Bạn đang đọc Bạn Cùng Bàn: Chương 12: Quyền lợi
Mai dà hu… Mài dà hú hu!!!! Các nàng đã có ai đi chơi trong mấy ngày nghỉ lễ chưa? Tối nay ta được đi đọ, vui quạ, vui quạ! Theo lịch thì nhà nước cho toàn bộ bà con nhân dân nghỉ lễ sáu ngày, ta cũng không phải ngoại lệ. Cho nên, ta thông báo, trong sáu ngày lễ, ta sẽ không hề động vào Word tí nào đâu. Qua đợt nghỉ lễ ta mới làm việc trở lại cơ. Hô hô! Xin lỗi các nàng, ta cũng là con người, chứ không phải máy móc!
Ta thông báo luôn một thể. Kể từ ngày hôm nay, à nhấm, kể từ sau nghỉ lễ trở đi. Ta sẽ không thèm bám đuôi hay nhìn trộm anh rể của chúng ta nữa. Ta có kế sách lâu dài: “đá chọi đá”. Ta phải vô cùng lạnh lùng thì mới cưa hắn được. Nhưng mà về cơ bản là ta vẫn chưa biết làm cách nào để tỏ ra cool ngầu cả. Ai biết thì dạy ta, được không?
À, các nàng xem ý kiến của ta có được không này. Mỗi chương, ai mà lót dép ngồi hóng, vô tình hay cố tình giật tem của ta (chú ý là có ment hoặc vote thì mới có trong thông báo mà ta xếp thứ tự) thì ta sẽ add người ấy vào chương sau. Ta lấy tầm ba người đầu tiên. Kiểu như “dành tặng cho…” í. Các nàng thấy được không? Thích thì ment phía dưới để ta biết nhớ!
Lời cuối cùng, Rơm xin chúc các bạn độc giả của Rơm một kỳ nghỉ lễ vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình, bạn bè, bạn trai , bạn gái, bạn vân vân…..! Chú ý: Đây là lời chúc tử tế đầu tiên của Rơm, mấy nàng thông cảm vì ta cũng không có quen!!!
—————————————————————————
Kể từ cái ngày “mẹ chồng tương lai” của nó – bà Ngô Hi đưa nó về đến nhà. Mọi chuyện trong Tống gia hoàn toàn thay đổi, làm đảo lộn cả cuộc sống vốn “vô cùng” yên bình của Nhã Ân.
Bà Hạo Hiên và bà Ngô Hi kể từ lúc gặp nhau ở cửa nhà đã vô cùng hoảng hốt. Nó nhìn sắc mặt hai người mà lòng cứ hoang mang lộ hết cả ra mặt. Nào là lời hẹn thề vào ngày họp lớp, lời hứa hẹn mai mối con này con nọ, vân vân và vân vân… Mẹ của nó cứ suýt xoa về cái mối “nhân duyên trời định” này làm nó sởn hết cả da gà. Nếu đã đi ăn cùng nhau thì tại sao bây giờ mới kể, để lông gà lông lợn của nó bay tứ tung thế này? Ông trời à, ông đang ngủ quên đấy sao?
Bây giờ, nó chỉ có một ước ao nhỏ nhoi thôi: “Dằn mặt Trịnh Cảnh Tuấn ra, trói cậu ta rồi để lên thớt, băm nhỏ ra như băm thịt, rồi viên từng viên lại, sốt với cà chua, cho thêm một tí giấm cũng được, rồi sẽ mang cho con mèo ăn”. Nhưng mà….đã là “con rể” của mẹ thì nó không làm gì được rồi…
À, cũng phải nói kể từ ngày “mẹ chồng tương lai” của nó đến, mọi người trong nhà, từ họ nội đến họ ngoại đều đối đáp với nó rất tốt, rất chu toàn. Nhất là cái hôm bà nội lên chơi, bà và mẹ ngồi tán chuyện với nhau đến tận đêm khuya trong phòng, trong cái đầu non nớt của nó chỉ có mang máng hình dung ra cái đề tài nói xấu chồng muôn thuở sẽ là vấn đề được bà và mẹ nói đến nhiều nhất. Nào ngờ, mười một giờ đêm bà bước ra khỏi phòng, liền lôi nó dậy, hai tay xoa xoa đầu nó mà âu yếm: “Tiểu Ân ngoan ngoan mau lấy chồng để bà mau có cháu bế”- Nói xong bà vội bước ra ngoài để mình nó trong phòng đang mơ màng đột nhiên mắt tròn xoe không hiểu mô tê gì. Sáng ra, còn có một điều còn kinh dị hơn: Bà nội dậy sớm để nấu ăn cho nó. Đây… quả là một việc động trời. Một người chuyên cần dậy muộn cùng nó, chuyên cần ngủ muộn để xem phim cùng nó mà cũng có ngày dậy sớm nấu ăn cho nó. Trịnh Cảnh Tuấn, rốt cục ngươi là yêu tinh phương nào đây?
Ăn xong bữa sáng, nó thất tha thất thểu bắt xe buýt đi một mình và chợt hiểu ra rằng: Triệu An Nhiên là đồ bỏ bạn theo trai. (Rơm: Con gái, sau này con cũng vậy đấy *chớp chớp*)
—————————————————————————-
Buổi sáng, ngoài đường còn ít người, đường phố cũng vì thế mà vắng vẻ nhưng lại khiến nó cảm giác thích thú hơn bình thường. Đi qua tiệm tạp hóa, nó dừng lại mua mấy cái bút bi, nó vô tình nghe được tin tức trên thời sự: “Chủ tịch tập đoàn Phí Thiên- ông Phí Thiên Phước đã vinh dự nhận được giải thưởng doanh nhân giỏi KXOU…” thực ra, nói đến tập đoàn Phí Thiên thì không ai không biết, ở đâu cũng nổi như cồn, nó đang định quay gót rời đi thì chẳng biết bà phóng viên độc ác nào còn chèn thêm cái tin tức: “Ngoài ra, chúng tôi còn được biết, con riêng của vợ Phí Thiên Phước sẽ được thừa hưởng khối tài sàn khổng lồ và quyền kinh doanh tập đoàn….” Nó không đi vội mà đứng lỳ một xó ngước lên ti. Đợi xem hết mục tin về tập đoàn Phí Thiên, nó trở ra rồi đi đến trường.
———————————————————————————
Cái bản tin mới ra lò sáng nay thôi mà trong trường lẫn ngoài trường đều rầm rộ cả lên. Nó ngồi trong lớp mà vò đầu nghe tiếng hét đinh tai nhức óc ở ngoài cửa lớp đến bực cả mình.
Trịnh Cảnh Tuấn nghe thấy nữ sinh gọi tên mình mà vẫn điềm nhiên không nói gì. Những ngón tay thon, dài từ từ lật từng trang sách vô cùng chăm chú không hề để tâm đến bên ngoài. Nhã Ân từ buổi sáng đã thực hiện chế độ biến-thái-cách-hai-mét, cải cách dựa theo chế độ của Trịnh Cảnh Tuấn: con-gái-cách-hai-mét. Ngược lại, Trịnh Cảnh Tuấn cũng không hề quan tâm đến nó mà an phận ngồi yên một chỗ. Được rồi, coi như nhà ngươi biết điều- Nhã Ân cũng không nói gì, lắc đầu ngán ngẩm.
Chuông vào học đã điểm, đống lộn xộn ngoài kia trước mắt được dẹp bỏ. Tiết đầu tiên là tiết sử của thầy Hà hay còn được gọi là tiết ru ngủ của nhân dân. Nhã Ân không mong đợi mấy vào môn sử, nó quyết định nhắm mặt “nghỉ ngơi” sau một đêm bị bà nội đánh thức trong hoang mang.
“……Như các em đã biết, nền văn minh Trung Quốc được cho là một trong những nền văn minh lâu đời nhất trên thế giới. Xuyên suốt hàng ngàn, hàng tỉ năm lịch sử…TỐNG NHÃ ÂN”
Nhã Ân giật mình tỉnh dậy, đang mơ mơ màng màng không hiểu chuyện gì thì thầy Hà tiến đến, mặt đỏ lựng: “Tống Nhã Ân, em đứng dậy ngay cho tôi!”
Nó đang ngái ngủ, cũng chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện như thế nào cũng bằng lòng đứng dậy. Thầy Hà hỏi: “Em cho tôi biết, lúc nãy tôi vừa giảng cái gì?”
Nó vừa nói vừa cố che miệng khỏi ngáp: “Thầy giảng Trịnh Cảnh Tuấn là đồ mặt dày biến thái!”
Tất cả vạn vật xung quanh nó, tính cả thầy Hà đều đứng yên không nhúc nhích trong mấy giấy. Mấy giây sau, vạn vật như vỡ òa, bao nhiêu cá thể vượn đực lẫn vượn cái đều cười như điên, cười đến không thể nào dứt được. Nó đứng ngây ngốc, dần hiểu ra có chuyện gì. Thôi rồi! Cái này thì khỏi phải suy nghĩ!
“Tống Nhã Ân, em lên phòng giám thị ngay cho tôi”- Vừa nõi thầy Hà vừa đặt quyển sách lên trên bàn, nhìn nó mặt giận dữ.
Nhã Ân không dám chống lại lệnh, ngoan ngoãn đi theo. Dù sao thì nó cũng chẳng làm gì được nữa, đã dám lỡ lời kinh động đến “hoàng thượng” thì coi như kiếp thê nô của nó cũng chấm dứt. Nó quay lại nhìn Cảnh Tuấn, cậu ta không thèm nhìn nó, cắm cúi viết bài như không. Được rồi! Vẫn là nhà ngươi thắng bổn cung!- Nó hừ mũi, chuồn nhanh ra khỏi lớp.
Nhã Ân mở cửa phòng ra, hít lấy hít để mùi của sự tự do mà nó không được thở trong cả tiếng đồng hồ qua. Chung quy lại, tội của nó dưới cái nhìn của thầy giám thị là vô cùng to lớn: ngủ gật trong lớp, có thái độ không nghiêm túc khi học bài, phá rối trật tự lớp học, có lời nói không tốt với bạn bè, bla…bla…
Mấy cái trước nó còn có thể ngậm ngùi cho qua, chứ cái điều “có lời nói không tốt đối với bạn bè” thì nó không chịu được rồi. Chính cậu ta là thủ phạm đã khiến tối qua “mộng vàng mộng ngọc” của nó biến thành ác mộng sáng hôm nay. Đã thế từ tuần sau, sáng nào nó cũng phải đến sớm quét lớp học, hình phạt dành cho nó là một tháng. Nó thở dài, nghĩ đến cái tương lai dài đằng đẵng phía trước, trả thù Trịnh Cảnh Tuấn bây giờ chỉ còn là 0,0111%, nó ỉu xìu: “Cơ bản là giai cấp bị trị bị đàn áp quá tàn nhẫn, không thể lùi không thể tiến, thật là tiến thoái lưỡng nan!”
An Nhiên từ đằng sau đập nhẹ vào vai nó, làm nó bừng tỉnh, không nghĩ ngợi lung tung nữa. Nó quay lại mắng: “Để cho tớ yên”
An Nhiên bĩu môi: “Cậu mà cũng biết yên lặng suy nghĩ đấy à? Trịnh Cảnh Tuấn, xem ra cậu không phải dạng vừa đâu!”- Nói xong nó lại suýt xoa
Nhã Ân phẫn nộ quay người đi không thèm nói năng gì cả. An Nhiên hoảng hốt đuổi theo nó nịnh nọt: “Nhã Ân, cậu thích ăn hamburger cỡ nào?”
Không cần phải nói, chắc cũng biết thái độ của nó ra sao! (Rơm: Nó đích thị là lợn biến thành tinh đọ!)
—————————————————————————————
Cũng may là chuyện sáng nay ở lớp bố, mẹ đều không biết gì. Thực ra thì họ có biết thì cũng không hề ảnh hưởng gì đến nền văn minh đang đà phát triển rực rỡ của nhân loại bây giờ, chỉ khổ nỗi là nó sẽ bị ăn mắng như chơi. Từ cái ngày mà bà Ngô Hi đưa nó về, Tống gia được chia thành hai đảng phái: Đảng thứ nhất là Tiểu Tuấn Đảng gồm có bà nó, ông nó, bố nó, mẹ nó, còn mèo nhà nó (Rơm: Đến mèo cũng không tha!),….chủ trương được đề cao của Tiểu Tuấn Đảng đó chính là: “Đưa con rể về nhà, đêm nào cũng là đêm động phòng hoa trúc, mọi người tuyệt đối sẽ không quấy rối!”. Công việc của các thành viên trong Tiểu Tuấn Đảng đó chính là hàng ngày lấy truyện của Trịnh Cảnh Tuấn ra kể để “bồi đắp tình cảm” mai sau. Đảng thứ hai đó chính là Từ Tuấn Đảng(1) do nó đứng đầu và không ai đứng sau, với chủ trương vô cùng quyết liệt: “Thà ế còn hơn rước rể biến thái làm hại con dân”. Tuy chỉ có một mình nó làm chủ đảng phái, nó cũng không chịu lép vế, một mình nó luôn chống chọi với thế lực Tiểu Tuấn Đảng vô cùng gan dạ. Dần dà, nó cũng quen với sự phân hóa sâu sắc của xã hội, hiểu được ách bóc lột tinh thần tàn bạo của giai cấp thống trị, nó vẫn nhen nhóm kế hoạch một ngày nào đó sẽ vùng lên đấu tranh dành lại công bằng và chân lý ình.
Bà Ngô Hi và Dao Y ngày càng đến nhà nó nhiều hơn. Nhiều lúc nó chỉ thấy ngại, nói với mọi người rằng tương lai của nó chỉ có một con đường duy nhất đấy chính là học hành, không ngờ lại bị bà Ngô Hi chặn họng: “Cắm cọc giữ người”. Nó hết nói, nuốt nước bọt về phòng mà trong lòng đau khổ.
Cho đến một ngày nắng vô cùng đẹp nhưng trong đầu nó không hề đẹp. Bố, mẹ nó đích thân mời Trịnh Cảnh Tuấn sang ăn bữa cơm tối “thân mật” (Rơm: Đông vui quạ!). Đối với bố và mẹ bữa cơm ấy được coi như là gặp mặt con rể, còn đối với nó, bữa cơm này coi như là trả thù Trịnh Cảnh Tuấn vì những tháng ngày mọc kén ở lỗ tai để nghe chuyện về cậu ta. Chi tiết như thế nào, nó đều vạch sẵn ra một bản kế hoạch vô cùng công phu, chỉ đợi Trịnh Cảnh Tuấn đến nó sẽ bắt tay vào thực hiện. Pờ phệch, pờ phệch-Nó cười híp mắt
Chiếc xe màu đen từ từ tiến vào sân nhà nó rồi dừng lại. Trịnh Cảnh Tuấn bước ra ngoài đầu tiên, cúi người chào hỏi vợ chồng Tống gia vô cùng lễ phép, ngoan ngoãn, đoạn quay sang nó cười chào làm lộ hai chiếc răng khểnh, làm nó vô cùng cảm động mà chỉ muốn đến ôm chặt lấy cậu ta, bẻ ngay và luôn hai cái răng ấy đi. Mọe nó chứ! Ngứa hết cả mắt.
Bữa tối hôm nay sẽ là do nó nấu. Thực ra cũng phải trải qua ba ngày đấu tranh tư tưởng thì tối nay nó mới được làm người chủ đạo nấu bữa cơm tối. Cả cái nhà này chắc chẳng ai không biết nó nấu ăn tồi đến mức nào, cụ thể như là, khi nó nấu cơm thì sẽ thành nấu cháo, còn khi xào thịt thì sẽ thành một đống tạp nham sống dở chín dở ở trên đĩa. Nói chung thì cái việc nó hăng hái vào bếp tối nay vẫn làm mẹ nó lo lắng, bà huých tay nó, dặn dò: “Tiểu Ân, nấu ăn cho cẩn thận kẻo người ta sợ mà chạy mất dép!”
Nó trong bụng thầm nghĩ thế thì lại càng tuyệt vời. Một mũi tên trúng hai đích! Nhưng bên ngoài vẫn chỉ giả vờ hiểu chuyện, nói: “Mẹ yên tâm, dạo này tay nghề của con khá lắm!”. Bà Hạo Hiên không nói gì thêm nhìn con gái trong bếp mà thở dài thườn thượt.
Riêng chỉ có bà Ngô Hi là nhìn nó mắt sáng trưng: “Chưa gì mà con bé đã biết vào bếp nấu ăn rồi. Con dâu đảm đang thế này thật là có phúc cho nhà mình, Hạo Hiên”
Bà Hạo Hiên vẫn đang còn lo lắng, cười có lệ. Ông Dịch Phong nhấp ly rượu trên tay, nói: “Ngô Hi, em quá khen rồi”
Nhã Ân soạn xong hết thức ăn lên khay rồi nhờ người bê hộ lên bàn ăn. Nó làm khá nhiều món, thoạt nhìn rất đẹp mắt, kỳ công vô cùng. Bà Ngô Hi cười nói vui vẻ nhìn nó, chỉ chỗ ngồi đang còn trống cạnh Cảnh Tuấn: “Tiểu Ân, cháu ngồi xuống đây.”rồi lại nhìn nó, cười nói: “Cháu vất vả rồi, ngồi xuống ăn thôi”.
Nhã Ân ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh cậu ta. Giả vờ như chợt nhớ ra cái gì, nó gọi cô người làm dưới bếp bưng lên một đĩa đầy ắp sủi cảo còn đang nóng, vừa nói nó vừa gắp vào bát Cảnh Tuấn một miếng, nói giọng ôn tồn: “Con làm thêm món này, mọi người ăn thử xem có vừa miệng không!”. Cảnh Tuấn đưa đôi mắt khó hiểu nhìn nó, rồi không nói cũng chẳng rằng gắp miếng sủi cảo đưa lên miệng. Nhã Ân ngồi cạnh cậu ta cố nhấn bụng nín cười thành tiếng. Cảnh Tuấn cúi gằm xuống bàn ăn, ăn được nửa miếng sủi cảo thì ngẩng đầu lên, Dao Y hỏi: “Anh Cảnh Tuấn, ngon không?”. “Ngon, rất ngon!”- Cảnh Tuấn đáp. Bà Hạo Hiên lẫn ông Phong đều không tin được, nhìn nó vô cùng hoang mang. Nhã Ân mặt đỏ hết cả lên vì nhịn cười, nó nói tiếp: “Ngon thì phải ăn nhiều vào chứ!”. Vừa nói, nó vừa gắp thêm hai ba miếng cho bà Ngô Hi và Dao Y, mồm miệng tươi cười, khua khoắng như tép nhảy. Cảnh Tuấn vẫn không hề nói gì thêm, tiếp tục ăn một cách chăm chỉ. (Rơm: Có chí hướng!)
Bà Ngô Hi và Dao Y phấn khích vô cùng, nói: “Hạo Hiên, Dịch Phong, hai người cũng ăn đi!”. Vợ chồng Tống gia có vẻ e ngại, bà Hạo Hiên nhấp ly rượu trên tay: “Cậu cứ ăn tự nhiên!”. Nhã Ân nín thở chờ đợi cái khoảnh khắc mọi người cùng ăn miếng sủi cảo. Hai giây trước, mặt bà Ngô Hi và Dao Y đều sáng bừng sức sống. Hai giây sau, hai người họ chẳng khác gì cây hoa ngoài vườn héo chết rũ chết rượi. Dao Y lên tiếng đầu tiên, nó nhìn Nhã Ân rồi nói như không để nó phật lòng : “Anh Cảnh Tuấn, an..h nói kh..ô..ng sai, rất ngon!” rồi nó liếc mắt xuống nhà bếp, nói với người làm: “Làm ơn cho tôi cốc nước! Càng nhanh, càng tốt!”.
Bà Ngô Hi trên mặt không hề hiện lên thất vọng, thay vào đó là tình yêu thương vô bờ bến: “Con bé mới tí tuổi mà đã biết vào bếp là giỏi rồi. Từ từ chau dồi, mai sau về Trịnh gia mình sẽ dạy thêm”. Nhã Ân đang uống dở hớp nước, quay mặt về chỗ bà Ngô Hi để nghe, nó không hề ngại ngùng mà phun cả một mồm đầy nước vào mặt Cảnh Tuấn. Cảnh Tuấn bất ngờ bị phun vào mặt, không kip lấy tay che lại, kết quả là một mặt toàn nước, ướt xuống tận áo. (Rơm: Mẹ nghĩ là còn có cả nước miếng nữa cơ! Mày mà liếm liếm môi một tí chẳng phải đã là hôn gián tiếp rồi hay sao? Nhã Ân, con cao tay quạ!).
Cậu ta không nói gì, nhẹ nhàng lấy chiếc khăn lau đi lau lại. Nhã Ân tròn mắt nhìn, cố nín cười: “Ấy chết, để tớ lau cho!”. Nói rồi nó rút thêm tờ giấy lau cho Cảnh Tuấn. Cậu ta lại một lần nữa rơi vào thế bị động, bị Nhã Ân sờ sờ lên má để lau nước, cậu ta hất tay nó ra, nói giọng vô cùng bình tĩnh: “Tớ không sao!”
Ông Phong mặt thoáng qua vài tia lo lắng nhìn nó, rồi lại nhìn bà Hạo Hiên. Nhã Ân! Kiếp nạn này e rằng con khó vượt qua rồi!
Nhã Ân vẫn không quan tâm tới ánh nhìn đầy ái ngại của bố. Nó lại ra sức mời chào: “Nào, nào. Mọi người ăn đi! Đã đến đay ăn rồi thì đừng khách sáo nữa”. Nó lại gắp thêm vào bát của Dao Y thêm mấy miếng mực xào, gắp thêm vào bát của bà Ngô Hi thêm mấy miếng nem rán, cười thỏa mãn.
Phải nói là Cảnh Tuấn buổi tối hôm ấy đã uống vô cùng nhiều nước. Thực ra thì Nhã Ân thấy dùng từ “nốc” có vẻ hợp lý hơn. Nó hăng hái đi lấy nước cho cậu ta làm cả nhà cứ suýt xoa khen nó “biết quan tâm” đến Cảnh Tuấn. Ừ thì cứ để mọi người nghĩ thế đi, việc nó làm bây giờ chẳng phải là đang quan tâm cậu ta hay sao?
Cảnh Tuấn uống đến cốc nước thứ mười một thì nó cũng mỏi rã rời cả chân, dừng lại nói: “Cậu uống ít thôi, hỏng thận đấy!”
“Rốt cục là cậu cho bao nhiêu muối vào nhân sủi cảo vậy Tống tiểu thư?”- Cảnh Tuấn liếc nhìn nó
Nhã Ân đáp lại bằng vẻ mặt vô cùng ngây thơ: “Để xem nào… hình như là non nửa túi muối…”
Cảnh Tuấn mặt vẫn không hề biến sắc: “Gần nửa túi muối?”
Nhã Ân trong lòng thầm cười ha hả, đắc chí vô cùng. Nó giả vờ tốt bụng: “Cậu muốn uống thêm không?”
“Muốn, rất muốn!”- Cảnh Tuấn đáp, trong lòng gần như đã hiểu được ngầm ý của Nhã Ân. Cậu ta vắt tay lên thành sofa, khóe miệng nhếch lên nửa cười nửa không, khuôn mặt hiện lên vài tia ẩn ý đầy nguy hiểm mà nhìn nó.
Nhã Ân bưng đến cốc thứ mười hai thì ngồi thụp xuống vì mệt lẫn khát. Không chịu được nữa, nó toan định cướp cốc nước trên tay Cảnh Tuấn thì bị cậu ta giữ lại. Cảnh Tuấn tiến sát vào người Nhã Â, ép nó vào thành sofa. Khuôn mặt thanh tuấn bất chợp áp sát mặt nó, làm nó chỉ biết nín thở không nói gì.
Phải nói nó lúc hoang mang đáng yêu vô cùng: “Đồ..đồ..d..ê xồm!” nó hắng giọng để bình tĩnh lại: “Tớ mà hét lên, mọi người sẽ xông vào đây đấy. Đừng có mà thả dê, Trịnh thiếu gia!”
Cậu ta chống một tay lên thành sofa phía sau nó, nhếch miệng cười (Rơm: Thằng này nguy hiểm vê lờ): “Tớ miễn nhiễm! Đây là quyền lợi của tớ!”. Nói rồi cậu ta xích vào gần hơn, gần đến nỗi nó có thể chạm vào cả hơi thở nồng ấm của cậu ta lúc ấy.
Nhã Ân hoang mang đến tột cục, đang định hét lớn thì bị Cảnh Tuấn lấy tay bịt miệng lại. Cậu ta giơ giơ cốc nước lên, cười tươi rói: “Cho cậu uống nước là quyền lợi của tớ!”
“Ơ….”Nó hoang mang, mắt mở tròn. Vậy hóa ra là mình tưởng bở à? (Rơm: Ừ, đúng rồi,mày tưởng bở)
Lúc này, khoảng cách của hai bọn họ với trở nên bình thường. Nhã Ân vẫn còn chưa hoàn hồn thì Cảnh Tuấn đã đứng lên, tay đút vào túi quần, nói với nó: “Tống Nhã Ân, lần sau qua nhà tớ ăn tối, tớ sẽ nấu!”
“Hứ… không thèm!”- Nó dẩu môi quay mặt ra chỗ khác
“Tớ có quyền thực thi nhiệm vụ của mình. Nếu cậu không muốn, hay là… để tớ hoàn thành nối quyền lợi của mình lúc nãy?”
Nhã Ân nghe xong mặt trắng bệch,dù sao thì nó cũng không thể để mất nụ hôn đầu đời của nó được. Nụ hôn đầu của nó sẽ phải diễn ra trong ánh nến, dưới ánh trăng, ngoài bãi biển cơ. Nhất quyết là không! Nhất quyết là không. “Thôi được, coi như bổn cô nương ta cho nhà ngươi một ân huệ đi”
Cảnh Tuấn nhìn dáng vẻ của nó mà bật cười. Cậu ta bước từ từ ra bên ngoài, để lại Nhã Ân một mình: “Hay là đợt sau cho hẳn hai túi luôn nhỉ?”
Cảnh Tuấn bước ra ngoài cửa, xe đã đợi sẵn, không theo lý trí mà hướng về phòng Nhã Ân đang ngồi, bất giác cười tươi.
Chỉ là… có một người bình thường nhưng vô cùng đặc biệt với cậu ta trong đó. Tống Nhã Ân, tối đừng mơ giấc đẹp viển vông, mà hãy mơ thấy tớ! (Rơm: Mẹ già mơ thấy mày thì có được hơm?)