại nhìn đi nhìn lại, nhìn tới nhìn lui, nhìn một cách say mê như thể cậu ta là cây thuốc phiện vậy. Nó thốt lên nhè nhẹ trong đầu: Trịnh Cảnh Tuấn…. thật là soái. Thật luôn đấy, éo đùa đâu! Nhất là khi cười, cậu ta… tỏa sáng nhất!
Cảnh Tuấn bất chợt lên tiếng: “Đừng nhìn nữa”
Nhã Ân giật mình, đỏ mặt quay đi.
Địa điểm là khu trung tâm mua sắm XX Plaza- khu thương mại sầm uất nhất cái Bắc Kinh này. Nhã Ân cũng chưa bao giờ đến nơi như thế này, dù sao thì đây cũng chỉ dành cho tầng lớp trung lưu, con nhà tài phiệt, không có đất cho nó dung nạp. Hôm nay được tận mắt chứng kiến các mặt hàng trong này, lòng nó không khỏi ngưỡng mộ.
An Nhiên với Dao Y nắm tay nhau đi vui vẻ để mặc nó một mình tự kỷ với Cảnh Tuấn. Đi đi lại lại một hồi, nó mới biết là mình bị mất dấu hai cái con người ấy. Nó gầm gừ: “Mấy người định để ta mua quần áo với tên biến thái này sao?”
Nó cứ nghĩ thều thào nhỏ thế thôi sẽ không ai nghe được, nào ngờ: “Tống Nhã Ân, tớ đính chính lại cho cậu, tớ không phải biến thái mà là đại biến thái.”
Nhã Ân quay mặt đi, mặt lại đỏ.
Tầng một đều là hàng hóa mĩ phẩm, vừa vào một cái quần áo chẳng khác gì được xịt nước hoa, tóc tai cũng thơm ngát. XX Plaza có khác!- Nó reo vui trong lòng.
Nhã Ân bấm thang máy lên tầng hai, cửa thang máy vừa mở nó liền vào luôn. Nó chờ mãi, chờ mãi mà không thấy Trịnh Cảnh Tuấn đâu, ngó đầu ra xem mới thấy cậu ta đang hốt hoảng nhìn mình. Nhã Ân ra khỏi thang máy. Cảnh Tuấn liền đề nghị: “Đi cầu thang bộ đi”
Nhã Ân bấm bụng nín cười. Không phải là cậu ta sợ cầu thang máy đó chứ? Ơi trời ơi! Trịnh Cảnh Tuấn ơi là Trịnh Cảnh Tuấn. Đường đường là người thừa kế tập đoàn Phí Thiên mà lại đi sợ một cái thang máy. Nhã Ân cố nín cười hỏi tại sao. Cảnh Tuấn trả lời thiếu tự nhiên: “Đi cầu thang bộ…. tốt cho sức khỏe hơn.”
Nhã Ân giờ không thể nhịn cười được nữa. Nó cười sặc sụa, cứ thế dựa người vào tường mà cười. Nó cười cho đến khi không con sức nữa mới thôi. Cảnh Tuấn liếc nó khó chịu: “Sao cười?”
Nhã Ân lau nước mắt: “Thấy buồn thì cười” (Rơm: Ý con nó là thấy buồn cười đấy ạ)
Cảnh Tuấn không nói gì đút tay vào túi quần đi lên, Nhã Ân tủm tỉm theo sau.
Nhã Ân thuộc tuýp người dễ mặc quần áo, tuy nhiên, Cảnh Tuấn lại ra sức chê lên chê xuống, làm nó thay hết bao nhiêu bộ đồ rồi. Tầng này đã là tầng thứ chín rồi, nghĩa là nó phải leo tận sáu tầng, rồi còn phải thay đồ lên thay đồ xuống mà chưa được nghỉ. Trịnh Cảnh Tuấn đúng là biến thái, đến chọn quần áo cũng rất biến thái nữa!(Rơm: Mệ đánh giá cao sự hư cấu của mày)

Tầng thứ mười sáu, cửa hàng quần áo thời trang SS….
“Trịnh Cảnh Tuấn cậu thấy bộ này thế nào?”- Nhã Ân mở tấm rèm, bước ra khỏi phòng thay đồ đi ra ngoài gương nơi Cảnh Tuấn đang đứng. Để nó tính xem, đây là bộ số… bảy mươi hai nó thay rồi, cái này mà không vừa ý nữa, thì nó cũng chẳng tha thiết gì nữa đâu. Nó về luôn, thật đấy!
Thực ra bộ váy này rất đẹp. Nó không phải là váy ôm mà mọi người hay mặc trong đêm vũ hội mà là một chiếc váy xuông màu trắng nhưng kiểu dáng và hoa văn vô cùng nhã nhặn. Lại nhờ da dẻ trắng sáng, nó mặc chiếc váy vào làm nổi cả khuôn mặt bầu bĩnh của nó. Trông rất đẹp!
Cảnh Tuấn quay lại nhìn Nhã Ân một hồi lâu, đặt tay lên cằm suy nghĩ. Một lúc sau, cậu ta bước ra ngoài mà không nói một câu nào. Nhã Ân dậm dật. Kệ Trịnh Cảnh Tuấn. Nó quyết sẽ không thay bộ quần váy nào nữa đâu. Nói là làm, nó vào thay đồ rồi mang chiếc váy trở ra.
Nó nhìn chị bán hàng xinh đẹp đang đứng gần Cảnh Tuấn như muốn bắt chuyện, cười đau khổ: “Chị thanh toán cho em cái váy này.”
Chị bán hàng đang định lấy cái thẻ từ trong tay Nhã Ân, Cảnh Tuấn giật lại, rút từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng: “Thanh toán bằng thẻ này cũng được”
Nhã Ân đứng sững người: “Không được, không được! Cái váy này là tớ mua mà”
Chị bán hàng bỗng nức nở khen: “Bạn gái em thật là tâm lý, đến cái váy mà cũng không muốn để bạn trai trả. Đầy người đến đây chỉ muốn lợi dụng bạn trai, cầm thẻ quẹt bình thường”
Nhã Ân câm nín. Chị bán hàng xinh đẹp à! Chị trông mặt em có giống đang muốn ăn tươi nuốt sống chị không? Chị nghĩ sao mà lại bảo cậu ta là bạn trai em? Em là người tốt, em xin nhận. Nhưng mà cái này có hơi quá đáng quá không?- Nhã Ân gào khóc rồi lại nhìn Cảnh Tuấn. Cậu ta trông cũng không có ý gì muốn giải thích, mặt lạnh băng, cứ như sự việc nên như thế.
Lấy xong hàng, nó đi ra ngoài. Liếc nhìn Cảnh Tuấn, nó nói: “Tại sao lúc nãy cậu không giải thích đi?”
“Tại cái này”- Vừa nói, cậu ta vừa chỉ vào tấm bảng “Giảm giá 20% cho các cặp đôi nhân ngày khai trương” được đặt trước cửa hàng mà lúc vào Nhã Ân không để ý.
Hóa ra là thế. Hờ, Trịnh Cảnh Tuấn thật là tốt bụng quá đi mà!
Nó lại cầm đồ đi về, leo từ tầng mười sáu xuống tầng một, mệt thở không ra hơi. Vậy mà Trịnh Cảnh Tuấn vẫn chẳng có chút biểu tình gì mà đi theo nó. Nhã Ân thở dài: “Quen rồi có khác”
Bây giờ đã là sáu giờ hơn, nó quên béng mất phải gửi thư mời đến nhà Tử Phong, liền quýnh quáng vội hết cả lên. Chẳng kịp ra địa điểm hẹn của tụi An Nhiên với Dao Y, nó vội vàng mắt trước mắt sau bắt một chiếc xe buýt đến nhà cậu ta, đương nhiên là có Trịnh Cảnh Tuấn.
Nhà của Lý Tử Phong….
Nhã Ân bấm chuông. Là Tử Phong ra mở cửa. Nó mừng quýnh, quên cả điều cần nói, cứ lắp ba lắp bắp: “T…ử Phong, đâ..y là thiệp mời của t..ớ”. Nói rồi nó đột nhiên xấu hổ, đưa vội chiếc phong thư cho Tử Phong rồi chạy một mạch ra chỗ Cảnh Tuấn đang ngồi ở hàng ghế đá.
Cảnh Tuấn hỏi: “Xong chưa?”
Nhã Ân vẫn còn run, trả lời không liền mạch: “Xong.. rồi”
“Cậu ta ăn thịt cậu đấy à?”- Nhìn bộ dạng của Nhã Ân, Cảnh Tuấn không khỏi bật cười.
Nhã Ân không để ý đến thái độ của cậu ta, giục: “Về thôi”
“Về thì về” -Cảnh Tuấn đứng lên đi theo sau Nhã Ân, im lặng không nói gì


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.