Bạn đang đọc Bạn Cùng Bàn: Chương 8: Sự lợi hại của Tống Nhã Ân
Các nàng thân yêu của Rơm. Rơm cảm giác Rơm càng nghỉ học ôn thi, Rơm lại càng muốn viết truyện cho các nàng đọc. Chương này lại là một kỳ tích của Rơm: Viết trong đúng nửa ngày thôi đọ. Ta dạo này là ức chế với mạng mẽo vô cùng, chỉ muốn đập cmn cái ổ wifi thôi, có ai như ta không, mạng chậm như ta lết chương mới ý. Còn nữa, dạo này dùng wattpad sao mà cũng ức chế quạ, ức chế v cả ra, đăng chương mới còn nuốt chữ nữa cơ, làm gì cũng mày mày mò mò.Haizz, thật là khổ cho cái số mù công nghệ như ta.
Còn một việc nữa cảm ơn các nàng đã chúc ta thi tốt nha, mai ta thi rồi, không nghỉ học nữa, ta lại lết chương mới *cười đểu*. Thực ra trước khi viết cái mục độc thoại này, ta nghĩ ra nhiều thứ để nói với các nàng lắm, nhưng xong rồi khi viết lại quên hết luôn. Lần này ta không đăng muộn nữa, ta đăng sớm hơn, ai chưa ngủ mà đọc chuyện của ta thì đọc xong ngủ luôn luôn đi nhớ! Ta yêu các nàng như chó yêu mèo ấy. Ngụ ngon, mơ thấy ác mộng nhoa *mặt gian*
———————————————————————————————————————————————
Tại biệt thự Trịnh gia……
Ngô Di ngồi trên ghế sofa, thấy bóng dáng Cảnh Tuấn từ cửa đi vào, bà liền vội vàng đứng dậy: “Cảnh Tuấn… con đã về rồi”
“Tôi còn nơi nào để đi hay sao?”- Cảnh Tuấn bước vào ghế ngồi, khuôn mặt lạnh băng, không chú ý đến bà Ngô vẫn đang nhìn cậu ta chăm chú từ nãy đến giờ.
“Mẹ chờ con lâu rồi, vào ăn cơm đi. Nào!”- Vừa nói bà vừa tiến đến ghế, định đỡ Cảnh Tuấn dậy.
Cảnh Tuấn theo phản xạ gạt tay bà ta ra: “Làm ơn, đừng chạm vào người tôi”- Rồi lại theo thói quen đút hai tay vào túi quần, bước từ từ lên phòng.
Bà Ngô Di hoàn toàn rơi vào thế bị động. Có suy nghĩ bao nhiêu lần đi nữa nhưng bà vẫn không hề nghĩ đến việc Cảnh Tuấn lại có thái độ hờ hững ấy.
Cảnh Tuấn của ngày xưa đã không còn. Cậu bé ấm áp của mẹ ngày xưa cũng không còn nữa. Cảnh Tuấn, là tại mẹ, là tại mẹ! -Bà đau đớn ngồi thụp xuống ghế sofa.
Dao Y trấn tĩnh: “Mẹ, là anh ấy nhất thời không kiểm soát được thái độ thôi, mẹ đừng buồn”
Bà im lặng. Không nói gì….
Vừa bước đến cửa phòng, Cảnh Tuấn liền chốt chặt cửa lại, thả lỏng người rồi dơi tự do xuống giường: “Nực cười! Cứ tưởng gặp bà ta thì mình sẽ bình tĩnh được chứ. Hóa ra… lại mất bình tĩnh đến mức đấy!”. Cảnh Tuấn bất chợt cười, một nụ cười đau khổ: “Mẹ, chào mừng trở về nhà”.
Bây giờ đã là sáu giờ kém mười phút tối. Cảnh Tuấn không định ăn cơm ở nhà mà đi đến lớp tự học ở trường. Dù sao, không tiếp xúc nhiều với bà ấy thì vẫn tốt hơn cho cậu, cho cả hai người.
“Bác Trương, tối nay cháu không ăn cơm ở nhà.”. Nói rồi cậu ta đi ra cửa
“Cậu chủ, cậu đi đâu vậy?”- Quản gia Trương bước nhanh theo bóng Cảnh Tuấn đang tiến dần ra cửa
“Bác Trương, bác không cần phải lo, cháu sẽ ăn cơm tối đầy đủ, được không?”- Cảnh Tuấn dứt khoát đóng cửa xe. Cái gì chứ quản gia Trương mà biết cậu không ăn tối đầy đủ, ông ấy lo đến ốm mất. Rốt cục như thế nào, quản gia Trương cũng như một người cha của cậu. Cậu không muốn ông ấy vì mình mà lo lắng.
“Cậu chủ, cậu nhớ về sớm”- Quản gia Trương mắt tràn đầy tia lo âu nhìn theo chiếc xe đang dần đi ra cổng.
Cảnh Tuấn lên xe định chợp mắt ngủ một tí, dù sao thì cả sáng nay cũng chưa được nghỉ ngơi tí nào. Nhưng rốt cục mọi hoạch định của cậu đều bị Dao Y phá vỡ. Dao Y gọi điện đến, nghe giọng của nó trong máy hình như là giọng bò rống chứ không phải là của cô gái cô thân hình mảnh mai sáng nay nữa. (Rơm: Ta nghĩ phải là bò bị chọc tiết mới đúng chứ *cười mỉa mai*) Thật là bất hạnh cho đứa nào lấy phải em gái ông, nếu mà có lỡ chén với bạn bè mà ngủ ngoài đường, nó mà nửa đêm gọi đến, chắc tỉnh rượu mà tâm thần bất ổn mất:
“Trịnh Cảnh Tuấn, em thật là thất vọng về anh… lẽ ra trước khi đi anh cũng phải cho em biết pass ipad chứ!”
“Không phải em cũng có một cái sao?”
Nó nghe xong định dập máy, nhưng mà hình như sực nhớ đến chuyện quan trọng hơn, nó hạ giọng xuống: “Anh không định ăn tối với mẹ một bữa sao?”
Cảnh Tuấn mệt mỏi: “Tối nay anh phải đến lớp tự học, không kịp thời gian nữa. Em và mẹ ăn đi”- Nói rồi cậu ta vội cúp máy.
Cảnh Tuấn lấy hai tay đặt sau đầu, cố gắng nhắm mắt lại. Tình cảnh bây giờ thật quá rõ rồi. Cậu ta không ngủ được nữa. Mất ngủ rồi, em gái của anh!
———————————————————-
Bởi vì tối nay có lớp tự học ở trường. Nhã Ân đành phải hoãn kế hoạch đi chơi công viên với An Nhiên lại. Sức học của nó coi như cũng khá là ổn, tuy nhiên cũng phải thường xuyên học tập thì mới đạt được mục đích của nó: đứng vào Top 5 của khối. Các buổi tự học buổi tối ở trường kể ra cũng không phải là bắt buộc, nhưng đơn giản nó bây giờ như là thói quen của Nhã Ân. Không đi không được. Cũng đáng phải suy nghĩ đến thành tích học tập của Cảnh Tuấn nữa chứ. Cậu ta đích thực là một học bá rồi. Vừa mới chuyển về được một, hai tháng thôi mà thành tích học tập đã dẫn đầu khối. Đây quả nhiên là một người khiến người ta bái phục.Ghét cậu ta ở điểm nào thì ghét, nhưng nó cũng phải công nhận một điều: Nơi nào có sách, nơi đấy có Trịnh Cảnh Tuấn.
Nhã Ân hôm nay không đi cùng An Nhiên đến trường. Kể ra cũng khó hiểu, bạn thân đến mấy rồi cũng có ngày nó phải đi học một mình như thế này. Triệu An Nhiên, cậu thật là nhẫn tâm!
Cách cổng trường tầm năm trăm mét nữa, Nhã Ân nghe thấy có tiếng nói thì thầm ám hiệu mình, tiếng bước chân đang ngày một đến gần. Nhã Ân liền quay ra đằng sau. Là hội con gái của Hoàng Thái Tiên- chủ tịch hội học sinh của trường Đại Vũ. Mấy người này chơi với nhau cũng chỉ vì chút tiếng tăm trong trường, thực không có gì khiến Nhã Ân chú ý lắm, nó cũng chưa bao giờ quan tâm. Nhưng hôm nay tự nhiên tìm đến như thế này,nó có chút tò mò.
Một đứa con gái trong đám nhìn Nhã Ân với vẻ mặt khinh bỉ, nói giọng chua ngoa: “Hóa ra là cậu Nhã Ân. Tôi thật không ngờ thỏ non như cậu mà cũng muốn trèo cao.”- Nói rồi nó tiến đến Nhã Ân đang đứng ngây ngốc một chỗ, nói tiếp: “Cậu phải biết, Trịnh Cảnh Tuấn sinh ra đã là cho Hoàng Thái Tiên, hiểu không?”
Nhã Ân khó chịu nhìn Xảo Huyên: “Cậu nói gì, tôi thật không rõ.”
Hoàng Thái Tiên từ nãy giờ đứng một nơi, nghe thấy Nhã Ân cất tiếng thanh minh mình không biết gì. Nó nở một nụ cười giả tạo: “Cậu thật không biết gì?”
Nhã Ân không nói gì, trong người đột nhiên có cảm giác khó chịu, mở mắt to nhìn thẳng vào Hoàng Thái Tiên xem nó định làm gì. Hoàng Thái Tiên chắc cũng nhìn được biểu tình của Nhã Ân lúc ấy, nói tiếp: “Cả cái trường này giờ đều biết tôi công khai tình cảm của mình với Cảnh Tuấn, vậy mà cậu lại còn muốn tìm thêm cơ hội ình sao? Tống Nhã Ân, tôi nói cho cậu biết. Tôi đường đường là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hoàng Phong nổi tiếng lẫy lừng, còn cậu thì sao? Bố mẹ cậu chẳng qua cũng chỉ có một cái công ty nhỏ bé, làm sao sánh với cả một tập đoàn của bố tôi được. Nói ra thì ngại, nhưng chỉ trong một đêm, tôi có thể dẹp được cái công ty Tống thị của nhà cậu đấy. Chỉ có tôi, chỉ có tôi mới xứng với Trịnh Cảnh Tuấn. Tôi nói đến đây, cậu hiểu chưa?”
Nhã Ân từ nãy đến giờ đã cảm thấy khó chịu bởi cái hành động này của Hoàng Thái Tiên, bây giờ nghe những lời này xong, nó càng nóng máu: “Cậu ăn nói cho cẩn thận Hoàng Thái Tiên. Cậu đừng có dựa dẫm vào cái chức chủ tịch hội học sinh mà nói gì thì nói. Tôi không kiếm cơ hội gì cả. Còn nếu cậu nhìn thấy chuyện sáng nay mà hiểu lầm, tôi không có gì phải giải thích vòng vo, tôi không có tình cảm với Trịnh Cảnh Tuấn.”
Hoàng Thái Tiên bây giờ thực tình như một con thú dữ, nó quát Xảo Huyên đang đứng cạnh mình: “Còn đứng đơ người ra đấy làm gì? Cho cô ta biết thế nào là bài học của tao đi”
Ba đứa con gái đứng quanh Thái Tiên như chỉ chờ có thế, xông vào xô Nhã Ân ngã dúi. Hoàng Thái Tiên không nói gì nữa, chỉ quay người đi.
Nhã Ân bất ngờ bị ba đứa con gái xông vào. Nó định đánh trả lại bằng ba năm học Karatedo của nó, nhưng mà nhẫn nại một tí thì vẫn hơn.
Bọn con gái thấy Nhã Ân nằm một chỗ ình đánh, tát đủ thứ. Càng thêm nước lấn tới, Điềm Tuyết túm lấy tóc của Nhã Ân kéo ngược lên cho bõ tức.
Nhã Ân bây giờ đã không còn kiểm soát được nữa. Gì chứ? Đánh nó đến đâu nó cũng chịu. Nhưng đứa nào mà kéo tóc nó, nó nguyện không tha. Nhã Ân bất chợt khua tay làm ba đứa con gái kia giật mình, nó đứng dậy: “Các cậu quá đáng thế này, tôi không ột bài học, tôi không phải là người”. Nói rồi chẳng chờ phản ứng của ba đứa, Nhã Ân một tay túm lấy tóc Điềm Tuyết kéo mạnh, một tay thì xốc cổ áo của Xảo Huyên lên chân còn lại đá Kiều Thư ngã xuống trước con mắt đầy sợ hãi của Thái Tiên.
“Cậu, cậu, cậu… đang làm gì đấy?”- Thái Tiên hoảng sợ nhìn lũ bạn của mình cũng đang chết khiếp
“Bài học kiểu này sao?”- Nhã Ân cười cười. Nói rồi nó lại thả hai tay ra, tát vào mặt mỗi đứa kia đủ cái tát mà bọn nó vừa làm tương tự với nó. Điềm Tuyết, Xảo Huyên và cả Kiều Thư đều hốt hoảng, cứng đơ người nhìn Nhã Ân. Bọn nó thực sự là lần đầu tiên thấy có người dám chống lại hung hăng như thế này. Đứa nào đứa nấy đều không rủ nhau mà đều đứng ra sau lưng Thái Tiên đứng num núp. Bọn nó tuy vẻ ngoài hung hăng là thế, nhưng thực sự chỉ là mấy chiêu trò trẻ con để bắt nạt người khác thôi. Nhã Ân cũng biết, nhưng không muốn nói. Nhã Ân đứng lên chỉnh trang lại đồng phục: “Hoàng Thái Tiên, tôi nói cậu nghe, nếu cậu cứ tiếp tục làm thế này không chỉ với riêng tôi mà với người khác, với bạn học của tôi. Tôi chắc chắn sẽ đem chuyện này trình báo lên nhà trường.”- Nói rồi Nhã Ân thong dong cất bước.
Cả hai tay Thái Tiên đều bóp chặt lại vào nhau, môi mím lại đầy giận dữ. Có nằm mơ nó cũng không thể tưởng tượng ra nổi cảnh này. Từ trước đến giờ, vẫn chưa ai dám đe dọa nó. Từ trước đến giờ, chưa ai dám chống lại bài học của nó. Vậy mà hôm nay, Tống Nhã Ân lại làm như vậy. Nó đứng bất động một chỗ, không phải vì nó sợ lời đe dọa của Nhã Ân mà nó sợ cái thái độ của Nhã Ân vừa nãy.
Nhã Ân bước qua đám Hoàng Thái Tiên liền nhảy chân sáo, vừa đi vừa hít lấy hít để không khí trong lành từ những cơn gió thổi qua. Nó cứ vui mãi vì cái cảnh rút lui của mình y như cách các diễn viên chính trong các bộ phim cổ trang có lòng thượng nghĩa, kể ra cũng rất thú vị!!! (Rơm: Con bé nó lại lên cơn tự luyến rồi! Mạ thấy mày đi trong gió trông giống diễn viên phụ bị hắt hủi í con ạ!)
Lớp tự học hôm nay cũng không có quá nhiều người. Chắc tại vì trời cũng sắp mưa đến nơi. May mà nó có mang một cái ô ở đây. Ngồi vào bàn, nó lại quên béng mất rằng mình để quên tập ngữ văn ở nhà, đành qua thư viện mượn tạm về vậy.
Thư viện cách đó không xa cho lắm, nó cũng không cần vội mà bước từ từ. Đưa xong thẻ học sinh cho thầy giám thị, nó đến chỗ mảng sách giáo khoa tìm kiếm. Mò mẫm một hồi nó cũng tìm được, Nhã Ân đang định rút cuốn sách ra khỏi giá thì cảm giác quyển sách lại bị giằng lại. Đích thị bên kia có người. Đừng hòng mà lấy được sách của Tống Nhã Ân ta!
Hở? Là Trịnh Cảnh Tuấn?- Nhã Ân vừa nhìn thấy cậu ta là máu mặt bắt đầu muốn hộc ra rồi. Nó là Cự Giải đấy, nó thù giai lắm, cho nên nhất định nó sẽ không bao giờ tha cho tội lỗi mà Trịnh Cảnh Tuấn vừa làm với nó hồi chiều đâu. Không bao giờ! Không bao giờ! (Rơm: Ta cảm giác như là con bé bị Cảnh Tuấn …… ấy. Lạy Phật! Tha cho những đầu óc tối tăm. Chấm chấm chấm của ta có nghĩa là hắt hủi ớ)
“Là sách của tớ. Tớ lấy trước, cậu có thể mượn hôm khác”- Nhã Ân nói với Cảnh Tuấn cũng đang nhìn mình. Tuy không lộ vẻ bất bình tĩnh như nó nhưng cậu ta vẫn cứ lấy tay giằng lấy quyển sách.
Cảnh Tuấn vẫn không nói gì. Nhã Ân càng tức muốn hộc máu, nó hét to: “Của tớ, của tớ”- Nói rồi mặt nó bất chợt trắng bệch lại mất mấy giây, chỉ sợ thầy giám thị mà biết nó làm kinh thiên động địa ở cái “thánh địa tri thức” này, nó chỉ có nước đi dọn nhà vệ sinh một tuần. Cảnh Tuấn thấy Nhã Ân lơ là liền rút luôn tập ngữ văn xuống, ung dung bước đi. Nhã Ân đuổi theo, nói giọng tỉ tê:
“Trịnh Cảnh Tuấn, nếu tối nay không có quyển sách này, tớ không thể học được gì cả.”
Cảnh Tuấn không thèm chú ý đến nó, bước nhanh ra ngoài: “Học môn khác”- Ba chữ ngắn gọn, xúc tích quá! Nỗi lòng của Nhã Ân đau đớn quá!
Nó vẫn không chịu chùn bước, đuổi theo sau: “Nếu cậu cho tớ mượn quyển sách này, tớ sẽ không giận cậu chuyện hồi chiều nữa, coi như là cậu không đắc tội với tớ. Hợp lý chưa?”
“Cậu giận hay không. Không liên quan gì đến tớ”- Cảnh Tuấn nhếch mép cười. Suy nghĩ của Nhã Ân cũng thật là trẻ con, chẳng khác gì Dao Y cả. To xác mà cứ như trẻ con!
Nhã Ân tức tối. Kể ra cậu ta nói cũng đúng, mình giận hay không cũng không liên quan đến sống chết cậu ta cả. Nhưng mà từ khi nào mình lại phải đi xin xỏ cậu ta như thế này? Là mình lấy được trước. Quyển sách đương nhiên là của mình! Nhã Ân không giữ nổi bình tĩnh, trợn mắt nhìn Cảnh Tuấn đồng thời lấy luôn chân đá vào bụng của cậu ta.
Cảnh Tuấn bất chợt bị đá vào bụng, liền gập mình xuống vì đau. Nhã Ân cầm luôn quyển sách chạy như bay để lại Cảnh Tuấn một mình nhăn nhó! Nó đắc chí cười khì. Từ sáng đến giờ nó đã bị người ta đàn áp bao nhiêu lần rồi, nó tức, nó tức đến không thể nhẫn nại được thêm nữa. Coi như cước vào bụng lúc nãy là việc thiện cuối cùng nó làm cho đời đi. Nam Mô A Di Đà Phật!
Cảnh Tuấn nhìn theo bóng lưng đang tung tăng đi trước của Nhã Ân, mặt mày sa sầm lại. Cậu ta định đuổi theo thì ra đến cửa gặp phải thầy giám thị:
“Cảnh Tuấn! Trời ơi! Sao áo em bẩn thế này, rốt cục ai đá vào bụng em vậy?”- Thầy giám thị nhìn thấy mình vàng thân ngọc của Cảnh Tuấn bị ai “nhẫn tâm” chà đạp mà lòng “đau như cắt”.
Cảnh Tuấn giật bắn mình trước thái độ quá khích của thầy giám thị, nói lạc giọng: “Em không sao cả. Cảm ơn thầy!”
“Không sao là không sao thế nào! Mẹ em đã nhờ chúng tôi phải chăm sóc em thật tốt. Em bị như thế này thật chẳng khác gì chúng tôi nuốt lời hứa cả. Nào! Tôi đưa em lên phòng y tế!”
Cảnh Tuấn đơ người. Mẹ ư? Rốt cục là bà ấy nghĩ đây là cái nhà trẻ và cậu ta là đứa con nít ba, bốn tuổi hay sao? Thật không còn gì để nói. Cảnh Tuấn đứng thẳng dậy nói với thầy: “Em thực sự không sao. Em đi trước. Chào thầy!”- Cảnh Tuấn nói xong chạy một mạch vào lớp để lại thầy giám thị đứng trơ trơ ra đấy. Khuôn mặt nhăn nhó, lo lắng chẳng khác gì vịt con lạc mẹ! (Rơm: Các bạn cứ chèn cái bản mặt của thầy giám thị trường mình vào đây tự nhiên đi!)
Nhã Ân dành được sách ngoan ngoãn ngồi học. Cảnh Tuấn ngồi cạnh nó, im lặng, không bực tức, không vui vẻ, không đau đớn, nói chung là không cảm xúc. Lớp tự học cứ thế rồi cũng trôi qua hai tiếng đồng hồ. Mọi người đều chuẩn bị đi về. Trời bây giờ đã trở mưa to, Nhã Ân sắp xếp sách vở xong liền thu dọn đống lộn xộn trên bàn, cầm lấy cái ô treo ở góc để đồ, ung dung đi về.
Cảnh Tuấn thấy Nhã Ân đi trước. Cũng nhanh chóng dọn đồ, đi theo sau, nghĩ cách trả thù cho thật hợp lý và “nhẹ nhàng” cho cái hành động cướp giật ấy của Nhã Ân. Nhưng thực ra thì… nam tử hán đại trượng phu trả thù mười năm chưa muộn. Trước hết cũng phải lo cho cái thân mình làm sao thoát khỏi cái màn mưa này mà lên được xe ô tô đã.
Nhã Ân thấy Cảnh Tuấn đứng sau ngập ngừng. Nó cười thầm trong bụng rồi bắt đầu hành động bung ô cực kỳ phô trương. Lòng thầm cầu xin ông trời sai Thiên Lôi thêm mấy đợt sấm sét nữa để dọa cậu ta cho hết hồn. Đương nhiên, lời nói của Nhã Ân rất linh nhiệm. Vừa mới dứt lời, cả một loạt tiếng sấm rền vang trời. Tuy nhiên, dự tính của Nhã Ân sai rồi, Cảnh Tuấn không chỉ không sợ mà còn mở mắt to ra, nhìn trời nhìn đất. Còn nó thì… vứt ô chạy thục mạng vào trong.
Cảnh Tuấn nhìn Nhã Ân hớt hơ hớt hải, bỗng nhiên cười lớn, cậu ta cuối cùng cũng biết cách trả thù rồi.
Trịnh Cảnh Tuấn đang cười sao? Nhã Ân tròn mắt nhìn. Chuyện gì không lạ chứ chuyện Trịnh Cảnh Tuấn biết cười lớn thì thật là lạ!
Trấn tĩnh lại một lúc, Nhã Ân bấy giờ mới biết là mình co giò bỏ chạy trước, liền bước ra ho mấy cái lấy lại thể diện. Nhưng đến cuối cùng thì nó vẫn phải mở lời “mời” Cảnh Tuấn đi ô cùng ra đến trạm bắt xe buýt. Cảnh Tuấn không thấy lạ lắm, mưa còn to, sấm còn nhiều, nếu không cùng cậu ta đi chung ô, nó còn phải đợi dài dài.
Chuyện kể rằng, dưới trời mưa to, có một cái bánh trôi nhỏ nhỏ, đi cùng với một con hổ to to dưới một cái ô nhỏ nhỏ giữa cả vạn vật to to. Bởi vì thế, bánh trôi nhỏ nhỏ không những không được che đủ ô mà còn bị con hổ to to bắt nạt, bánh trôi nhỏ nhỏ sẵn tiện có một vũng nước to to liền lấy cái chân nho nhỏ té lên người con hổ to to. Cuối cùng, cái bánh trôi nhỏ nhỏ và con hổ to to có một vụ xô xát nho nhỏ và gây thương tích to to. (Rơm:Các chế đừng quan tâm đến nó! Cứ đến giờ là em đây lại tăng động ý mà)
———————————————————————————————————————————————-
#Rơm_nhỏ_bé_biết_được_một_sự_thật_vĩ_đại_rằng_nhiều_đứa_đọc_xong_mà_không_chịu _ment_chuyện_với_Rơm#