Bạn Cùng Bàn

Chương 10: Vũ hội thường niên của trường


Bạn đang đọc Bạn Cùng Bàn: Chương 10: Vũ hội thường niên của trường

Các nàng đã ngủ chưa? Ta đây hôm nay chăm chỉ cày Word từ lúc ăn xong cho đến bây giờ 10h:50 để viết chương mới cho các nàng đây này. Nhưng mà ta không thấy mệt mà chỉ thấy vui thôi vì các nàng đều rất quan tâm đến truyện của ta, còn quan tâm đến ta nữa. Ta vui lắm! Ta khóc đây! Ta đùa đấy.
Các nàng ạ! Tình hình là anh rể của chúng ta lại tiếp tục cho ta ăn “bơ” rồi. Nhưng mà ta đã quyết thì chắc chắn phải “cưa” được hắn để về ra mắt với các nàng rồi. Ta sẽ không ngại khó khăn mưa gió mà chỉ sợ buổi sáng phải dậy sớm thì mới thấy hắn được! *cười đau khổ* À, à, các nàng ạ, ta chẳng qua là Cỏ, đợt Phong Vân bảng, Dịch thiếu của ta lên nhảy Good Boy, “sơ ý” lộ bụng (sắp) sáu múi ,thế là ta tải một đống ảnh ấy xuống làm màn hình điện thoại, cho ta hỏi bệnh của ta là bệnh gì vậy? Có chữa được không? *mặt vô sỉ*
Chương này bạn Nhã Ân bị ngược đau đớn, chắc cũng tại tâm tình của ta sau khi bị anh rể đối đãi như vậy nữa, nên ta viết cảm xúc lắm đọ. Hê hề. Để xem hôm nay ai giật được tem nhá! Các nàng ngu ngon, mơ éo có đẹp. Ta đi soạn bài ngày mai đây. Bai Bai! *hôn gió tốc độ thần chưởng*
—————————————————————————————————————————————————-
Bảy giờ ba mươi phút tại Tống gia….
Nhã Ân có mặt nhanh chóng dưới phòng khách. An Nhiên nhìn nó từ trên xuống dưới, cười tủm tỉm: “Vậy… đây là cái váy tình nhân buổi chiều hôm đó à?”
Nhã Ân quau mặt lại: “Ăn nói lung tung, đây là váy của tớ, chứ không phải váy tình nhân”
An Nhiên vẫn tiếp tục công việc của mình: “Váy của cậu mà do Trịnh Cảnh Tuấn trả tiền. Thế không phải là váy tình nhân thì là váy gì?”
Nhã Ân sa sầm mặt , tức tối quay vào trong. Nó mà đứng đấy thêm chút nữa, thị mặt nó không cần phải đánh má hồng mất thôi! (Rơm: Bác và con! Chúng ta là hai đứa nhây của thế kỉ)
Bà Hạo Hiên thấy Tiểu Ân bước vào bàn trang điểm lại mà mặt mày nhăn nhó. Bà hỏi: “Chưa tìm được bạn nhảy hay sao?”
“Không, thưa mẹ. Con gái mẹ đã tìm được một người bạn nhảy trên cả tuyệt vời rồi.”
Bà Hạo Hiên vẫn thắc mắc: ” Vậy giải thích ẹ tại sao cái mặt con lại như thế kia?”
“Tại cái váy tình nhân…”- Nói xong bỗng nhiên nó bịt mồm lại, trong mắt nhìn mình trong gương. Trời ạ! Cái con người này, máu vô sỉ lại bùng phát lại. Ta xé ngươi, ta xé ngươi cái váy này…!
Bà Hạo Hiên thấy con gái thần kinh không ổn định đi vò điên cuồng cái váy đang mặc, hoảng hốt kêu thất thanh để…. cứu cái váy (Rơm: Thực ra chuyện này éo có gì bất bình thường cả. Cơ bản là con nó ngày nào chẳng thệ). An Nhiên từ ngoài phòng nghe thấy tiếng kêu của mẹ Nhã Ân, ngầm ngầm hiểu được, chạy vào phòng nó với tốc độ ánh sáng. Nó turn on từ bi mode vào nói: “Bác yên tâm, dù sao thì Tiểu Ân cũng chỉ có một cái váy này để đi vũ hội thôi.”
Nhã Ân lập tức dừng lại, không nói cũng chẳng giằng, cầm chiếc túi xách lên rồi phóng thẳng một mạch ra ngoài nhà. Khuôn mặt phân nửa đều đen sì khói. An Nhiên cười hả hê, cúi đầu chào bà Hạo Hiên xong lập tức đuổi theo Nhã Ân. Nhìn An Nhiên khác nó một trời một vực. Một bên thì nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng vô cùng thâm hiểm. Một bên thì hùng hục phóng như bay nhưng vô sỉ gấp bội phần. (Rơm: Ta cũng không rõ nó là con gái mặc váy hay con trai mặc váy nữa *đau lòng*)

Lúc An Nhiên bắt kịp nó ra ngoài cửa thì Nhã Ân cũng đã bước lên xe của Chính Lâm đợi sẵn trước cửa. An Nhiên cũng vào theo, mặt đầy “vui vẻ” nhìn thằng bạn trai “số đo ba vòng” của mình. Chính Lâm giở bộ mặt chó con ngoan ngoãn nhìn An Nhiên, một đằng thì nhìn Nhã Ân ngồi đằng trước hàng ghế lái, mặt đầy tội nghiệp. Cũng chỉ vì chiều hôm đó phải về nhà sớm để đăng nhập game đánh boss lớn, dù sao thì cậu cũng là bang chủ của bang, lí do gì mà không về PK boss cùng anh em?
Nhưng bây giờ thì cậu ta biết, cậu ta sai thật rồi! Bây giờ chỉ có phép thần tiên mới cứu cậu ta khỏi bài “quốc ca số đo ba vòng” sau khi kết thúc vũ hội thôi!
————————————————————————————————————————————————
Hội trường X, tòa nhà Xview nổi tiếng, Bắc Kinh về đêm….
Tiếng nhạc xập xình, người qua người lại không đếm xuể, không khí của vũ hội tưởng chừng như đã mở màn nhưng thực sự màn biểu diễn hay nhất vẫn chưa bắt đầu. Nam thanh nữ tú trường Vũ Hán lần lượt xuất hiện trong những bộ đồ vô cùng sang trọng, quý phái. Chắc hẳn trường Đại Vũ cũng không lép vế mà thay vào những bộ đồng phục trắng thường ngày, nữ sinh lẫn nam sinh Đại Vũ đêm nay đẹp không cần bàn. Thực sự, ai cũng có điểm mạnh điểm yếu riêng nhưng chung quy lại họ đều là con nhà tài phiệt, gia đình có đẳng cấp ngoài xã hội nên trong gương mặt ai cũng ưu tú, nhã nhặn, rất dễ nhìn!
Nói sơ qua về buổi vũ hội. Thực ra đây là truyền thống của nhà trường kể từ hiệu trưởng Bạc nhậm chức, những năm đầu vũ hội được tổ chức đơn giản không cầu kỳ, nhưng dần dần những năm về sau, nhận được nhiều sự chú ý của các phụ huynh- nhà tài trợ hơn, đêm vũ hội dường như đã trở thành một lễ trao giải hạng sang nhất trong các trường học của Bắc Kinh mà học sinh trường nào cũng mơ ước! Cũng không thể không nhắc đến độ chịu chơi của giáo viên ở Đại Vũ :Có rượu, có hoa, có đồ ăn lại còn được tổ chức ở những nơi nổi tiếng, đắt đỏ chẳng khác gì những buổi trao giải, lớn luôn có một sức cuốn hút không thể nào địch nổi với những ai thích sự náo nhiệt ở đây.
Nhã Ân bước vào hội trường một mình. Dù sao thì An Nhiên và Chính Lâm cũng là một cặp, nó đi với bọn họ cũng không phải là chuyện hay gì. Nó đảo mắt ba, bốn vòng tìm kiếm Lý Tử Phong nhưng xem ra cậu ta vẫn chưa đến. Nó đành lẳng lặng đến bàn thức ăn trước mặt, lấy ba bốn chiếc bánh macaroon, một chai Rio rồi tìm một cái bàn trên tầng hai ngồi ngấu nghiến đống bánh ngọt mà không quan tâm đến thế giới xung quanh. (Rơm: Mạ có một ước mơ, ước mơ ăn nhiều như mầy mà hổng có béo *gào*)
Không khí trong hội trường đã sẵn náo nhiệt, ồn ào bởi tiếng nhạc nên hầu như muốn nói chuyện với nhau đều phải đứng sát lại để nói chuyện, rất khó mà có thể nói chuyện bình thường với nhau. Nhã Ân nhìn xuống đám người đang ở trên sàn kia mà cứ như xem phim kịch câm phiên bản Đại Vũ+Vũ Hán có free thêm nhạc, nó cười tủm tỉm rồi lại tiếp tục tiến trình bánh Macaroon. (Rơm: Con lợn chứ cái bánh trôi nhỏ gì mày!)
Từ phía cửa ra vào, tiếng hét rõ mồn một nổi lên từng đám, Nhã Ân không khỏi giật mình nhổm dậy nhòm ngó xem là nhân vật nào mà lại dành được nhiều sự quan tâm đến thế kia. Bên dưới bắt đầu có tiếng hét lớn: “Phát thiếu gia! Em yêu anh!”, “Phát Tứ, là Phát thiếu gia của Vũ Hán”, “Trời sinh đẹp trai, tài giỏi lại giàu có, Phát Tứ quả đúng như lời đồn.”
Nhã Ân nghe thấy liền ngồi phịch xuống ghế, dẩu môi lên không thèm quan tâm nữa. Nó còn nhớ năm học cấp hai cùng với Phát Tứ, cậu ta chẳng khác gì giai cấp thống trị còn nó thuộc tầng lớp bị trị, luôn bị cậu ta bắt nạt không thôi. Thực ra nó cũng từng nhiều lần đứng lên khởi nghĩa nhiều rồi, nhưng đều bị cậu ta dập tắt cả. Nó đành ngậm ngùi tiếc thương cho cuộc đời mình, mãi không thoát kiếp thê nô trời ban. Cũng may lên đến cấp 3, nó lại vào quốc tế Đại Vũ, còn cậu ta thì tiến thẳng vào Vũ Hán. Nó còn nhớ cái cảm giác của mình lúc ấy chẳng khác gì còn chim bồ câu được bay tự do trên không trung và mất cánh ngã phịch xuống đất do lâu ngày không bay. (Rơm: Mẹ troll mày một tị)
Tuy nhiên, tiếng hét ấy vẫn chưa có dấu hiệu lắng xuống mà ngày một to hơn, điên cuồng hơn. Nó cảm giác bầy con gái dưới kia không phải là người kêu nữa àm giống như con lợn bị chọc tiết, nó đau đầu khó chịu inh ỏi nhưng rối cục vẫn quay xuống nhìn.
Trịnh Cảnh Tuấn bước vào, tất cả mọi người kể cả nam sinh đều im lặng nhìn cậu sải bước. Trịnh Cảnh Tuấn hôm nay không đơn thuần chỉ đẹp như bình thường mà là quá đẹp so với mức quy đinh, cậu mặc một chiếc quần tây màu sữa kiểu dáng Hàn Quốc kết hợp với chiếc áo sơ mi đồng màu bên trong, bên ngoài kết hợp chiếc áo vest dài tay ôm trọn dáng người cao to. Đâu đó vang lên tiếng cảm thán như mắc nghẹn trong cổ họng của nữ sinh: “Tiểu Tiêu, từ hôm nay cậu ấy chính là tín ngưỡng của tớ”.
Nhã Ân nghe xong liền cười khì khì. Cái gì mà tín ngưỡng cơ chú? Các người muốn đi theo biến thái đảng của cậu ta hay sao?
Dưới ánh đèn, người ta nhìn thấy một người con trai mặc một bộ quần áo màu sữa lịch lãm nhưng không kém phần trẻ trung. Khuôn mặt lạnh lùng nhưng không hề cứng nhắc. Mỗi lần cậu ta nhếch nhẹ khóe môi lên cười, tất cả vạn vật xung quanh như đều chìm vào giấc mộng chỉ thoáng qua, nhẹ nhàng nhưng vô cùng sâu sắc. Từ giây phút ấy, không nam sinh nào không biết, bọn họ đứng đấy chẳng qua chỉ làm nền cho Trịnh Cảnh Tuấn, còn cậu ta mới là nhân vật chính.
Cảnh Tuấn tiến đến bàn của Chính Lâm, An Nhiên còn có Nhược Minh, Na Na, Hải Kỳ đang ngồi đó tán chuyện với nhau. Chính Lâm từ nãy đã nhìn thấy sự thay đổi rõ tệt của không khí trong hội trường, cậu ta nhìn Cảnh Tuấn nhếch mép cười:

“Cảm giác được làm nhân vật chính thế nào Trịnh đại thiếu gia?”
Cảnh Tuấn lấy ly rượu nho, cười nhếch mép: “Cũng không có gì đáng nói. Không có gì đặc sắc”
Chính Lâm không nói gì, quay sang hỏi An Nhiên: “Cậu ăn gì để tớ đi lấy”
“Một Tart trứng, làm ơn!”- An Nhiên trả lời cậu hỏi của bạn trai “số đo ba vòng” (Rơm: Ta cũng éo có hiểu nổi thằng bạn trai “số đo ba vòng này” làm thế nào để An Nhiên hết giận. Tuy nhiên, khi nào đó ta sẽ viết ngoại truyện về sự việc “số đo ba vòng” của hai con)
Chính Lâm nghe xong lời An Nhiên lập tức rời ghế, nhanh chóng đi lấy thức ăn một cách ngoan ngoãn. Cảnh Tuấn vẫn ngồi như thế, mặt không chút biểu cảm mà chỉ chú ý đến ly rượu trên tay đang sóng sa sóng sánh. An Nhiên như nhớ ra cái gì, hỏi: “Nhã Ân không đi với cậu sao?”
Cảnh Tuấn vẫn không rời mắt: “Tất nhiên là không”
“Chắc lại ngồi bẹp dí ở xó xỉnh nào làm động vật ăn tạp rồi”- An Nhiên thở dài thườn thượt. Có chết, Nhã Ân cũng không thể bỏ được cái thói quen mỗi khi đi tiệc là lại ngồi tự kỷ một mình ăn và ngốn hết thức ăn hộ người khác. Thật khiến nó phải cảm phục vì ăn thế mà nó vẫn chẳng tăng được cân nào!
Cảnh Tuấn đột nhiên đặt chiếc ly xuống bàn, khoát tay đứng dậy mà không nói lời nào. An Nhiên cũng không quan tâm lắm chỉ biết dò mắt tìm kiếm Nhã Ân.
Cảnh Tuấn bước lên lầu hai, tiến đền cái bàn Nhã Ân đang ngồi. Nhã Ân vẫn ngồi thừ ra, không chú ý đến Cảnh Tuấn. Cậu ta kéo ghế ngồi xuống đối diện với nó, lưng hơi dựa ra sau, hai tay đặt trên bàn. Nhã Ân giật mình ngước lên, lấy không có gì làm ngạc nhiên, đầu lại hơi cúi xuống.
Cảnh Tuấn lên tiếng: “Sao không xuống mà ngồi trên này làm gì?”. Cậu ta cũng quen Nhã Ân được một thời gian, cũng vì thế mà ngữ điệu thân mật hơn trước.
Nhã Ân lại thở dài, đầu vẫn cúi xuống: “Cậu ấy vẫn chưa đến”
Cảnh Tuấn nhíu mày: “Vậy nên mới buồn”
Nhã Ân gật đầu.
“Nếu vậy thì cứ nạp thêm calo từ mấy cái bánh ngọt này đi. Tí nữa cậu ta mà có đến, cậu sẽ phát phì đấy.”

“Cậu muốn nhảy với tớ à?”
“Tất nhiên là không, cô Tống”- Cảnh Tuấn nói giọng hơi trêu đùa. Nói rồi cậu ta không kịp nhìn biểu tình của Nhã Ân mà đứng lên rời đi ngay.
Nhã Ân ngồi thừ người ra một chút, rồi lập tức cầm chiếc túi xách chạy theo Cảnh Tuấn xuống tầng một. Cậu ta vừa mới bước xuống cầu thang đã có mấy nữ sinh Vũ Hán mời nhảy, chủ yếu là nữ sinh người nước ngoài. Nhưng rồi đều bị cậu ta từ chối. Nhã Ân chạy vội xuống bên cạnh cậu ta, thắc mắc: “Người ta mời nhảy, sao lại từ chối? Chẳng phải cậu nhảy giỏi lắm sao?”
“Tớ không thích nhảy ở những nơi như thế này”- Trịnh Cảnh Tuấn lạnh lùng trả lời
Nhã Ân không hỏi thêm gì nữa. Nó nhìn thấy An Nhiên đang ngồi ở bàn đối diện, liền chạy uỳnh uỵch đến đấy. May thay, hội trường đang có tiếng nhạc át tiếng chạy của nó, không thì người ta cũng nháo nhác tưởng nhầm là có con bò tót nào trong này.
Cảnh Tuấn nhìn theo bóng Nhã Ân đang chạy trước mặt. Nhã Ân tối nay thực sự rất đẹp, tuy không nổi bật nhưng lại vô cùng cuốn hút, nhẹ nhàng, cậu ta không nói gì với nó nhưng cậu ta biết tối nay Nhã Ân rất đẹp, vô cùng đẹp! Tuy nhiên, dù có đẹp đến cỡ nào, Nhã Ân cũng không thể che dấu được cái tính tình trẻ con hay khóc, hay cười của mình. Trịnh Cảnh Tuấn miệng khẽ nhếch lên: “Lại trẻ con” rồi cũng tiến đến bàn của cặp đôi “số đo ba vòng” kia. (Rơm: Từ nay bọn trẻ lại có biệt danh cặp đôi “số đo ba vòng”. Sáng tạo, sáng tạo quạ!)
Nhã Ân ngồi cạnh An Nhiên chơi trò đếm số người trong hội trường để chờ Tử Phong đến. Một tiếng… Một tiếng rưỡi… Hai tiếng. Cuối cùng cậu ta cũng đến!
Nhã Ân híp mắt cười tươi, nhìn thấy cậu ta như bắt được vàng. Nó chẳng nề hà mình đang mặc váy lại co cẳng chạy đến chỗ cậu ta đan đứng trước cửa. Ơ…nhưng mà… sau cậu ta còn có một người con gái thân hình vô cùng gợi cảm. Lại còn nắm tay, ôm eo vô cùng thân mật nữa! Thế này… là sao đây?
Nhã Ân đứng sững lại trước Tử Phong mở to hai mắt to hết cỡ, cố không nóng vội mà hỏi tới hỏi lui. Nó chỉ đứng lặng không nói gì.
Lý Tiểu Phong nhìn thấy nó, cũng bất ngờ, quay sang cô gái kia nói giọng nhỏ nhẹ: “Tiếu Khanh, em đi vào chờ anh trước đi”. Xong, cậu ta còn hôn nhẹ người con gái tên Tiếu Khanh kia rồi nhìn cho đến khi thấy cô gái ấy ngồi vào bàn.
Đoạn cậu ta quay sang nói với Nhã Ân đang đứng chết lặng: “Xin lỗi cậu, Nhã Ân. Tớ quên không viết thư trả lời không đồng ý”
Nhã Ân chớp mắt, hỏi: “Kia… bạn gái của cậu?”
Cậu ta cười ngọt ngào nhìn Tiếu Khanh: “Ừ, bạn gái của tớ”
Nhã Ân chưa biết trả lời thế nào. Cậu ta lại tiếp: “Nhã Ân, tớ thực sự không có hứng thú với cậu. Cậu không cần phải theo đuổi tớ đâu, dù sao thì đẳng cấp của chúng ta đều rất khác nhau, nếu tớ cũng thích cậu, chưa chắc mọi người đã ưng ý. Nhã Ân, từ sau tránh xa tớ ra, tớ không muốn nhìn thấy bất cứ ai không vừa ý tớ. Cậu hiểu mà, đúng không?”. Nói rồi cậu ta rời đi bỏ lại Nhã Ân đang đứng như trời trồng.
Hóa ra bao nhiêu năm nay mình đã theo đuổi một con người có lòng tự kiêu cao đến vậy! Thích nhau thì cần mọi người đồng ý ư? Thích nhau chỉ vì thân phận thấp hèn trong xã hội hay sao? Lý Tử Phong, mấy lâu nay tớ đã phí thời gian vì cậu. Tớ… hối hận rồi! Nhã Ân cố không cho nước mắt mình rơi nhưng nó không biết hai khóe mắt mình đã ngập trong nước mắt đắng xót từ lúc nào.
Cũng lúc ấy, phía sân khấu có tiếng thầy hiệu trưởng lên phát biểu đôi lời, mở màn vũ hội tối nay. Cũng lúc ấy, Nhã Ân nín khóc, chạy nhanh ra khỏi hội trường.
———————————————————————————————————————————

Cảnh Tuấn đi cầu thang bộ lên tầng thượng. Không gian ở tòa nhà này là không gian mở, mọi nơi đều thoáng và có thể nhìn toàn cảnh Bắc Kinh. Nhưng cậu vẫn không thích không khí đông đúc ở trong hội trường kia nên muốn ra ngoài kia hít thở không khí trong lành.
Nhã Ân ngồi bệt xuống đất, mặt úp xuống đầu gối khóc rưng rức. Nó cảm giác cực kỳ lạc lõng, cô đơn. Nó ngồi đó, một góc vườn hoa mười giờ đang ra hoa đỏ thẫm cũng đang đỏ thẫm như trong trái tim của nó.
Cảnh Tuấn hơi giật mình. Nhìn từ xa cũng ngầm đoán ra đó là An Nhiên bởi chiếc váy suông trắng với máy tóc dài xõa ngang lưng, đặc điểm riêng mỗi khi kiếm tìm Nhã Ân của Cảnh Tuấn (Rơm: Mẹ cảm thấy mày như đang nói về đặc điểm giống chó mày muốn nuôi ế)
Cảnh Tuấn tiến đến, nhớ đến lúc Nhã Ân gặp Tử Phong. Dựa vào kinh nghiệm mười bảy năm nhìn thấy cảnh thất tình của “con người” trên “hành tinh” này, cậu ta cho rằng Nhã Ân cũng đang gặp vẫn đề tương tự. Cậu ta cất tiếng, phá tàn không khí tĩnh mịch: “Bắc Kinh về đêm, đẹp hơn tớ tưởng”
Nhã Ân nghe thấy tiếng Cảnh Tuấn thì ngừng khóc, cũng ngước mặt lên nhìn xung quanh: “Ừ, đẹp”- Giọng nó bỗng đột nhiên khàn khàn xen lẫn tiếng run.
Cảnh Tuấn cởi chiếc áo vest ngoài ra, khoác lên nó, trời đã hơi lạnh, giọng cậu ta còn lạnh hơn: “Muốn khóc cứ khóc”
Nhã Ân nghe như vậy, liền không kìm nổi mà khóc xối xả, tiếng khóc bị kìm nén giờ như được giải thoát ra hết những tâm sự trong lòng. Nó không còn biết làm gì ngoài khóc, khóc và khóc như một đứa trẻ con.
Cảnh Tuấn yên lặng nhìn nó một lát, liền cầm máy điện thoại ra nhắn tin. Một hồi sau, một nhân viên phục vụ mặc đồng phục của tòa nhà mang đến một xe thức ăn, rượu đầy đủ đến trước mặt Nhã Ân. Cảnh Tuấn ra phất tay ra hiệu rời đi. Người phục mang xong liền cúi đầu đi xuống.
Cảnh Tuấn lấy chiếc ghế ngồi kê cạnh chiếc bàn. Vắt chéo chân, từ tốn nhấm nháp vị rượu Pháp đang ở trong miệng, im lặng, không nói gì.
Một lúc sau, Nhã Ân đứng dậy, ngừng khóc. Nó vớ lấy chai rượu trên chiếc xe, ngửa cổ lên mà uống. Đôi mắt còn đang hoen đỏ vì khóc nhiều giờ đây không còn khóc nữa mà đau khổ dày xéo bản thân mình. Cảnh Tuấn không bất ngờ bởi kết quả này, bởi lẽ những người thất tình mà cậu biết thường mượn rượu để giải sầu, cho quên đi những điều phiền muộn.
Nhã Ân uống hết chai này đến chai khác. Cảnh Tuấn cũng không ngờ tửu lượng của nó lại khá thế, nhiều lúc cậu ta vớ lấy chai cocktail RIO giờ ra trước mặt nó, nhưng nó chỉ hất ra cười: “Không đủ”
Nó uống say, rồi lại khóc, uống say, rồi lại khóc. Nó cũng không ngờ nó lại đặt nhiều niềm tin vào cậu ta như thế, nó cũng khóc bởi từng ấy năm tháng chờ đợi của nó giờ đây chẳng có ý nghĩa gì. Chẳng lẽ đây là tình yêu đơn phương mà người ta nói đây sao? Nếu phải, thì cảm giác này thật không dễ chịu chút nào!
Cảnh Tuấn vẫn giữ im lặng không nói gì. Thi thoảng sau khi uống say, Nhã Ân lại lấy đầu tựa vào đùi cậu ta nửa ngủ nửa thức, có lúc lại khóc to như một đứa trẻ. Nhưng cậu biết, nếu bây giờ trút được hết những điều nên quên trong lòng bằng việc khóc như thế này thì sáng mai tỉnh dậy, mọi việc sẽ nhẹ nhàng hơn! Chỉ là Nhã Ân… uống nhiều quá!
Cậu ta nhìn Nhã Ân, trong lòng tự nhiên có một loại cảm giác rất lạ. Cảm giác chỉ muốn bảo vệ nó!
——————————————————————————————————————————————————
#Nhiều_người_lại_xấu_tính_không_chịu _ment_tán_muộn_với_Rơm#


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.