Bạn đang đọc Bạn Cùng Bàn: Chương 7: Em gái của anh!
Để ta xem, bây giờ là…..bây giờ là 12h:45 đêm đấy! Thế mà ta vẫn tiếp tục cày Word viết chương mới cho các nàng. Các nàng xem ta có thương các nàng không nào? Ta chỉ nói nhảm một tí thôi, thực ra là đối với ta cũng chẳng có nhảm đâu. Để ta nói cho nhanh gọn, có hai vẫn đề như sau:
Vấn đề thứ nhất: Câu hỏi đợt trước ta hỏi các nàng, các nàng vẫn chưa trả lời ta. Các nàng nghĩ xem làm sao để ta sống tiếp mà viết chương mới cho các nàng trong khi đang quắn cmn quéo vì trai đây? Các nàng thật là nhẫn tâm nha….
Vấn đề thứ hai: Lượt view và ment trong BCB thật là có tiến triển nha. Ta vui quá quên ăn quên ngủ nên cứ tăng cân vùn vụt đây này *cười*
Thật ra thì mỗi khi viết chương mới ta đều rất muốn có một đoạn ngắn để độc thoại với các nàng. Hê hê! Chương lần này thật là kỷ lúc đó nhớ, ta chỉ viết trong một ngày thôi. Tại sao? Tại ta thương các nàng chờ lâu đọ. Nên ta đành vứt bỏ trách nhiệm học sinh giỏi văn gương mẫu của trường để ném sách sang một bên viết chương mới cho các nàng. Hô hô! Các nàng có phải đang ngồi trước màn hình lau nước miếng à nhầm nước mắt không? Ta biết, ta biết mà, không cần phải cảm động vì ta đâu *tung bay tà áo tung bay*.
Chung quy lại thì, càng đăng chương mới, ta lại có cảm giác rất thích ngóng ment của các nàng nha. Các nàng cứ tha hồ mà ment đi, ta vui, ta lại đăng chương mới suốt ngày luôn đọ!
Được rồi, được rồi, ta lắm mồm quạ, bảo nói ngắn gọn mà dài dòng đến đây luôn! Ta xin lỗi, các nàng đọc chương mới đi nha, coi như là quà hậu tạ công các nàng chờ truyện của ta mấy ngày tiếp đây. Lại nói nhiều *tự bép*
#Con_bé_ngày_càng_ác_độc_thích_xả_hàng_nửa_đêm#
————————————————————————————————-
Biệt thự Trịnh gia vào một ngày nắng đẹp….
Quản gia Trương bước vào phòng khách. Ông không khỏi sững sờ nhìn người đang đứng trước mặt mình. Trương Tịnh Văn cả người như được ai ra lệnh, lập túc cúi gập người trước môt người đàn bà phía trước, lắp bắp nói:
– Bà chủ, bà… về từ khi nào? Sao không gọi tôi sai người ra đón?
Người phụ nữ vận đồ đen, tóc xoăn để buông thõng xuống, điệu bộ vô cùng cao sáng. Bà ta nhìn quản gia Trương một hồi, rồi lấy hai tay đỡ ông ta đứng dậy ngay ngắn, nói:
– Đừng làm vậy, đứng dậy đi! Tôi vừa về từ sáng nay thôi, mọi việc tốt đẹp cả, ông không cần phải áy náy!- Dừng một lúc, bà ta lại tiếp: “Cảnh Tuấn…. giờ thế nào?”
– Thưa bà chủ, cậu chủ sống vẫn tốt!
– Thế thì được!- Dừng một lúc bà ta thở dài: “Đáng tiếc… người làm mẹ như ta chẳng làm gì được cho nó. Quản gia Trương, bấy lâu nay thật vất vả cho ông quá!”- Bà ta nói nói, giọng đượm buồn, ra vẻ vô cùng cảm kích mà nhìn người đứng trước mặt mình.
Cả hai người bất chợt im lặng trong chốc lát
Cuối cùng, bà ta cũng lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh mịch này:
-“Dao Y, con bé cũng lại về. Phiền ông chuẩn bị phòng cho cả ta và nó”
-” Bà chủ, cô chủ nhỏ tháng này tổng cộng đã về nước năm lần, đi đi lại lại vất vả, huống chi lần này cứ để cô chủ nhỏ ở đây một thời gian rồi hẵng về”
-“Thế cũng được”
Quản gia Trương đứng sau cúi gập, nói: “Vậy, bà chủ… Phước tiên sinh có về không?
“Ông ấy còn đang phải hoàn thành một dự án lớn ở Mỹ, tạm thời chưa về được”- Nói rồi bà ta bước từng bước chậm rãi về phía ngôi vườn sau nhà
Quản gia Trương nhìn theo sau dáng người phụ nữ đang xa dần:”Ông chủ, bà ấy đã về rồi! Bà ấy chắc chắn đã về với Cảnh Tuấn rồi. Ông ở trên cao linh thiêng, cuối cùng cũng cho hai mẹ con họ trở về bên cạnh nhau”- Khóe mắt quản gia Trương lúc này đã bắt đầu ướt, ông không ngừng nghĩ đến những tháng năm trước đây. Nghĩ đến cái khoảng thời gian khi tai họa giáng xuống ngôi nhà này mười năm trước, làm mỗi người một ngả, để lại Cảnh Tuấn một mình thiếu đi tình thương cha, mẹ, một mình sống trong ngôi biệt thự rộng lớn này cùng với ông. Những tháng ngày ấy, phải chăng bây giờ sẽ kết thúc tại đây?
—————————————————————————————-
Trong một quán café hạng sang bậc nhất cái đô thị phồn hoa này, có một tình cảnh đang diễn ra làm người ta giở khóc giở cười.
Cạnh cái bàn gần cửa sổ có ba người, hai gái, một nam đang ngồi chọn đồ uống. Một bên là một người con gái ngồi một mình, mặc bộ đồ khá đơn giản: áo sơ mi sọc với một chiếc quần jean. Vẻ mặt hiện lên những nét vô cùng e sợ, rụt rè. Bên còn lại thì vô cùng đối lập, là một nam một nữ đang ngồi cạnh nhau, người con gái liên tục có những biểu hiện thân mật đối với người con trai ngồi cạnh y như những cặp đôi đang hẹn hò. Tuy nhiên, điều kỳ lạ ở đây là tại sao cô gái kia lại làm kì đà cản mũi đi theo đôi tình nhân này? Muốn biết thì hãy cùng đến thành phố Hóc Búa, đất nước Nan Giải để tìm hiểu xem sao.
Dao Y ngồi vắt chéo chân, tư thế hơi dựa và Cảnh Tuấn. Nó mở lời trước, nói với Nhã Ân:
-“Chuyện này, là thế nào? Tại sao chị lại cặp kè với người yêu của tôi trong thời gian tôi đi Mỹ chứ?”
Nhã Ân cúi gằm mặt xuống: “Tất cả không phải như em nghĩ đâu. Là hiểu lầm, chị hứa”
-” Chị hứa? Tôi chẳng có gì để đảm bảo lời hứa của chị cả. Chị…..”
-” Em gái của anh! Đủ rồi! Tống Nhã Ân, cậu ngẩng mặt lên đi”- Cảnh Tuấn bất thình lình lên tiếng, cắt ngang lời của Dao Y.
Chẳng cần phải chờ hiệu lệnh của Cảnh Tuấn, từ lúc nghe bốn chữ: “Em gái của anh!” Nhã Ân đã ngước cái mặt của mình lên, từ cái trạng thái tội nghiệp lúc nãy, cơ mặt của nó giãn ra hết cỡ, đôi mắt mở to không rõ cái tình huống này như thế nào.
Bị phát hiện, Trịnh Dao Y sa sầm mặt, giãy nảy: “Anh trai, sao lúc nào anh cũng phá đám em hết vậy?”
Cảnh Tuấn không nói gì. Bởi lẽ cậu ta cũng quá quen với mấy trò trẻ con của Dao Y rồi. Từ ngày nhỏ, nghĩa là từ cái lúc nhà họ Trịnh còn đang rất hạnh phúc, đầm ấm ấy. Ngày nào, Cảnh Tuấn cũng bị đem ra làm chuyện cười cho cả nhà, đều là từ cái mồm của cô em gái liên tục kêu mình là “mặt đơ” ấy. Từ cái thuở mà, hai anh em họ suốt ngày chí chóe với nhau như chó với mèo nhưng thật tâm trong họ mỗi người đều có thứ tình cảm vô cùng mãnh liệt, luôn muốn bao bọc, bảo vệ nhau. Nhưng rồi cũng bởi cuộc hôn nhân đã bắt đầu rạn nứt của bố mẹ, bởi bao nhiêu đêm diễn ra cuộc tranh cãi không rõ điểm dừng của hai người lúc đó nên không mấy lâu sau bố cũng vì căn bệnh trầm cảm mà tự tử. Thế là từ đó mỗi người một ngả, hai anh em cũng vì thế mà không được ở cạnh nhau, Dao Y đành phải đi Mỹ cùng mẹ đến ở với bố dượng. Còn Cảnh Tuấn bởi cái tính tự trọng cao ngút trời ấy nên dứt khoát không muốn đi, đành phải nhờ quản gia Trương chăm sóc. Tuy nói vậy, nhưng thực ra bố dượng của Cảnh Tuấn- Phí Thiên Phước không chỉ là một người thành công bên ngoài xã hội, mà là một người rất chu đáo với gia đình. Ông cũng vì nghĩ đến hai đứa con riêng của vợ mà quyết định không muốn thêm con nữa, ông chỉ muốn bù đắp những mất mát mà hai đứa trẻ này phải nhận. Ông còn sắp xếp cho Dao Y mỗi tháng được về nước thăm anh trai, còn mình thì sẽ nhường lại toàn bộ tập đoàn Phí Thiên cho Cảnh Tuấn sau này. Người đàn ông tốt như vậy, trên đời thật không có nhiều.
Cảnh Tuấn vẫn ngồi lấy tay đặt lên cằm, vẻ mặt vô cùng an tĩnh, nói bằng giọng lạnh bơ:
-“Bà ấy… cũng về sao?”
-” Anh nói mẹ sao? Mẹ cũng về cùng em, lần này sẽ về nhà một thời gian khá lâu đấy. Anh nhất định phải dẫn em đi chơi khắp cái Bắc Kinh này”. – Nói rồi Dao Y quay sang Nhã Ân vẫn đang ngồi đơ như cái tảng băng ở đó:
“Chị gái à, em xin lỗi. Em chỉ muốn đùa một tí thôi, không ngờ chị lại tưởng thật.”- Dừng môt lúc,nó lại nói tiếp: “Vậy chị với anh trai là quan hệ gì vậy? Bạn gái sao? Vợ sắp cưới sao? Hay là anh đã lấy vợ mà không cho em biết?”
“Đây là Tống Nhã Ân, bạn học của anh, hoàn toàn không có quan hệ gì như em nghĩ. Đừng có suy diễn cái kiểu trẻ con ấy nữa!”
Dao Y bĩu mỗi làm nũng: ” Anh trai à, trái tim em mong manh long lanh dễ vỡ. Sao anh có thể nói những lời tuyệt tình như thế với em cơ chứ?”
Cảnh Tuấn im lặng.
Nhã Ân nhấn bụng nín cười: “Haha, từ trước đến nay ta cứ tưởng Trịnh thiếu gia trong thiên hạ là người vô địch cơ chứ. Hóa ra là cũng dập lửa bởi mấy chiêu này sao? Em gái à, em quả là lợi hại, quá lợi hại”.
Cảnh Tuấn nhìn chăm chú vào biểu tình của Nhã Ân lúc này. Tống tiểu thư đang cười sao? Chẳng lẽ Trịnh thiếu gia ta lại bị nữ nhân cười thầm bởi mấy trò trẻ con của em gái? Thật mất mặt, mất mặt quá đi mà!
Cảnh Tuấn đứng lên, ẩn Dao Y ra khỏi người mình trước hai cặp mắt đang nhìn mình chăm chú: ” Đứng dậy, đến giờ ăn trưa rồi”- Nói rồi cậu ta bước từng bước chậm rãi ra khỏi cửa, mặt không chút biểu tình gì.
Dao Y ngồi đối diện vừa hoàn hồn. Nó chắc đã quen cái cảnh bị ăn “bơ” thế này nhiều rồi. Nên nhanh như chớp nó vớ luôn lấy cái túi xách không quên kéo luôn Nhã Ân đi theo Trịnh Cảnh Tuấn ra ngoài cửa.
Lên xe đi được một đoạn đường, Nhã Ân mới nhớ đến An Nhiên đang chờ mình ở trường. Đã hơn mười hai giờ rồi. Ôi! Tống Nhã Ân ơi là Tống Nhã Ân. Triệu An Nhiên mà tức lên thì mày chỉ có nước đào huyệt tự chôn mình thôi. Nhã Ân cầm vội cái máy điện thoại lên, bấm số gọi cho An Nhiên:
-“Alo, Nhã Ân à. Nếu cậu còn đang ở trường thì về luôn đi. Hôm nay tớ hẹn Chính Lâm về nhà cậu í ăn rồi, quên nói với cậu. Hì hì. Thế nhé, bye bye!”. An Nhiên nói xong một lèo liền nhẫn tâm dập luôn máy để lại Nhã Ân với cái đầu đang xoay như chong chóng. Tuy nhiên, cũng may bởi có cuộc hẹn ấy mà nó không phải đào huyệt tự chôn mình như nó nghĩ. Lậy Phật! Hôm nay nhờ có người chiếu sáng cho con!
Nhà hàng Hướng Thiên vào một ngày éo có đẹp……..
Trên một cái bàn hạng sang, trong một căn phòng hạng sang có hai con lợn cái đang ì ạch chén hết thức ăn trong đĩa. Ngồi ngoài cùng là một con hổ đực đang ăn uống từ tốn, chờ khi hai con lợn cái kia vỗ béo mình xong, cậu ta sẽ….. lôi cả hai về.
Hóa đơn thanh toán tiền tổng cộng gồm chín con số. Nhã Ân hết nhìn cái hóa đơn, lại há hốc mồm nhìn lên hai cái con người kia. Trong cái suy nghĩ non nớt và háu ăn của nó nghĩ dù có ăn nhiều đến mấy thì cũng không đến nỗi phải chi từng ấy tiền. Bình thường mỗi lần nó xông vào càn quét bàn ăn cũng không đến nỗi hóa đơn lại nhảy tanh tách chín chữ số như thế này. Trịnh thiếu gia đúng là người có đẳng cấp, đến biến thái cũng có đẳng cấp!
Ra xe, Dao Y nắm lấy tay Nhã Ân rồi dắt nó đó đi y như các mẹ sợ lạc mất con, không hề rời nửa bước. Nhã Ân lần đầu tiên cứ nghĩ rằng thiên kim tiểu thư của Trịnh gia là một người có tính tình kiêu ngạo, lạnh lùng như Hổ Đại Nhân cơ chứ. Nhưng mà, thật là khác nhau một trời một vực đó nha!
Dao Y đang định dắt Nhã Ân vào trong xe, Cảnh Tuấn bỗng giật phăng tay nó từ tay Dao Y còn đang nắm chặt, nói: “Mỗi người đều có một nhà. Không tùy tiện về nhà người khác thế này được. Cô ấy may mắn có đủ chân, tay, cô ấy đương nhiên may mắn có thể tự về nhà một mình”.- Không chờ phản ứng của Dao Y, Cảnh Tuấn liền ẩn nó vào trong xe, đóng cửa lại. Cậu ta quay sang nói với Nhã Ân:
“Để tớ bắt taxi cho cậu, cậu cũng không cần phải trả tiền đâu”
“Không cần”- Nhã Ân quay phắt người đi. Cái gì mà không thể tùy tiện? Cái gì mà may mắn đủ tay chân? Đợt trước là ai dẫn tôi về nhà cậu đó hả? Hây ya
Trịnh Cảnh Tuấn, tôi thật không ngờ nha, cái đồ khẩu phật tâm xà, bên ngoài thì ra vẻ mình là người tốt, bên trong thì lại là một con hổ xấu xa, cực kì xấu xa!
Nhã Ân dậm giật bỏ đi, đi được mấy bước bỗng nhớ ra bộ quần áo trên người mình đều là của Dao Y, nó quay người lại vẫy vẫy Dao Y đang ở trong xe ô tô, hét to:
“Dao Y, khi nào rảnh chị sẽ lại đến thăm em… tiện thể trả luôn bộ quẩn áo! Cảm ơn!”.
Có tiếng đáp lại: “Chị Nhã Ân, chị hứa đấy. Nhớ đến thăm em sớm.”
Nhã Ân định quay đầu lại tiếp tục trả lời Dao Y liền nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng của Cảnh Tuấn, đột nhiên chẳng muốn nói gì, nó đi nhanh ra vẫy xe, tiện thể nhắn tin rủ An Nhiên tối đến công viên giải trí chơi một thể cho hết uất ức.
“Hai người thật chẳng khác gì nhau. Ầm ĩ”
Dao Y quay sang Cảnh Tuấn đang ngồi đặt hai tay ra đằng sau đầu, vẻ điềm đạm khiến người ta đến phát tức, nó bổ nhào vào người Cảnh Tuấn hét to: “Anh thật là biết bắt nạt người khác. Chị ấy là con gái, anh lại đường đường chính chính là một nam tử hán, sao lại để người ta tự bắt taxi về được? Dù sao, bao nhiêu lần về nước, em đều không có ai bầu bạn, đều phải ngồi trong thư phòng nghiên cứu mấy cái thể loại sách kinh tế- xã hội của anh. Anh xem, anh có phải là anh quá đáng lắm rồi không, hả, hả, hả?”
Cảnh Tuấn lạnh lùng: “Về nhà, chúng ta còn có việc. Không phải lần này bà ấy cũng phải về nước sao? Dù sao thì cũng mười năm rồi không gặp lại, anh phải đón tiếp thật nhiệt tình chứ!”
“Hờ, hờ. Trịnh Cảnh Tuấn anh ăn nói như thế đấy hả? Anh nhớ, bà ấy là mẹ anh đấy, là mẹ anh đấy, nghe chưa? Đừng có mà giở trò, anh chết với em.”
“Đi cả sáng rồi, ngủ đi”- Cảnh Tuấn nói với Dao Y đang thao thao bất tuyệt bên cạnh mình. Biểu cảm trên mặt chẳng có gì thay đổi, từ từ nhắm mắt lại, giả vờ như mình đã ngủ, thực chất chỉ là đang ngụy biện cho những suy nghĩ đang rối mòng mòng trong đầu mình lúc này.