Bạn Cùng Bàn

Chương 11: Vũ hội thường niên của trường-Kết cục biến thái nhất


Bạn đang đọc Bạn Cùng Bàn: Chương 11: Vũ hội thường niên của trường-Kết cục biến thái nhất

Ngoáp… ngoáp.. các nàng thân mến!Các nàng ngủ hết chưa? Rơm đang ngồi chăm chỉ viết truyện cho các nàng đây. Thấy các nàng giục mãi, ta bắt buộc ngồi từ chiều muộn đến giờ để đăng chương mới. Mò mò mẫm mẫm, may không bị mẹ mắng. Haizz!
Tình hình là “anh rể” của chúng ta càng ngày càng lạnh. Ta nhìn hắn như nhìn thấy cái thùng kem di động. Kệ mọe nó chứ! Ta thích ăn kem, chừng nào ta chán, ta mới bỏ.
À, à,à đợt trước ta có để cái nick facebook ở trong phần giới thiệu đó. Đấy không phải là nick của ta đâu, là của bạn ta đọ. Ta chỉ là đợt trước lấy gmail của nó để lập thôi. Nàng nào add friend mà chưa được “rì quét” lại thì thông cảm nhớ. Rồi, các nàng đọc đi, để ta xem ai tối nay giật được tem này! Bai bai *vẫy sịp*
———————————————————————————————————————————————
Bây giờ đã là mười một giờ đêm, sương đêm đã bắt đầu tạo thành một lớp mỏng quanh tầng cao nhất của tòa nhà. Nhã Ân vẫn gục trên đùi Cảnh Tuấn, nó không khóc nữa. Cảnh Tuấn giơ tay xem đồng hồ, đoạn đỡ Nhã Ân dậy rồi đứng lên: “Đi về”.
Nhã Ân uể oải đứng lên, dù sao thì trời cũng đã trở lạnh nó không muốn chủ nhật ngày mai phải nằm ở nhà vì cảm. Uống từng ấy rượu làm nó chóng mặt, hoa cả mắt đến nỗi nhìn thấy tận hai ba Cảnh Tuấn đang đứng trước nó. Nó cười: “Đồ mặt liệt”- Rồi chỉ thẳng vào mặt Cảnh Tuấn.
Cảnh Tuấn không chút biểu tình, lạnh lùng hỏi: “Ở đây hay đi về?”
Nó không thèm quan tâm. Rượu như đã thấm hết vào người nó, nó bắt đầu ăn nói lung ta lung tung. Cuối cùng, như đã mệt lả, nó bỗng nhắm sập mắt lại rơi xuống sàn ngủ thiếp đi mặc kệ trời đang dần trở lạnh. (Rơm: Thực ra thì đoạn này ta cũng định cho thằng bé đỡ con bé, nhưng mà khổ nỗi ta lại thấy để con bé ngã thì hơn “*mặt gian tà*)
Cảnh Tuấn thở dài, đoạn cúi xuống bế xốc nó lên trên lưng, bước xuống cầu thang một cách nhẹ nhàng. Người áp người, mặt áp mặt, hơi rượu nồng từ hơi thở của Nhã Ân đập vào má cậu ta, làm mặt Cảnh Tuấn bỗng nhiên đỏ bừng. Tim cậu ta không hiểu rõ nguyên nhân bỗng đập lỡ một nhịp. Cảnh Tuấn vô cùng khó hiểu, dừng lại thở ra thở vào cho bình tĩnh rồi đi tiếp.
Vũ hội đến giờ vẫn còn chưa khép lại, mọi người vẫn còn trong hội trường vui vẻ. Cảnh Tuấn vẫn không để ý đến những cặp mắt đang ở ngoài hành lang dò xét mình.
Hoàng Thái Tiên thoáng thấy mọi người nhắc đến tên Trịnh Cảnh Tuấn, liền liến thoắng nói với bọn Xảo Huyên: “Bọn mày ở đây, nhất định phải quay được cảnh mà tao đã nói.”
Chẳng là bữa tự học hôm trước, Hoàng Thái Tiên quyết định sẽ đưa cho Cảnh Tuấn bức thư tỏ tình của mình, nhưng cuối cùng gặp phải kẻ “chướng mắt” Tống Nhã Ân, liền cho bài học và kết cục vô cùng đau lòng, nó tức đến nỗi đỉnh đầu bốc nghi nghút khói đen sì. Lần này, lần này phải bắt cật ta đồng ý với mình, dù sao thì nó cũng không thể chần chừ lâu được, nó sẽ quay lại giây phút ấy, sáng mai sẽ có bài giật tít trên diễn đàn trường!
“Trịnh Cảnh Tuấn”- Nó đi từng bước dài đến chỗ Cảnh Tuấn.
“Ơ!!!”- Hoàng Thái Tiên đứng sững lại. “Trịnh Cảnh Tuấn đang cõng cậu ta sao?”
Cảnh Tuấn dường như không quan tâm đến Hoàng Thái Tiên đang đứng bên cạnh. Cậu vẫn cứ đi qua nó, xuống đến cầu thang. Hoàng Thái Tiên ghì chặt tay cố nuốt giận vào trong, đuổi theo Cảnh Tuấn: “Cảnh Tuấn, cậu cầm lấy cái này!”- Nói rồi nó lấy bức thư tỏ tình của mình ra,lại hỏi: “Cậu… đồng ý làm bạn trai tớ chứ?”Hoàng Thái Tiên mắt chớp chớp, kéo chiếc váy mặc trên người thành bó nhất có thể.
Cảnh Tuấn vẫn không quan tâm, điềm đạm cõng Nhã Ân vẫn còn đang say giấc trên lưng cậu ta. Hoàng Thái Tiên vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục đi theo: “Cảnh Tuấn… trả lời tớ. Nếu cậu làm bạn trai tớ cậu có thể có tất cả ở cái trường này.”
Cảnh Tuấn khó chịu với câu nói này của Hoàng Thái Tiên, nhếch mép cười: “Trịnh đại thiếu gia tớ đây còn cái gì chưa có sao?”
Hoàng Thái Tiên cứng họng lại. Nó vẫn tiếp tục đi theo Cảnh Tuấn xuống đến tận cổng của tòa nhà. Khổ nỗi, nó đang đi giày cao gót, lại phải leo cầu thang đuổi theo cậu ta đến tận chục tầng, chân nó đau ê ẩm. Xém chút nữa là trẹo chân. Nhưng rốt cục Trịnh Cảnh Tuấn vẫn không thèm liếc mắt nhìn nó.

Nhã Ân vẫn đang ngủ say, không hề biết rằng sau lưng mình đang có một cặp mắt nhìn nó đến phát lửa, ngập trong giận dữ. Nhưng nó biết làm sao, ngủ trên lưng cậu ta thực sự rất thoải mái, mùi hương vô cùng nam tính trên người cậu ta làm nó không thể nào tỉnh lại được, cứ như thế nó không tự chủ được mà xiết mạnh hai cánh tay của mình đang quàng qua cổ cậu ta. Chiếc gối ôm này, thực sự rất tốt!. (Rơm: Cảnh Tuấn con trai mẹ. Mẹ thực sự cảnh báo ày vào tương lai lưng mày sẽ còng xuống không thương tiếc.)
Chú Vệ- lái xe lâu năm cho Trịnh gia đã chờ sẵn trước cổng. Sau là một chiếc xe limo màu đen, đẹp mê người (Rơm: Con trai ta giàu quạ! Giàu quạ). Chú Vệ mở cửa xe, Cảnh Tuấn đặt nhẹ Nhã Ân xuống dười ghế, nó khó chịu đạp lung tung một lúc, lại quen hơi rồi thiếp đi. Lúc này Cảnh Tuấn mới quay ra chỗ Hoàng Thái Tiên đang đứng khổ sở trước cổng.
Hoàng Thái Tiên giở giọng yểu điệu đến rợn tóc gáy: “Tiểu Tuấn Tuấn”
Cảnh Tuấn khó chịu: “Đừng gọi tớ kiểu đấy.”- Nói rồi cậu ta theo thói quen lại bỏ tay vao túi quần, đứng thẳng, mắt đối mắt vào mắt nó khiến nó không thể nào thở nổi. Đôi mắt này… thực sự rất lạnh lùng, xuyên vào tận trái tim nó, nhìn thấu hết mọi tâm can của nó. Nó hơi sợ, lùi về phía sau mấy bước. Cảnh Tuấn tiếp tục lên tiếng, giọng có phần khó chịu: “Trời lạnh, lên đi”
Hoàng Thái Tiên vẫn cố chấp: “Cậu… phải làm bạn trai của tớ!”
Cảnh Tuấn dường như hết cách, cậu ta khó chịu không thèm nói gì nữa, quay gót vào trong xe. Hoàng Thái Tiên tức muốn hộc máu nhưng mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. NÓ- chưa từng một ai dám từ chối nó. NÓ- muốn gì đều có đó. NÓ- không ai có thể qua mắt nó. NÓ- không ai có thể cướp đi tình yêu của nó. Dưới không khí lạnh lẽo cảu Bắc Kinh đêm về, nó đứng đấy, lòng thất vọng tràn trề, phải chăng cái tôi trong nó quá cao? Khiến bây giờ nó lại cảm giác thất vọng thế này?Nó hừ lạnh một tiếng: “Tống Nhã Ân, có đi có lại!” rồi trở mình vào trong.
Trên xe, không khí im lặng bao phủ hầu như tất cả. Chú Vệ dường như đã quen với điều này. Đi ra khỏi khu tòa nhà Xview, quay xuống hỏi Cảnh Tuấn bây giờ đi đâu.
“Khu trung tâm, gần công viên XX”- Cảnh Tuấn khó chịu trả lời. Bởi lẽ từ lúc lên trên xe đến giờ cậu đều phải làm cái gối cho Nhã Ân dựa đầu. Mặc dù đợt mới nhập học, ở trên xe buýt Nhã Ân cũng đã “vô tình” dựa vào nó, nhưng đấy chỉ là vai thôi, bây giờ lại thân mật thế này, lại có chút không quen.
Nhã Ân đột nhiên dựng dậy, người lảo đảo say vì rượu: “Chú gì dễ thương trên đó ơi… Ợ..ộc ộc”
Cảnh Tuấn mặt mày xanh mét, giục chú Vệ dừng xe ngay lập tức. Vừa xuống xe, Nhã Ân liền nôn thốc nôn tháo. Cảnh Tuấn đứng một bên, biểu cảm vô cùng bàng hoàng (Rơm: Cuối cùng mặt liệt đã không phải mặt liệt nữa). Chú Vệ xuống xe, cầm thêm chai nước lọc, toan đưa cho Nhã Ân, Cảnh Tuấn chộp lấy: “Cảm ơn chú” rồi uống một ngụm. Chú Vệ không quan tâm đến cậu ta, nhìn Nhã Ân mặt mày lo lắng: “May mà đưa con bé xuống sớm. Cảnh Tuấn à, chú quen biết cháu lâu vậy, chú khuyên cháu trân thành, hãy tha cho con bé đi. Dù sao nó cũng đang còn nhỏ, mai sau cháu lớn, đầy người bám theo, đừng bắt con nhỏ phải vì nghề nghiệp mà tủi thân. Cứ đưa cho con bé dư dư tiền bo, tối nay cháu vẫn chưa làm gì đấy chứ?”
Cảnh Tuấn nghe xong sặc nước. Nước xông lên tận khoang mũi làm cả mặt đỏ lựng. Chú Vệ ơi, chú Vệ à, chú quen biết cháu bao nhiêu năm nay đáng lẽ ra chú phải biết, Trịnh Cảnh Tuấn cháu đây là con nhà gia giáo, đi học chỉ đúng một đường về nhà. CHÁU- con là trai tân đấy! Cảnh Tuấn nói trong đau khổ: “Cháu tuyệt đối không đụng chạm gì vào cô ấy!”
“Chú chỉ biết nói có thế, con bé chắc cũng bằng tuổi con gái chú, chẳng biết như thế nào mà lại phải làm cái nghề dưới đáy xã hội này. Bây giờ, đừng đưa con bé đi đâu cả, đưa nó về ông chủ của nó mà chuộc nó về đi, coi như làm phước”- Chú Vệ nghiêm túc nói
Cảnh Tuấn dở khóc dở cười vẫn chưa biết nói gì Nhã Ân đã giải quyết xong, ngưởng đầu lên vớ lấy chai nước trên tay cậu ta để súc miệng. Hai người vẫn chưa biết làm gì, nó lờ đờ nói, vừa nói vừa vặn vẹo đủ các tư thế dựa vào người Cảnh Tuấn: “Chú gì dễ thương à…. Chú à…”
Cảnh Tuấn hoảng hốt nhưng vẫn không để ra mặt: “Tống Nhã Ân, đi về!”
Chú Vệ đứng một lúc rồi nói: “Cảnh Tuấn, đêm muộn thế này rồi, nó còn non dại chi bằng ta đưa về Trịnh gia đã, có gì rồi sáng mai tính sau”
Cảnh Tuấn đáp: “Chú à, cháu thật sự không phải người tốt, không thể để những người như thế này về nhà được. Cô ấy có nhà, có ấy phải về nhà”
Nhã Ân dựa vào Cảnh Tuấn, quay sang gắt: “Này, cho dù có là gái bo đi nữa, đêm muộn thế này cậu lại chẳng cho tôi về nhà cậu hả?” Đoạn quay sang chú Vệ đang đứng hình: “Ch..ú.. khục khục.. chú à… ta đi thôi… đi về Trịnh gia” (Rơm: Ừ! Đi thôi con! Phắn về nhà nó đi con)

Cảnh Tuấn vẫn chưa kịp hành động gì, nó liền cầm lấy cổ áo cậu ta mà lôi vào trong xe. Cảnh Tuấn sắc mặt cứng đờ, Tống Nhã Ân khi say thật là nguy hiểm! Cảnh Tuấn lên xe liền chỉnh trang lại quần áo, đoạn quay sang nó: “Tống Nhã Ân, là cậu nói cậu tự chịu, sáng mai đừng trách tớ” (Rơm: Sặc mùi đen rối). Nhã Ân ngủ thiếp đi, không thèm nghe.
Chú Vệ đóng cửa xe lại, chiếc xe từ từ chuyển bánh về Trịnh gia….
Trịnh gia, mười hai giờ mười….
“Chị Nhã Ân, chị Nhã Ân”- Dao Y mừng quýnh mừng quáng khi nhìn thấy Nhã Ân. Cảnh Tuấn chau mày lại: “Nói nhỏ một tí” .
Nó bĩu môi: “Không thèm nghe lời của anh”. Rồi hào hứng đỡ Nhã Ân đang quay cuồng xuống ghế sofa.
Cảnh Tuấn nhéo nó một cái, nó lại kêu oai oái, cậu ta hết cách, thôi thì cứ im lặng đi về phòng cho đời thanh thản! Cảnh Tuấn nói với quản gia Trương: “Chuẩn bị thêm một chiếc giường cho cô ấy trong phòng của Dao Y, bảo cả cô Dật thay quần áo cho cô ấy nữa”
Dao Y không thèm quan tâm đến Cảnh Tuấn, quay sang Nhã Ân thì ngửi thấy mùi rượu, nó xua tay, đứng bật lên đuổi theo Cảnh Tuán đến cầu thang: “Trịnh Cảnh Tuấn, anh hoàn toàn phải có trách nhiệm với chị ấy. Phòng em là phòng em. Phòng anh là phòng chị. Em quen ngủ một mình rồi.”
Cảnh Tuấn biện minh: “Anh bảo quản gia Trương kê một giường đơn khác. Có việc gì không được sao?”
Nó sa sầm mặt, nói to hơn: “Em không chịu đâu”
Dù trong nhà có hệ thống cách âm cũng không nỗi tồi, tuy nhiên giọng nó cũng chẳng hề chịu nhượng bộ, vang lên tận nhà trên làm bà Ngô Hi tỉnh giấc bật dậy, đi xuống tầng. Bà cuống quít: “Có chuyện gì? Có chuyện gì? Anh em với nhau đừng to tiếng”
Dao Y làm nũng: “Mẹ à, anh ấy vô tâm lắm”
Cảnh Tuấn khó chịu định bước lên trên phòng, tránh bà Ngô Hi thì nghe thấy tiếng bà hét toáng lên. Dưới đất, Nhã Ân còn đang say ngủ, do ngã từ trên sofa xuống nên tóc tai rũ rượi. Bà Ngô Hi hết nhìn Cảnh Tuấn lại nhìn Nhã Ân, hết nhìn Nhã Ân rồi lại nhìn Cảnh Tuấn. Trời ơi! Cuối cùng cái thằng con-gái-cách-hai-mét của bà cuối cùng cũng biết đường dẫn bạn gái về nhà rồi. Bà đột nhiên thấy VÔ CÙNG cảm kích nhìn Nhã Ân, liền đỡ nó dậy, vén lại tóc tai. Mặt mũi sáng sủa trông lại giống con nhà lành. Quản gia Trương, tôi cuối cùng vẫn phải cảm kích ông vì đã dạy cho nó tuyệt chiêu tìm bạn gái!
Cảnh Tuấn không nói gì thêm, cũng không muốn giải thích gì cả, bước lên trên phòng đóng cửa lại. Cậu chính là rắc rối, đại rắc rối, Tống Nhã Ân!
Bà Ngô Hi ở dưới nhà còn đang tất bật gọi người đến lau mặt cho Nhã Ân, lại còn lấy nước, nấu cháo giải rượu cho nó. Mặc người nó sặc mùi rượu bà vẫn đút cho nó từng miếng cháo một. Thật là quý hóa, quý hóa quá. (Rơm: Ta đang cảm giác được không khí gia đình đầm ấm, mẹ chồng chăm sóc con dâu đang kì dưỡng thai).
Dao Y tiến đến, vẫn không hiểu suy nghĩ của mẹ, cũng cùng tâm trạng hồ hởi theo, nói khéo: “Mẹ à, anh ấy định để chị ấy ở phòng con đấy. Mẹ xem, lẽ ra bạn gái của anh ấy thì anh ấy phải chăm sóc chứ, đúng không?” Dao Y ở nước ngoài lâu năm, cách nhìn nhận cũng thoáng hơn một chút. Bà Ngô Hi cũng không hề có ý kiến phản bác: “Con nói đúng, đợi nó ăn xong, con dìu nó về phòng Cảnh Tuấn”. Ngừng một lát, bà quay sang hỏi nó: “Con bé tên là gì đó nhỉ?”
“Nhã Ân thưa mẹ”- Dao Y hào hứng
“Nhã Ân… tên hay, tên hay!”- Bà quay đi, vẫn miệt mài đút cháo cho Nhã Ân. Nhã Ân cả một buổi tối chỉ được ăn mấy chiếc bánh Macaroon bụng vẫn đói, liền ăn nhiệt tình!

Gọi người làm lau rửa, thay quần áo cho nó xong, bà Ngô Hi dặn dò Dao Y mấy điều, rồi lên nhà nghỉ. Dao Y dìu Nhã Ân lên tầng, lúc này nó mới tỉnh rượu được đôi chút, liền lần mò lên cầu thang.
Dao Y đập cửa phòng Cảnh Tuấn: “Cạch, cạch, cạch” xong mở cửa liền ra trong khi vẫn chưa có sự đồng ý của cậu ta. Nó thở dốc, nói với Cảnh Tuấn như đang khoe thành tích: “Anh trai, em cực kỳ khỏe luôn đấy” nói rồi nó đặt Nhã Ân xuống giường. Tiểu Ân ngây ngô tìm thấy giường êm chăn ấm liền vui vẻ chấp nhận, nằm cuộn mình ngoan ngoãn trong chăn. Dao Y ngồi phịch xuống giường Cảnh Tuấn, nó hỏi: “Hai người đã công khai chưa?”
Cảnh Tuấn nhìn Nhã Ân, nhăn mày rồi nói với Dao Y: “Trịnh Dao Y, nếu anh mà là bạn trai của cô ấy, em chắc chắn sẽ không được ngồi trong phòng này nữa đâu” (Rơm: Mẹ nó! Thằng biến thái)
Dao Y nghe xong liền giật mình, liền nhanh nhanh chuồn ra khỏi phòng, tiện tay khép luôn cánh cửa, đoạn chui đầu vào nói nhỏ: “Anh Cảnh Tuấn, anh đừng lo, bây giờ suy nghĩ của họ thoáng lắm! Em về phòng đây, chúc anh ngủ ngon, chúc chị ngủ ngon!”
Ngủ ngon à? Giường đã bị chiếm thì anh trai của em ngủ ngon cái kiểu gì?
Điện thoại của Nhã Ân bất ngờ rung chuông, Cảnh Tuấn nhấc điện thoại lên, nói: “Alô”
Đầu dây bên kia vang lên giọng của An Nhiên: “Cảnh Tuấn?”
Cảnh Tuấn mệt mỏi đáp trả: “Ừ”
“Nhã Ân lại ở nhà cậu sao?”
“Ừ, Nhã Ân bị say”- Cảnh Tuấn giải thích (Rơm: Mày giải thích kiểu này thì chỉ có tổ rước họa vào thân)
“Vậy thì chăm sóc Nhã Ân tốt một chút. Tớ sẽ gọi điện về nói với bác gái. Sáng mai về bảo nó chuẩn bị sẵn tinh thần nghe mẹ mắng đi. Tớ cúp máy đây, cảm ơn cậu!”-An Nhiên dập máy. Cảnh Tuấn cũng đặt máy xuống bàn, thở dài.
Cảnh Tuấn nhìn Nhã Ân đang nằm vo tròn một cục trên giường, khóe miệng bất giác nhếch lên. Cảnh Tuấn nhớ lại cái lúc ở tầng thượng ấy, thực sự là rất gần, rất gần rồi. Cậu không ngờ, từ trước đến nay vẫn chưa có ai có thể làm cậu thay đổi đến mức để lộ cả cảm xúc ra bên ngoài, vậy mà….
Nhưng mà tối nay… đành phải nằm trên cái ghế dựa đặt ngoài ban công thôi vậy!
——————————————————————————————————————————————————————
Nhã Ân tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, nó lấy tay vò tóc tai đang rũ rượi trên mặt. Được một lúc sau thì nó tỉnh hẳn, nó hốt hoảng nhìn xung quanh. Đây.. không phải nhà mình! Nó cố nhớ lại chuyện gì tối qua nhưng lại quên hết sạch do rượu, nuốt nỗi bàng hoàng vào trong nó bước xuống giường.
Ơ! Vòng tay của mình! Vòng tay của mình…sao lại ở trên kia. Nó không còn rụt rè nữa, bước ụp đến cái bàn nhỏ đặt ngoài ban công gần chỗ ghế dựa ấy. Tại sao lại ở đây? Tại sao… cả bộ đồ của mình cũng được thay?
Nó còn đang mông lung trong mấy cái suy nghĩ ấy thì từ đằng sau có tiếng đẩy cửa bước vào. Cảnh Tuấn vừa tắm xong, tóc còn hơi ươn ướt. Cậu ta không ngạc nhiên nhìn nó.
Nhã Ân nhìn Cảnh Tuấn lắp ba lắp bắp: “Cảnh Tuấ…n, đồ.. đồ biến thái!” Rồi nó cầm chiếc vòng chạy xuống nhà.
Dưới nhà, bà Ngô Hi đang cùng mấy cô người làm trò chuyện, làm điểm tâm sáng. Nhìn thấy Nhã Ân hớt hơ hớt hải chạy xuống, bà cũng chạy ra hỏi han, rồi đỡ nó xuống ghế mặc kệ mặt nó đang tái mét: “Nhã Ân, Nhã Ân, cháu ngồi xuống đây. Để bác đi lấy điểm tâm cho cháu”
Đây là.. mẹ của cậu ta sao? Nhìn thấy bà Ngô Hi, nỗi lo của Nhã Ân giảm đi một nửa, nhưng mặt nó vẫn mếu xệch. Bà Ngô Hi đặt bữa điểm tâm xuống: “Nhã Ân, cháu không sao chứ, mặt mày sao lại thế kia?”

Nhã Ân như một đứa trẻ con: “Bác gái, tối qua, tối qua… cậu ấy không ngủ cùng cháu đấy chứ?”
Bà Ngô Hi trả lời một cách khó hiểu: “Bác cũng không rõ. Có hai đứa trong phòng thôi mà”
Nhã Ân nghe xong chỉ muốn kêu trời bằm nát cậu ta ra. “Biến thái, súc sinh, ức hiếp con gái nhà lành”- Nó lẩm bẩm trong miệng.
Cảnh Tuấn tiện thể qua gọi Dao Y dậy, rất nhanh, Dao Y liền bị dội cốc nước đá vào mặt, coi như việc gọi em gái dậy của Cảnh Tuấn thành công mĩ mãn. Hai anh em cùng đi xuống nhà ăn sáng, Dao Y chạy đến bàn ăn, kéo một cái ghế ngồi cạnh Nhã Ân: “Chị Nhã Ân, chị đỡ đau đầu không?”
Nhã Ân đang vò đâu, vò óc nhớ lại chuyện gì tối qua đến nổ tung não nhưng vẫn trả lời: “Chị không sao”
Cảnh Tuấn nhìn thấy bà Ngô Hi vẫn không nói câu nào, ngồi xuống cái ghế dưới cùng, ăn sáng.
Nhã Ân nhìn chằm chằm vào cậu ta như muốn ăn tươi nuốt sống cái con người này. Cảnh Tuấn vẫn không chú ý, miệt mài ăn. Bà Ngô Hi bình thường sẽ phật lòng bởi thái độ của Cảnh Tuấn, tuy nhiên hôm nay thì không hề quan tâm, giục Nhã Ân ăn sáng.
Nó đau khổ nhai từng miếng bánh sandwich trên tay mà lệ chỉ muốn tuôn rơi.
Ăn xong, Cảnh Tuấn kéo nó ra ngoài, bà Ngô Hi thấy thái độ của Cảnh Tuấn, định kéo Nhã Ân lại nhưng bị Dao Y nhắc: “Mẹ, để anh chị ấy nói chuyện riêng với nhau”
Bà ậm ừ nói rồi sai người chuẩn bị xe để tí nữa đích thân đưa Nhã Ân về nhà. Dù sao thì con gái nhà lành như Nhã Ân đêm qua vì bị con trai mình chuốc rượu say đến không biết đường về nhà, bà cũng phải có lời xin lỗi, tiện thể mở lời cho hai đứa công khai. (Rơm: Bà mẹ tỉnh nhất của năm)
Cảnh Tuấn kéo Nhã Ân ra ngoài vườn, giọng lạnh tanh: “Đưa cái lắc tay ấy lại cho tớ”
Nhã Ân chu chéo hết cả lên: “Trịnh Cảnh Tuấn, tớ còn chưa xé xác cậu là tốt rồi. Nói cho cậu nghe, ĐÂY- là cái vòng tay của tớ. Nghe chưa?”
Cảnh Tuấn nhăn mày không nói gi. Nó lại nói: “Cậu biến thái cũng phải có chừng thôi chứ. Hay là cậu muốn sưu tầm trang sức? Vậy thì mấy cái này nhằm nhò gì…”
Nó vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, Cảnh Tuấn lên tiếng: “Biến thái? Nói cho cậu nghe cái vòng tay này tớ thấy trong phòng vệ sinh nam. Cậu… thích vào đấy sao?”
Nhã Ân suýt nữa phụt máu mũi, lại cái chuyện gì nữa đây? Ông trời a~~, sao không cho con sống cuộc sống bình thường của những người bình thường được chứ, con là người lương thiện mà, công bằng ở đâu hết rồi?
Nó còn đang chưa biết nói gì, đã có cánh tay chộp lấy nó, kéo nó về đằng sau, suýt nữa ngã. Bà Ngô Hi tươi cười nhìn nó: “Để bác đưa cháu về”. Nói rồi nhìn Cảnh Tuấn cười ngọt ngào, rồi kéo Nhã Ân đi theo sau.
Nó bị nhấn vào xe một cách “nhẹ nhàng” vô cùng. Nó ngồi ngay ngắn vào trong, ổn định tinh thần lại, bỗng nhiên sực nhớ đến mẹ. Thôi rồi! Chết thật rồi! Chiếc xe mang theo nỗi lo lắng của nó hòa dần vào dòng người đông đúc.
Cảnh Tuấn nhìn theo chiếc xe, thở dài rồi ho khan mấy tiếng. Chắc hôm qua nằm lạnh, lại cảm rồi! Cậu ta đút tay vào túi quần, trịnh trọng bước vào nhà.
Dưới ánh nắng ban mai, Cảnh Tuấn bất giác nở nụ cười làm lộ ra hai chiếc răng khểnh vô cùng đẹp. Ta nói: Ánh nắng ban mai chưa chắc đã ngọt ngào bằng nụ cười ôn nhu đó!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.