Bạn đang đọc Bạn Cùng Bàn: Chương 14: Là cậu đang thích tớ sao?
Các nàng thân mến của ta. Ta đã thi xong học kỳ và bây giờ đang lười hết mình không chịu viết chương mới cho các nàng. Có một sự thực là ta ngồi máy cả sáng mà chẳng nặn ra được chữ nào, mười giờ tối lại đi đánh máy tành tạch, lại phải nghe me mắng. Qua điều này cũng cho các nàng thấy tài chém truyện của ta nhanh tới chừng nào: Ba tiếng đồng hồ! Nhưng mà nói gì thì nói, ta cũng được nghỉ hè rồi, các nàng cũng chuẩn bị tinh thần mà ngày ngày bóc tem đi. Hô hô!
Còn chuyện anh rể thì miễn bàn, tốt khỏi biết, ta cũng không nói nữa, chỉ là ta bị thằng anh rể cho ăn bơ quá nhiều nên giờ nhìn thấy trai đẹp là mắt sáng trưng như cái đèn đường bị thiêu thân bu vào -.- Dạo này là ta đang viết truyện mới a~~, nhưng lượt view lại ít như vậy làm ta buồn có ăn có ngủ đàng hoàng, các nàng định bỏ mặc truyện mới của ta như vậy sao? *giẫy đành đạch* Thôi thì một giờ sáng xả hàng, ta chỉ nói đến đây thôi, chào các nàng, ta đi ngụ đây!
——————————————————————————————————————————————
Nhã Ân chạy theo lối hành lang dẫn ra vườn cây bằng lăng tím ở trường. Vì đang là hè nên sắc tim chổ ra ngợp cả một trời. Nhã Ân đặc biệt rất thích màu tím, nó thường ở đây làm bài tập mỗi khi rảnh rỗi, chắc cũng một phần vì ở đây rất yên tĩnh, hầu như khá ít người thích cái không khí ở đây nên họ thường ở canteen hay sân trường,… riêng nó, cũng không biết từ lúc nào lại thích chỗ này đến vậy!
Nó vừa chạy, sắc mặt lại không hề tốt mà rất khó coi. Nó cứ chạy, chạy trong vườn cây rộng thênh thang như thế mà không biết lúc nào dừng lại. “A, đau!”- Nó suy nghĩ luẩn quẩn kiểu gì đến nỗi khiến mình đi vào trong cả thảm cỏ, làm chân đập mạnh vào thành bồn ở bên ngoài mà không biết. Nó khịu xuống, lấy tay sờ sờ cái chân đang rỉ máu. “Có chắc là nó không bị trật khớp hay không?”- Nó cúi xuống, miệng âm thầm chửi rủa Trịnh Cảnh Tuấn sáu muơi tám cộng một lần.
Nhã Ân không hề muốn Cảnh Tuấn đuổi theo nó chút nào, thế là nó liền đứng thẳng dậy coi như chưa từng bị ngã. Nó đứng lên, đi đi lại lại, cảm thấy chân vô cùng đau nhưng vẫn cố gắng gượng đi như bình thường.
Cảnh Tuấn đuổi theo sau nó, trong lòng hỗn loạn vì chưa hiểu gì. Nhã Ân đang đứng ở đài phun nước, quay mặt lại với cậu. Cảnh Tuấn nhìn thấy nó, coi như lòng đã dịu hẳn một tí, cậu đi chậm lại chứ không chạy nữa, từ từ… đến bên cạnh nó!
“Con mẹ nó chứ, cậu đừng đến cạnh tôi nữa.”- Nhã Ân quay mặt đi chỗ khác vẫn cảm thấy có bước chân người tiến đến, nó hằn học chửi thề.
“Tống tiểu thư nho nhã, dịu hiền mà vẫn còn chửi thề được sao?”- Cảnh Tuấn cười hì hì đến đứng cạnh nó, tay bỏ vào túi quần.
“Kệ tớ.” Nhã Ân nói xong, môi dè bỉu một cái mà quay đi. “Cậu cứ thử đứng gần tớ xem!”
Cảnh Tuấn nhếch nhẹ khóe môi nhìn người đứng bên cạnh đang có phản ứng hơi quá đà. Chẳng nói chẳng giằng, cậu lấy tay quàng ra sau vai nó rồi ôm chặt, gương mặt hiện lên nét tự hào hiếm thấy.
Nhã Ân giật mình trước hành động của Cảnh Tuấn. Theo phản ứng mà thụt lùi ra sau, lấy hai tay ẩy cậu ta ra chỗ khác. Vì thụt lùi theo phản ứng mà cái chân của nó đang bị thương bỗng nhiên bật lại máu ra, làm nó ngã sõng soài trên nền đất. Cảnh Tuấn hơi bất ngờ quay lại nhìn chân nó đang bị thương, bỗng trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó nói: Cảm giác đau lòng!
“Tống Nhã Ân, chân cậu….”- Cảnh Tuấn nói lớn cúi xuống định đỡ Nhã Ân lên thì bị nó khoát tay ra, nói lớn tiếng lại chẳng kém: “Tớ đã nói với cậu, bỏ tớ ra!”
Cảnh Tuấn từ nãy đến giờ đều đã bị hắt hủi, nay trong tình trạng thế này của nó mà vẫn bị ăn “hủi” nữa, cậu ta điên tiết, không thèm dùng cử chỉ nhẹ nhàng với nó nữa mà mạnh tay kéo xốc người nó lên, trong phút chốc đã để nó yên vị trên lưng mình, trong lòng vẫn chưa hết tức tối mà hằm hằm đi lên trước.
Nhã Ân cũng không rõ hôm nay mình đã ăn phải cái gì mà gan lớn vô cùng, nó giãy giụa một hồi trên lưng cậu ta, hét to: “Thả tớ xuống, Trịnh Cảnh Tuấn! Cậu đừng có dại mà cõng tớ, tớ nặng lắm, thật đấy!” (Rơm: Mày có là bịch mỡ thì nó vẫn không thấy nặng đâu con ạ)
“Cậu có muốn tớ đọc cậu nghe kết Vĩ thanh ấy không?”
Lắc đầu.
“Vậy thì quàng cổ tớ, đừng động đấy nữa!”
“…”
Thế là, dưới những tán bằng lăng tím mộng mơ, người ta thấy một cảnh tượng vô cùng lãng mạn: người nam sinh với dáng hình vô cùng khả ái đang cõng một nữ sinh, người nữ sinh đột nhiên ghé cạnh bên tai của nam sinh kia như thì thầm điều gì: “Chó con, ngoan ngoan đi nhanh nào!”. Cảnh Tuấn đứng hình, quay lại nhìn nó, mắt lườm lườm rồi không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng rồi đi tiếp. Không sao, chỉ cần nó ngoan ngoan ngồi trên lưng để cậu ta cõng thế này là đủ rồi! Qua một dãy nhà, Cảnh Tuấn vẫn chưa thấy nó quàng tay qua cổ mình. Cậu ta cố tình mỏi lưng, hơi ngả lưng ra sau, làm Nhã Ân hoảng hồn, bất giác đưa hai tay lên cổ cậu ta ôm thật chặt. Cảnh Tuấn trong lòng đắc chí vô cùng, đường đường chính chính cõng nó trước con mắt đầy ghen tỵ của bạn bè. Chỉ có điều cậu ta không biết, lưng Nhã Ân đã bắt đầu bị trọng thương bởi cả chục cặp mắt viên đạn đang chĩa vào nó!
Nhưng có lẽ, cho đến mãi về sau, Tống Nhã Ân cũng không bao giờ có thể ngờ, hình dáng của Trịnh Cảnh Tuấn lúc ấy lại đẹp đến như thế!
“Cảnh Tuấn, cậu thích tớ đấy sao?”- Nhã Ân vẫn đang ngoan ngoãn ngồi trên lưng cậu ta, đột nhiên cất giọng hỏi. Nó đều rất nghi ngờ về cái loại hành động chăm sóc mà Cảnh Tuấn luôn dành cho nó thời gian gần đây, từ lúc đi mua quần áo đến việc ngày hôm nay, đều rất lạ!
Cảnh Tuấn hơi ngớ người bởi câu hỏi của nó, cậu ta cũng không ngờ nó lại hỏi thẳng thắn đến như vậy. “Cậu nghĩ thế nào?”
“Nghĩ như cậu nghĩ”- Nhã Ân trả lời một cách vô cùng bình tĩnh
“Vậy thì cậu biết tớ nghĩ thế nào rồi đấy!”- Cảnh Tuấn đáp lại nó
Nhã Ân vẫn không nói gì, nó không hỏi cậu ta nữa. Cảnh Tuấn vẫn cứ thế mà cõng nó đến phòng y tế. Không khí sượng sùng đều tỏ ra rõ trong từng cử chỉ của cả hai, làm người ngoài nhìn vào tưởng họ chính là vừa nói lời có cánh với nhau đến nỗi sượng sùng đến thế kia! (Rơm: Thằng người ngoài nào mà tỉnh voãi!)
———————————————————————————————————————————————————————————-
Nhã Ân ngồi trên ghế trong phòng y tế để cô y tá xem qua vết thương. “Nhìn qua tuy chỉ bị xước nhẹ ngoài da nhưng chân em bị chật khớp nhẹ, cần phải băng bó và giữ gìn cẩn thận”- Cô y tá xem qua vết thương rồi chạy đi lấy thêm bông gạc để băng lại vết thương để lại hai đứa ngồi đấy nhìn nhau không biết nói gì.
Cuối cùng, vì không thích bầu không khí này, nó khụ khụ vài tiếng rồi nói với ngữ điệu khá khách khí: “Cậu về lớp trước đi, tớ không sao. Việc lần này, cảm ơn cậu!”
“Tống Nhã Ân, nếu bây giờ, tớ nói tớ thích cậu, cậu có tin tưởng tớ?”- Cảnh Tuấn nhìn nó, nghiêm túc hỏi.
Nhã Ân hỏi: “Cái này có được coi là tỏ tình?”
“Có thể coi là vậy!”
“Tớ- không hề thích cậu.”
“Tại sao lại không?”
“Vì tớ là tớ, cậu là cậu. Đương nhiên, cấp bậc trong xã hội của chúng ta không hề giống nhau, một ột thấp như vậy, cậu thấy câu trả lời là có sao. Giữa chúng ta… cơ bản đều không có điểm tương đồng.”
“Tống Nhã Ân, tớ nói cho cậu nghe. Ngoại trừ giới tính của cả hai ra thì cậu với tớ đều rất nhiều điểm tương đồng”- Cảnh Tuấn bình tĩnh phản biện
“Cậu đừng có suy nghĩ trẻ con như vậy nữa!”
“Cậu thấy tớ giống đứa con nít ba tuổi lắm sao?”
“Đúng!”- Nhã Ân kiên quyết trả lời
“…”
Cô y tá đến vừa đúng lúc, đem theo bông băng và một ít nước sát trùng, nhanh tay lau rửa vết thương ngoài da cho nó. Cảnh Tuấn hình như không có điều gì nói thêm, miễn cưỡng đi từng bước nặng trĩu ra ngoài cửa, trong lòng bộn lên lo lắng: “Làm sao để làm con người cứng đầu cứng cổ này liêu xiêu trước mình đây?”. Cảnh Tuấn gãi đầu, bước về lớp.
Nhã Ân nhìn theo bóng cậu ta, trong lòng không khỏi chút đi thêm gánh nặng. Nó cho đến bây giờ vẫn chưa hề có tình cảm gì với Trịnh Cảnh Tuấn, đơn giản chỉ là ngày đầu cậu ta đến lớp, có chút ngưỡng mộ nhan sắc của cậu ta. Còn ngoài ra đều không có gì hết. Trịnh Cảnh Tuấn đẹp trai, đa tài, học giỏi như thế, chưa chắc lúc nó thích cậu ta, cậu ta đã chung tình với nó. Nó nhất định không thể dẫm lên vết xe đổ của nữ chính ngôn tình ngây thơ được. Nhất định không!
—————————————————————————————————————————————————————————
Cả ngày hôm ấy Nhã Ân đều ở phòng y tế. Đến cuối buổi học thì cô y tá trực gọi người nhà đến đón, đều không hề gặp thêm Trịnh Cảnh Tuấn thêm chút nào nữa. Nhưng cơ bản thì ám khí của cậu ta vẫn không hề tha cho nó mà theo nó đến tận nhà.
Tối đến nó được bố mẹ đãi ngộ rất tử tế vì đang trong lúc “ốm đau bệnh tật” thì bà Ngô Hi và Dao Y đến, mang theo một đống túi quà to có, nhỏ có,nói chung đều đầy ắp đồ ăn. Nhưng cơ bản thì nó vẫn chẳng có hơi sức đâu mà sáng mắt nữa, ám khí của Trịnh Cảnh Tuấn thật là quá dữ dội mà
~ “Nhã Ân, cháu ăn thêm đậu phụ thối bạn ta mới đi Đài Loan mua về này!”
“Chị Nhã Ân, theo chị thấy em nên mặc bộ nào thì đẹp hơn? Màu đỏ hay màu xanh?”
“Nhã Ân, Cảnh Tuấn nhà ta dạo này ở trường thế nào?”
“Chị Nhã Ân, chị thích sáu múi hay mấy múi?”
“Nhã Ân…”
“Chị Nhã Ân,…”
Cứ thế, Nhã Ân ngồi một góc cho bọn họ hành hạ lỗ tại đến nỗi khóc giở mếu giở. Nó còn chưa “tiêu hóa” xong cái này, lại phải “nạp” cái kia vào, làm cho cái đầu nho nhỏ của nó phải chịu một sự hành hạ rất lớn. Nó cơ bản là không hề thông minh, nay nghe xong lại càng dốt đặc!
Cuối cùng, vợ chồng nhà Tống gia cũng phải bắt tay vào giải vây cho con gái. Ông Dịch Phong thì bắt chuyện với bà Ngô Hi về giá cả cổ phiếu trong lẫn ngoài nước. Còn bà Hạo Hiên thì kéo Dao Y vào trong bếp chiên chiên nướng nướng vô cùng hấp dẫn. Hai mẹ con bọn họ đều có thú vui riêng của mình, cũng chịu để yên cho Nhã Ân một mình yên tĩnh. Nhã Ân thấy cảm kích vô cùng. Nó cầm máy điện thoại lên, post một hàng khá “ngắn ngủi” nhưng vô cùng súc tích lên weibo: “Trai đẹp luôn luôn có công phá lại quá lớn. Một phút sau, trạng thái của nó đã có cả chục người bình luận, không khí nghe chừng rất rôm rả, vui vẻ:
Cá cắn câu: “Nhã Ân à, cậu có phải là đang rất vui vẻ hay không? Tớ rất khâm phục cậu nha!”
Biến thái thế hệ con cháu: “Từ trước cho đến giờ tớ thật chưa thấy cảnh tượng nào lại siêu cấp lãng mạn như vậy”
Nhược Nhược: “Cậu nói cho tớ mau, cậu là đang cùng cậu ta ở đâu đấy?”
Lâm Chính Chính: “Nhược Nhược, cậu xem ra hỏi thừa rồi. Bọn họ đi đâu chúng ta lại không biết sao? Chính là vườn cây bằng lăng đó. Ngoài đấy bây giờ không biết có lạnh không nhỉ *mặt cười gian manh*”
An Nhiên Nhiên: “Lâm Chính Chính, về đây với tớ, cấm ăn nói hồ đồ mà rước họa vào thân!”
Nhược Nhược: “Nhỡ bọn họ ở chỗ khác… *mặt ngây thơ*”
Tóc vàng hoe: “Không, dạo này giá thành mấy khu ăn chơi đắt lắm. Họ chắc lại môi kề môi, mặt kề mặt ở đâu thôi, Nhược Nhược! HEHE”
Biến thái thế hệ con cháu: “Tóc vàng hoe, xem ra ngươi cũng không hề trong sáng mà biến thái như vậy?”
Tóc vàng hoe: “Ô, ta cũng tưởng ngươi biến thái thôi chứ. Hóa ra lại siêu cấp biến thái như vậy sao?”
Biến thái thế hệ con cháu: “A di ma ta mô tô cơ dia lô phô….”
Tóc vàng hoe: “Bla xì bờ lằm mét xe đét cọt kệt cộ xì dồ…”
Nhã Ân cười đau đớn nhìn dòng bình luận trước mặt mà không khỏi thán phục Trịnh Cảnh Tuấn. Nhà ngươi… rốt cục tu luyện bao nhiêu năm mà lại có sức mạnh lớn đến như vậy?
Nó cũng không biết giờ ở Trịnh gia đang có một người đang vô cùng tức giận vì lời nói của nó sáng nay mà trằn trọc đến mất ngủ. Cảnh Tuấn đã nhiều lần định gọi thằng bạn “số đo ba vòng” để tư vấn, nhưng mỗi lần định bấm nút gọi lên thì lại bị lòng tự trọng dập tắt rồi lại đứng lên ra ngoài chạy bộ lúc mười một giờ đêm trước con mắt bàng hoàng của quản gia Trương và người làm trong nhà.
Trương Tịnh Văn ở trong nhà lấy tay lên day day chán xem hôm nay trong thực đơn đã cho loại thức ăn gì đến nỗi làm cậu chủ vô cùng coi trọng thời gian, nay lại chạy bộ lúc mười một giờ đêm thế kia. Nhưng mà nghĩ mãi, nghĩ mãi quản gia Trương cũng không biết được!
Trương Tịnh Văn sai người ra ngoài chạy bộ theo Cảnh Tuấn, không quen dặn mang theo khăn bông để cậu ta thấm mồ hôi.
Người làm mới- Lôi Trấn Vũ đương nhiên được lôi ra làm người chạy theo Trịnh Cảnh Tuấn. Anh ta phải công nhận là Trịnh Cảnh Tuấn chạy rất nhanh, chạy nhanh đến nỗi một người nhỏ con hoạt bát như anh ta cũng phải đuổi hổn hển ở theo sau.
“Cậu chủ, cậu nên chạy từ từ”
Cảnh Tuấn vẫn không nói gì, vẫn tiếp tục giữ nguyên tốc độ của mình, bỏ ngoài tai những lời của anh người làm.
“Cậu chủ,…”
“Anh thật lắm lời!” – Cảnh Tuấn gắt
“Cậu nên vào trong đi ngủ, trời muộn rồi, sẽ có nhiều sương!”
“Anh là đang lo cho tôi đấy sao?”
“Đúng”
“Vậy nếu muốn tôi đồng ý thì anh hãy chơi một trò chơi nho nhỏ này với tôi đi!”
Lôi Trấn Vũ suy nghĩ một lúc rồi ậm ừ trả lời: “Được!”
Cảnh Tuấn cả ngày hôm nay đều đã rất khó chịu, nay lại có người đứng trước mặt để cậu ta dìm xuống, đương nhiên không nương tay: “Kể từ giây phút này trở đi, tôi hỏi gì anh cũng phải trả lời “tất nhiên rồi” ngay tức khắc. Tôi cho anh ba cơ hội, nếu anh trả lời sai cả ba, ngày mai coi như anh không phải người ở Trịnh gia!”
“Tôi biết…. Tất nhiên rồi!”
“Tốt! Câu thứ nhất, anh là đang có cảm tình với tôi?”
“Tất nhiên rồi”
“Câu hỏi thứ hai, anh thích đôi môi của tôi nhất.”
“Tất nhiên rồi!”
“Câu hỏi thứ ba, anh đang có cảm giác rất muốn được tôi cõng.”
“Tất nhiên rồi”
“Câu thứ tư, anh là gay?”
“Tất nhiên rồi!”
“Tốt! Coi như anh may mắn lần này, lần sau đừng có điên mà cản tôi làm việc gì cái kiểu đấy nữa!”
Anh người làm mặt xanh mét lại nhìn thằng bé cậu chủ đang học lớp 11, nghĩa là kém mình đến tận chín tuổi, vậy mà cậu ta vừa rồi lại có thái độ ấy với anh, làm anh không khỏi có chút thán phục tài năng của cậu ta. Quả là tuổi trẻ tài cao!
Cảnh Tuấn giật phăng cái khăn bông của Lôi Trấn Vũ ở cổ tay anh ta, mặc cho anh ta đứng như trời trồng ở đấy, vào nhà trước….