Bạn Cùng Bàn

Chương 13: Bị bắt nạt


Bạn đang đọc Bạn Cùng Bàn: Chương 13: Bị bắt nạt

Lạy trời lạy đất cho ta vẫn còn mở được hai mắt để viết truyện cho các nàng. Các nàng có biết là hai ba ngày gần đây ta phải cật lực nghĩ ý tưởng rồi soạn Word hơm? Đã thế nghỉ lễ lại còn bị mắng là lười nữa! Hu hu, ta buồn lắm, ta đi tự tử đây…… Ơ…. sao không ai ngăn ta cả? *khóc một dòng sông*
Đùa thôi ta còn phải chờ anh rể chết cùng nữa chứ. À mà tiện thể tối nay ăn mừng đi các nàng, chuyện anh rể nhờ ta xông pha mà giờ có kết quả lắm, lại còn tiến triển tốt nữa chứ. Ồ dê!:v . Các nàng cũng phải học tinh thần chiến đấu anh dũng của ta đi nhớ! :3
Tiện thể, ta mấy ngày tới đây sẽ đăng truyện mới mà ta mới viết: Thiên thần của riêng anh. Mong các nàng lại quan tâm truyện mới của ta như Bạn Cùng Bàn nhớ. Ta nghĩ chắc là chương 1 của truyện mới sẽ là lần cuối ta đăng truyện……. cho tới hết tuần này :v. Các nàng bây giờ thử nghĩ dần ta nên tặng quà gì cho người giật tem chương đầu tiên tác phẩm mới của ta đây? Ta nghĩ là phải thật đặc biệt luôn í. Nghĩ nhanh rồi ment cho ta nhớ!
Ta đầu tuần sau là thi rồi, các nàng chúc ta và anh rể thi tốt đi. Từ chương này trở đi là áp dụng ý tưởng dành tặng cho của ta nhá!
———————————————————————-
Mấy ngay nay Nhã Ân ở trường đều không thèm đả động đến Trịnh Cảnh Tuấn. Một phần vì nó bẩm sinh đã thế, một phần cũng vì nó ngại cái chuyện “quyền lợi” tối hôm đó, ngoài An Nhiên ra, nó vẫn chưa nói cho cho ai biết chuyện đó cả. Việc gì có thể nói, chứ việc “được” ăn tối với Trịnh Cảnh Tuấn, thì dù cho nó có bị ung thư não dẫn tới đần độn thì nó cũng chẳng dại mà nói. Mọi chuyện cứ để tự nhiên mà diễn ra thôi. (Rơm: Mày đang nghĩ gì vậy con?)
Nó ngoài việc ăn, ngủ, chơi, học, chém gió, đi vệ sinh thì cả ngày cũng chỉ dán mắt vào cái màn hình máy điện thoại. Nhã Ân dạo gần đây rất thích đọc truyện ngôn tình trên mạng, nó có thể đọc quên ăn, đọc quên ngủ (Rơm: Nhưng mà ta chắc chắn rằng nó không thể đọc đến quên gâu tu rét rum được). Cũng may là nó vẫn chưa đến độ bị cận mà vác thêm hai cái mắt nữa trên mặt. Như thế xấu lắm! Nhưng mà cuối cùng thì nó vẫn không thể bỏ được niềm đam mê ngôn tình của mình. Cho nên mấy ngày gần đây, kể cả ở trường lẫn ở nhà, kể cả ngày lẫn đêm muộn, nó cũng mùi mẫn đọc chăm chỉ nốt cuốn “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên” của Cố Mạn làm mỗi buổi sáng thức dậy soi gương nó không tin cái đứa mắt như mắt cú chính kia là nó. (Rơm: Giống ta rồi! Ta vừa mắt cận, vừa mắt cú). Đã thế lên lớp còn bị Trịnh Cảnh Tuấn cười nhạo, ra vẻ khinh thường mà nói đểu nó khiến nó đỏ bừng cả mặt: ” Tớ nhớ là Dao Y có đọc qua một lần rồi, nếu tớ nhớ không sai thì nó đã bị sốc tinh thần cả một tuần lễ sau khi đọc đoạn kết Vĩ Thanh ấy. Nhã Ân, chẳng lẽ cậu lại mong chờ cái kết giường chiếu của vợ chồng người ta sao? (Rơm: Mệ nghĩ rằng mày cũng đọc thì mới biết chứ! À, ta nói luôn với các nàng, ta đọc đến đấy là máu mũi xịt ra vô cùng “tự nhiên”, ôi cái tâm hồn trong sáng của ta đã bị vấy đục bởi chị Mạn *gào thét*). Nhã Ân vẫn chưa đọc đến đoạn đấy, nghe Trịnh Cảnh Tuấn nói vậy, nó cũng hơi hoảng nhưng vẫn hỏi lại: “Có thật sao?”
“Có thật.”- Cảnh Tuấn nói mặt vô cùng nghiêm túc
Nó im lặng, không nói gì thêm nữa. Nó chắc về sẽ không đọc quyển ấy nữa đâu. Nhưng mà… như thế có phải là tốn tiền mua truyện hay không? Hay là mình cứ đọc đi nhỉ?
Cảnh Tuấn nhìn Nhã Ân đang tuyệt vọng, mắt đầy tia gian manh: “Nhưng mà tớ nghĩ là cậu cũng nên đọc đấy. Để ứng dụng vào cuộc sống vợ chồng mai sau!” (Rơm: Các má đã biết thiếu gia cao lãnh của các má phúc hắc thế này chưa? Ta thấy rồi, dê bỏ mẹ!)

Nhã Ân nhìn Trịnh Cảnh Tuấn đến ngạc nhiên, nó chỉ muốn hét lên vào mặt cậu ta ba chữ ĐỒ DÊ XỒM, nhưng cuối cùng cũng không đủ can đảm. Chỉ chửi rủa “nhẹ nhàng” vào mặt: “Đồ điên có máu dê trong người!” rồi quay phắt đi.
Nhã Ân lúc tức giận hay bối rối thường có những cử chỉ rất đáng yêu, làm mọi người xung quanh nhìn thấy có phần vô cùng thấy dễ thương. Mà Trịnh Cảnh Tuấn thì càng không phải ngoại lệ. Từ cái đêm vũ hội của trường, từ cái lúc mà cậu ta làm một điểm tựa cho nó tựa vào, làm nó cảm thấy bình yên, dễ chịu ngay tức khắc. Trịnh Cảnh Tuấn lúc bấy giờ gần như đã xác định được loại cảm giác mà mình dành cho Tống Nhã Ân. Cảnh Tuấn cũng không ngờ cậu ta lại đi thích một người con gái trong thời gian nhanh đến như vậy. Chỉ là Nhã Ân bây giờ vẫn chưa hề có loại tình cảm hay ấn tượng gì về cậu ta ngoài hai chữ BIẾN THÁI, SÚC SINH hay ĐỒ BỆNH. Điều này làm cậu ta có phần hơi không thích lắm. Nhưng mà từ từ thôi, Tống Nhã Ân sẽ phải thích Trịnh Cảnh Tuấn ta! (Rơm: Tinh thần chiếm giữ người của con nó lại bắt đầu phát tác!)
Cảnh Tuấn nhìn Nhã Ân đầy tia man rợ, mặt nửa cười nửa không. Nhã Ân lúc tức giận cũng khá là khả ái! Trịnh Cảnh Tuấn lòng nghĩ một đường, sắc mặt lại một nẻo, chẳng hề có vẻ gì quan tâm đến Nhã Ân. Nhưng điều này khiến Nhã Ân cảm giác dễ chịu hơn ít nhiều. Lạy Phật, phù hộ cho con tai qua nạn khỏi!
Nhã Ân đều thấy rất bất tiện mỗi khi ở gần Cảnh Tuấn. Nó cũng chẳng biết tại sao. Nhưng mà mỗi lần gặp cậu ta là chân tay nó lại bắt đầu lun run, bủn rủn. Điển hình nhất chính là lần ở căng tin, nó đang đứng xếp hàng để mua một cái burger cỡ lớn, một cốc cô ca, bởi vì đã phải xếp hàng khá lâu nên nó vô cùng sung sướng khi nhận đồ trên tay. Nó định quay lại mà ngưởng ặt với những người phải xếp hàng sau nó. Nào ngờ, quay lại nó chỉ thấy một đám người đang xếp hàng đứng một bên, Trịnh Cảnh Tuấn thì đứng sau nó. Nó giật mình đến nỗi làm rơi luôn cái bánh burger, đã thế lại còn làm đổ coca trên áo đồng phục trắng của cậu ta nữa chứ! Nhưng công nhận là sức công phá của Trịnh Cảnh Tuấn của những nơi đông người thật là lớn, xếp hàng mua đồ cũng vô cùng nhanh! Nhã Ân nuốt nước bọt mà giở trog mắt con mèo nhìn cậu ta: “Cảnh Tuấn, cậu có sao không?”
Cảnh Tuấn vẫn đút tay vào túi quần, vì nó thấp nên cậu ta vừa có thể cúi đầu nhìn cả cái áo lẫn nhìn nó: “Mua xong rồi thì mời đứng sang bên, tí nữa tớ sẽ xử lí cậu sau!” (Rơm: Mày tính xử lí nó thế nào hả con?)
Nhã Ân cũng chỉ biết đứng qua một bên theo như mệnh lệnh của người ta. Con người này thật là!
Cuối giờ học, Trịnh Cảnh Tuấn đợi nó ở đầu cổng trường rồi kéo nó đi xềnh xệch đằng sau. Nó trong lầm thầm nhủ giờ chết của mình tới rồi, cái màn xử lí của Trịnh Cảnh Tuấn chắc chắn phải vô cùng độc ác, vô cùng là tàn bạo thì mới xứng cái cấp độ biến thái của cậu ta chứ. Tống Nhã Ân, rước họa vào thân thật là khổ quá mà! Nhưng mà nó cũng không ngờ là cậu ta lại dẫn nó vào một quán cà phê rồi gọi ra bao nhiêu bánh bày trước bàn. Nó nhìn thấy thức ăn thì mắt sáng như cái đèn pha ô tô, cắm cúi ăn một cách vô cùng ngon miệng. Nó cũng chẳng cần quan tâm cuộc sống xung quanh đang tươi đẹp thế nào, cũng chẳng biết Trịnh Cảnh Tuấn đang nhìn nó với ánh mắt vô cùng hãnh diện như kiểu ta đang vỗ béo một con lợn đấy! Nhưng mà thật may là nó không thấy, giả sử nếu nó mà thấy nó cũng ngất ngay tại chỗ, đi vào bệnh viện luôn là đằng khác. Lúc ra về, Trịnh Cảnh Tuấn còn cho nó đi nhờ về nhà. Làm nó không hiểu rốt cuộc sáng hôm nay bà Ngô Hi có cho cậu ta ăn nhầm viên chống ẩm thay bằng Mentos hay không nữa? Thật quá là nan giải!
—————————————————————————————-
Từ ngày còn nhỏ, Nhã Ân đã được nghe bố mẹ dặn rằng nếu có ai đó giúp nó việc gì, nó nhất định phải trả ơn họ thật tốt. Bởi vì là một đứa con “ngoan”, hiếu thảo, biết vâng lời bố mẹ nên việc Vũ Quang giúp mình từ cái hôm ở phòng y tế làm nó vô cùng cảm động mà đêm đêm nước dãi cứ chảy dòng dòng. Thực ra thì cậu ta cũng khá được đấy chứ, quan trọng là cậu ta có tận sáu múi, đủ để cho vợ của cậu ta hưởng đến hết đời! (Rơm: Con điên!)

Nó lên mạng tìm hiểu mấy món đồ handmade dễ làm vì nếu có rắc rối nó cũng chẳng đời nào làm cho cậu ta cả. Bạn bè cũng chưa đến nỗi thân cận lắm. Cuối cùng nó cũng quyết định làm cho cậu ta cái bàn chải đánh răng đan bằng len, độn bằng bông. Cũng khá là nổi bật mà, đúng không? Nó bắt tay vào làm luôn tối hôm đấy. Sáng tôi đều cần mẫn mà bỏ luôn ngôn tình mùi mẫn thường ngày mà cần mẫn làm việc. Bà Hạo Hiên thấy đứa con gái sáng ngày máy móc của mình đột nhiên cần cù làm quà tặng thì lòng vô cùng tự hào. Nhưng mà có một điều làm bà Hạo Hiên nhầm rằng nó chẳng rảnh hơi đâu mà làm cho Trịnh Cảnh Tuấn mà thay vào đó là ột thằng con trai khác ngoài “con rể” của bà. Thú thật thì nếu bà Hạo Hiên có biết thì nó cũng không được yên bình nằm trong phòng mà tỉ mỉ đan len thế này!
Nhã Ân vẫn đều không quan tâm đến tâm tình của mẹ thế nào. Và tất nhiên nó cũng chẳng quan tâm Trịnh Cảnh Tuấn nghĩ gì mỗi khi thấy nó mang lên trên lớp cần mẫn khâu với chả vá (Rơm: Mày chắc bị ảo tượng đọ con trai)
Sau ba ngày bắt đầu từ lúc khởi công thì cuối cùng tối hôm đó nó cũng hoàn thành xong. Nó đặc biệt mua một cái hộp để đặt quà vào trong đấy. Đóng nắp hộp vào xong, nó hí hửng trèo lên giường chờ đến ngày mai.
—————————————————————————————-
Cả ngày nay tay chân Nhã Ân đều không tự chủ được mà khua khoắng loạn xạ. Nó cũng chưa nói với An Nhiên chuyện nó sẽ tặng quà cho Vũ Quang mà theo nó thấy thì nó cũng không nên nói. Nhã Ân cho đến thời điểm này vẫn chưa hề tặng quà ột bạn nam nào cả nên trong lòng có chút thấp thỏm.
Cảnh Tuấn ngồi cạnh nó, thi thoảng quay sang đều thấy nó cứ thậm thà thậm thụt thò tay vào ngăn bàn. Cậu ta cũng không quan tâm cho lắm vì bình thường đều thấy nó dấu đồ ăn dưới gậm bàn, thỉnh thoảng mò xuống rồi phóc một cái vào miệng, có khi giáo viên xuống đột xuất, nó còn phải nuốt chửng luôn cả một tá bim bim loại cay hảo hạng trong miệng, sau đó thì tất nhiên nó bắt đầu ho sù sụ, xuýt nữa là nhổ ra đống bim bim trong miệng. Cũng may mà có cậu ta đứng một bên cao to, che khuất tầm nhìn của giáo viên, xin phép cho nó ra ngoài để “nôn” không thì nó cũng bị lên phòng thầy giám thị thân thương lâu rồi.
Giờ ra chơi…….
Nhã Ân bình thường sẽ mọc rễ ở căng tin lâu nhất hội. Nhưng chỉ thấy lạ một điều là hôm nay nó cái gì đều cũng không chịu đả động đến đồ ăn mà còn bao bọn bạn cả một chầu to bực làm mấy đứa bạn mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau hoang mang tột độ. Chẳng lẽ hôm nay Tống Nhã Ân ăn nhầm lọ thuốc chống ẩm thay bằng Mentos? (Rơm: Chết cười với chúng mày).

Nhìn đứa nào đứa đấy đều nhìn mình bằng ánh mắt đầy ý cảm ơn. Lòng nó đã vui nay lại càng thêm vui. Nó nhìn xuống hộp quà đã được thắt nơ cẩn thận, lòng vui vẻ đến điên loạn: Không ngờ cũng có ngày mình khéo tay đến mức này! Quá tuyệt!. Chờ một hồi bọn vượn tiến hóa ăn uống no nê, nó con dừng lại một chút để xem bọn nó bắt rận cho nhau rồi mới đi(Rơm: Ý con nó nghĩa là xỉa răng đấy ạ!).
Nó căn thời gian cũng khá chính xác, nó đứng trước hành lang đoạn căng tin để chờ Vũ Quang. Nhưng cũng quên khuấy mất là cậu ấy hay đi với cả đội đến ăn nên đó đành nuốt nước mắt vào trong mà đi chỗ khác. Dù gì thì Vũ Quang cũng là một người rất ưu tú chưa nói đến còn có nhiều người thích cậu ấy nữa, nếu nó tự nhiên xôn đến tặng quà cho cậu ta, diễn đàng trường ngày mai lại là ổ sâu cho những con mọt sách chăm chỉ viết báo, bính luận linh tinh.
Trong lúc chờ Vũ Quang ăn xong, nó đành giết thời gian bằng cách đi dọc hành lang tòa nhà phía bên cạnh. Nó cứ thẩn thơ, mơ mộng như thế mà đi,nõ cũng chẳng biết trong đầu mình đang có suy nghĩ gì nữa? Nó cũng chẳng biết là nó đang vui hay buồn. Nó cũng chỉ có thể đi như vậy thôi vì có xuống đi dạo vườn hoa thì cũng bị thầy giám thì xử què chân (Rơm: Lãng mạn vãi cả ra!)
Nói tha thẩn thực ra cũng không hẳn. Nó đang đi bộ với tâm trạng khá là thoải mái, lại gặp Hoàng Thái Tiên ở cầu thang làm cho tâm tình của nó không được tốt cho lắm! Hoàng Thái Tiên đi cùng với Xảo Huyên cùng với mấy anh chàng đẹp trai khối trên nữa. Nó cũng chẳng lạ gì chuyện này, định đi ra chỗ khác thì nghe thấy tiếng của Hoàng Thái Tiên: “Tống Nhã Ân, đứng lại cho tôi”
Nó cười lạnh vẫn không quay lại nhìn Thái Tiên: “Tại sao tôi lại phải nghe lời cậu?”
“Vì tương lai của gia đình cậu thì hay đứng lại mà nghe cho rõ…”
Nhã Ân nghe xong trong lòng còn đang mơ hồ thì nghe Hoàng Thái Tiên kiêu căng đi đến trước mặt, tay khoanh trước ngực nói đầy khinh bỉ: “Phải nói thế nào nhỉ? Ừm… A, tôi biết rồi. Công ty Tống thị các ngươi hình như vừa mới bị hủy tận mấy bản hợp đồng quan trọng, nhìn qua thôi tôi cũng thấy xót tiền lắm đấy. Nhưng vì không thể khoanh tay đứng nhìn mấy dự án quan trọng kia bị bỏ lỡ nên tôi đành phải năn nỉ bố cứu rỗi đồ bỏ đi của Tống gia các người….”
Nhã Ân tức tối nhìn Hoàng Thái Tiên, nắm tay phải đã nắm chặt đến mức nào nó cũng không rõ, chỉ biết là nó tức đến muốn tát cho cô ta đủ hai nghìn tám trăm mười một cái tát vào mặt. Hoàng Thái Tiên vẫn chưa cho nó cơ hội để mở miệng, cô ta đã nói: “Nào! Để tôi xem cậu có dám đánh tôi không?”- Giọng điệu của cô ta đầy ý muốn khiêu chiến làm nó nóng máu đến sôi người, chỉ muốn quẳng cô ta xuống địa ngục cho đỡ chật đất. Đáng tiếc, lúc này dùng kế sách ấy thì không được, nó đành nuốt giạn mà nói với Hoàng Thái Tiên: “Xinh đẹp đến mức nào mà tâm hồn ô uế thì cũng là đồ bỏ đi. Không đáng để tôi nói chuyện và thở chung một bầu không khí với cô.”
Hoàng Thái Tiên vẫn chưa chịu tha cho nó vẫn một mình kiêu căng: “Hay là để tôi rút thêm hai, ba bản hợp đồng nữa cho tròn chục chữ số luôn nhé?”
“Đừng có tự tin thái quá, Hoàng Thái Tiên”- Nhã Ân nhìn cô ta đầy sát khí
“Vậy thì quỳ xuống cầu xin tôi đi. Xin lỗi tôi vì đã cướp mất Trịnh Cảnh Tuấn của tôi đi. Nếu cậu không muốn cho cả nhà cậu ra ngoài đường hóng mát”- Hoàng Thái Tiên cười đầy ý khinh miệt.

Nhã Ân đang tính nhảy sổ vào cho cô ta biết thế nào là sự lợi hại của nó. Gì chứ dám động đến gia đình nó, nó tuyệt đối sẽ không tha.
Hoàng Thái Tiên đang nhìn nó tỏ vẻ đầy ý khiêu chiến bỗng tự nhiên chuyển đề tài, vuốt vuốt mấy cọng tóc nó thả hai bên vai, nói ngon nói ngọt làm nó giật cả mình: “À, Nhã Ân này, cậu cũng đắp thêm mặt nạ rong biển ở spa nhà mình đi”
Nó vẫn mắt tròn xoe không hiểu gì, cô ta lại nói tiếp: “Chúng ta là chỗ bạn bè thân thiết cậu còn ngại gì?”
À, giờ nó mới hiểu ra. Là Trịnh Cảnh Tuấn đang đến gần chỗ nó. Thảm nào….
“Tống Nhã Ân, đi theo tớ ra ngoài này!”- Cảnh Tuấn không hề quan tâm đến Hoàng Thái Tiên, càng không hiểu tình cảnh hiện tại là như thế nào. Cầm lấy cánh tay nó, toan cầm đi thì bị nó dẩy ra: “Tớ không đi.”
Cảnh Tuấn ngạc nhiên, bình thường Tống Nhã Ân đều nghe theo lời cậu ta mà: “Sao không đi?”
Nhã Ân bỗng nhiên tức giận, nó cũng chẳng hiểu tại sao lại đổ hết lên đầu Trịnh Cảnh Tuấn: “Cậu tưởng tớ là con chó của cậu sao mà cậu nói gì tớ phải nghe đấy. Tớ nói tớ không đi. Cậu nghe rõ chưa?”- Nhã Ân chạy đi thật nhanh ra khỏi đó, lòng không ít suy nghĩ cứ bám dai dẳng theo suốt dọc đường: “Là tại cậu ta. Tất cả đều tại cậu ta!”
Cảnh Tuấn nhìn theo bóng nó một hồi rồi quay sang nhìn Hoàng Thái Tiên đang nhìn cậu ta bằng một cánh mắt vô cùng đáng khinh bỉ. Cậu ta đuổi theo sau Nhã Ân từ từ, trong lòng không nghĩ ra được truyện gì lại làm nó như vậy.
Hoàng Thái Tiên sung sướng nhìn phim hài kịch do Nhã Ân làm diễn viên chính mà cười lớn…. Tôi đã nói trước rồi! Có đi thì có lại, không ai có thể làm trái với lời của thiên kim Hoàng gia được. Kể cả cậu, Tống Nhã Ân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.