Bạn Cùng Bàn

Chương 17: Tấn công (2)


Bạn đang đọc Bạn Cùng Bàn: Chương 17: Tấn công (2)

*Gửi tới một số thành phần độc giả không mấy trong sáng của Rơm. Ngày qua ngày, giờ qua giờ, nhìn thấy những ment đậm tính chất tối sủa của các nàng như: “Tới bến luôn đê” “Ta mong chờ đoạn sau, đờ mờ, đang hay v~ l***,…” vân vân hay inbox: “Cảnh sau rốt cục là đen tối nha”
“…”.
Xin lỗi chứ cái áo đấy của Nhã Ân không phải là áo nhỏ, mà là áo trùm cả người, chỉ là mặc bên trong thấm mồ hôi thôi -.- Suy ra cho cùng ta đã mất niềm tin vào trí óc ngây thơ của các nàng. Cho nên từ nay, ta bắt đầu chìm vào những suy nghĩ đen tối vậy.
Hãy là Rơm “chong xáng” của ngày xưa! Hiu hiu
****
“Cậu…cậu..”
“Cậu….”
“Biến ra ngay cho tớ, đồ biến thái!”- Nhã Ân lấy cái chăn choàng vội lên người, sẵn tiện phi cái gối vào thẳng mặt Cảnh Tuấn đang đứng hình ở cửa.
Cảnh Tuấn vẫn không có ý định ra ngoài, đút tay vào túi quần, người hơi dựa vào cửa: “Không cần hoảng loạn. Mẹ bảo tớ lên gọi cậu nhanh xuống ăn cơm. À mà cậu vẫn chưa mặc quần áo vào thế này, cậu có cần…?
“Cần cái đầu cậu ý. Đi ra ngoài nhanh!”
Cảnh Tuấn nở nụ cười gian tà nhìn nó, dù gì thì mai sau cậu ta cũng từ từ mà hưởng thụ. Chưa phải vội! Trịnh Cảnh Tuấn bước xuống cầu thang, từng bậc từng bậc làm cho Nhã Ân sốt hết cả ruột. Chờ đến lúc nghe thấy tiếng bước chân cậu ta xa dần, nó mới dám mon men đến gần cửa, đóng sập cửa lại, khuôn mặt bất giác đỏ ửng: “ĐỒ BIẾN THÁI!”
Nhã Ân thay vội quần áo, thỉnh thoảng còn ngó ra cửa đề phòng tên mặt dày biến thái kia bất ngờ ập đến như lúc nãy. Số nó, đến là khổ!
Nó thay xong quần áo thì đóng sập cửa, chạy xuống nhà. Vì hôm nay vợ chồng bà Hạo Hiên không phải ở công ty lại sẵn tiện có Trịnh Cảnh Tuấn ghé chơi, bà Hạo Hiên trổ tài nấu nướng của mình. Thực ra, từ lâu rồi, vì bận bịu công việc ở công ty, bà Hạo Hiên rất ít khi nấu ăn cho chồng con. Chủ yếu đề là thuê cô người làm bán thời gian lo việc cơm nước.

Nhã Ân từ lúc xuống nhà vẫn chẳng hề dám ngẩng mặt lên nhìn Trịnh Cảnh Tuấn lúc nào, bởi cứ nghĩ đến cái cảnh lúc nãy, mặt nó lại đỏ như gấc, không thể cho cậu ta nhìn được! À mà, hình như trưa nay cậu ta ăn cơm ở nhà mình….
Nó kéo ghế ra rồi ngồi xuống, tiện tay lấy khăn lau, chùi mấy cái bát bị ướt. Trịnh Cảnh Tuấn thực sự là một con cáo già, cậu ta xuống dưới bếp, khen trên khen dưới mấy món ăn của bà Hạo Hiên, làm phu nhân Tống gia vui vẻ ra mặt, hai người cứ thế ở dưới bếp cười đùa để mình Nhã Ân ngán ngẩm, cúi đầu xuống không muốn nhìn.
Bà Hạo Hiên nhờ cô người làm bê mấy món ăn lên, rồi cùng Cảnh Tuấn ngồi vào bàn ăn. Trịnh Cảnh Tuấn ắt hẳn phải ngồi cạnh Nhã Ân làm nó nổi hết cả da gà, mồm vẫn chưa mấp máy điều gì.
Bà Hạo Hiên hào hứng ngồi vào bàn, lấy đũa gắp cho Cảnh Tuấn tận mấy miếng sủi cảo chiên, còn nó, nó vẫn chưa có miếng nào. Nhã Ân phụng phịu:
“Mẹ, mẹ! Của con đâu?”
“Mẹ tưởng mẹ sinh con ra có đủ tay!) (Rơm: Hết nói! -.-)
Nhã Ân cứng họng, không nói nữa, tay gắp một miếng thức ăn về bát. Nó thật sự không muốn ăn tí nào, chỉ gẩy gẩy miếng thức ăn từ mặt này sang mặt khác, đầu suy nghĩ vẩn vơ.
“Sao lại còn không ăn đi?”- Bà Hạo Hiên thấy con gái của mình hôm nay có gì đó lạ lạ, liền hỏi.
“Con ăn ở trường rồi. Chỉ muốn thử tay nghề của mẹ một chút xem sao thôi.”
“Con bé này….”- Bà Hạo Hiên tiếc rẻ. Mấy khi bà có thời gian nấu cho con, vậy mà nó lại ăn ở trường rồi.
Nhưng mẹ thân yêu à, mẹ có biết thằng “con rể” quý hóa của mẹ lại chính là người bắt con ở lại ăn trưa hay không? Đúng rồi! Là Trịnh Cảnh Tuấn mặt dày đấy mẹ!- Nhã Ân trong lòng đau khổ
Cảnh Tuấn từ nãy đến giờ vẫn cắm mặt ăn, nhưng vẫn không đến nỗi tai điếc mà không nghe được gì. Cuối cùng, cậu ta thả đũa xuống, nói: “Bác, chúng cháu đều ăn ở canteen trường rồi! Nhưng mà không sao, đồ của bác nấu ngon thế này, cháu nhất định sẽ ăn!”
Bà Hạo Hiên cười sung sướng: “Tốt, tốt! Ăn đi!”. Nói rồi bà Hạo Hiên còn gắp thêm mấy miếng nữa bỏ vào bát của Cảnh Tuấn.

Cứ thế, giờ ăn trưa trôi qua. Chỉ có một điều lạ và khác người đó chính là vào lúc tàn cuộc ngày hôm nay, người ôm bụng chống tay như bà bầu vì quá nó không phải Tống Nhã Ân mà là Trịnh Cảnh Tuấn. À, vâng! Là Trịnh Cảnh Tuấn đấy ạ!
Cậu ta khệ nệ vác cái người của mình lên ghế sofa. Thực ra thì nếu biết sớm kết cục bị bà Hạo Hiên nhồi nhét như thế này, cậu ta cũng chẳng dám mạnh miệng như thế nữa. Giá như, giá như….giá như bây giờ thì cũng muộn rồi! Cảnh Tuấn vì ăn nhiều mà bao tử có chút quặn thắt đau. Nhã Ân cũng ngồi xuống xem ti vi, vừa xem vừa ăn hoa quả, trong lòng vui phơi phới, thầm cảm ơn mẹ đã làm cho cậu ta thân tàn ma dại như thế này.
“Cậu ăn dưa hấu đi”
“Cảm ơn”
“Cậu ăn quả kiwi này đi”
Phẩy tay…
“Không ăn sao? Thực sự rất là ngon đó!”
Trịnh Cảnh Tuấn: “…”
Bà Hạo Hiên từ trong bếp đi ra, nói: “Cảnh Tuấn, bác đã gọi ẹ cháu rồi. Cháu có thể ăn tối ở đây luôn, bà Ngô Hi và Dao Y sẽ đến. Còn bây giờ thì lên ngủ trưa đi!”
Nghe bà Hạo Hiên nói đến ngủ trưa, nó lại bất giác rùng mình. Cả nhà bây giờ, chỉ có mỗi tầng nó là có một phòng thừa bên cạnh. Ai da, ai da, nó phải làm sao bây giờ? Nó đưa mắt cầu cứu mẹ, không biết bà Hạo Hiên có hiểu được không, chỉ nói một câu làm nó mát lòng mát dạ, thở phào nhẹ nhõm: “À, với lại hai đứa cũng đều lớn hết cả rồi, mai sau dù có thế nào đi nữa, bây giờ vẫn phải ngủ phòng riêng.”- Nhã Ân như mở cờ trong bụng, chỉ có mấy câu sau của mẹ đã làm nó muốn bay thằng xuống địa ngục:
“Nhã Ân, con không phải làm phiền người làm nữa, lên chuẩn bị phòng cho Cảnh Tuấn đi. Mẹ lên đây. Hai đứa ăn xong thì lên ngủ đi nhé!”- Nói rồi, bà Hạo Hiên bước lên phòng.
Cả hai đứa ngồi trên sofa vẫn không nói gì, mỗi người một suy nghĩ khác nhau. Cảnh Tuấn liếc trộm Nhã Ân xem biểu tình của nó, chỉ biết rằng trên mặt nó hiện ra chữ: “Đảo chính”

Cậu ta làm bộ làm tịch, vươn người ra hít thở, vẻ mặt buồn ngủ: “Tớ buồn ngủ rồi!”
“Buồn ngủ thì đi mà ngủ”
“Tớ không ngủ được khi không có ai dọn phòng sạch sẽ cả”
“Tớ không làm! Tớ không phải con hầu của cậu!”
“Cậu có muốn tớ tố cáo với bác…”
“Được rồi! TỚ LÀM”- Nhã Ân dậm giật bước lên tầng, Cảnh Tuấn nhìn theo nó, nở một nụ cười vô cùng ôn nhu: “Bánh trôi nhỏ thực dễ thương!”
Lúc Cảnh Tuấn bước lên phòng thì Nhã Ân cũng đã làm xong phần việc của mình, nó vừa nói, vừa ngáp: “Tớ về phòng cái đã, xong việc rồi!”
Cảnh Tuấn tay bỏ vào túi quần theo thói quen, hỏi nó, ánh mắt tà mị: “Thật đã hết việc rồi sao?”
Nhã Ân hơi giật mình: “Đ…úng….đúng a!”
“Vậy thì về phòng của cậu đi! Đừng có mà tự tiện vào phòng tớ đấy”-Cảnh Tuấn cười cười nhìn nó
Này, người nói câu này phải là tớ mới phải!
Nhã Ân không nói gì, quay đầu đi về phòng….
———————
Quán café G.O.L.D, sáu giờ tối….
“Cậu nói xem kế hoạch của tớ thế nào?”- An Nhiên ngồi trong quán cà phê, tay day day huyệt thái dương, trình bày âm mưu của mình cho hai kẻ không-hiểu-chuyện kia.

Chính Lâm nghe xong, không cần biết thế nào, gật đầu tán thưởng lia lịa: “An Nhiên, cậu nói gì cũng đúng!”
“An Nhiên, đừng để tớ làm một tên Trịnh Mặt Dày nữa!” (Rơm: Hóa ra mày cũng biết hả con?)
An Nhiên nghe Cảnh Tuấn nói xong, mất hứng: “Vậy sao?”
Cảnh Tuấn không đáp lại cậu hỏi thừa của An Nhiên, từ lúc áp dụng kế sách của nó, chính cậu ta cũng phải cảm thấy ghê sợ trước bộ mặt đỡ đạn của mình.
“Thôi thì…thế này vậy….”
——————————–
Các nàng thân mến của Rơm. Ta hiện tại có rất là nhiều tin vui cho các nàng nghe. Hì hì.
Thứ nhất, tin vui cấp độ một: Tổng kết năm nay của ta được học sinh giỏi cho nên sẽ không sợ bị bố mẹ bắt dừng viết truyện cho các nàng nữa.
Thứ hai, tin vui cấp độ bình thường: Thời tiết càng ngày càng như sh*t
Thứ ba, tin vui cấp độ max le vồ, chỉ có bốn chữ thoai: Ta hận lão rể!
Rồi, xong phần tin vui cho các nàng, tiếp theo là phần lảm nhảm cuối truyện của ta.
Dù sao hè cũng tới rồi, ta lại là học sinh, khá rảnh! Cho nên ta đang nung nấu một ý định tổ chức trò chơi cho các nàng. Còn phần thưởng như thệ nào thì ta éo có biết. Ai có ý tưởng thì cứ inbox cho ta nhá *bật ngón cái*
À, còn truyện mới của ta mong các nàng ủng hộ nhiệt tình nhé *bắn tim giả tạo*


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.