Bạn đang đọc Bạn Cùng Bàn: Chương 20: Cất công làm giấm(1)
Tối trước ngày kiểm tra, Nhã Ân nhận được hai tin nhắn, một là của Vũ Quang. Nội dung tin nhắn đại loại là hãy làm bài thật tốt và một là của An Nhiên, cũng cùng nội dung tương tự. Chỉ riêng Trịnh Cảnh Tuấn là gọi cho nó làm nó không tránh khỏi giật mình:
“Tống Nhã Ân, cậu chắc chắn đã ăn no chưa đấy?”
“Tớ ăn rồi!”
“Nhã Ân, mai thi rồi đừng nhớ tớ quá đến phát điên đấy nghe chưa?”
“Xì. Không cần cậu nhắc tớ cũng chẳng thèm!”
Cảnh Tuấn lại tiếp: “Ngày mai là bài kiểm tra chuyên lý thuyết, cậu nhớ học thuộc thật tốt!”
“Cảm ơn!”- Nhã Ân đáp
“Vậy thôi. Tớ học tiếp đây!”
“Ừ. Bai bai”
“Cậu cúp máy trước đi!”
“Ok!”- Nó ngoan ngoãn cúp máy theo lời của cậu ta. Nó cũng không biết từ khi nào đều rất nghe lời Cảnh Tuấn. Nó tự hỏi đây có phải là một loại khác của việc chịu đựng ủy khuất hay không?
Nhã Ân gác bài vở sang một bên, nó ra vườn khua khoắng tay chân một lúc rồi mới tiếp tục vào học bài.
Cảnh Tuấn gác bài vở sang một bên, cậu ta ra vườn khua khoắng tay chân một lúc rồi mới tiếp tục vào học bài.
————————————
Sáng mai không cần phải gọi Tống Nhã Lợn cũng dậy rất rất đúng giờ làm cho An Nhiên đôi phần sửng sốt. Mới có một thời gian bỏ mặc nó theo trai mà buổi sáng đã ngoan ngoãn như vậy rồi sao? Thật là không thể tin được!
“Nhã Ân, hôm qua cậu uống café đấy sao?”
“Không!”- Nhã Ân vừa nói vừa lấy chiếc dày trên kệ đi vào chân mà không hề thấy sự bỡ ngỡ trong câu hỏi của cô bạn.
“Cậu….cậu từ khi nào lại thành ra như vậy?”
Nhã Ân ngẩng lên cười đểu với An Nhiên: “Từ khi cậu trốn đi theo trai đó. Tớ phải tự lực cánh sinh thôi!”
“Ừ! Cũng đúng. Dậy sớm như vậy thì mai sau còn kịp nấu ăn cho chồng con nữa chứ!”
“Cậu…!”- Nhã Ân đột nhiên hiểu được ý tứ của An Nhiên, xách cặp đuổi theo nó ra đến cổng.
An Nhiên hôm nay cảm thấy tâm tình mình không hề vui chút nào vì hôm qua lại bắt gặp một hộp quà đầy mùi nước hoa trong cặp cậu ta. Nó đang thử nghĩ xem có trò nào thật vui để làm hay không.
Nhã Ân hớt hơ hớt hải chạy ra cổng thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt xen vài phần cay đắng của Cảnh Tuấn. Nó theo bản năng mà nhìn theo ánh mắt của cậu ta. Haha, vui thật! Cái cúc áo này bị tuột ra rồi! (Tao hết lời để nói với bọn mày -.-)
Tất nhiên An Nhiên cũng không hề để ý đến bọn họ mà nhìn Chính Lâm ngây thơ đầy thách thức. Để tớ xem, hôm nay cậu về mà không thấy tí mùi giấm nào thì tớ đi bằng đầu!
Nhã Ân mặt đỏ bừng quay người lại cài cúc áo. Xong xuôi nó mới bước ra cổng.
Màn hài kịch, bắt đầu!
An Nhiên quay qua Cảnh Tuấn đang đút tay vào trong túi áo, người hơi tựa vào chiếc xe ô tô đầy vẻ lãng tử, ngọt ngào nói:
“Cảnh Tuấn, hôm nay mình đi với cậu!”- Nói xong chưa kịp nhìn biểu tình của cậu ta, nó đã tự mở cửa rồi cùng cậu ta an vị ở đó, mặc ánh mắt đầy kinh ngạc của Nhã Ân và ánh mắt đầy tia máu của Chính Lâm. An Nhiên hôm nay quả thật rất cao tay!
Chính Lâm cả mười phần đều không ngờ rằng An Nhiên đang cho cậu một bài học nên điềm nhiên mở cửa cho Nhã Ân ngồi vào xe của mình. Cố nặn ra một nụ cười ngọt ngào tương tự làm ai kia đang ở cùng Cảnh Tuấn có mấy chút bực tức. Cậu là đang trả đũa tớ đấy sao? Cậu dám!- An Nhiên mặc dù nghĩ trong lòng nhưng lòng bàn tay ghì chặt.
Tất nhiên là cũng phải kể đến tâm tình của Trịnh Cảnh Tuấn lúc này: Phát điên. Hôm nay là ngày thi cuối năm, lưu ban hay lên lớp đều tùy thuộc vào nó. Đáng lẽ ra, Tống Nhã Ân phải là người ngồi với cậu ta hôm nay. Chỉ tiếc là… chằn tinh An Nhiên đã dùng sức mạnh vô biên chiếm hữu chỗ ngồi trước cái bánh trôi nhỏ vô hại kia rồi!
Thực ra với tính cách sở hữu của Trịnh Cảnh Tuấn, cậu ta chỉ cần ra mặt một phen là cái bánh trôi nhỏ kia lại trôi dạt về đây thôi. Chỉ có điều…chằn tinh An Nhiên qua lời kể đầy hãi hùng của Chính Lâm có làm cho cậu ta đôi phần sợ sệt. Thứ nhất cũng vì lý do này, thứ hai là cũng không nỡ đuổi một cô bạn gái “vô tội” kia ra khỏi xe. Đang phân vân thì chiếc xe từ từ chuyển bánh, Cảnh Tuấn đành phải mang sự khó chịu của mình suốt đường đi.
Qua được ngã tư thứ nhất, Nhã Ân cũng không giấu nổi sự tò mò của mình, hỏi:
“Hai cậu đang giận nhau đấy sao?”
“Hâyzz! Cô nương à, tại hạ đâu dám kinh động đến lão chẵn tinh, chỉ là hôm nay có chút trục trặc kĩ thuật cần cô nương xem xét qua cho!”- Chính Lâm đưa một tay lên vuốt cằm, ra vẻ suy nghĩ.
Nhã Ân cũng bắt đầu nhập vai diễn: “Nhà ngươi bị trục trặc ở đâu?”
Chính Lâm cười cười gian tà, bắt đầu nhìn xuống bụng rồi cái phần dưới bụng là gì cũng không biết luôn!
Nhã Ân tiếp tục nhìn theo ánh mắt của cậu ta, từ từ….đi xuống. “Biến thái!”- Nhã Ân mười phần sửng sốt khi biết độ biến thái của cậu ta. Chắc chỉ thua Trịnh Cảnh Tuấn một tí xíu thôi chứ mấy!
“Tớ đã nói là gì đâu!”- Chính Lâm cười cười
“Thì cậu đã nhìn xuống cái….cái… cái đó còn gì!”- Nhã Ân vừa nói ánh mắt vừa bất đắc dĩ lướt qua để biểu thị cho chứng cứ của mình.
“Ý tớ là cái chân!”
Đùng! Đoàng! Đúng là tiếng sét giữa trời quang. Nhã Ân như bị trúng gió, ngồi yên không nhúc nhích. Rốt cục trong đầu nó có gì đen hơn mực Queen đen nữa không?
Nhã Ân mặt lại bất giác đỏ lên vì ngượng, nó không nói nữa quay đi. Đoạn Trịnh Chính Lâm cũng không dùng giằng thêm vì sợ Nhã Ân lại nổi đóa lên, lỡ đâu nói với Trịnh Cảnh Tuấn, tối nay chắc cậu không có đường về nhà.
Cuối cùng thì xe cũng đến nơi, Trịnh Cảnh Tuấn và An Nhiên cũng lần lượt xuống xe. Bốn người, bốn trạng thái khác nhau, chỉ có điều biểu cảm của Trịnh Chính Lâm là rõ ràng nhất: Mặt cậu ta nhăn nhó hết cả lại vì uống phải hũ giấm lâu ngày. Mô Phật!
An Nhiên khoác tay Trịnh Cảnh Tuấn vô cùng công khai, cũng không có vẻ gì là ngượng ngùng. Kể ra, hai người bọn họ đứng với nhau cũng không phải là không đẹp đôi!
Cho đến lúc này chỉ riêng Nhã Ân là chưa có biểu lộ gì, nó bị Trịnh Chính Lâm một mực khoác vai đi vào cổng trường. Mặc cho ánh mắt của bàn dân thiên hạ đang đổ dồn vào bốn người bọn họ.
Đi cùng An Nhiên một lúc, Cảnh Tuấn quay sang nói: “Cậu cứ đi trước! Tớ cần phải ra đây một chút!”
An Nhiên thấy cũng khá hợp lý, dù sao cũng để cho tên kia ăn quả tức được một hồi. Thôi thì độ lượng cho cậu ta nghỉ giữa hiệp cái đã.
“Cậu đi đi!”
Cảnh Tuấn tay vẫn đút vào túi quần, điềm đạm bước đi.
Thực ra, sáng nay cậu ta ăn cũng không ít giấm. Không thể cho cái bánh trôi cứ thế mà cùng người thong dong lượn trước lượn sau cậu ta như vậy được. Cứ để yên như vậy, cậu ta chẳng khác nào một cái bù nhìn!. Vào trong phòng thể chất, Trịnh Cảnh Tuấn lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Nhã Ân.
Nhã Ân đang ngồi ở ngoài trao đổi về bài kiểm tra cùng bạn, bỗng nhận được tin nhắn, theo thói quen mà ra chỗ khác đọc tin. Chỉ biết, lúc quay trở về, mặt nó trắng bệch, mồ hôi hột bắt đầu chảy. Trong đầu chỉ biết hình dung ra gương mặt biến thái của Trịnh Cảnh Tuấn lúc đó!
—————————–
Thực ra hôm nay là tết thiếu nhi, ta cũng không định viết chương mới. Định ngày mai đi chơi xong mới bắt đầu viết. Nhưng nghĩ thế nào đi chăng nữa đều cảm thấy hôm nay nên tặng một chương cho các nàng vậy nên ta chẳng thèm chuẩn bị đồ ngày mai đi chơi mà nằm trong phòng lạch cạch đánh máy. Thôi được rồi, đừng cảm ơn ta! :v
Các chương tiếp theo đây sẽ có một nhân vật bí ẩn lộ diện. Các nàng cứ chờ đi, nhưng chưa chắc là chương sau sẽ có luôn đâu. Hì hì 🙂
Dù đã cuối ngày rồi nhưng ta vẫn chúc: Hôm nay, ngày 1/6, tôi Thị Rơm, chúc các nàng một ngày 1/6 vui vẻ, cuộc sống tràn đầy hạnh phúc. Chúc lão rể của chúng ta một ngày tết thiếu nhi ăn chơi điều hòa hết mình, vì hết hôm nay thôi là ta lại tiếp tục nguyền :v
Các nàng đọc truyện vui vẻ là tốt vì ta còn chưa tiết lộ cái tin nhắn mà thằng con trai ta nhắn cho Nhã Ân là gì. Thôi thì…chờ đi và phó mặc cho thời gian :v