Bạn Cùng Bàn

Chương 16: Tấn công (1)


Bạn đang đọc Bạn Cùng Bàn: Chương 16: Tấn công (1)

Để các nàng chờ lâu rồi! Ta xin lỗi! Chương này của ta chính ra vẫn chưa phải là một chương, nhưng tại để các nàng giục, ta áy náy quá nên chọn cut đoạn này. Hình như là lâu rồi ta mới đăng sớm thệ này, cảm giác lạ quá *cười cười*
À, nếu các nàng không thấy phiền thì nếu trong ba ngày tới, lượt view của BCB cán mốc 100K, ta sẽ đăng ảnh bản mặt gợi bép của ta cho các nàng xem. Hết!
Các nàng đọc đi nhé, ta không nhiều lời nữa! *nháy mắt*
—————————————————————-
Sáng đầu tuần luôn là những buổi sáng kinh khủng nhất đối với những học sinh cấp 3. Hầu hết họ đều phải rất chuyên tâm cho việc học và ôn để cuối tuần đối phó với những bài kiểm tra bất ngờ của giáo viên. Nếu không muốn bị cô bạch tuộc “gọi hồn” vào hôm trả bài thì chắc chắn bài kiểm tra của lũ vượn phải trên tám mươi điểm. Tám mươi điểm…. hình như có hơi “ít” a!
Nhã Ân mấy buổi sáng trở lại đây, không, nói có lý hơn là kể từ lúc An Nhiên hiểu lầm chuyện giữa Cảnh Tuấn và nó, con bé đã lười gọi nó dậy đi học hơn với lý do là: Người thương gọi sẽ dậy nhanh hơn. Người thương cái rắm nhà cậu ý Triệu An Nhiên! Buổi sáng không có người ỷ lại, Nhã Ân cũng có chút nhanh nhẹn hơn. Nó ít khi phải chạy thục mạng để đón xe buýt. Đấy coi như cũng là chiến công vĩ đại đầu tiên sau việc lấy chồng của nó. Nhã Ân thực ra rất thích cái cảm giác đi bộ đến trường, nhất là đoạn đi qua công viên mỗi buổi sáng, vừa đi vừa nghe nhạc. Đó thực sự cũng là một cách để tận hưởng cuộc sống! (Rơm: Yêu đời v~ cả ra)
Nhưng….! Chuyện tận hưởng cuộc sống ấy không kéo dài được lâu thì Trịnh Cảnh Tuấn xuất hiện vào trước nhà nó vào mỗi buổi sáng. Kể ra thì việc này cũng tội cho chú tài xế bởi vì nhà Cảnh Tuấn ngược đường với nhà nó. Để có thể đến trước nhà nó mỗi buổi sáng thì Cảnh Tuấn phải đi qua trường, rồi chờ nó, rồi lại bắt xe buýt đến trường lần nữa. Đã thế lại còn được “hai bên gia đình” đồng ý nữa. Nó thật lực bất tòng tâm mà dẫn theo một cái đuôi đằng sau. Con người này thật là…!
“Tống Nhã Ân, cậu không chờ tớ, tớ ngã lăn ra đây luôn!”
“Ngã đi, ngã cho gãy chân, què cẳng đi. Đừng đi theo tớ nữa!”
“Tống Nhã Ân!”
“Tống Nhã Ân!”
“Tớ đang nghe nhạc, tớ không nghe thấy. Đừng gọi nữa!”

“Tống Nhã Ân, cậu không chờ tớ, tớ sẽ hôn cậu thật đấy!”
“Hôn đi, hô..n…. Ơ! Đồ điên!”
——————————————————————————-
Nhã Ân dạo này chính là có chút dị ứng với cặp đôi “số đo ba vòng” bởi mấy cái thể loại loveline của hai bọn họ. Đi ăn trưa, đi uống cà phê, đi vào thư viện, đến đi vệ sinh cũng phải chờ nhau ở ngoài nữa. Nó thật sự không còn gì để nói! Nhưng, thực ra nó không biết rằng, An Nhiên và Chính Lâm là đang giúp Cảnh Tuấn: Sáu mươi chín kế mặt dày ăn bám khiến Nhã Ân đổ gục! Tuy nhiên cho đến thời điểm bây giờ thì nó lại phản tác dụng. Làm cho con bé muốn bùng nổ thật sự!
Nó quyết định trưa nay sẽ không ở lại ăn trưa mà sẽ về nhà như trước. Nhưng rốt cục thì nó cũng không tài nào thoát khỏi Trịnh Cảnh Tuấn.
“Cậu định đi đâu?”- Cảnh Tuấn đuổi theo nó
“Tớ đi về!”
“Cậu định về ăn không khí à?”
Nhã Ân lấy tay đập nhẹ vào lưng Cảnh Tuấn một cái để cảnh cáo rồi nói tiếp: “Nhà tớ có bố có mẹ, có người làm, việc gì phải ăn không khí?”
“Tống tiểu thư, để tớ nói cậu nghe, nếu giờ cậu chỉ cần bắt xe buýt về mà không ăn trưa với tớ. Tớ sẽ gọi ẹ rủ hai bác đi chơi, tiện thể cho cô người làm rảnh rỗi một chút!”- Cảnh Tuấn vẻ mặt gian tà nhìn nó cười thầm trong lòng.
Được lắm! Cậu cứ cười đi, cười đi. Tôi không bẻ răng cậu, tôi không phải là người- Nó rủa thầm trong lòng, cũng chẳng dại mà nói ra. Nhã Ân đi trước, Cảnh Tuấn đi chậm rãi đuổi theo sau. Người ta gọi cái này là gì nhỉ? À… Phong cảnh hữu tình!
“Nhã Ân, cậu có muốn ăn thêm mấy miếng sủi cảo chiên không?”
“Cậu ăn đi.”
“Nhã Ân, cậu ăn từ từ thôi.”
“Cậu lo thân cậu trước đi”
“Nhã Ân, cậu đừng ăn nhiều tỏi như vậy!”
“Việc tớ. Ăn tỏi thì liên quan gì đến cậu?”
“Có liên quan, nếu lỡ tí nữa cậu có xinh quá mức cho phép, tớ cũng không phải chờ cậu đánh răng xúc miệng rồi mới hôn cậu được!”
Nhã Ân: “…”

Trịnh Cảnh Tuấn ơi là Trịnh Cảnh Tuấn, da mặt cậu rốt cục cũng có thể làm bia đỡ đạn được rồi đấy!
Cặp đôi “số đo ba vòng” lúc này chính là có một cảm giác rùng con mẹ nó rợn. Bao nhiêu lần hai bọn họ nói chuyện thì bấy nhiêu lông gà lông vịt bay tứ tung. Trịnh Cảnh Tuấn thật là diễn quá xuất sắc! Đã vậy còn tốt hơn chỉ tiêu của bọn nó nữa. Thật là có chí hướng a!
Ăn xong, nó nhanh nhanh thu dọn đĩa cơm và thức ăn thừa xuống nhà bếp. Xong liền cầm cặp sách chạy một mạch, không thèm để ý Trịnh Cảnh Tuấn đang ở phương nào. Nhưng rốt cục Trịnh Cảnh Tuấn lại tiếp tục ám nó, không hề cho nó kịp xử lí tình huống thì ẩy nó lên trên xe, chở về nhà.
Nhã Ân dở khóc dở cười, cả đường đi đều không dám quay sang cậu ta, chỉ lẳng lặng cúi đầu, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ.
À, còn về việc hiểu lầm của bác tài xế trước đây với nó hoàn toàn đã bị xóa sạch. Giờ đây trong mắt bác tài xế, nó- chính là phu nhân tương lai của Trịnh đại thiếu gia!
————————————————————————————
Cửa nhà Nhã Ân…
“Cậu mau về, tớ vào nhà đây!”- Nhã Ân vừa bước xuống xe liền nhanh nhanh chóng chóng chạy tót vào nhà, không dám nhìn cậu ta thêm chút nào nữa bởi… Trịnh Cảnh Tuấn những lúc ôn nhu như thế này, đều tạo cảm giác vô cùng nguy hiểm cho người đối diện.
Nó đang thầm vui mừng vì thoát được thân thì thì cánh cổng được bác trông cửa mở ra, xe của Trịnh Cảnh Tuấn đường đường chính chính cứ thế tiến vào. Đã thế lúc đi qua nó, chiếc xe lại còn dừng lại, cậu ta hạ kính xuống, ôn nhu hỏi: “Cậu có muốn quá giang một đoạn?”
“Cảm ơn! Tớ đang phải giảm cân, đi bộ một chút sẽ tốt hơn.”
“Vậy thì… hẹn cậu ở trong nhà!”- Nói rồi chiếc xe chạy thẳng
Sh*t! Cậu ta rốt cục là yêu quái phương nào? Yêu quái phương nào vậy? Tề thiên đại thánh ơi, người nhất định phải trừ khử con yêu quái này thì cuộc sống của con mới êm ả được. Trên trời cao, tề thiên đại thánh đang nhâm nhi rượu chè với lão Trư, vỗ đùi cười khanh khách: “Êm ả quá thì sao mà giảm cân được!”
“…”
Nó lò dò đứng trước cửa nhà, đang định mở cửa thì bà Hạo Hiên đã kéo nó vào xềnh xệch, nói: “Nhã Ân con xem, Cảnh Tuấn quan tâm đến con thế nào, mua bao nhiêu đồ ăn thức uống về cho con đây này!”

Cảnh Tuấn ngồi trên ghế sofa, vô tư mở ti vi xem như thể ở nhà mình. Nó nhìn mà tức muộn độn thổ!
“Mẹ, cái này không phải cho con, mà là ẹ!”
“Cho con hay ẹ đều như nhau cả thôi. Cảnh Tuấn thực sự rất ngoan!”- Bà Hạo Hiên nói
Nó ngán ngẩm, không biết nói gì hơn, xách cặp đi lên phòng…
Nó rốt cục là phải chịu sự ôn nhu đến mức quá nguy hiểm như thế này đến thế nào đây? Nếu lỡ cậu ta cứ tiếp tục như vậy mà mình vẫn không cảm thấy thích cậu ta thì sao? Có phải hình mẫu của mình cao quá hay không? Ôi trời ơi, Tống Nhã Ân ơi là Tống Nhã Ân, mày ăn nhiều quá nên bây giờ mỡ chèn hết não rồi phải không- Nó ca thán trong lòng
Nhã Ân, tiến đến trước mắc treo đồ rồi cởi đồ thay quần áo.
Cởi áo đồng phục ngoài, xong!
Cởi áo sơ mi, xong!
Cởi áo lót…
Chiếc cửa phòng của nó đột nhiên bị bật tung ra, không ai khác, đấy chính là Trịnh Cảnh Tuấn!
“Cậu… cậu……”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.