Bạn đang đọc Bạn Cùng Bàn: Chương 15: Bị ăn bơ
Các nàng thân yêu của Rơm, Rơm súp pờ cuồng trai của các nàng đã trở lại rồi đây. Rơm hiện giờ đang phải đối mặt với điểm lý thấp tẹt, chưa biết nói gì với mẹ cả, Rơm thật sự rất buồn phiền a~~. Nhưng mà Rơm vẫn tiếp tục viết truyện với tâm trạng vô cùng “ngọt” cho các nàng. Bởi vì sao ư? Bởi vì anh rể của các nàng vô cùng ngoan ngoãn đó :v
Ta chính ra là ngồi vào bàn máy lúc mười giờ kém đó, ta cố gắng viết dài ra cho các nàng dù diễn biến câu chuyện chỉ có thệ. Hình như là từ ngày nghỉ lễ, lượt view không còn đều đặn như trước nữa. Cho ta hỏi, uây sờ ma? Chương lần này cháu Tuấn nhà ta chuẩn bị tấn công dữ dội, y như kế hoạch của ta lúc này, thôi thì các nàng cứ chờ ta báo tin mừng dần dần đi nha. -.- Ta không muốn nói nhiều nữa, trước khi khò, cho ta hỏi là truyện của ta có bao nhiêu độc giả là nam vậy? Nói cho ta biết đi, ment ở phía dưới ý!
#Hội_ những_người_thích_làm_cú#
——————————————————————
Phải nói là những ngày gần đây, bơ trong siêu thị rất rẻ, rẻ đến nỗi mà một người như Tống Nhã Ân không hề thích vị ngậy béo của bơ vậy mà khi nhìn thấy cái bảng giá đại hạ giá ở siêu thị cũng mua một đống về rồi không ăn hết mới phân phát dần dần cho Trịnh Cảnh Tuấn. Kể ra Trịnh Cảnh Tuấn cũng rất lợi, ăn không ngồi rảnh rỗi đều được Nhã Ân thiên vị phân phát bơ ỗi ngày, đây chính là trường hợp hiếm gặp nhất của bọn vượn 11A5. Cho đến giờ, bọn vượn bạn vẫn chưa có cách gì để hiểu nổi tình cảnh của hai con người này.
Nhưng nếu để phân tích kỹ hơn thì chưa đến nỗi Trịnh Cảnh Tuấn bội thực vì bơ, Nhã Ân vẫn nói chuyện với cậu ta đấy thôi, chỉ là với kính ngữ như nói chuyện với bạn bè. Đối với Cảnh Tuấn, đấy cũng là một loại ăn bơ gián tiếp rồi. (Rơm: Hai con nó làm gì cũng rất tình thú, đến cạch mặt nhao cũng tình thú đến xịt nước mũi, à nhầm máu mũi ra thệ này a~~)
Thời gian được nghỉ ngơi, không phải học mà phải ở trên lớp, nó đều không nói với cậu ta nhiều lắm. nhất như thế cũng tạm được hơn là coi nhau như bạn bè bình thường ngay được, tình cảm tất nhiên không thể che giấu nhanh đến thế được, nó sẽ cho Cảnh Tuấn một thời gian. Còn nó….nó sẽ chờ Dịch Dương Thiên Tỉ rước về làm vợ. (Rơm: Con nó lại bị ảo tưởng giống mạ. Xin lỗi mày chứ mày có biết mày già hơn Dịch thiếu bao nhiên tuổi hơm? Đừng đau lòng nha con, mạ không nói đâu).
Cảnh Tuấn một mặt trước lớp vẫn băng lãnh như bình thường, một mặt thì luôn âm thầm xem xét từng hoạt động hay trạng thái của Nhã Ân một cách lén lút. Đây thật không giống phong thái nhìn người của Trịnh Cảnh Tuấn chút nào! Nhưng mà rốt cục cậu ta cũng chưa bao giờ thật sự thích ai, việc Nhã Ân cạch mặt cậu ta lần này, Cảnh Tuấn vẫn chưa biết làm thế nào. Mẹ kiếp, đừng bảo cậu ta phải nhờ đến Chính Lâm mấy việc thế này chứ.
Giờ ăn trưa….
Nhã Ân rủ An Nhiên và Na Na đến canteen với mình, trên đường, nó ắt cảm thấy có một vật thể to lù lù và có nhiệt độ cơ thể rất tuyệt đi sát sau nó. Tất nhiên đó là Trịnh Cảnh Tuấn chứ không phải ai khác,tuy nhiên, nếu có trường hợp đó, vật thể sau nó sẽ không có cơ hội về nhà gặp mặt gia đình nữa. Trịnh Cảnh Tuấn thì khác, dù sao nó cũng không thể làm tổn thương đến “con rể hờ” của bố mẹ được.
Nhã Ân dù biết vậy nhưng cũng không nói gì, tay nó khoác vào tay An Nhiên, tay còn lại thị vòng qua cổ Na Na rất thân thiết mặc hai con mắt đang đảo liên hồi, hết nhìn nó lại nhìn vật thể “ám muội” đứng đằng sau. An Nhiên trong lòng không khỏi cảm thán: “Trịnh Cảnh Tuấn, cậu thật là có khí chất a~~, nhưng mà khí chất đối với Nhã Ân nhà tớ không là gì đâu. Chính là cần đột phá đó. Trịnh Cảnh Tuấn, lão bà bà tớ ắt hẳn phải dạy cậu thế nào là đột phá. Vì cậu, vì một tương lai Nhã Ân không bị ế.”
Nhã Ân lườm lườm nhìn An Nhiên đang nói chuyện mắt với Trịnh Cảnh Tuấn. An Nhiên cảm giác bàn tay của Nhã Ân nóng dần lên, nó biết điều, thu ánh mắt về. Trong đầu nhẩm soạn thảo giáo án bài giảng khí chất cho Trịnh Cảnh Tuấn.
Canteen giờ này đã chật đông người, chỗ ngồi gần như đã bị vây kín. Ba con vượn cái còn đang rầu rĩ định quay về lớp thì vật thể có nhiệt độ rất tuyệt ấy đã đi trước rồi bao trọn một cái bàn cho cả sáu người, dù ở đây chỉ có đúng bốn người.
“Nam thần sức công phá thật khác người nha Trịnh Cảnh Tuấn!”- Na Na cảm thán
Cảnh Tuấn không nói gì, lấy tay đập đập nhẹ xuống bàn ý bảo ba đứa ngồi xuống. Thấy Nhã Ân vẫn chưa có phản ứng gì, An Nhiên liền lôi nó ngồi xuống.
Tình cảnh ở cái bàn sáu người này có thể nói như sau, bên kia chiến tuyến chính là Trịnh Cảnh Tuấn với tình thần cảnh giác vô cùng cao, còn bên này hậu phương gồm có Nhã Ân, An Nhiên và Na Na- một hậu phương vô cùng vững chắc, không làm gì, chỉ coi bên kia chiến tuyến chính là một thứ gì đó tàng hình và không có trên đời. (Rơm: Tội nghiệp thằng bé a~)
An Nhiên lấy điện thoại ra, ngầm nhắn tin cho Chính Lâm xuống dưới đây để giải quyết chính sự khó khăn này. Đúng ba phút sau, chỗ ghế trống cạnh Cảnh Tuấn đã có người đặt mông xuống và bắt chuyện như đúng rồi. Mọi câu chuyện mà Chính Lâm biết đều được mang ra làm đề tài nói chuyện. Nhã Ân thực ra cũng không hiểu ra ý nghĩa của cuộc nói chuyện này nên nó bắt chuyện vô cùng nhanh. Gì nhứ tám phét chính là sở trường của nó.
Cảnh Tuấn từ đầu tới cuối đều không nói gì mà đều lẳng lặng nghe và theo dõi. Thực ra thì mấy cái đề tài Chính Lâm đề cập đến đều không phải là sở trường của Cảnh Tuấn, nên cậu ta đương nhiên không biết nói gì, ngồi yên lặng chính là cách mà Cảnh Tuấn chọn từ nãy đến giờ.
Nhã Ân không phải không thấy được thái độ của Cảnh Tuấn, nó cũng không nói gì với cậu ta, vui vẻ bắt chuyện với bạn bè. Ngồi một lúc nữa thì Nhã Ân muốn đi vệ sinh, nó rời bàn, rủ Na Na và cả An Nhiên đi, nhưng An Nhiên cuối cùng cũng không chịu đi, bảo là nó muốn ngồi đây chờ. Nhã Ân không muốn bắt ép bạn, thong dong đi với Na Na rời bàn.
Cặp đôi “số đo ba vòng” đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội quý giá này. Cả hai người nhảy bổ đến trước mặt Cảnh Tuấn, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Cảnh Tuấn vì không thể chịu được ánh mắt của hai con người này, cuối cùng cũng lên tiếng: “Tớ có việc này muốn nhờ các cậu!”
Chính Lâm nghe xong liền cười nhếch mép, tay vắt qua cổ Cảnh Tuấn, tỏ ra một khí chất vô cùng kiểu tiền bối: “Cảnh Tuấn, nói thật thì tớ cũng không muốn dính giáng gì đến chuyện của hai cậu đâu. Nhưng mà mấy khi bạn bè thân cận với nhau có việc nhờ cậy, tớ đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. An Nhiên, cậu chơi với Nhã Ân nhiều hơn bọn tớ, cậu xem nên giải quyết thế nào?”
An Nhiên cũng không hề kém cạnh, hai tay đan vào nhau, đặt dưới cằm, lại cố tỏ ra vô cùng ngạo mạn, cuối cùng nó nói một câu: “Thêm một phần cánh gà chiên nữa, tớ sẽ giúp cậu!”
Chính Lâm gượng cười quay sang cậu bạn. Cảnh Tuấn cầm thẻ canteen đứng lên, nhanh chóng trở lại với khay đồ ăn. An Nhiên cười tươi, vừa nhận lấy khay thức ăn, vừa hỏi: “Đầu tiên, tóm tắt cho tớ nguyên nhân tại sao các cậu lại chiến tranh lạnh như vậy?”
“Đã tỏ tình….gián tiếp.”
“Qua gì?”
“Qua câu hỏi.”
Dừng một lúc để gặm cánh gà, An Nhiên lại hỏi: “Phản ứng lúc ấy của Nhã Ân thế nào?”
“Tất nhiên là không chấp nhận.”
“Cậu chắc không phải là loại câu hỏi sến sẩm đấy chứ?”
Cảnh Tuấn dừng lại suy nghĩ, cũng không rõ lúc hỏi câu hỏi đấy, Nhã Ân có cảm thấy sến sẩm không nữa.
An Nhiên thấy Cảnh Tuấn im lặng hồi lâu, tiếp tục hỏi sang câu khác: “Cậu có biết nguyên nhân gì làm Nhã Ân không chấp nhận lời tỏ tình của cậu không?”
“Khác nhau.”- Cảnh Tuấn luôn khó chịu khi nghĩ tới cái lý do tức cười ấy, chỉ trả lời cụt lủn
“Về cái gì?”- An Nhiên vẫn tiếp tục hỏi, một mặt nhìn sang Chính Lâm
“Về mọi thứ. An Nhiên, cậu có thể nói luôn vào vấn đề chính cho tớ được không?”
“Như một bài toán vậy, chúng ta phải đi từ dễ đến khó, giải quyết từng nút thắt được thì mới giải thành công bài toán ấy. Không nói nữa, cậu đã có hành động gì quá khích với cậu ấy chưa?”
“Tất nhiên là….dí sát mặt có được coi là hành động quá khích?”
“Có thể nói là vậy.”
Chính Lâm nghe xong liền hùa theo: “Cái gì, cậu dí sát mặt cậu ấy đến mức nào? Đã chạm môi chưa?”
An Nhiên ném một ánh nhìn đầy khó chịu nhìn thằng bạn trai “số đo ba vòng”: “Cậu đừng có mà lép xép, ngồi yên đấy nhìn tớ giải quyết vấn đề đây này!”
“Dét sơ”- Chính Lâm ngoan ngoãn đáp
An Nhiên tiếp tục vào vấn đề, nó đã ăn xong cánh gà chiên, giờ đang nói rất nghiêm túc: “Ca này không đến nỗi là khó. Cảnh Tuấn, tớ nói cho cậu từng này thôi: “Tiếp tục tấn công, giữ vững khí chất, mặt dày lợi hại”.
Cảnh Tuấn vẫn không hiểu ý của An Nhiên thì đã bị Chính Lâm lôi cô bạn đi lên lớp, để cậu ta ở một mình. Cảnh Tuấn vò đầu bứt tai để cố hiểu ý nghĩa của nó. Ca này, thật là khó a
~~ Nhã Ân đi vệ sinh xong liền kéo Na Na ra vườn cây bằng lăng, rồi về lớp luôn. Na Na cũng đã ăn xong bữa trưa, ngoan ngoãn đi theo.
Lúc Nhã Ân lên lớp đã thấy Chính Lâm và An Nhiên thu dọn sách vở để về, chỉ có điều là không thấy mặt Trịnh Cảnh Tuấn đâu cả. Nó mặc dù có chút thắc mắc nhưng không hỏi mà về chỗ thu dọn sách vở và đồ đạc.
“Nhã Ân”. Nghe thấy tiếng An Nhiên gọi mình, nó quay đầu ra sau. “Cậu thu dọn đồ cho Cảnh Tuấn với, cậu ấy đang bị thầy giám thị lôi vào văn phòng đàm chuyện đề thi. Dọn xong thì mang xuống cho cậu ấy với nhé! Bọn tớ đi đây.”- Nói xong An Nhiên cùng Chính Lâm co giò chạy thẳng.
Nó không phải chưa bao giờ dọn sách vở cho vào cặp Cảnh Tuấn, chỉ là hôm nay có chút miễn cưỡng. Nhưng rút cục nó vẫn thu dọn đầy đủ cho cả hai, khệ nệ mang hai cái cặp xuống.
Cảnh Tuấn đang định trở về lớp thì thấy Nhã Ân đang chờ ai đó ở cầu thang. Phát huy bản tính “mặt dày” của mình, cậu ta đi đến bên cạnh Nhã Ân. Chưa định cất tiếng thì Nhã Ân ấn cái cặp vào cặp cậu ta: “Khỏi cần cảm ơn!” rồi đi trước.
Cảnh Tuấn đuổi theo sau nó, hỏi: “Cậu lại đi xe buýt về nhà?”
“Tất nhiên rồi.”
“Hôm nay mẹ tớ nấu làm pizza, cậu đi theo tớ.”
“Xin lỗi nhưng hôm nay nhà tớ có việc, tớ phải về trước.”
“Việc của nhà vợ chẳng lẽ nhà chồng không được biết?” (Rơm: Thằng con tuôi!)
“Cảnh Tuấn, tớ đã nói tớ là vợ cậu chưa?”
Cảnh Tuấn vò đầu, nói: “Chưa, nhưng một ngày nào đó, cậu chắc chắn phải nói!”
“Cậu yên tâm, tớ sẽ dành thời gian ấy để tắm cho con mèo nhà tớ. Tớ về đây!”- Nhã Ân nói xong liền chạy một mạch ra bến xe
————————————————————
Mấy ngày nay thời tiết thay đổi vô cùng bất bình thường. Sáng nắng, chiều mưa, buổi trưa có khi lại man mát, lắm lúc buổi tối còn có tuyết rơi. Thật sự chẳng khác gì tâm trạng của Trịnh Cảnh Tuấn cả.
Quản gia Trương vì lo cho sức khỏe của Cảnh Tuấn nên đều chăm sóc cậu rất chu đáo. Vì bà Ngô Hi và Dao Y trúng thưởng một chuyến đi chơi ở Hải Nam, nên ngay từ sáng hôm nay, hai mẹ con họ đã đi, chỉ còn một mình Cảnh Tuấn ở nhà. Đối với cậu mà nói, đó cũng là một tin vui cho cái tai và cái đầu xoay như chong chóng mỗi khi có Dao Y ở nhà.
Cảnh Tuấn vì buồn chán mà nảy sinh niềm vui thích với anh người làm mới- Lôi Trấn Vũ. Ví dụ như là mỗi buổi tối mà cậu ta nổi hứng chạy bộ, Lôi Trấn Vũ sẽ phải chạy theo sau cật lực, để mỗi khi nghỉ ngơi, anh ta có thể thấy bộ dạng tức cười của Lôi Trấn Vũ. Hay là mỗi lần Cảnh Tuấn vào phòng đọc sách, Cảnh Tuấn luôn trọn những cuốn sách ở tít trên cao, mỗi khi đọc xong đều bắt anh ta phải cất vào chỗ cũ. Đối với những người ba mét bẻ đôi của anh ta, công việc này đúng là cực hình.
Quản gia Trương mấy ngày nay thấy Cảnh Tuấn có biểu hiện lạ, hỏi: “Cậu chủ, nếu có gì buồn phiền trong lòng. Mong cậu chủ nói ra, ta sẽ có cách giải quyết.”
“Bị bội thực do bơ thì bác định giải quyết thế nào?”- Cảnh Tuấn trả lời
“Thế thì không mua bơ nữa, không mua bơ thì sẽ không cần phải ăn. Hoặc cậu cũng có thể từ chối ăn bơ mà, đúng không?”
Cảnh Tuấn nghe xong như được khai thông đầu óc, lấy ngón tay đập nhẹ mặt bàn một cái rồi cảm ơn quản gia Trương.
“Không có gì thưa cậu chủ. Chỉ có điều, nếu đã thấy lòng nhẹ nhàng hơn thì cậu chủ nên cho Lôi Trấn Vũ nghỉ ngơi một thời gian.”
“Ý bác là anh người làm mới?”
“Đúng vậy.”
“Được thôi, để anh ta nghỉ ngơi một thời gian vậy.”- Cảnh Tuấn lạnh lùng nói nói
——————————————————-
Chân của Nhã Ân mặc dù đã lành nhưng bác sĩ bảo vẫn cần giữ gìn thật tốt, tránh hoạt động mạnh, cho nên bây giờ ở nhà nó đích thực là một con lợn chỉ biết ăn chơi và ngủ.
Nói đến việc này thì không thể không kể đến chiến công của bà Ngô Hi khi ngày ngày gọi điện đến Tống gia, dặn dò bà Hạo Hiên không được để cho nó làm những công việc quá nặng nhọc kẻo ảnh hưởng đến vết thương. Được mấy ngày đầu thì bà Hạo Hiên còn giữ được bình tĩnh, mấy ngày sau vì nghe phát ngán bài ca dưỡng thương của bạn mà liên tục nhờ ông Dịch Phong nghe hộ. Nhã Ân gọi đấy là Miss. Ngô style, phong cách điện thoại vô cùng ác liệt!
Nhã Ân cũng không đến nỗi ngây ngô mà không nhận thấy sự khó chịu của Cảnh Tuấn khi thấy nó cạch mặt cậu ta. Thực ra nó nghĩ khá đơn giản, tình yêu tuổi học trò chính là tự xây dựng hình tượng trong mơ của mình, khi không được thì buông bỏ, lúc ấy sẽ ảnh hưởng nhiều đến cảm xúc, thật sự là không tốt cho việc học. Huống chi lại là Trịnh Cảnh Tuấn, văn võ song toàn, đẹp trai học giỏi, nếu nó mà có chấp nhận lời tỏ tình với cậu ta, nó cũng không thể chịu được ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt ống nó của nữ sinh Đại Vũ, không chỉ riêng bạn cùng khối hay nữ sinh khối dưới, mà kể cả các trưởng bối cũng như vậy. Trịnh Cảnh Tuấn luôn có một sức ảnh hưởng ghê người mà nó lúc nào cũng phải thán phục. Nhưng nó vẫn thấy ngưỡng mộ nhất là tài dẹp loạn chỗ đông người của cậu ta, thật sự là có tiền đồ để đi mua sắm với lão bà bà ta đó nha!
Còn về việc quà cáp cho Vũ Quang, nó đã dẹp qua một bên rồi, một lúc nào đó rảnh rỗi, nó sẽ đến tận nơi cảm ơn cậu ta. Chỉ có vậy thôi, nhưng nó vẫn lười nhác chẳng muốn hẹn lịch với Vũ Quang chút nào!
Nhã Ân nằm trên giường mà xoay hết bên phải sang bên trái, nó thực sự không biết đầu mình đang suy nghĩ cái gì cả, nó chỉ biết là trong đầu cứ hiện lên hình ảnh Cảnh Tuấn cười với nó trong ngày đầu tiên cậu ta vào lớp. Hình ảnh ấy cứ như một thước phim quay chậm được tua đi tua lại không ngừng nghỉ trong đầu nó!
Cảnh Tuấn bây giờ cũng đang ở tình trạng tương tự, cậu ta không thể ngủ mà cũng không thể ra ngoài chạy bộ bây giờ được vì trời đang mưa rất to. Hay quá, đêm nay cậu ta lại thức trắng với cái máy tính rồi!
Hai con người họ, dù cách xa nhau, nhưng không hiểu sao nhất cử nhất động của nhau đều như cảm giác biết rất rõ. Nhã Ân cầm điện thoại lên, di di màn hình nhìn số máy của Trịnh Cảnh Tuấn, nó vẫn đang tự lưỡng lự không biết thái độ của mình có làm quá lên không nữa thì thấy điện thoại thông báo có một tin nhắn mới…. là của Trịnh Cảnh Tuấn: “Tống Nhã Ân, đêm nay cậu phải ngủ thật ngon thì ngày mai mới có sức công kích với đòn phản công của tớ. Cậu… chờ ở đấy, tớ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cậu dễ dàng như thế đâu!”
Nhã Ân đọc xong tin nhắn bỗng giác cười khì, nó trả lời lại: “Không cần cậu chúc thì lão bà bà tớ ngủ cũng đủ ngon. Để xem ngày mai cậu làm gì được tớ. Trịnh Cảnh Tuấn, chúc may mắn!”