Bạn Cùng Bàn

Chương 19: Chăm sóc bánh trôi cũng là bổn phận của hổ


Bạn đang đọc Bạn Cùng Bàn: Chương 19: Chăm sóc bánh trôi cũng là bổn phận của hổ

Cho đến bây giờ cũng đã gần hết năm học, chuẩn bị ôn thi để sẵn sàng cho bài kiểm tra chuyển khối. Nhã Ân cũng không còn thời gian đâu để ngó ngàng hay để ý đến một số hành động vô sỉ của Trịnh Cảnh Tuấn. Nhưng tất nhiên, ngoài những hành động vô sỉ đó, cũng có một số việc làm nó cảm thấy khá tiện nghi khi được cậu ta chăm sóc.
Nhã Ân mệt nhọc thở dài nhìn đống đề thi trong phòng tự học, nó đã ngồi đây từ lúc tan học đến giờ mà bây giờ đã là hai giờ chiều rồi. Đã thế bụng nó lại trống không, chỉ vừa được lấp đầy bởi một miếng kẹo bông gòn và thế là tiếp tục ôn đề. Cả phòng tự học bây giờ đều rất im ắng, tất nhiên là từ lúc Trịnh Cảnh Tuấn ra ngoài cho đến giờ thì không khí nghiêm túc ấy mới được giữ gìn.
Nhã Ân nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh của Cảnh Tuấn còn đang trống trơn, cậu ta hình như đã đi được mười, mười lăm phút rồi mà vẫn chưa thấy quay trở lại. Hình như nó có phần lo lắng thì phải? Mà này, gì chứ? Nó không phải lo lắng cho cậu ta, mà nó lo cho bụng mình. Nó nhớ là nam chính trong ngôn tình, mỗi khi cưa cẩm ai đó, thường cho bồi bổ cho cô gái đó rất nhiều đồ ăn. Liệu, Trịnh Cảnh Tuấn có đi mua đồ cho nó không nhỉ?
Nhã Ân bất giác chăm chú nhìn ra cửa phòng tự học. Trịnh Cảnh Tuấn như có thần giao cách cảm với nó, chưa đầy ba mươi giây sau đã thong dong đi về với tay không. Nhã Ân xụi lơ một mảng, mặt phân nửa là đen, phân nửa gần đen.
“Cậu không thấy đói à?”- Đợi Trịnh Cảnh Tuấn ngồi xuống, nó hỏi.
“Có, làm sao?”- Trịnh Cảnh Tuấn trả lời
“Tớ cũng vậy!”
“Thì sao? Thầy giám thị mà bắt gặp cậu ăn trong phòng tự học là cậu không còn đường sống đâu!”- Trịnh Cảnh Tuấn uể oải.
Nó xì một cái. Gì chứ việc ăn vặt trong phòng tự học chính là sở trường của nó. Nó nghe xong không muốn nhìn Trịnh Cảnh Tuấn thêm chút nào nữa, quay mặt đi làm bài.
Trịnh Cảnh Tuấn nhìn bánh trôi nhỏ có phản ứng giận dỗi liền cười nhếch mép: ĐỒ LỢN CON! Cậu ta liền kéo ghế đứng lên, tiện thể kéo nó xềnh xệch ra ngoài. Nhã Ân tất nhiên cũng rất muốn buông cánh tay đang kéo nó đi nhưng nó làm sao có thể vật được với sức của cậu ta cơ chứ! Cho nên nó chỉ biết dùng mồm để phản kháng lại.
“Này, Trịnh Cảnh Tuấn, cậu có bị điên không, thả tay ra để tớ đi!”
Tiếp tục kéo.
“Này, cậu có nghe thấy tớ nói cái gì không?”
Tiếp tục kéo.
Nhã Ân cuối cùng vẫn chẳng còn hơi sức đâu mà hỏi thêm, liền ngoan ngoãn đi theo cậu ta như một con cún con.

Sau một hồi đi qua cổng trường, Cảnh Tuấn kéo nó vào một quán ăn cách đó khá xa. Quán ăn này chỉ là một quán ăn vô cùng bình dân, bàn ghế có chút cũ kỹ nhưng lại có khá nhiều người ra vào, ắt hẳn món ăn ở đây phải rất ngon!
Đặt nó ngồi yên vị trên ghế, cậu ta bắt đầu gọi người lấy thực đơn. Nhân viên mang quyển thực đơn ra đưa cho Trịnh Cảnh Tuấn, nhưng cuối cùng cậu ta chẳng thèm giở mà đưa cho nó.
Nhã Ân ngẫu nhiên được quyền hưởng thụ liền không hề khách sáo và gọi đủ thứ làm cô nhân viên mắt tròn mắt dẹt, viết ỏi cả tay xong liền thở một hơi dài, đoạn nhìn Trịnh Cảnh Tuấn có vài nét thương tâm. (Haha)
Cảnh Tuấn không nói gì, một tay để trên bàn, một tay theo thói quen mà đút vào túi quần, người hơi ngả ra sau vì mỏi. Trong lòng nhìn thấy bộ dạng vui vẻ gọi món của Nhã Ân mà không khỏi có chút buồn cười.
Bỗng một người đàn bà bước từ gian bếp đi ra, trên người còn có chút mùi vị của thức ăn, niềm nở nhìn Cảnh Tuấn.
“Tiểu Tuấn? Tiểu Tuấn, có phải cháu đấy không?”- Người đàn bà ấy vừa nói vừa bước đến thật gần Cảnh Tuấn, câu hỏi mang chút nghi ngờ.
Trịnh Cảnh Tuấn bất giác nghe được giọng nói quen thuộc, liền đứng dậy, quay mình đối diện người đàn bà đó:
“Dì Lâm, là cháu!”
Dì Lâm hình như có vài phần xúc động, lại có chút cảm kích đan xen trách móc mà nói: “Tiểu Tuấn, rất lâu rồi mà cháu không ghé vào quán của ta, sao lại như vậy? Cháu bận gì sao?”
“Dì Lâm, cháu xin lỗi vì đã không đến thường xuyên!”- Trịnh Cảnh Tuấn áy náy nói.
Nhã Ân há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt. Nó không thể tin được Trịnh Cảnh Tuấn lại có thể có kiểu ăn nói ngoan ngoãn như vậy, mà lại là người ngoài nữa đấy! Nếu không vì món ăn sắp được bày ra, chắc nó cũng muốn vào bệnh viện mất thôi!
Dì Lâm hỏi thăm Trịnh Cảnh Tuấn một lúc, ánh mắt dừng trên người Nhã Ân, hỏi:
“Đây là bạn gái cháu sao?”
Nhã Ân một mực: “Không… không phải ạ!”

“Phải ạ!”- Trịnh Cảnh Tuấn cướp lời.
Dì Lâm nhìn Cảnh Tuấn có chút ý cười, lại quay sang nói với Nhã Ân:
“Cháu gái, cháu tên gì vậy?”
“Cháu họ Tống, tên Nhã Ân, thưa dì!”- Nó ngoan ngoãn trả lời
Dì Lâm nhìn nó chợt có vài tia vui vẻ đan xen, nói: “Một đứa trẻ ngoan, thật là một đứa trẻ ngoan! Nhã Ân này, từ sau nếu Tiểu Tuấn có bắt nạt cháu, cứ đến tìm ta. Được chứ?”
Nhìn bộ dạng dì Lâm đang vô cùng quan tâm mình mà hỏi, nó chẳng lỡ buông lời từ chối, đành vâng dạ lễ phép chứ trong lòng đang có một ngọn lửa nhiệt tình đả đảo. Gì chứ Trịnh Cảnh Tuấn mà dám bắt nạt cháu, cháu sẽ cho cậu ta mai sau không có con luôn đó dì Lâm! (Nhã Ân, mày tính thế là thế lào? -.-)
Dì Lâm tươi cười một hồi rồi như chợt nhớ ra gì đó, vội vàng: “Đúng rồi, nếu là Tiểu Tuấn đến, chính tay ta phải nấu thật ngon. Hai cháu cứ chờ nhé!”
“Vâng, thưa dì!”- Nhã Ân mồm mép leo lẻo. Để được ăn ngon thì chắc chắn nó sẽ không từ một thủ đoạn nào cả!
Trịnh Cảnh Tuấn để dì Lâm đi rồi mới ngồi xuống. Hình như cậu ta hiểu được tâm tư của nó, liền giải thích: “Dì Lâm là chủ quán cơm này. Ngày trước, chồng dì Lâm làm vệ sĩ cho bố tớ, nhưng không may cuối cùng chồng dì Lâm qua đời vì tai nạn xe khi cố cứu bố tớ khỏi chiếc xe ô tô đang bị lật. Nhà dì Lâm lúc đó chỉ có một mình dì Lâm cùng một đứa con trai nhỏ, đều không có cách nào để kiếm sống đủ cả. Ngay sau khi bố tớ tỉnh lại và biết được tình hình, bố tớ đã đến nhà dì Lâm quỳ suốt một tiếng dù dì ý có ra sức ngăn cản. Cuối cùng, ông quyết định mở một hàng ăn cho dì kinh doanh lấy tiền chi trả cuộc sống. Lẽ ra đây phải là một nhà hàng thật lớn, nhưng vì dì Lâm cự tuyệt không cần đến nhiều tiến đến vậy nên bố tớ đành bỏ cuộc. Ngày đó, lúc nào rảnh rỗi, bố tớ đều cho tớ đến đây ăn cơm của dì Lâm nấu. Cơm dì Lâm nấu vô cùng ngon, cậu chắc chắn sẽ thích!”
Nhã Ân từ từ tiêu hóa hết từng chữ một rồi mới hiểu ra ngọn ngành. Cảnh Tuấn lại nói tiếp:
“Dì Lâm đối với tớ cứ như con mình. Có lần tớ lên cơn sốt cao, bác sĩ gia đình lại không đến được, dì Lâm đêm hôm một mình để lại con nhỏ cho hàng xóm trông để sang với tớ. Tớ thật sự rất quý dì!”
Nhã Ân gật gà gật gù, thảm nào cậu ta lại ngoan ngoãn đến vậy. Nhã Ân ngước lên nhìn vẻ mặt bình thản của Cảnh Tuấn. Cảnh Tuấn, rốt cục từ lúc đó đến giờ, cậu đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất? Nó vẫn nhớ chuyện mẹ kể về chuyện gia đình của Cảnh Tuấn, nghe xong, nó có chút cảm thương đến cậu ta. Trong khi nó được sống trong tình yêu thương của cha mẹ thì Trịnh Cảnh Tuấn lại cố chấp làm mình tự tổn thương như vậy. Có đáng??
Trịnh Cảnh Tuấn nhìn thấy ánh mắt có chút bất bình thường của Nhã Ân, trêu trọc: “Cậu muốn hôn tớ hay sao?”
“Đồ điên! Đừng có mà ảo tưởng quá đáng!”- Nhã Ân rùng mình

Đúng lúc đó, đồ ăn được dì Lâm dọn lên bàn. Đĩa nào đĩa đấy đều rất hấp dẫn, làm nước miếng của nó cứ trực trào không thôi.
“Tiểu Tuấn, Nhã Ân, hai cháu ăn đi!”- Dì Lâm ân cần sắp bát cho hai đứa, giọng vui vẻ.
“Vâng, thưa dì!”- Nhã Ân cười tươi nhìn đống thức ăn trên bàn đến nỗi không thấy tổ quốc đâu.
Nó cầm bát cơm trong tay mà lòng vui đến dậy sóng, ăn chưa hết miếng này đã bổ sang miếng khác, thật sự là không chút khách sáo.
Ánh mắt dì Lâm hiện lên vài tia kinh dị nhìn nó….
“Thôi, hai đứa ăn đi nhé! Dì phải ra tiếp khách cái đã! Nhã Ân, cháu ăn ngon nhé!”- Dì Lâm vừa nói vừa tươi cười nhìn nó.
“Ạ..âng…ưa…ì”
“Ực!” . Nhã Ân mặt mày bỗng nhiên tối sẫm lại vì mắc nghẹn, nó luống ca luống cuống toan nhổ miếng thức ăn thứ này thứ nọ trong miệng. Đang trong lúc hoảng hốt, một cốc nước được đưa ra trước mặt nó.
“Uống đi! Ăn từ từ thôi!”- Cảnh Tuấn tay cầm cốc nước, nhẹ nhàng nói với nó.
Nhã Ân như vớ được cái phao, liền cảm kích dốc uống một hơi.
Uống xong, nó mắc thẹn đến nỗi chẳng muốn ngẩng đầu lên nhìn các bàn khác đang nhìn nó với một ánh mắt không hề khác gì dì Lâm lúc nãy. Nơi nơi đều tràn ngập mùi vị của sự ngỡ ngàng! Cô gái nhỏ bé này thực sự đã khai sáng cho họ biết thế nào là lợn biến thành tinh!
Nhã Ân nhìn người đối diện đang hổ thẹn, nhanh tay gắp một miếng thức ăn vào bát của nó, nhỏ nhẹ: “Ăn đi không là tớ ăn hết đấy!”
Nhã Ân thấy thức ăn bày trước mặt, đều không giấu khỏi sung sướng bất giác ngẩng đầu lên cười tươi: “Cảm ơn!”
Trịnh Cảnh Tuấn đột nhiên nhìn nó vài giây, rồi cả người rời khỏi ghế, tiến về phía nó.
Gần…
Gần hơn…

Gần hơn nữa…..
Tim Nhã Ân hình như đang đập rất mạnh. Mà hình như sắp nổ ra thì phải. Không phải cậu ta định cướp nụ hôn đầu của mình trong lúc này đấy chứ? Trăng đâu? Gió đâu? Biển đâu rồi?
“Nhã Ân, mồm cậu có dính tương cà này!”- Cảnh Tuấn nói
Nhã Ân giật mình sờ sờ lên, chưa kịp lau đi thì Trịnh Cảnh Tuấn đã lấy tờ giấy ướt lau sạch cho nó rồi cậu ta lại thu người, ngồi về chỗ của mình, thưởng thức bữa ăn.
Nhã Ân trợn tròn mắt. Đầu óc nó là đang chứa mực Queen đen ở trong đó hay sao vậy?
“Cảm.. cảm ơn!”
“Không có gì! Cậu ăn đi!”- Trịnh Cảnh Tuấn vừa nói lại vừa tiếp tục gắp thêm thức ăn vào bát nó.
Ngoài trời hôm nay, hình như nắng rất đẹp!
—————————
Chap này hình như đủ thỏa mãn của các nàng rồi đúng không? Một buổi tối của ta đó, đừng có mà than ngắn nữa. Hì hì :v
À, về một số độc giả nhắn cho ta sẽ bỏ truyện chờ full. Cho ta hỏi một câu thôi: Tại sao vậy? Cho ta than một câu thôi: Đừng làm thế mà! -.-
Nghỉ hè được có mấy ngày thôi mà ta cảm giác như cả mấy thế kỷ như vậy. Lão rể eiii, lão đang ở chỗ éo nào, có nhớ đến ta? Không nhớ thì xác cmn định tối nay điều hòa hỏng nghe chưa :3
Điều cuối cùng đó chính mong các nàng ủng hộ cặp đôi Ngôn-Mễ ở bộ truyện mới của ta: Thiên thần của riêng anh nhé. Xin lỗi nếu muốn bép thì cứ bép cái đứa cứ thích đi pro truyện như ta :3
Điều cuối cùng của cuối cùng, có một số thành phần hình như không nhìn thấy cái hình ngôi sao góc trên cùng bên phải màn hình ha. Nên là đọc xong out luôn ha. Cẩn thật đó ha!
Điều cuối cùng của cuối cùng của cuối cùng, tiếp tục và mần nếu muốn ta vui và đăng truyện thường xuyên.
Các nàng ngủ ngon! *hôn gió*


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.