Bạn Cùng Bàn

Chương 18: Đối đầu


Bạn đang đọc Bạn Cùng Bàn: Chương 18: Đối đầu

Lúc Cảnh Tuấn trở về nhà thì đã muộn. Bởi phải hẹn bọn An Nhiên và Chính Lâm ra ngoài nói chuyện cho nên vẫn không có gì trong bụng, khổ nỗi, cái bụng của cậu ta đang đả đảo dữ dội. Cảnh Tuấn mò xuống bếp, trên bàn ăn tất nhiên không còn dư thứ gì vì bà Ngô Hi và Dao Y đều đến Tống gia ăn tối. Trịnh Cảnh Tuấn mở tủ lạnh ra, dù trong bụng đang rống lên thảm thiết nhưng sắc mặt cậu ta vẫn rất bình thường. Thật là tốt, tủ lạnh không có thứ gì cho cậu ta ăn được!
Tất tần tật những việc này đều chỉ vì Tống Nhã Ân, vậy coi như tối nay Tống Nhã Ân không thể ngủ ngon được rồi!
Cảnh Tuấn bước lên phòng, cởi chiếc áo sơ mi ở ngoài để lộ ra một vòng ngực rắn chắc, cậu ta vào phòng tắm, tiếng nước róc rách khẽ chảy.
Lúc tắm xong thì đã là mười hai giờ. Trịnh Cảnh Tuấn bước ra khỏi phòng tắm, thân dưới được một chiếc khăn tắm trắng ôm đến phần eo thon nhỏ, cả người còn có cả hơi nước nóng ấm bao quanh. Trên tóc còn vương chút nước, vài cọng tóc ngoan cố dính trên trán, khí chất trở nên vô cùng kiêu ngạo, vô cùng nam tính. (Đệt! Mày tắm lúc nào éo ạ biết?)
Trịnh Cảnh Tuấn vì mệt mỏi mà nằm thụp xuống giường. Tay khua khua tay lấy chiếc điện thoại ở trên giường gọi điện cho Nhã Ân.
Lần thứ nhất, không ai trả lời.
Lần thứ hai, không ai trả lời.
Lần thứ tư, cũng ở tình trạng tương tự.
Lần thứ n, Tống Nhã Ân cuối cùng cũng bắt máy.
“Đã ngủ?”- Trịnh Cảnh Tuấn hỏi bằng giọng trầm ấm nhẹ nhàng. Tuy nhiên, buổi đêm nghe được giong nói ấy thì cứ coi là có ma gọi dậy đi.
Trịnh Cảnh Tuấn không thể ngờ rằng bộ dạng bị gọi dậy bên đầu kia của Nhã Ân kinh khủng đến mức nào. Tống Nhã Ân mặt hầm hầm đầy sát khí trả lời lại: “Nhà ngươi bị điên hay sao? Giờ này không ngủ chẳng lẽ đi vặt lông chân chờ ngươi gọi đến?”. Nói xong nó liền tức tối cúp máy, không hề biết rằng đầu dây bên kia đang có người-nào-đó nghe thấy giọng nó mà cười ôn nhu.
Nhã Ân vùi đầu vào chăn tính ngủ tiếp, nhưng hai ba phút sau đó lại có tin nhắn gửi đến:
Hổ Đại Nhân: “Vặt lông chân có hơi đau!”
Bánh Trôi Nhỏ: “Còn đỡ đau đớn hơn là đang ngủ bị ngươi gọi dậy!”
Hổ Đại Nhân: “Ngủ nhiều không tốt!”
Bánh Trôi Nhỏ: “Mặt dày quá cũng không tốt!”

Hổ Đại Nhân: “…”
Trịnh Cảnh Tuấn đọc xong tin nhắn, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, lòng vui vẻ: “Từ ngày mai cậu sẽ không phải nhìn thấy Trịnh Mặt Dày nữa đâu!”
Hổ Đại Nhân: “Chúc ngủ ngon!”
Bánh Trôi Nhỏ: “…”
Nhã Ân hậm hực nhìn điện thoại, cậu ta là đang trêu tức nó chứ tán tỏng cái nỗi gì! Nó nhìn đồng hồ, bây giờ cũng đã hơn mười hai giờ, Trịnh Cảnh Tuấn là động vật sống về đêm hay sao?
———————————————————————
Lúc Nhã Ân đến lớp, Cảnh Tuấn vẫn chưa đến cho nên nó tạm thời có thể nằm gục xuống bàn thật thoải mái mà ngủ. Cái này phải kể đến tội trạng của Trịnh Cảnh Tuấn mười hai giờ đêm qua “tận tình” gọi điện hỏi thăm nó, làm nó “cảm động” đến nỗi quên cả ngủ, để sáng mai dậy nhìn mắt nó cứ tưởng makeup hỏng.
Trịnh Cảnh Tuấn ngông nghênh bước vào lớp, tay vẫn đút vào túi quần, cả người toát lên một vẻ vô cùng cao ngạo, làm nữ sinh không cần cưa mà đổ đứ đừ. Chính là thời điểm ngồi vào bàn học, Tống Nhã Ân vẫn còn đang say giấc nồng, khuôn mặt nửa cười nửa không nhìn nó.
Chính Lâm và An Nhiên chắc hẳn đều đã đến, hai người bọn họ nháy mắt đầy ần ý nhìn cậu ta. Trịnh Cảnh Tuấn chỉ coi họ như không khí, chuyện này vẫn chưa giải quyết xong vẫn chưa thể vui được!
Trịnh Cảnh Tuấn cũng không hề gọi nó dậy mà cùng nằm dài trên bàn, đầu quay về phía nó.
Ánh nắng buổi sớm không hẳn là nắng gắt mà chỉ nhẹ nhàng, từng sợi, từng sợi mỏng chiếu qua cửa sổ lớp, đọng trên khuôn mặt của nó, làm cậu ta không thể rời mắt. Trên khóe môi bất tri bất giác cong lên đầy sự ôn nhu sủng nịnh.
Bọn vượn lớp nó bắt đầu không hiểu tiếng người, đứa này đứa nọ tranh nhau nói, rồi còn tranh nhau bình luận. Nhưng tất nhiên bàn của Trịnh Cảnh Tuấn và Tống Nhã Ân bây giờ chỉ còn là một màu hồng phấn lãng mạn, bọn người kia ắt phải làm không khí.
Lúc chuông vào học vừa điểm thì Nhã Ân cũng mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt nó không phải là gì khác mà là mặt của Trịnh Cảnh Tuấn. Không hiểu sao má nó tự nhiên nóng bừng. Hình như..khoảng cách này có hơi gần thì phải?
“Cậu là bị gì đó sao?”- Nhã Ân hơi mất tự nhiên hỏi cậu ta.
Cảnh Tuấn không nói gì, chống tay ngồi dậy, vẻ mặt điềm nhiên nhìn đi chỗ khác. Đây thực mới là Trịnh Cảnh Tuấn a!

Nó thấy cậu ta im lặng, cũng chẳng muốn bắt bẻ thêm. Dạo này đầu óc nó toàn những thứ mờ ám, nhất định là tại Trịnh Cảnh Tuấn rồi.
Giờ ra chơi….
Nhã Ân len lỏi qua đám “fan cuồng” của Trịnh Cảnh Tuấn để xuống canteen mua vài cốc trà đá. Sự việc có thể hiểu được như thế này, mặc dù Trịnh Cảnh Tuấn vẫn chưa hề nói hay thông báo về việc cậu ta sẽ theo đuổi Tống Nhã Ân nhưng hầu như cả trường này đều biết việc này. Nhã Ân không tránh khỏi có nhiều kẻ thù hơn trong trường!
Lúc nó xuống cầu thang thì gặp Hoàng Thái Tiên ở đó. Hình như cũng đến một hai tuần rồi nó đều tránh mặt Hoàng Thái Tiên. Cái này….là cảm giác sợ sao?
“A! Tống Nhã Ân, lại gặp cậu ở đây!”- Hoàng Thái Tiên nhìn nó khinh bỉ
Nhã Ân không nói gì, đi vòng qua Hoàng Thái Tiên nhưng cuối cùng vẫn bị cô ta chặn lại: “Làm sao vậy? Được Trịnh Cảnh Tuấn theo đuổi nên bây giờ cậu không cần tôi nữa sao?”-Giọng Hoàng Thái Tiên mỉa mai.
Nhã Ân vẫn không nói gì, lại đi vòng qua cô ta.
Hoàng Thái Tiên điên máu nhìn thái độ không coi nó ra gì của Nhã Ân, bắt đầu trò chơi của mình: “Cậu xem tôi phải làm thế nào đây Nhã Ân? Hình như cậu vẫn rất khinh thường năng lực của tôi thì phải.”
Nhã Ân cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi thấy tốt hơn là cậu nên để cho tôi đi!”
Hoàng Thái Tiên lại nhìn nó cười mỉa mai, bộ dạng vô cùng kiêu ngạo: “Vậy cũng được. À! Hình như cậu cũng đang xuống canteen, mắc quá chân tôi vì đi giày cao gót còn hơi đau, chi bằng cậu đi mua hộ tôi vài miếng bánh ngọt ở đó được không?”
Nhã Ân không nói gì, đứng yên cho cô ta độc thoại.
“Ôi, chết! Tôi quên mất, hình như tiền trong thẻ của cậu tháng này không được dư dả cho lắm, thôi thì cậu có thể mượn thẻ của tôi vậy!”
Nhã Ân dứt khoát: “Tôi không cần tiền của cậu! Nếu cậu muốn, tôi có thể mua bằng thẻ của tôi, cảm ơn!”
“Nhã Ân, đừng hiểu nhầm tôi, dù sao cái thẻ này của tôi cũng phải nên làm lại thôi, cậu cứ cầm đi!”

Từ nãy giờ hai người họ đứng nói chuyện ở cầu thang, không ít người đi qua cũng phải dòm ngó. Nhã Ân vì sợ lại sinh chuyện, nó cầm chiếc thẻ mà Hoàng Thái Tiên chìa ra, xuống canteen.
Hoàng Thái Tiên tuyệt đối không hề có thành ý gì với nó khi cho nó mượn cái thẻ này. Chắc chắn cô ta lại nghĩ ra cách để làm nó giở khóc, giở cười thôi. Nhã Ân cầm chiếc thẻ trên tay cười khinh miệt. Nó lần xuống phòng giám thị báo tìm thấy đồ bị mất, xong việc nó mới lên canteen mua trà đá và bánh quy cho Hoàng Thái Tiên.
Sự thật đúng như nó nghĩ, nó cầm chiếc thẻ đi chưa được bao lâu thì Hoàng Thái Tiên bắt đầu đóng phim. Bộ dạng cô ta vô cùng hoảng hốt như mất cái thẻ giá trị vô cùng như vậy.
“Thái Tiên, rốt cục là cậu để đâu cơ chứ!”
“Mình cũng không rõ nữa!”
“Cậu thử nhớ lại xem, lần cuối cùng cậu thấy nó là ở đâu!”
“Là lúc mình gặp Tống Nhã Ân ở cầu thang. Đúng rồi, đích thị là nó!”
Thế là hội bốn đứa con gái Hoàng Thái Tiên hùng hổ xuống canteen, đứng trước mặt nó, Xảo Huyên nhìn nó nói to: “Tống Nhã Ân, tao thật không ngờ mày lại túng quẫn đến nỗi phải đi ăn trộm thẻ của Thái Tiên.”
Nhã Ân cười lạnh, nửa có nửa không.
Hoàng Thái Tiên tỏ vẻ hoảng sợ, có phần nhút nhát nhìn nó: “Nhã Ân, nếu cậu lấy của tớ, mong cậu trả lại, nếu không có chiếc thẻ ấy chỉ sợ trưa nay không có gì mua đồ!”
Kiều Thư cũng lên giọng với nó: “Mày rốt cục đã nghe thấy chưa, đồ ăn cắp!”
Hoàng Thái Tiên lúc này diễn rất nhập vai, tỏ vẻ tiểu bạch đập nhẹ tay Kiều Thư: “Kiều Thư, cậu ấy sẽ trả thôi, cậu đừng nói nặng lời!”
Cả canteen bây giờ xúm lại một chỗ, vòng quanh chỗ bọn họ đứng, chăm chú quan sát từng tình tiết một.
Hoàng Thái Tiên lại lên tiếng: “Nhã Ân, mong cậu trả lại cho tớ!”
Lúc này loa thông báo từ phòng giám thị có bắt đầu hoạt động: “Xin thông báo em học sinh nào bị mất thẻ, liền lên phòng giám thị nhận lại ngay. Mã số học sinh XXX. Xin nhắc lại, mã số học sinh XXX…”
Lúc này, hội Hoàng Thái Tiên chỉ biết đứng hình, không nói gì mà đứa nào đứa đấy ho khan vài tiếng. Hoàng Thái Tiên có phần ngạc nhiên mất mấy giây, nhưng rốt cục cô ta vẫn diến tốt vai của mình: “Ôi, xin lỗi cậu, Nhã Ân. Tớ thực đã hiểu lầm cậu rồi. Thực xin lỗi!”
Nhã Ân trong lòng cười khinh miệt, cũng cùng Hoàng Thái Tiên đóng trọn vai diễn: “Không sao, bạn bè hiểu lầm nhau là chuyện thường. À! Bánh quy cậu nhờ tớ mua đây này, cậu cầm đi!”. Nói rồi nó đưa bọc bánh quy cho Hoàng Thái Tiên đang nhìn nó đầy tức tối. Nói xong, nó quay gót rời đi.

Hoàng Thái Tiên bỗng cười ha hả vài tiếng nhẹ nhẹ, nhếch nhẹ khóe môi đầy nguy hiểm: “Coi như hôm nay cậu cao tay hơn tôi. Nhưng rốt cục không có lần thứ hai!”
Nhã Ân vừa đặt chân vào đến lớp đã có vài cặp mắt soi mói nhìn nó. Nó vẫn điềm nhiên về chỗ của mình.
Trịnh Cảnh Tuấn tai còn đeo phone nghe nhạc, thấy nó bước vào thì gỡ xuống, hỏi nó: “Có chuyện?”
“Không có gì cả!”- Nó ngồi xuống ghế, soạn lại sách vở
“Thật là không có?”- Cảnh Tuấn vẫn nhẹ nhàng hỏi.
Nhã Ân như mất bình tĩnh, mắng nhẹ Cảnh Tuấn: “Có nhưng cũng chẳng sao. Tớ vẫn còn sống là được rồi!”
Cảnh Tuấn lại đeo tại phone lên, không nói gì, chỉ có điều tay cậu ta bất giác bắt ở sau thành ghế của Nhã Ân làm cho nó mười phần sửng sốt.
“Cậu là đang làm cái gì đấy?”
“Này, Trịnh Cảnh Tuấn, bỏ tai nghe ra cho tớ hỏi..”
“Này…”
Nó thở dài khổ sở. Nó phải chịu tình cảnh này cho đến khi nào đây?
————————————————
Xin chào các nàng của Rơm, mặc dù truyện BCB cán mốc 100K đã lâu nhưng bây giờ vẫn cảm ơn nàng một lần nữa. Cảm ơn mọi người rất nhiều, cảm ơn vì luôn ủng hộ và góp ý cho ta để có được một BCB như ngày hôm nay.
Thực ra thì nói ta là động vật sống về đêm cũng chả sai chỗ nào, 11h rồi vẫn còn ngồi nghe thím GD hét hò Good Boy với Fantastic Baby nữa, tâm hồn của ta chính là đang ở trên mây :v
Còn việc có một số độc giả bảo ta inbox trước khi đăng chap, thì ta thật sự xin lỗi, ta cứ quên mất. Thôi thì từ nay ta không thông báo gì nữa đâu, các nàng cứ thấy nút follow trên trang của ta thì ấn vào đi. Thế nhé!
Dạo này hình như văn hóa ment của các nàng đang giảm đi trầm trọng. Đừng làm ta buồn mà, và mần ngay đi. Hiều không?
Lời cuối cùng ta muốn nói với các nàng là ta vô cùng “yêu quý” lão rể nhà chúng ta, chúc lão rể một đêm không điều hòa, không quạt, nằm đắp chăn. Vậy thôi, các nàng đọc truyện đi nhé! Bai bai!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.